Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Victor ngồi ngây người ở một nơi nào đó trên đảo ven biển, ánh mắt dán chặt vào bầu trời cao xa kia. Nó màu gì? Hắn không biết, nếu giờ là sáng nó sẽ là màu vàng nhẹ nhàng, còn giờ trưa sẽ là một màu vàng chói, chiều sẽ là màu xanh ngọc, còn tối sẽ là màu đen huyền ào. Hắn đoán bây giờ cũng là gần chiều, chắc bầu trời ấy sẽ là màu xanh biếc như những gọn sóng lăn tăn trên mặt biển kia.
Hắn vươn tay lên, thầm ước một điều xa xỉ "Nếu như tôi có thể thấy được màu sắc rực rỡ ấy.... ". Câu ước của hắn dừng lại, hắn không nói tiếp bởi hắn biết rằng sẽ chẳng có điều ước nào thay đổi được vận mệnh con người cả. Như vận mệnh hắn, cái vận sinh ra với đôi mắt rất đẹp nhưng tiếc rằng chẳng thể thấy một tí sắc màu của cuộc sống. Là vì sao lại như thế? Chẳng phải rõ ràng lắm sao, việc hắn sinh ra cũng đã bị số phận trêu đùa rồi, cái đôi mắt này thì đáng là gì với cuộc đời chông gai kia.
Thiệt vô vị!
Reng reng reng... con den den mushi cứ liên tục vang lên không ngừng, hắn không nhấc máy vì biết người gọi là ai. Mà một khi tên kia gọi nhất định sẽ đem theo đống rắc rồi cho hắn. Nhưng con den den mushi vẫn không ngừng kêu vang ing ỏi chứng tỏ người gọi cũng không biết bỏ cuộc là gì.
"Nghe đây..." Victor chịu hết nổi với sự ồn ào kia.
[Victor, mày... ] đầu dây bên kia vang lên tiếng hồng hộc, lời nói cứ đứt quãng khó khăn [Mày... có chuyện rồi...]
"Chuyện gì?" hắn nằm ườn dài trên nền cỏ, tất nhiên biết "chuyện" mà người kia nhắc tới. Nhìn xem, cái tên lúc nào cũng điên điên khùng khùng như gã ta chỉ trở nên hấp tấp, lo lắng như vậy thì chỉ có duy nhất một chuyện xảy ra thôi.
[Sabo, quân Cách mạng bị... băng của tên khốn Teach tấn công...!]
"À....." Victor mới đọc báo sáng nay nên hắn cũng không có đỗi gì ngạc nhiên.
[Mày! Tên khốn mày tại sao lại bình thản như vậy chứ hả?!!! Trên báo không có đưa tin Sabo, cậu ấy không biết đã gặp chuyện gì nữa, khốn nạn thật!!! Tên Teach đó!!!!]
"Bình tĩnh nào Ace, có lẽ Sabo đã trốn thoát được nên trên báo mới không đưa tin cậu ấy.... còn nữa, nhiệm vụ tao giao cho mày đã làm xong chưa mà giờ thư thản đi gọi điện cho tao?!!!" Victor cằn nhắn.
[À, cái đống đó tao giao cho anh Corazon rồi, việc thâm nhập vào hội nghị Revierie phù hợp với anh ấy hơn tao.... Mà cái địa chị về căn cứ quân Cách mạng bữa mày đưa cho tao đúng không vậy? Tao đi hai ngày rồi mà vẫn chưa tới đấy!]
"Cái quái!??" Victor giật mình bật dậy "Thằng đầu lửa này, tao đã dặn mày đừng có mà tự ý hành động cơ mà, đừng có mà nghỉ có thêm một đồng minh là Cora-san thì muốn giao việc thì giao. Và đừng có mà đến căn cứ quân Cách mạng, thằng điên này!!!"
Nghe chửi một tràng dài, Ace mén thủng màn nhĩ , gã ráng khống chế cơn tức giận của mình, ráng dùng giọng ôn hòa nhất nói chuyện, bởi nếu không gã sẽ lạc ở vùng biển này mất, và Sabo, gã muốn gặp cậu ấy ngay bây giờ.
