Ngày hôm sau Bách Lý Quyết Minh thông báo quyết định đến Tây Nan Đà, chuyến đi này có ba mục đích chính, mục đích quan trọng nhất là lắng nghe Thiên Âm, tìm cách phá giải mệnh cách của Tầm Vi và chữa trị châm bệnh cho Bùi Chân, tiếp đó là giải cứu Tạ Sầm Quan. Nghi rằng Tạ Sầm Quan như bị trúng chiêu, rất có khả năng đã vô phương cứu chữa, Bách Lý Quyết Minh định sẽ gắng hết sức đưa hồn phách của ông về, còn chuyện khác để sau hẵng nói. Thằng cha kia tuy điên điên khùng khùng dở nam dở nữ, nhưng nói gì đi chăng nữa ông vẫn là cha của Tầm Vi, Bách Lý Quyết Minh không thể mặc xác ông được.
Bùi Chân bên kia mái hiên gật đầu với Bách Lý Quyết Minh, “Ta sẽ đi cùng với tiền bối.”
“Ngươi có chắc muốn đi theo ta không?” Bách Lý Quyết Minh nhướn mi.
Không phải y không nghĩ tới, Tây Nan Đà hung hiểm, sức khỏe Bùi Chân lại không ổn, không nên theo cùng. Nhưng suy tính cẩn thận, y càng không yên tâm hơn khi để Bùi Chân ở lại phủ đệ. Bùi Chân và Tầm Vi hai người ở cùng với nhau, trai đơn gái chiếc, ngày nào cũng thường xuyên gặp nhau, chưa biết chừng chờ đến khi Bách Lý Quyết Minh phong trần mệt mỏi người đầy bụi trở về thì đến cả con hai người cũng có luôn rồi. Vợ ngoan đã thành con rể, Tầm Vi là viên ngọc quý trên tay y, y có thể giết Bùi Chân để Tầm Vi ở góa được chắc?
Cách tốt nhất chính là dẫn người đi cùng, y tự trông coi, kẻo Bùi Chân lại gạ gẫm lăng nhăng bên ngoài.
Bùi Chân trông rõ mồn một cái bụng dạ hẹp hòi của Bách Lý Quyết Minh như trong lòng bàn tay. Hắn mím môi cười, “Tiền bối yên tâm để ta ở lại Tầm Châu hả? Nếu tiền bối không lo, đương nhiên ta cũng không vấn đề gì.”
“Ngươi thích đi thì đi.” Bách Lý Quyết Minh vội nói, “Đến Tây Nan Đà rồi ngươi đợi ở ngoài, chờ ta xong việc đi ra là được.”
Mấy ngày tiếp đó, mọi người thực hiện những bước chuẩn bị cuối cùng. Bùi Chân yêu cầu tất cả phải học thuộc lòng bản đồ, thuộc nằm lòng chữ Vũ Trùng Triện của Mã Tang, đọc được bao nhiêu kinh sách hay bấy nhiêu. Ngay cả Bách Lý Quyết Minh cũng không thoát được, bị Bùi Chân ấn vào bàn ngồi chép ký tự. Quỷ hầu ra ngoài đào trộm mộ cổ, đào một lượt phần mộ tổ tiên của các tiên môn Giang Tả, thu thập ngọc băng thiền được chôn cùng mộ để thân xác chống phân hủy. Những ngày này Giang Tả sôi sùng sục lên, không biết là tên nào thất đức chuyên đi đào phần mộ tổ tiên của người ta, gia chủ mấy nhà tức đến lở miệng, thế mà không bắt được cái bóng quỷ nào.
Thời gian gấp gáp, bọn họ chỉ chuẩn bị trong mười lăm ngày. Mất mười ngày để dự tính các loại vật tư, bọn họ hoàn toàn không biết gì về lũ quỷ và thuật pháp Tây Nan Đà, nên chỉ có thể dùng quỷ ở Mục gia quỷ bảo để mô phỏng kẻ địch. Bọn họ trộm hẳn một xe mũi tên vàng bách luyện trong kho chứa của Viên gia hòng đối phó với máu bẩn có khả năng sẽ xuất hiện ở Tây Nan Đà. Năm ngày sau đấy, Dụ Thính Thu xuất quan, còn dẫn theo Mục Tri Thâm đến.
