Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Doflamingo đã nổi điên, gã mạnh đến nổi khiến Luffy không thể làm gì. Victor cũng không ngồi yên nhìn em mình chịu hành hạ như thế, hắn chân đi giày cao gót, nhảy vụt tới, giáng cho Doffy một cú trực diện. Doflamingo liền chống đỡ bằng cách tay để chéo trước mặt, sau đó hất mạnh Victor về sau.
"Pica!!!" Thiên Dạ Xoa gào lên, có lẽ không ai thấy rõ đôi mắt gã sau chiếc kính đỏ, nhưng có một điều không ai dám phản đối, mắt gã nhất định rất đỏ, gân xanh nổi rõ từng chi tiết, gã đang rất phẫn nộ.
Khi gã hét lên, toàn thành lập tức gặp chấn động, nó rung lắc và uốn dẻo. Cung điện kiên cố như thế lại nghiêng một góc lớn, mặt đất chồi lên thành một bàn tay đá khủng lồ. Bàn tay đó bắt lấy tất cả ngoại lai dám xâm phạm gia tộc Donquixote, rồi lập tức hất mạnh tất cả ra ngoài.
"Luffy!!!!" Victor hét lên, hắn là kẻ duy nhất không bị đuổi đi, vị trí của hắn lại rất an toàn.
"Vicy, đến lúc ngươi làm việc của mình rồi!" Doflamingo cười. Nụ cười của gã hiện rõ sự tàn ác và độc quyền của một quân vương.
"..."
Cung điện Dressrosa sau năm cai trị bởi Thiên Dạ Xoa đã có nhiều thay đổi. Ngay căn phòng của Doffy, đằng sau tấm gương sáng xuất hiện một con đường bật thang dài. Bên trong không tối bởi mỗi từng nhấc thang đều có một ngọn đèn cầy luôn được thay liên tục, ánh sáng nhỏ ấy đã chiếu rọi mọi con đường, mang cho người đi không còn cảm giác rừng rợn mà còn có chút cổ tích.
Điếm cuối của bậc thang xoắn dài là một cách cửa gỗ xoan lớn, mọi họa tiết trên nó đều rất giản dị như căn phòng bên trong nó. Cánh cửa mở ra ánh sáng xanh bên trong cũng ập tới. Một căn phòng khá rộng được bao bọc xung quanh là từng lớp kính mang kiến trúc gothic, lấp lánh muôn ngàn sắc màu. Toàn căn phòng là một hồ nước lớn trong phản chiếu ánh sáng xanh của hoa hồng. Muôn ngàn hoa hồng xanh được trồng khắp mọi mặt hồ, lấp lánh, tỏa ngát, và huyền ảo. Mỗi bông hoa như đang tô lên vẻ đẹp của con người đang ngủ kia.
Chính giữa mặt hồ rộng lớn là một bụi hoa hồng xanh được trồng xung quanh một cổ quan tài thủy tinh. Bởi nó được làm bằng thủy tinh vì thế dù có đóng nắp lại vẫn có thể chiêm ngắm rõ người đang nằm bên trong. Đó là một chàng trai cao, trắng, dáng người thanh mãnh. Thanh niên đó mặc một bộ truyền thống của đất nước Hy Lạp, toàn thân toát lên vẻ thanh cao, thuần khiết. Mái tóc vàng óng nổi bật trên sắc xanh của căn phòng, đôi ngươi nhắm lại, có chút hé mở như một người đang ngủ sâu. Thật ra anh ta đã chết, còn chết rất lâu về trước, chỉ là Thiên Dạ Xoa không muốn anh ta chết, vì vậy làm trăm đủ mọi cách khiến thân xác anh ta còn nguyên vẹn.
"Anh Rossy.... lâu rồi không gặp..." Victor cười nhẹ
"Rossy...."
Doflamingo là một ác quỷ, gã như đến từ địa ngục vì thế thần xác gã đều không mang vẻ con người. Nhưng mỗi khi gã ở đây, ngắm con người đã chết sau lớp thủy tinh kia, gã dường như đang làm một con người, một nhân loại đích thực. Ở gã, mang cho người ta cảm giác tiếc thương, đau khổ, và còn một cảm xúc lặn khó nhận được, đó là tức giận và hy vọng...
...
Doflamingo đã bắn chết em trai gã, phải, gã đã chỉa súng vào em trai mình mà bắn không thương tiếc, không phải chỉ là một phát đạn mà là ba phát liên tiếp, điều đó chứng tỏ, gã thật sự muốn lấy mạng đứa em trai của mình.