[Rồi rồi, lỗi tao, cho tao đi gặp Sabo một chút thôi, chỉ một chút thôi, nhìn thoáng qua cũng được... ] Ace còn cay vụ mình bị đuổi ở đảo Dressrosa, nếu như gã ở lại thêm một chút thì có thể nhìn thấy Sabo lẫn Luffy. [Làm ơn đấy Victor, gặp xong tao về sẽ tích cực làm việc gấp lần]
"Gấp lần!"
Ace đau khổ, gã ngậm ngùi nước mắt, ngậm ngùi che dấu những tiếng chửi rủa, ngậm ngùi và ngậm ngùi, gã thề sau khi trả nợ cho Victor xong nhất định sẽ băm hắn ra thành trăm mảnh.
[Rồi rồi, vậy căn cứ....] Ace chưa kịp nói xong thì đã thấy phía trước là một hòn đảo nhỏ. Hòn đảo ấy dường như không có thực vật sinh sống, chỉ đá và cát, Ace tự hỏi một con người làm sao sống được ở đây. Gã cẩn thận để chiếc thuyền nhỏ của mình đi chậm lại, ẩn sau những khối đá ngầm, đôi ngươi bạc nhìn chiếc tàu cỡ lớn với lá cờ đầu lâu, biểu tượng của hải tặc Râu Đen. [Tao kiếm được rồi, cúp đây!]
Victor chưa kịp nói thêm chục câu nhắc nhở thì tên khốn kia đã vội vàng cúp máy. Hắn bất lực vức den den mushi ra một bên, thân người lập tức ngã xuống nền cỏ mát rượi, ánh mắt cũng bắt đầu lim dim.
Thằng khốn Ace đó, lúc nào Sabo có chuyện là cứ nháo nhào lên như vậy, đừng nói là thích người ta rồi hay gì...
........
Ở sau những mỏn đá, hắn cẩn thận níp mình không để lũ đó phát hiện. Đột nhiên một trận bão cát thổi qua, từng làn gió cuốn theo những cơn bụi phủ đầy khuôn mặt, từ mắt và mũi không nơi nào dính những hạt bụi lí ti. Hắn cảm thấy mũi mình càng ngày càng ngứa ngáy, muốn hắt xì ra một hơi lớn. May thay tay nhanh hơn não, rất nhanh đã bịt chặc kín miệng để những âm thanh không cần thiết phát ra phải chôn sâu trong miệng, nuốt cái hơi ấy xuống bụng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ace chùm tấm áo choàng đen phủ kín từ đầu đến chân, nhẹ nhàng lướt qua những tên hải tặc cảnh vệ, thuận lợi vào bên trong căn cứ từng thuộc về quân cách mạng bây giờ đã thuộc địa bàn của băng Râu Đen.
Căn cứ cũ kĩ được dựng bằng đá này ban đầu hắn tưởng là nhỏ nhưng khi bước vào bên trong mới thấy thế nào là rộng lớn. Nơi này lớn và rất nhiều ngõ ngách, cứ đi được mấy bước sẽ thấy những cánh cửa nối liền với từng căn phòng khác biết nhau. Đánh qua nhiều căn phòng đá gỗ, đa phần hắn chỉ thấy nó như một phòng ngủ hay phòng làm việc, không có gì quá nổi bậc. Mà xung quanh đây chỉ có quân Teach ra thì chẳng có người nào khác cả.
"Không lẽ Sabo thực sự thoát được rồi...." vừa dứt lời suy nghĩ, Ace lập tức thấy một bóng đen vụt qua rất nhanh. Và bằng một linh tính kì diệu gì đó đã hôi thúc hắn đi theo cái bóng lạ mặt đó.
Cái bóng ấy ban đầu đi với tốc độ không quá nhanh, Ace có thể bắt kịp được nhưng một lúc sau thì nó nhanh lên một cách lạ thường như phát hiện hắn. Ace tốn rất nhiều công sức mới bắt kịp được cái tốc độ quái vật đó, nhưng khi dừng lại ở một con hẻm ngõ cục thì không còn thấy ai nữa.
Người đâu?!