Dụ Thính Thu bỏ nhà ra đi, hiện giờ làm việc dưới trướng Bùi Chân nên đi theo cũng không bất ngờ gì. Nhưng sao Mục Tri Thâm cũng đi cùng? Bách Lý Quyết Minh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, Mục Tri Thâm hờ hững nói: “Có hẹn với nhị cô nương.”
Hắn ta nói chuyện rất mập mờ, cũng không định giải thích kỹ hơn. Dầu vậy, Bách Lý Quyết Minh vẫn biết thằng con rể này không nói đùa. Y sầu đến to đầu, sao mà nhóc con Tầm Vi kia không gả đi được vậy?
Đến ngày thứ mười lăm mất liên lạc với Tạ Sầm Quan, đã không thể kéo dài thêm được nữa, mọi người lên đường.
Căn cứ vào tấm bản đồ mà Bách Lý Quyết Minh lúc sinh thời để lại, để đến được Tây Nan Đà nhất định phải đi qua Quỷ Quốc. Vào khe đất nứt rồi thì thẳng một đường về phía Tây, đi đến vùng ven Quỷ Quốc. Sau khi rời khỏi phạm vi của Quỷ Quốc, băng qua một rừng cây rậm rạp xanh um, dán phù Tật Hành (bùa chạy nhanh) vào, khoảng chừng bốn đến năm ngày sau sẽ đến giáp ranh Tây Nan Đà.
Bản đồ hết sức chi tiết, khiếm khuyết duy nhất là lộ trình bên trong Quỷ Quốc không ghi rõ cần phải mất bao lâu. Nguyên nhân không quá khó đoán, thuật pháp của Quỷ Mẫu khiến thời gian ở Quỷ Quốc nát vụn, hẳn là Bách Lý Quyết Minh lúc còn sống cũng không thể ước tính được thời gian bọn họ sẽ ở trong Quỷ Quốc. Bùi Chân nghĩ ra một cách, để quỷ hầu ở lại canh giữ bên ngoài Quỷ Quốc giúp bọn họ tính toán thời gian. Theo kiến giải của Ứng Bất Thức, từ lúc Tạ Sầm Quan tiến vào khe nứt cho đến lúc tìm thấy cửa vào Tây Nan Đà mất đâu chừng mười bốn ngày, bọn họ chắc có lẽ sẽ không lệch quá nhiều so với khoảng thời gian này.
Bách Lý Quyết Minh muốn tiến vào khe nứt, Khương Nhược Hư đích thân đón tại cổng núi Thiên Đô. Trước cổng núi đông nghịt người, toàn là đám đầu heo Giang Tả. Mọi hành động của Bách Lý Quyết Minh đều bị Giang Tả săm soi, chuyện muốn tiến vào khe nứt không giấu được, mà y cũng không định giấu. Tiên môn Giang Tả đoán Bách Lý Quyết Minh muốn đến Quỷ Quốc để khám phá bí mật, vừa sợ Bách Lý Quyết Minh, lại vừa muốn kiếm một chén canh từ trong bí tàng của Mã Tang.
Rốt cuộc lòng tham đã chiến thắng nỗi sợ, mấy nhà tiên môn chường mặt ra chào đón và cài cắm đệ tử vào làm thủ hạ cho Bách Lý Quyết Minh. Bách Lý Quyết Minh không thèm khách khí với họ, bắt họ đứng quay mặt về phía các bậc núi. Mọi người không hiểu cho lắm, nhưng vẫn cung kính làm theo lời y. Bách Lý Quyết Minh lần lượt đạp vào mông bọn họ một cái, trên những bậc đá dài, đám chủ quân vừa hoảng hốt hét liên hồi “Ui da ui da”, vừa ngã lộn xuống lăn như bi. Bách Lý Quyết Minh để tay ngang trán nhìn xuống thềm đá, đúng là một cảnh tượng ngoạn mục.
Khương Nhược Hư nhìn mà lắc đầu, nhưng cũng chẳng làm gì được lão tổ tông gàn dở này. Sai đệ tử dâng Cửu Tử Ách lên, Khương Nhược Hư tự mình giao thanh đao này đến tay Bách Lý Quyết Minh. Mặt ông như tro tàn, Bách Lý Quyết Minh nhận đao, vẻ mặt có hơi phức tạp.
“Ngươi không khỏe à?” Y hỏi.
