Bách Lý Quyết Minh vội vã định bấm tay niệm chú cắt đứt thuật pháp, chuyện này rất nghiêm trọng, hai người vẫn chưa thành thân, cô nương nhà người ta quan trọng nhất là sự trong sạch, không thể để Dụ Thính Thu bị Mục Tri Thâm chiếm hời được. Y vừa khép ngón tay, Tạ Sầm Quan đã giữ tay y lại, cười gian nói: “Sao ngươi biết người ta không muốn chứ?”
“Cút mẹ ngươi đi, nhóc Dụ là cháu gái ngươi, vậy mà ngươi còn ở đây cười hì hì cho được.” Bách Lý Quyết Minh đạp ông một cái.
Hai người cãi qua cãi lại, Bùi Chân bất đắc dĩ lắc đầu, đứng bên cạnh nói: “Chi bằng truyền âm hỏi nhị cô nương thử xem.”
“Có thể truyền âm hả?” Bách Lý Quyết Minh sửng sốt.
“Theo ta đoán, linh môi chỉ hoàn thành ký ức của chủ cũ, ắt hẳn mọi người vẫn còn tỉnh táo.” Bùi Chân nói.
Bách Lý Quyết Minh nghe lời làm thử, hỏi: “Nhóc Dụ, sao, có muốn ngừng thuật pháp lại không?”
Dụ Thính Thu hồi âm không hề khách khí: “Cút.”
Bách Lý Quyết Minh: “…”
Ngay sau đó, một giọng nói vang lên bên tai, trầm thấp và hững hờ, khiến người ta liên tưởng đến âm thanh của nước gợn dưới ánh trăng.
Là Mục Tri Thâm.
“Tiền bối, ngừng thuật pháp đi.”
“Vị hôn thê của ngươi không muốn, ngươi thương lượng với nàng ta đi.”
Nhìn vào trong, Già Lâm đang cởi dây áo cho Bàn Già Lệ, khoảng cách giữa hai người rất gần, khuôn mặt trắng nõn của Già Lâm ửng một rạng mây hồng.
Mục Tri Thâm ở đầu kia im lặng thật lâu, hồi lâu sau vẫn chưa nghe trả lời.
Một lát sau, cuối cùng hắn cũng mở miệng: “Ba vị đi thong thả.”
Bách Lý Quyết Minh: “…”
Ánh trăng soi khắp mặt đất, song cửa sổ hé mở, ba người kia đã đi rồi, màn đêm dày đặc hòa cùng ánh trăng màu trắng ngà nương theo khe cửa tiến vào. Bàn Già Lệ, nói đúng hơn là Dụ Thính Thu đẩy chàng trai nằm xuống giường. Mái tóc đen xõa ra, hắn nằm ngửa trên đệm. Đệm chăn được làm từ tơ lụa Hán, mịn màng và có màu đỏ tươi, khiến người trong chăn đẹp đẽ không tì vết tựa như một viên ngọc. Nàng vươn ngón tay lần theo đường kinh mạch xanh thẫm trên cánh tay hắn, lướt qua bờ vai rồi ngừng lại trên khuôn ngực rắn rỏi của hắn. Xưa nay Mục Tri Thâm an tĩnh lãnh đạm, nàng không biết hóa ra chàng trai này lại có thể thơm ngọt động lòng người như thế.
Nàng cảm nhận được sự cứng đờ của hắn, nhịp tim dưới ngón tay dồn dập như nổi trống. Trái tim nàng cũng đập thình thịch, là tiếng lòng của nàng sao? Hay của Bàn Già Lệ? Chẳng còn phân biệt được nữa. Hẳn là hắn không biết có thể cắt đứt thuật pháp đúng không? Nếu hắn có hỏi thì cứ đổ cho ba tên khốn Bách Lý Quyết Minh thích xem náo nhiệt kia vậy.
Được rồi, cứ vậy đi.
Giữa bầu không khí nóng bỏng, nàng hạ quyết tâm, cúi đầu hôn lên đôi môi của Mục Tri Thâm, một tay buông rèm che xuống, sắc đỏ thẫm kiều diễm như một làn sương mỏng che khuất thân thể trn trụi đang áp sát vào nhau của bọn họ. Trời đã về khuya, hoa cỏ im ắng, tất thảy đều lặng lẽ, chỉ có họa mi ngoài cửa sổ vẫn không ngừng hót.