Thiên Dạ Xoa biết rõ phát súng đó, gã làm vậy thật ra là do bản thân quá tức giận. Doflamingo thật lòng đã rất tin tưởng và yếu quý em trai mình. Vậy mà đứa em mà gã hết lòng yêu thương lại phản bội. Gã không chấp nhận điều đó, nó làm gã phát điên và trở thành một con quỷ dữ. Con quỷ ấy chiếm mọi nhân cách con người Thiên Dạ Xoa biến gã trở thành một kẻ sát nhân.
Và Doflamingo đã gϊếŧ chết em trai mình....
Rossy của Thiên Dạ Xoa đã chết!
Rosinante đã chết, cái chết của hắn càng khiến gã phát điên hơn việc Rossy phản bội. Doflamingo như một con quỷ thật sự đến từ địa ngục, gã tàn ác hơn, cách làm việc của gã tàn nhẫn hơn, và độc tài hơn bất cứ ai. Xui xẻo thay, Dressrosa lại là địa điểm gã trút giận. Đêm đó máu chảy, khói bốc, lửa cháy, tất cả như đang biểu thị cho con người Doffy.
Thiên Dạ Xoa sau khi bình tĩnh được một chút nhờ thành công trở thành vương của Dressrosa, gã đã mang xác Rossy đi và bảo quản nó trong vòng năm nay.
Gã sau khi mất đứa em trai duy nhất, tính cách cũng liền thay đổi, ngoài việc bày mưu tính kế trong làm ăn ngầm, gã dường như dành tất cả thời gian của mình để ở trong căn phòng đó uống rượu. Vẻ đẹp căn phòng ấy đều một mình Thiên Dạ Xoa thiết kế, xây dựng, vì thế nơi đây chỉ có thể miêu tả bằng chữ hoàn hảo.
Doflamingo cứ tưởng cuộc đời mình sẽ cứ mãi như thế, hằng ngày ngồi trong căn phòng này uống rượu, hằng ngày chăm sóc những bông hoa hồng xanh kia thật tỉ mỉ, cũng từng ngày phải cô đơn lạnh lẽo như thế... Nhưng hình như Rosinante không bỏ gã, hắn ta đã trở lại, thông qua Victor.
năm trước, trong một cuộc làm ăn ngầm của Thiên Dạ Xoa và một tên quý tộc, gã đã vô tình thấy và nghe được cuộc trò chuyện giữa Victor và một nhân vật khiến Doflamingo không thể bất ngờ hơn, Ace Hỏa Quyền còn sống! Thiên Dạ Xoa lúc ấy cười nhiều đến mức khiến bất cứ ai cũng lầm tưởng gã đang bị điên, thật ra Doflamingo đang rất vui mừng. Cuộc sống cô đơn của gã cuối cùng cũng kết thúc, gã lại có gia đình rồi!
Từ đó Doflamingo đã bắt đầu đe dọa vị cựu hải quân kia, cùng Victor lập thành một liên minh " Ta sẽ cho ngươi tiền, còn ngươi phải hồi sinh người của ta ". Và cả hai đã qua lại suốt năm nay.
Thật ra để hồi sinh Rosinante, dù chậm nhất cũng chỉ mất tháng, nhưng sự việc lại rất khó khăn bởi Victor không tài nào tìm thấy linh hồn của vị trung tá hải quân kia. Buôn ba rất lâu mới biết được linh hồn yếu đuối ấy ngày đêm đều bên cạnh bảo vệ Bác Sĩ Tử Thần. Nên để hồi sinh Rosinante phải tìm đủ mọi cách dụ Trafalgar.D.Water Law kia đến Dressrosa. Và Law cuối cùng cũng đã tới.
Vì thế Victor nói làm mọi chuyện vì Trafalgar là không sai!
"Tôi sẽ cứu anh!" bàn tay Victor hiện ra một khối cầu trắng mờ ảo, đó là linh hồn của con trai thứ nhà Donquixote.
Ánh sáng đó hòa vào thể xác, sau vài phút cơ thể bắt đầu thay đổi. Từ làn da trắng bật dần trở nên hồng hào, từ một người ngừng thở giờ là lá phổi đập đều đều. Mi mắt của anh liền rung động từ từ, nó hé mở một chút rồi vội đóng lại, chắc không quen thuộc trước ánh sáng mới. Cơ thể tê cứng cũng khó khăn cử động, nó nhúc nhích từ từ, rồi không đủ sức liền nằm yên. Đôi môi đang dần hồng hào liền lắp bắp vài từ khó khăn, con ngươi mơ hồ nhìn tên phía trước đầy xúc động.
"Do...fla....min....go...?!"
"Cuối cùng em đã về, em trai của ta!"
.....