Khương Nhược Hư cười cười, đáp: “Đêm trước chợt mơ thấy trên trời có Thìn Tinh (sao Thủy), trên núi có Tỵ Hỏa (lửa âm, ma trơi). Thìn là rồng, Tỵ là rắn, tuổi rồng năm rắn, hiểu rằng mệnh đã tận. Tiền bối, đại hạn của ta đang đến gần rồi.” Ông cúi đầu nhìn Cửu Tử Ách, “Cây đao này giữ lại ở Tông môn cũng chẳng ích gì, chi bằng giao cho tiền bối. Tiền bối đi chuyến này hung hiểm tột cùng, nhất thiết phải cẩn thận.”
Vào sinh ra tử, đời người thăng trầm một vòng lẩn quẩn, không có đường quay lại. Bách Lý Quyết Minh thở dài, không nói về chủ đề nặng nề này nữa, thay vào đó hỏi ông: “Sao ngươi biết lần vào Quỷ Quốc này hung hiểm?”
“Chốn nào liên quan đến Mã Tang cũng không phải là nơi tốt.” Khương Nhược Hư thở dài, “Vãn bối xin cả gan nói thẳng, nếu đại Tông sư yên ổn tu hành ở núi Bão Trần, tuổi thọ của ngài chắc chắn phải hơn năm trăm tuổi. Đại Tông sư tìm kiếm Quỷ Quốc, kiệt quệ sức lực, để rồi trong những năm cuối đời phải chịu thương tật khắp mình. Thân thể Đại tông sư thế nào, tiền bối hẳn là còn biết rõ hơn ta.”
Bách Lý Quyết Minh im lặng. Ông ta nói không sai, trước khi lâm chung Vô Độ sống những ngày rất khó khăn. Quanh năm đi đến những nơi không thấy ánh mặt trời, âm khí tích tụ vào trong xương, đêm nào cũng đau thấu xương. Y và Tầm Vi thay phiên nhau trông nom trước giường Vô Độ, lau người thay quần áo, chăm sóc thuốc thang. Khi người khác chết đi thì mặt mũi trắng nhợt, còn Vô Độ lúc qua đời mặt lại tối sầm đi. Người ta nói đại Tông sư là tuổi thần tiên, hưởng thọ đến năm trăm tuổi ấy là hỉ tang đầy mãn nguyện. Chỉ có Bách Lý Quyết Minh và Tầm Vi biết rằng, Vô Độ ra đi cũng chẳng được thanh thản.
“Còn có một chuyện muốn nói cho tiền bối hay.” Khương Nhược Hư nói, “Tiền bối còn nhớ Dụ Liên Hải, chủ quân Dụ gia đi ra từ Quỷ Quốc không?”
Bách Lý Quyết Minh tất nhiên là nhớ rõ, lúc vừa mới quay về lại nhân gian rồi đặt chân đến Dụ phủ, y và Tầm Vi tình cờ gặp phải con quỷ bị chặt đầu, đến bây giờ vẫn không biết là ai đã chôn đầu Dụ Liên Hải xuống dưới gầm giường của Dụ phu nhân nữa.
“Sao thế?” Bách Lý Quyết Minh xoa cằm, nheo mắt lại dòm ông, “Chẳng lẽ là ngươi chôn đầu Dụ Liên Hải ở Dụ gia à?”
“Thật xấu hổ.” Khương Nhược Hư cười cười, “Mặc dù không phải ta làm, nhưng quả thực ta có biết thủ phạm. Chuyện ấy cũng không phải trọng điểm, ta muốn nói là chuyện khác. Năm đó trước khi đại Tông sư về với cõi tiên, từng dặn dò ta mấy chuyện quan trọng. Một trong số đó là cần phải đốt hết tất thảy quỷ quái đi ra từ Quỷ Quốc bằng Tam Muội Chân Hỏa. Đương nhiên trong này không bao gồm tiền bối ngài đây. Mấy năm nay, ta không hiểu dụng ý của đại Tông sư khi dặn dò chuyện này. Lúc ngài ấy dặn ta, yêu cầu ta lập ba lời thề độc liên tiếp, lệnh cho ta phải tuân theo, nếu không tiên môn Giang Tả sẽ tai họa ngập đầu.”
“Căng vậy ư?” Bách Lý Quyết Minh kinh ngạc.
Khương Nhược Hư gật gật đầu, “Mãi đến khi Dụ chủ quân xuất hiện ở Dụ gia, tiền bối và Bùi tiểu lang quân đang phong ấn Dụ chủ quân, ta mới thoáng hiểu ý đồ của đại Tông sư.”