Từ đó trở đi, Già Lâm trở thành người hầu của Bàn Già Lệ. Buổi sớm tinh mơ Bàn Già Lệ thức dậy, ánh mặt trời lờ mờ lướt qua đuôi mày, nàng quay mặt sang, nhìn thấy Già Lâm đang cụp mắt quỳ gối dưới giường chờ xỏ giày cho nàng. Lúc nàng súc miệng rửa mặt, hắn sẽ rửa chân cho nàng, sau đó lấy sáp thơm đặc chế từ mỡ heo và hương liệu thoa lên chân nàng. Mùi hương dễ chịu thoang thoảng trong không khí, Già Lâm dùng bàn tay thô ráp ấm áp nhẹ nhàng vut ve mu và lòng bàn chân Bàn Già Lệ, sau đó đeo vớ trắng cho nàng, cuối cùng là xỏ giày da hươu.
Hắn làm những việc này rất thuần thục, bởi vì từ bé hắn đã theo hầu bên cạnh Bàn Già Lệ, những việc đó là chức trách của hắn. Mãi đến khi đột nhiên Bàn Già Lệ thay đổi tất cả người hầu cận mình, hắn mới rời khỏi Vương nữ, gia nhập vệ đội tiễn thủ. Nhiều năm trôi qua, bọn họ đều đã trưởng thành, hắn lại trở về bên cạnh Vương nữ. Dụ Thính Thu nhận ra được hắn rất vui vẻ. Hắn quỳ mọp dưới chân nàng, dùng tư thế trung thành và hèn mọn nhất.
Bàn Già Lệ nhìn mái tóc đen nhánh của hắn, nói: “Tay ngươi cầm cung tên lâu ngày nên sần sùi quá, làm cô khó chịu. Sau này ngươi không cần hầu hạ cô nữa, cứ làm tùy tùng cưỡi ngựa cho cô đi.”
Già Lâm thoáng khựng lại, song không nói gì cả.
Hắn vốn là một chiến sĩ, hai tay của hắn nên cầm cung tên và trường đao chứ không phải là đôi chân của Vương nữ. Dụ Thính Thu cũng cho rằng sắp xếp như vậy rất tốt, chỉ tiếc một cái là không thể ngủ chung giường với Mục Tri Thâm hằng đêm nữa. Buổi tối lúc quay về chỗ ngủ, nàng lại thấy Già Lâm đang im lặng ngồi quỳ dưới giường.
Bàn Già Lệ nhíu mày, “Sao ngươi còn chưa đi?”
Già Lâm chìa tay ra cho nàng xem lòng bàn tay mình. Nó đầy những vết trầy đỏ, là do hắn tự cạo vết chai của mình.
“Như vậy được không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Bàn Già Lệ suy tư một lát, đoạn dùng roi ngựa chỉ chỉ vào lòng bàn tay hắn, “Già Lâm, tay ngươi toàn là sẹo, vẫn rất thô ráp.”
Sắc mặt Già Lâm dần dần sầm xuống, hắn cúi đầu hành lễ, “Phải.”
Bàn Già Lệ đột nhiên hỏi: “Cô nhớ năm đó lúc ngươi gia nhập vệ đội tiễn thủ là năm ngươi mười bốn tuổi, năm nay ngươi hai mươi phải không?”
“Đúng vậy.” Già Lâm nói, “Lớn hơn Vương nữ hai tuổi.”
“Là độ tuổi nên thành thân rồi,” Bàn Già Lệ cúi đầu nhìn hắn, “Ngươi có thích thị nữ Phù Tang không? Cô ban cho ngươi ân điển, để ngươi cưới nàng ta về nhà. Ngươi thành thân rồi thì Châu phu nhân sẽ không để ngươi ở đây làm tai mắt nữa.”
Già Lâm cụp mắt nói: “Không thích.”
“Cát Nhã thì sao, con bé đó lanh lợi đáng yêu, năm nay vừa tròn mười tám, rất xứng đôi với ngươi.”
“Không thích.”
Bàn Già Lệ chau mày, “Ngươi còn kén chọn nữa, sao, lăn lộn trong vệ đội mấy năm thì mắt nhìn cao vậy à?”
“Già Lâm hầu hạ không tốt sao?” Ánh mắt Già Lâm đượm vẻ cô đơn, “Vương nữ từng nói cho phép ta hầu hạ khăn lược cho người.”