Hắn đánh mắt nhìn quanh tứ phía, đột nhiên hắn có một linh cảm ở phía trên, đúng như linh cảm của hắn, khi vừa ngước mắt lên nhìn, bóng đen ấy từ trên vồ xuống, trên tay còn cầm một cái ống sắc đang sẵn sàng quất mạnh vào Ace. Hắn lập tức lùi về sau, may mắn thoát được một trận chầu ông bà.
"Này này cậu gì đó, tôi không phải kẻ thù... á!!!"
Người đó dường như không quan tâm gì đến những lời biện hộ kia, vẫn tiếp tục lao đến với chiếc ống sắc trên tay, hắn ta không ngần ngại trong việc sẵn sàng lấy mạng của Ace đâu.
"Này, tôi đã nói... " câu chưa kịp nói đã bị tên kia đánh một cú ngang, Ace nhảy bậc lên cao, vòng qua đối thủ, vươn tay bắt lấy tên đó rồi kẹp chặc cổ khiến hắn không thể di chuyển "Cậu bạn à, chúng ta cần nên nói chuyện, tôi không phải kẻ thù"
"Chả lí do gì mà tôi phải tin vào kẻ lạ mặt như ngươi cả" tên đó lập tức phản công lại, lấy cùi trỏ tay húc mạnh vào bụng người phía sau. Bị một cú đó Ace khẽ kêu lên đau nhói, tay kẹp hắn ta cũng buông lỏng, lợi dụng sơ hở đó, tên kia nhanh chóng thoát và rất nhanh cho Ace thêm một cú no đòn.
"Khoan!" Ace may mắn tránh được, nhìn cái ống sắc đã được bọc haki kia bỗng những sợi lông trên da nổi lên, nếu trúng đòn đó thế nào cũng phải gãy vài cái xương. "Bạn à, chúng ta cần nên nói chuyê.... "
Lộp bộp, lộp bộp, lộp bộp....
"Tao nghe thấy có tiếng động ở đây, có lẽ lũ cách mạng vẫn chưa rời khỏi...?!"
"Mày chắc không đó, có thể chỉ là tiếng chân của những con chuột nhắt!"
Ace và tên áo choàng đó lập tức dừng việc đấu đá lại, cả hai đều lập tức rơi vào thế phòng bị, họ sẵn sàng tấn công lúc nào khi những tên thuộc hạ của Teach bước vào ngõ hẻm này. Tất nhiên đó là suy nghĩ ban đầu của Ace trước khi nghĩ đến những lời cằn nhằn của Victor, sẽ ra sao nếu cậu ta biết hắn lại gây náo động với băng Râu Đen, nhất định vé gặp lão cha thân yêu đã chuẩn bị sẵn sàng. Hắn rùng mình khi nghĩ đến ánh mắt đen mờ mịt của cậu ta. Nên cái bộ não chỉ biết đánh và đánh cũng bắt đầu học được cách suy nghĩ. Nhưng ở cái ngõ cụt này ngoài suy nghĩ hạ những tên lính kia ra thì chẳng có cách nào để thoát khỏi tình thế này cả. Thế là kế hoạch của Ace lại trở về vạch xuất phát.
Mà tên chùm áo choàng màu cát kia dường như không có suy nghĩ như Ace, tên đó nhìn Ace một hồi rồi lại quay sang nhìn đầu hẻm nhỏ đã có người chuẩn bị bước tới, tên đó tới đây không phải để gây náo động hay gây chiến với băng Teach, chỉ muốn tìm vài tài liệu cần thiết cho nhiệm vụ sắp tới mà thôi. Tên đó hoàn toàn không tin tưởng cái kẻ đeo mặt nạ bạc có thực lực ngang bằng với mình kia, hoàn toàn không, nhưng ở tình huống này chỉ đành tạm bắt giam hắn ta mà thôi.
Cậu ta đá chân vào bức tường đá bên phải, hình như trúng một cục gạch nào đó khiến bức tường ấy lập tức khởi động mật thất, bức tường kiên cố ấy mờ ra để lộ một dãy cầu thang dài đâm thẳng xuống lòng đất. Ace chưa kịp ngạc nhiên đã bị cậu ta nắm cổ kéo vào con đường ấy, sau đó bức tường liền đóng lại, một mảnh u tối lập tức trùm xuống không gian.