Lúc ông nói đến đây thì dừng lại đôi chút, âm thầm đưa mắt nhìn quanh một vòng. Ban nãy Bách Lý Quyết Minh đã đạp bay chủ quân mấy nhà xuống thềm núi, giờ đâu còn ai dám lại gần cái vị vô lại gàn dở này nữa. Lấy Bách Lý Quyết Minh làm tâm, mười thước xung quanh cứ phải gọi là trống huơ trống hoác. Chỉ còn mỗi Bùi Chân đứng kế bên, yên tĩnh tô điểm đằng sau tựa như một cái bóng trắng.
Khương Nhược Hư có vẻ yên tâm, cuối cùng cũng mở miệng: “Sau khi Dụ chủ quân bị Bùi tiểu lang quân phong ấn, Dụ phu nhân đã nhốt ngài ấy vào địa lao của Dụ gia. Ta sai người đào đường hầm dẫn thẳng xuống địa lao mất hai ngày. May mà khi ấy Dụ phu nhân sợ tiền bối trả thù, chỉ chú ý tăng cường phòng ngự cả trong và ngoài nhà, nên không rảnh bận tâm đến Dụ chủ quân. Đến đêm hôm sau, chúng ta thành công đánh tráo y, theo lối đường hầm đưa đến ngoại ô Cô Tô. Chúng ta đặt y vào quan tài gỗ đào, xung quanh dán đầy hoàng phù trừ tà. Tám đệ tử cùng khiêng gánh, chuẩn bị đưa quan tài và thi thể đến Khương gia để thiêu.”
Quan tài gỗ đào dán thêm hoàng phù, đây là cách hãm thi thường thấy của tiên môn. Nói chung, sau khi làm xong, thì có là ác quỷ ba mươi năm đạo hạnh cũng không tài nào thoát ra được. Hơn nữa lúc ấy Dụ Liên Hải bị Bát Châm Độ Ách của Bùi Chân phong ấn, hoàn toàn không thể cử động, theo lý mà nói thì sẽ không xảy ra sự cố gì.
Khương Nhược Hư hít nhẹ một hơi rồi nói: “Nhưng mà, đệ tử khiêng quan đột nhiên nói với ta rằng, bên trong quan tài có người đang kêu cứu.”
Bùi Chân khẽ cau mày.
Khương Nhược Hư nói tiếp: “Quỷ quái có thể nói cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, nhưng ta nhớ rõ, xác của Dụ Liên Hải đã thối rữa cả rồi, làm sao y có thể mở miệng kêu cứu được cơ chứ?”
Bách Lý Quyết Minh cũng không thấy có gì lạ, “Có lẽ y chỉ ‘kẹt kẹt’ hai tiếng, quỷ quái thối rữa đều kêu như thế. Đệ tử của ngươi nhát gan, lại còn là đêm khuya nữa nên nghe lầm rồi.”
Khương Nhược Hư lắc đầu, sau đó nói tiếp.
Đêm hôm ấy không có gió, cũng ít tiếng ve kêu, ánh trăng len qua những kẽ lá dày đặc, như thủy ngân chiếu xuống hoàng phù trừ tà nhuốm máu. Lúc đệ tử khiêng quan nói rằng nghe thấy tiếng người trong quan tài thì có hơi hoảng hồn mất vía, may là có Khương Nhược Hư đi cùng đội ngũ, tốt xấu gì thì cũng là Thiên sư, có thể kiểm soát được tình hình, tất cả mọi người đành bấm bụng chạy tiếp.
Đang khi lao nhanh, tiếng người khe khẽ phát ra từ trong quan tài. Lúc này không chỉ đệ tử khiêng quan nghe thấy tiếng nói, mà có cả Khương Nhược Hư nữa.
Bên trong có người thì thầm nói:
“Cứu mạng.”
Mấy đệ tử khiêng quan dừng chân, hai mặt nhìn nhau. Giọng nói kia thật sự rất rõ, hai tiếng tròn vành rõ chữ, đúng là “cứu mạng”, mọi người đều nghe rõ rành rành. Giọng điệu còn khẽ khàng, như không xác định được bên ngoài là người tốt hay xấu nên mới cố ý thấp giọng.
Đệ tử khiêng quan có hơi lo lắng thấp thỏm, nói với Khương Nhược Hư: “Thiên sư, có phải trước khi chúng ta phong ấn quan tài đã có kẻ gian lẻn vào hòm rồi tình cờ hắn cũng bị phong ấn vào luôn không?”