Tên này đang trách nàng nuốt lời sao? Xưa nay hắn nhẫn nhục chịu đựng, Bàn Già Lệ chưa thấy bộ dạng hắn mắng người bao giờ. Nàng nói: “Già Lâm, ta nể tình ngươi từng đi theo ta mới chiếu cố ngươi, tìm mọi cách để đưa ngươi quay về vệ đội, ngươi đừng có mà không biết điều. Ngày đó người của Châu phu nhân ở bên ngoài nghe lén, nếu ta không chạm vào ngươi thì ả ta sẽ nói này nói nọ trước mặt phụ vương, nói ta xem thường ả.” Nàng cảm thấy mình là một kẻ khốn nạn đùa bỡn sự trong sạch của Già Lâm, bèn nhụt chí nói: “Thôi, coi như ta nợ ngươi. Ngươi vừa mắt thị nữ nào của ta thì cho ngươi chọn một người đấy, thích ai?”
Già Lâm mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng, như thể đang nói ra một nguyện vọng xa vời không thể với tới.
“Ta thích Bàn Già Lệ.”
“Cái gì?” Bàn Già Lệ cho rằng mình nghe nhầm.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Bàn Già Lệ và nói: “Ta thích nàng.”
Họa mi ngoài cửa sổ hót vang, bóng cây loang lổ nghiêng mình trên màn cửa. Không biết vì sao, những đêm trăng sáng lại cực kỳ yên tĩnh.
Một nô lệ hèn mọn lại dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế. Ở Mã Tang, nô lệ là nô lệ, con của nô lệ cũng là nô lệ, nô lệ vĩnh viễn là nô lệ. Bàn Già Lệ cười, “Mắt nhìn của ngươi cao thật. Lui xuống đi, ngày mai ta sẽ ra ngoài đi săn thú, ta muốn thấy ngươi trong đoàn tùy tùng.”
“Già Lâm sẽ không nói bất cứ điều gì với Châu phu nhân, mong Vương nữ yên tâm.” Già Lâm nói xong thì dập đầu cáo lui.
Từ đó về sau, Già Lâm không hề đặt chân vào chỗ ở của Bàn Già Lệ một bước. Không chỉ có Dụ Thính Thu tiếc hận mà Bách Lý Quyết Minh và Tạ Sầm Quan cũng thổn thức không thôi, hai người bắt đầu đánh cược xem Già Lâm có lên giường Bàn Già Lệ nữa hay không. Bọn họ rủ Bùi Chân đặt cược, Bùi Chân đang ngồi thiền, xếp tay nhắm mắt từ chối tham gia cái trò chơi nhàm chán này. Thời gian trong ảo cảnh trôi đi rất nhanh, trăng tàn ngày lên, thấm thoắt thoi đưa. Trong vương trại xảy ra rất nhiều chuyện, chẳng hạn như sức khỏe Vương quân suy yếu, quan hệ giữa Bàn Già Lệ và Châu phu nhân càng ngày càng gay gắt, hay mấy chuyện lặt vặt như gà vịt trong trại liên tục bị mất trộm. Lúc nghe thấy tin tức từ hai huynh đệ Bách Lý là khi Bách Lý Độ đến chào từ biệt.
“Trong nhà có việc, tại hạ cần phải quay về xử lý việc nhà.” Bách Lý Độ nói, “Bệnh cảm của Vương quân chưa khỏi hoàn toàn, đệ đệ ta sẽ châm cứu cho Vương quân thêm hai lần nữa, khi xong việc mới về Trung Nguyên sau.”
Bàn Già Lệ cảm tạ Bách Lý Độ, “Mấy hôm nay ở Mã Tang có quen không? Nghe nói gà vịt liên tục bị mất trộm, hai vị có bị làm phiền không?”
Phía sau Bách Lý Độ, Bách Lý Quyết Minh lúc sinh thời quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Gà vịt không mất, nhưng bà điên thì có thêm một mụ đấy.”
Bách Lý Độ nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng với lời nói của hắn, trách móc gọi một tiếng: “Quyết Minh.”