Cựu Phó Đô Đốc Hải Quân Victor thật ra không biết gì về Law, mọi thứ hắn biết đều thông qua một người, là Trung Tá Hải Quân Rosinante.
Rất lâu về trước, khi Victor mới tuổi, hắn khi ấy đang là một đứa trẻ sắp chết đuối giữa biển Tân Thế Giới, may mắn thay đã có người cứu hắn, đó là Sengoku. Ông ấy khi ấy còn là một đô đốc và đang làm nhiệm vụ quanh bờ biển đó, khi phát hiện có một đứa trẻ, ông liền lập tức nhảy xuống và cứu cậu nhóc ấy. Victor cũng được ông ấy mang về trụ sở chăm sóc.
"Muốn ăn bánh gạo không?" lão Sengoku ngồi trên bàn làm việc, tay cầm một bịch bánh gạo.
Đáp lại lão là thái độ hung hăng của cậu nhóc. Nhóc ta không thèm để ý, cuộn mình vào một góc, đôi tay bấu chặc chiếc khăn choàng của mình đến nhăn nhúm, ánh mắt nhóc ta rất đáng sợ.
Sengoku rất muốn chỉnh đốn lại cái thái độ hống hách kia, lão bước tới, giáng ngay một cú đấm yêu thương. Trong khi nhóc Victor còn đau nhói, ôm lấy đầu mình, thì Sengoku đã nhét cho thằng nhóc bịch bánh gạo liền rời đi.
Victor đầy ai oán, bị đánh như thế càng tức giận hơn, nhóc ta cầm lấy bịch bánh kia thẳng tay ném vào đầu lão ta. Sengoku bị trúng trực diện, lão không nhúc nhích, chắc đang tiếc thương cho từng miếng bánh đang rơi xuống đất rồi bị vỡ nát.
"Nhớ phải dọn dẹp đấy, nhóc con!!!" lão tức giận hét lớn, rồi bực mình trên từng bước đi rời khỏi.
Nhóc Victor không phải đứa trẻ thích nghe lời, nghe bản thân bị bắt dọn dẹp, nhóc ta càng cáu hơn, liền liên tục dẫm nát những mẫu bánh đó.
Sengoku hằng học trong lòng. Lão đi được một đoạn bỗng thấy một thanh niên cao ráo, mái tóc màu nắng che hết hai con ngươi, thần thái có chút không tỉnh táo lắm, như một kẻ đang mơ màng sắp ngủ.
"Rosinante?!" lão bất ngờ, lão cứ tưởng thằng nhóc kia đang bận làm gián điệp cơ chứ, xuất hiện ở đây lỡ bị người khác trông thấy thì sao, thế là lão kéo chàng thanh niên kia lập tức vào phòng làm việc của mình.
Bước vào căn phòng chính là một đống lộn xộn do cậu nhóc lão Sengoku cứu ngày trước gây ra. Vụn bánh khắp nơi, giấy tờ xé nát và mấy chậu cây đổ vỡ. Nó chẳng khác gì một cái bãi rác mang tên phòng làm việc đô đốc. Lão Sengoku nhìn thấy càng không nhịn được, liền đem thằng nhóc ấy ra nhần nhừ tử xong ném xó một góc.
"Cậu làm gì ở đây, ta nghĩ cậu đang ở chỗ Doflamingo?" lão ngồi xuống ghế sofa, liên tục vuốt ve con dê kế bên.
"Ừm, tôi đang làm một việc Doffy giao cho, nó ở khá gần đây vì thế sẵn tiện tới thăm ngài" Rosinante cũng ngồi xuống chiếc ghế đồi diện, ánh mắt liền nhìn qua cậu nhóc bằm tím trong góc kia "Ai thế?"
"Một thằng nhóc ta mới cứu được" Sengoku đáp.
"Ngài có vẻ có duyên với trẻ con nhỉ?" Rosinante cười. Anh nhìn vào ánh mắt của thằng bé đó, rất giống với đứa nhóc đội nón lông bò sữa kia. Tuyệt vọng và căm hận, dường như mọi vẻ đẹp của thế giới đều bị đứa trẻ ấy xem thường và khinh miệt, giống như muôn tàn phá hết tất cả mọi thứ. "Nhóc tên gì?" Rosinante ngồi đối diện cậu bé kia.
Victor không đáp, nhóc xem thường và lờ đi sự xuất hiện của anh ta.
Rosinante biết thằng nhóc này rất cứng đầu, làm gì cũng không chịu nói, vì thế bản thân anh thẵng tay xách cổ áo nhóc ta lên, mặc cho đứa nhóc ấy liên tục vẫy dụa và gào thét, chửi mắng. Anh mở tung cửa sổ, giơ thằng nhóc lơ lửng trên tầng .