Lời cậu ta nói không phải không có lý, một số quan tài có cơ quan bên dưới, sẽ chừa ra một không gian để lắp đặt bánh răng trụ ẩn gì đó. Nếu tháo những bánh răng ra, thì một người có vóc dáng nhỏ gầy có thể nằm vào. Quan tài này của bọn họ không phải của nhà tự đẽo, Dụ Liên Hải xuất hiện quá đột ngột nên họ chỉ có thể mua vội một chiếc từ cửa hiệu quan tài. Biết đâu chủ cửa hàng thấy họ là người thế gia, nghĩ rằng thế gia thì nhất định sẽ chôn theo rất nhiều thứ, vì vậy đã thừa cơ trước khi bàn giao quan tài mà nằm vào.
Khi đó đã là giờ Tý (h đêm-h sáng), chính là thời điểm âm khí nặng nhất trong ngày. Lúc này mà mở quan tài là điều tối kỵ, rất có khả năng sẽ đánh thức quỷ quái. Thế nhưng cứ để tên tiểu tặc kia nằm trong đấy càng không phải ý hay, ngộ nhỡ chốc nữa chết ngạt thì làm sao? Khương gia là gia tộc đứng đắn, dù bất đắc dĩ phải làm mấy chuyện trộm chó trộm gà, nhưng cũng không thể coi mạng người như cỏ rác được.
Khương Nhược Hư rất đau đầu, gõ gõ vào hòm quan, hỏi người bên trong: “Vị tiểu hữu này, có thể kiên trì chịu đựng qua giờ Tý được không?”
“Cứu mạng…” Giọng nói bên trong nghẹn ngào.
Một tên tiểu tặc suy nghĩ dại dột, không gây ra bất cứ tổn hại thực sự nào cho họ, không đến mức phải để hắn trả giá bằng mạng sống. Khương Nhược Hư hạ lệnh mở quan tài, các đệ tử đi cùng xé mở phù chú, cạy ván quan tài lên. Dưới ánh trăng lạnh thấu, bọn họ thấy bên trong quan tài chật hẹp là Dụ Liên Hải đang há miệng nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Cảnh tượng ấy thực sự kinh khủng, dáng vẻ Dụ Liên Hải đã tàn tạ, khô héo như cành khô. Ánh mắt của y cũng vẩn đục thậm tệ, như bị che bởi một lớp sương mù mịt mùng, con ngươi vốn xanh đen giờ đã thành màu xám trắng. Răng cũng rơi rụng hết, chỉ còn lại một cái miệng đen ngòm. Các đệ tử kìm nén nỗi sợ hãi tiến lên trước, có người nâng vai, có người nâng chân, chuẩn bị dời y qua chỗ khác hòng để lộ ra cơ quan bên dưới.
Nhấc lên hai lần mà vẫn không nhấc nổi, Dụ Liên Hải há to cái miệng đen như mực, rùng rợn khác thường.
Có người nhận thấy, cái miệng của y đã vượt quá mức độ mà một người bình thường có thể há. Để mở miệng của một người rộng ra như thế, thì không thể không làm trật khớp cằm. Ma xui quỷ khiến, như thể ý thức được điều gì, Khương Nhược Hư thăm dò nhìn vào trong miệng của y. Bên trong một màu đen kịt, cái mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt.
Khương Nhược Hư chịu đựng cơn buồn nôn, hô lên: “Tiểu hữu, ngươi ở đâu?”
Đúng lúc này, Khương Nhược Hư đã trông thấy cảnh tượng hãi hùng nhất mà ông từng được chứng kiến trong đời.
Sâu trong cuống họng của Dụ Liên Hải xuất hiện một khuôn mặt trắng bệch to bằng quả trứng, các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, mắt mũi vô cùng sắc nét, còn hơi quen quen, dường như Khương Nhược Hư đã gặp gương mặt này ở đâu rồi.
Khuôn mặt đó nhìn chòng chọc Khương Nhược Hư, ngoác miệng ra rồi đóng lại, thì thào một tiếng: “Cứu mạng.”