Dường như Bàn Già Lệ biết ngọn nguồn câu chuyện, bèn xấu hổ cười nói: “Nàng ấy rất hiếm khi thân cận với người ngoài, ngay cả người trong tộc cũng vậy. Đại tế ở Mã Tang diễn ra mỗi năm một lần, khi Lung giả[] mang điềm báo của Thiên Âm từ Tây Nan Đà về, nàng ấy mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài và cầu phúc cho Mã Tang. Đa phần những khi khác nàng đều chìm vào giấc ngủ say. Nếu nàng ấy gây ra tổn thất gì cho hai vị thì cứ nói với cô một tiếng.”
[] Lung giả (聋者): người bịđiếc, không nghe được. Theo văn hóa Mã Tang, người ta sẽ cử một người khiếm thính để đảm nhiệm chức trách lắng nghe Thiên Âm (lời của trời cao).
Bách Lý Độ cau mày, “Ngủ say…”
Bàn Già Lệ nhún vai, “Nàng ấy không giống chúng ta, tuổi của nàng ấy lớn hơn chúng ta rất nhiều, lúc bà nội của phụ vương còn sống thì dáng vẻ nàng ấy đã thế này rồi, bây giờ cô thành niên mà nàng ấy vẫn không thay đổi chút nào. Tháng năm đằng đẵng như thế, mỗi ngày đều như nhau, quá buồn tẻ, nên nàng ấy mới chọn việc ngủ cho thời gian trôi nhanh.” Nàng nhìn về phía thanh niên áo đen im lặng kia, “Nếu nàng ấy làm phiền nhị lang quân thì để cô nói với nàng ấy một tiếng.”
Thanh niên áo đen quay mặt đi, nói với vẻ hơi mất tự nhiên: “Không cần, quen rồi.”
Bách Lý Quyết Minh đứng tựa bên cạnh lẳng lặng lắng nghe bọn họ nói chuyện. Trong lòng y có rất nhiều câu hỏi, Thiên Nữ bất lão bất tử sao lại trở thành Quỷ Mẫu đáng sợ như vậy? Nhưng trước khi những câu hỏi ấy có lời giải đáp, y nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, và dãy núi sừng sững ở phía xa, nơi đó có một tòa tháp Lưu Ly cao chọc trời. Trên đó có một ô cửa sổ nhỏ, dường như y nhìn thấy người con gái tóc dài đang dựa vào bệ cửa sổ, cùng y đếm những vì sao.
Sau đó không lâu, Bách Lý Quyết Minh lúc sinh thời cũng phải rời đi. Bệnh cảm của Vương quân đã khỏi rồi, nhưng con người ta rồi cũng sẽ già và chết đi, dù cho có là Bách Lý Quyết Minh y thuật cao minh cũng không thể thay đổi vận mệnh đã định được. Bàn Già Lệ tổ chức tiệc rượu tiễn đưa hắn, nàng uống ba bình rượu đầy, buổi tối lúc quay về phòng, bước đi của nàng lảo đảo, như thể đang dẫm lên đám mây bồng bềnh. Có người đỡ nàng vào cửa, bế nàng lên giường. Ánh nến leo lắt hòa cùng ánh trăng sáng, dáng hình của người trước mắt dần dần rõ ràng hơn, đôi mắt màu xám tro sâu thẳm như giếng cổ tĩnh lặng.
Bàn Già Lệ áp trán mình lên trán hắn, cười hỏi: “Ngươi thích ta à?”
Hắn khàn giọng đáp lại: “Thích.”
“Hôm nay tâm tình của cô rất tốt, ban cho ngươi một ân điển,” Bàn Già Lệ đè hắn lên giường, cúi người hôn lên môi hắn, “Cô cho phép chàng thích ta, chỉ đêm nay thôi.”
Buổi sáng lúc Bàn Già Lệ tỉnh lại, đầu vẫn còn đau vì say rượu, lúc nàng xoay mặt sang thì thấy Già Lâm trn truồng khoác tấm chăn đỏ quỳ dưới giường. Bàn Già Lệ chậm rãi nhớ lại chuyện hoang đường đêm qua, đã hạ lệnh không cho hắn vào đây, cuối cùng nàng uống say, trầm mê sắc đẹp rồi quên sạch. Chàng trai cụp mắt không nói lời nào, trên cổ còn dấu vết đỏ chói do Bàn Già Lệ để lại.
Đau đầu quá, Bàn Già Lệ vỗ đầu thở dài, “Tối hôm qua ta uống nhiều quá.”
“Già Lâm biết.” Già Lâm nói.