"Nhóc còn cứng đầu?" lời nói của anh mang đầy ý đe dọa.
"Ngon thì thả tôi xuống đi, sau đó tôi sẽ báo thù!" Victor không tỏ ý sợ hãi, ngược lại càng ngang ngược, hống hách.
"Nhóc có vẻ không sợ trời đất gì nhỉ? Ta nói này, rơi từ đây xuống, nhóc chỉ có chết và tất nhiên cũng sẽ không báo thù được. Quan trọng hơn, những điều còn lại của nhóc không đáng để hy vọng sao?"
"Gaaa, ngươi thì biết cái quái gì?! Cha ta chết rồi! Mẹ ta cũng chết rồi! Ryo cũng đi rồi! Tất cả đều chết rồi... Không còn gì nữa hết!!!! Ta chỉ có một mình thôi!!! Ngươi thì hiểu quái gì cảm giác cô độc hả?!!!!
Rosinante nín bật, anh chăm chú nhìn thằng nhóc mới tí tuổi kia. Nhóc ấy đang khóc, nước mắt nước mũi chảy ra nhễ nhãi, con ngươi màu máu hiện rõ sự bi phẫn và cô quạnh, không thể ngờ những điều nhóc đã trải qua lại cực kì khủng khiếp. Anh tự hỏi một đứa trẻ như thế tại sao lại phải chịu đựng những nỗi đau đó. Nó khiến người như anh nghe thấy cũng phải chạnh lòng đau đớn.
"Xin lỗi... vì không thể cùng chịu đựng nỗi đau với nhóc..."
Rosinante thu lại cánh tay ngoài cửa sổ, đưa thằng nhóc vào trong lòng, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể gầy gò kia. Một bàn tay dịu dàng như đang đánh thức mọi nỗi đau chôn giấu bấy lâu, bất ngờ được mở ra khiến cảm xúc bản thân vỡ òa. Mọi vỏ bọc ngang tàn, bướng bỉnh liến biến mất, con người thật được bọc lộ, là một đứa trẻ chưa tuổi đầy nỗi đau. Thằng nhóc trong lồng ngực Rosinante khóc lớn, khóc trong một khoảng thời gian rất lâu đến mức phải ngất đi vì quá đuối.
Và cũng từ ngày hôm đó, Victor như đã thay đổi. Nhóc dần thân thiết hơn nhưng vẫn rất ngang ngược, hống hách. Nhưng vẫn không hề đáng ghét như ban đầu, ngược lại là có chút đáng yêu. Nhóc cũng từ khi đó liền rất thân thiết với Rosinante
Bởi Rosinante đang làm gián điệp trên tàu Doflamingo vì thế rất ít khi trở về trụ sở. Mà mỗi lần trở về báo cáo đều bị Victor bám dính, không biết từ khi nào lại trở thành đôi anh em của cha Sengoku. Rosinante rất hay kể về Law cho Victor, vì thế nhóc ta biết khá rõ về cậu nhóc hơn mình tuổi kia.
"Này Vicy, nhóc biết tại sao biển có màu xanh hay không hả?" Rosinante ngồi trên bệ cửa sổ, con ngươi xanh biếc phản chiếu mày sắc của biển. Nhóc ta chỉ lắc đầu.
"Bởi vì màu xanh chính là màu của hy vọng, chỉ cần chúng ta ra biển, mọi nỗi buồn, đau khổ của chúng ta sẽ được nó ôm lấy và trao cho ta niềm tin vào ngày mai!"
Đó là ngày cuối cùng Victor được nói chuyện với Rosinante.
Victor đã từng tưởng rằng cuộc sống mình sẽ thay đổi, không một ai sẽ lại vì nhóc mà chết nữa nhưng chính nhóc ta đã lầm. năm sau ấy, anh Rossy đã chết.
[Một thành viên gia tộc Donquixote, biệt danh Corazon, đã chết!]
Đó là những tin tức nhóc ta nghe được khi đứng trước cánh cửa làm việc của Sengoku. Nó mang lại cho Victor một cú số quá lớn đến nỗi thằng bé không thể phản ứng, nhóc ta không khóc cũng không cười, chỉ trong một thời gian ngắn sau, liền lập tức thở dốc rồi bất tỉnh nhân sự.
Victor quả nhiên không nên quá thân thiết với ai, hắn ta là đứa con tử thần, kẻ chỉ mang đến cái chết cho bất cứ ai tiếp xúc với hắn.
Và cũng từ đó, Victor hoàn toàn không gần gũi với người nào cả.