Khương Nhược Hư kinh hãi, khuôn mặt đó bỗng vọt lên, nhằm thẳng mặt Khương Nhược Hư. Khương Nhược Hư phản xạ rất nhanh, nhanh chóng nhét bùa trừ tà vào mồm Dụ Liên Hải rồi quát: “Phong quan!” (phong ấn quan tài)
Tiếp đó, từ trong ra ngoài quan tài đều được dán kín bùa trừ tà, bất kể có nghe thấy âm thanh gì cũng tuyệt đối không mở nắp quan ra. Đến cả đại trạch của Khương gia cũng không quay về nữa, Khương Nhược Hư quyết định thiêu Dụ Liên Hải ngay tại đây. Đệ tử Khương thị nhổ sạch cỏ trên đất, dọn được một khoảng đất trống rồi nhóm lửa đốt quan tài.
Ba ngày sau, Khương Nhược Hư nhớ lại khuôn mặt trắng bóc ấy, vẫn không khỏi khiếp đảm. Ông cứ có cảm giác đã trông thấy gương mặt này ở nơi nào đó, hình như là một người ông đã gặp trước đây. Lớn tuổi rồi, đầu óc không xài được nữa, có ngẫm nghĩ bao nhiêu cũng không nhớ ra nổi nên đành phải thôi.
Khương Nhược Hư nói: “Sự việc là thế, tiền bối tham khảo chút xem, có thể sau khi đi vào Quỷ Quốc, các ngài sẽ đụng phải quỷ quái như vậy.”
Bùi Chân và Bách Lý Quyết Minh liếc nhìn nhau, đây đã là tên quỷ thứ ba liên tục lặp lại lời nói mà họ biết. Đầu tiên là trong gương đồng ở Mục Gia Bảo, con quỷ ấy không ngừng lặp lại “Quyết Minh trưởng lão, giờ Tý nửa đêm”. Thứ hai là Tạ Sầm Quan, lời hắn nói là dài nhất, thậm chí có thể độc thoại chuyển đổi giữa giọng nam và nữ. Thứ ba chính là người bé tí trong miệng Dụ Liên Hải, hình như còn có tính công kích. Đặc điểm dễ nhận thấy nhất của loại quỷ này là bám chặt lấy một từ, một câu, hoặc một đoạn và nói không ngừng, lải nhải cứ như con vẹt. Phân tích ra vậy, Bách Lý Quyết Minh nghĩ đầu óc loại quỷ này vô dụng thật.
Khương Nhược Hư dẫn bọn họ đi xuống Mười tám tầng ngục, trước đấy bị Bách Lý Quyết Minh náo loạn một trận, hiện giờ Mười tám tầng ngục về cơ bản đã biến thành một đống đổ nát, các đệ tử dọn mất mấy tháng mới được một con đường có thể đi lại. Một lần nữa trở lại khe nứt, nhìn xuống bóng tối sâu thăm thẳm, trong lòng Bách Lý Quyết Minh lại dâng lên nỗi sợ hãi khôn tả. Đã một thời gian dài không trông thấy Quỷ Mẫu, từ khi ra khỏi Mục Gia Bảo, dường như ả đã từ bỏ việc bám theo Bách Lý Quyết Minh.
Lòng y bối rối, không biết vì sao, khi nghĩ đến ả đàn bà với mái tóc đen che mặt kia, một nỗi xót xa thoáng bao phủ lấy trái tim y. Y không khỏi suy nghĩ, khi còn sống, dáng vẻ của nàng ta trông như thế nào nhỉ?
Nhóm quỷ hầu điều khiển xe ngựa chứa lương khô cùng mũi tên vàng bách luyện đến đài treo, dây thừng từ từ đưa hàng hóa vào trong khe nứt. Bách Lý Quyết Minh leo lên đài treo, vươn tay ra với Bùi Chân. Một đám người của Tiên môn Giang Tả đứng ở xa vây xem, không dám tiến lên trước. Bùi Chân không vội bước lên đài treo, trước tiên vái chào Khương Nhược Hư, sau đó nho nhã lễ phép cười nói: “Chuyện cho đến bây giờ, Thiên sư vẫn chưa nói cho chúng ta hay, rốt cuộc là ai đã chôn đầu Dụ quân chủ vào sâu dưới đất Dụ gia?”
Khương Nhược Hư vẻ như kiêng sợ điều gì đó, lưỡng lự mở miệng.
Thế nhưng Bùi Chân rất kiên quyết, không muốn rời đi.
Khương Nhược Hư thở dài, đặt ngón tay lên giữa môi, thấp giọng nói: “Người đó ngay bên cạnh chúng ta.”