"Cái quái gì?!" Ace khi kịp phản ứng ra mọi thứ thì đã thấy đôi tay của mình đã được còng lại với nhau với sợi dây thừng, nút thắt cứng đến mức khiến người bình thường khó có thể thoát ra. Mà tất nhiên với con quái vật như Ace thì nó khá đơn giản nhưng hắn không làm vậy, bởi hắn biết khi làm vật họ sẽ không thể đàng hoàng nói chuyện với nhau, và Ace không muốn phải phí thêm thể lực chỉ để đánh nhau với người quen.
"Im lặng và hãy ngoan ngoãn, nếu không, ta không chắc ngươi còn mạng để thoát khỏi đây!" cậu ta nói với một giọng đe dọa đầy rợn người. Ace chỉ rùng mình một cái rồi thả lỏng lại cơ thể, vì hắn biết cậu ta sẽ không gϊếŧ hắn dù cho hắn là kẻ thù đi chăng nữa.
"Cậu sẽ không gϊếŧ tôi!" hắn cười nhe răng, ánh mắt lộ rõ sự tin tưởng tuyệt đối.
"Ngươi có vẻ tự tin về tính mạng của mình nhỉ? Ngươi nghĩ ta không thể lấy cái mạng nhỏ kia được sao? Xem thường ta quá rồi!" đôi tay bọc một lớp haki đen tuyền, lập tức kề cổ hắn.
Ace chẳng thể nhìn rõ biểu cảm sau lớp áo choàng màu cát kia, hắn biết tên đó là ai, không phải qua giọng nói hay hình dáng, mà qua phong cách chiến đấu của cậu ta. Chỉ duy nhất một người mới có phong cách vừa tấn công kết hợp phòng thủ và sự tính toán trong những đòn đánh, ừ thì thế giới có trăm triệu người, cũng có vài ba người cũng có phong cách chiến đấu như vậy. Nhưng Ace vẫn tin tưởng khả năng nhận người của chính mình, không đơn giản qua cách chiến đấu mà còn là trái tim mách bảo hắn rằng "đó là cậu". Mà là cậu thì sẽ không tàn nhẫn.
"Thôi nào, tôi chỉ đùa thôi..." dù biết cậu ta sẽ không gϊếŧ mình nhưng hắn vẫn không cam đoan việc cậu sẽ đánh hắn nữa sống nữa chết đâu "Tôi hứa sẽ giữ im lặng và ngoan ngoãn, cậu sẽ tha cho tôi, đúng chứ?"
Tên đó thả tay xuống "Cái đó vẫn sẽ không đảm bảo nếu ngươi biết quá nhiều về nơi này!"
"Tôi thề là sẽ không hé răng điều gì hết!'
"Và tại sao ta phải tin những câu thề của ngươi?"
Ace im lặng, đôi ngươi bạc đảo đi đảo lại để tìm kiếm một câu trả lời thích hợp "Tôi không phải là người của Râu Đen và tôi không phải là kẻ thù của cậu!"
"Vế trước thì ta chấp nhận nhưng vế sau thì không nhé!" cậu ta từ khi giao chiến với Ace đủ để nhận biết trình độ và thực lực của hắn ta. Và một kẻ không tầm thường như hắn mà chỉ là lính cho Teach, không đời nào, nên chỉ có duy nhất khả năng, một là gián điệp đột nhập băng Râu Đen, hai là kẻ đang làm cho ai đó và được cử đến đây làm một nhiệm vụ nào đó.
"Gì, cậu phải tin tôi, cả hai điều ấy đều là sự thật đấy!"
"Ngươi nói ngươi không phải là kẻ thù của ta? Tại sao ta phải tin vào người chỉ mới lần đầu gặp mặt?"
Ace chẳng biết làm cách nào để cậu ấy hoàn toàn tin tưởng mình, hắn loạn lên, trong lòng không ngừng gào thét câu "là tớ, là tớ,....". Muốn nói lắm nhưng đầu óc hắn cứ liên tục bắt chính mình năng lại cái hành động ngu si ấy.
"Tôi không biết phải chứng minh làm sao để cậu hoàn toàn tin vào tôi không phải là kẻ thù của cậu, nhưng tôi mong rằng, ngay bây giờ, hãy tâm tin tôi, tôi sẽ không làm hại đến cậu đâu!"
Cậu ta im lặng, bóng tối với ánh lửa nhập nhòe khiến Ace không thể nhận ra rằng cậu ta đanh nhìn mình chăm chú ra sao. Sau một hồi lâu, dường như cậu đã nhìn thấy một tia gì đó sau lớp mặt nạ, qua con ngươi bạc xám ấy, bằng một điều thần kì mà một tổng tham mưu trưởng luôn dùng trí não để phán đoán mọi thứ giờ đây lại dùng trái tim để tin tưởng một người xa lạ. Thật ngu đần! Cậu tự chửi bản thân như thế.
"Nói chuyện với ngươi thật mất thời gian... " cậu xoay lưng đi, bước xuống từng bậc cầu thang "Ta mong ngươi hãy giữ lời thề kia!"
Đạt được ý nguyện Ace cười tủm tỉm, niềm vui lộ hết trên khuôn mặt, cười như chưa từng được cười, chả khác gì kẻ tự kỉ, hắn lon ton đi phía sau "Tôi là người rất biết giữ lời thề đấy, cậu khỏi lo. Nhưng tôi có điều này thắc mắc..."
"Gì?"
"Thường thì khi gặp kẻ lạ mặt, ngoài diệt khẩu ra thường thì sẽ bị ép cung cơ mà, như là hỏi về thân phận hoặc kẻ sai tôi tới chẳng hạn... Nhưng cậu thì chẳng hỏi gì cả, vì sao vậy?" Ace hỏi, đấy cũng là điều hắn lo sợ nảy giờ, nếu cậu ấy hỏi thì hắn sẽ đáp như thế nào, không thể lộ thân phận như thế.
"Vậy nếu ta hỏi thì ngươi có nói không?" trước câu hỏi của Ace, cậu chỉ đưa ra một câu hỏi khác.
"Không!"
"Nếu đã không thì cần gì hỏi, tốn thời gian. Vả lại chả phải ban nãy ngươi mới thề không phải kẻ thù của ta hay sao, nếu không phải kẻ thù thì cần gì biết danh tính!"
"À...." Ace dường như không hề thỏa mãn với câu trả lời vừa rồi, hắn tưởng, ừ thì hắn lầm tưởng, hắn nghĩ rằng có lẽ sâu trong tâm trí cậu ta, một chút thôi, một chút đã nhận ra hắn. Nhưng không phải vậy, hắn thất vọng, thầm than nãn.
Tại sao cậu ta chỉ có IQ mà chả có tí tẹo gì EQ thế?
cre ảnh: @ke (tw)
HAPPY BIRTHDAY CHỒNG YÊU CỦA SABO KIÊM NGƯỜI ANH TUYỆT VỜI CỦA LUFFY
PORGAS. D. ACE /
NĂM MỚI CHÚC MỪNG CÁC ĐỘC GIẢ CỦA SARA MỘT NĂM BÌNH AN VÀ HẠNH PHÚC
MONG HÀNH TRÌNH ƯỚC MƠ CỦA CÁC ĐỘC GIẢ LUÔN LUÔN THÀNH CÔNG!!!
Đây là năm thứ hai Sara chúc mừng sinh nhật Ace cũng là năm thứ hai tui chúc mừng năm mới các độc giả thân yêu. Vậy là bộ (ĐN One Piece) Linh Hồn Của Biển đã đi được hai năm rồi, rất cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng Sara trong hai năm qua, từ những ngày mới ra mắt đến bây giờ. Trong năm mới và những năm tiếp theo, Sara mong tác phẩm sẽ được nhiều bạn đón nhận hơn nữa và tui hứa tác phẩm sẽ càng ngày càng hoàn thiện và phát triển lối văn hơn nữa. Yêu các độc giả của Sara nhiều lắm!