“Mặc quần áo vào đi, rồi đi ra ngoài, sau này cứ tránh mặt ta, ta là vì tốt cho ngươi.” Bàn Già Lệ nói.
Già Lâm không nhúc nhích.
Bàn Già Lệ kiên nhẫn dỗ hắn, “Ngủ với ngươi là do ta không đúng, sẽ không có lần sau đâu. Ngươi đi đi.”
Ánh mắt Già Lâm lặng lẽ nhìn bộ quần áo rách nát trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Bàn Già Lệ. Bàn Già Lệ cũng thấy, hóa ra Già Lâm không đi là vì tối qua nàng đã xé rách y phục của người ta rồi.
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng huyên náo, rất nhiều người đang chạy vội vã, tiếng bước chân dồn dập. Một loạt âm thanh lướt qua song cửa sổ, dường như càng lúc càng có nhiều người tụ tập lại.
Một nô lệ chạy vào hô: “Vương nữ! Vương nữ! A Lan Na ra khỏi tháp rồi!”
“Cô biết trước rồi.” Bàn Già Lệ mất kiên nhẫn nói.
“Còn nữa,” mặt nô lệ đỏ bừng, nàng ta lớn tiếng nói, “Thiên Nữ muốn nhảy lầu!”
Bàn Già Lệ cả kinh, vội vã mang giày vào, tóc không kịp chải, vừa đi vừa mặc áo, song vẫn không quên dặn người đưa quần áo vào cho Già Lâm. Nô lệ dẫn nàng đến chỗ ngoài cửa sổ trong kinh đường ở tầng thứ tư của vương trại, đã có rất nhiều người chen chúc ở cửa sổ và cửa ra vào, ai nấy đều rướn cổ ra ngoài hóng chuyện. Bách Lý Quyết Minh cũng chen vào, đẩy người đang chắn tầm nhìn của y ra phía sau.
A Lan Na, A Lan Na, y thầm niệm cái tên này, nơi sâu trong trí óc lại bắt đầu đau âm ỉ. Rốt cuộc người con gái kia lúc sinh thời có dáng vẻ như thế nào, là kiểu người gì? Y đã bước vào ký ức của người Mã Tang, song lại lướt qua nàng ấy hết lần này đến lần khác. Trong lòng y có hơi sợ hãi, trống ngực đập thình thịch, như thể chỉ cần vươn tay ra là sẽ chạm đến một cơn ác mộng đáng sợ. Tay phải của y run rẩy, tuy rất sợ hãi, nhưng y vẫn tiến về phía trước.
Cuối cùng đi đến cạnh song cửa sổ, nương theo tầm mắt của mọi người, y nhìn thấy một người con gái đang đứng trên đài cao. Đó là tầng ba của Vương trại, tường vây dày hơn tầng bốn và tầng năm, bởi vậy mới có thêm một cái đài. Vốn được xây làm đài bắn tên cho các tiễn thủ, có rất nhiều lỗ do mũi tên để lại trên bức tường đen mọc đầy dây thường xuân. Người con gái váy đỏ đứng trên đài, vạt áo bay phấp phới trong gió. Nàng quay lưng về phía mọi người, Bách Lý Quyết Minh chỉ thấy được bóng dáng yểu điệu của nàng cùng với mắt cá chân trắng nõn.
Nàng hô lớn: “Quyết Minh đệ đệ, đón ta nhé!”
Bên dưới truyền đến tiếng la của người đàn ông: “A Lan Na, đừng nhảy!”
Đương lúc Bách Lý Quyết Minh leo lên cửa sổ định nhảy xuống, người con gái tháo vòng cổ ra đặt xuống đất, sau đó bưng mặt xoay người lại, ngả người ra sau rồi rơi khỏi bức tường cao. Mọi người hét toáng lên, đám đông ngừng thở, chỉ thấy bóng dáng nàng tựa như một dải lụa đỏ bồng bềnh chìm vào gió rít.
Bức tường cao che khuất tầm nhìn của bọn họ, không ai biết chàng trai sắp quay về Trung Nguyên kia có tiếp được A Lan Na không. Mọi người chờ đợi, một lúc lâu sau, bóng dáng một người đàn ông cưỡi ngựa xuất hiện, chạy về phía rừng rậm xanh ngát ở nơi xa. Trong vòng tay hắn có một người con gái, với mái tóc đen dài và lụa đỏ tung bay theo chiều gió.
“A Lan Na!” Tất cả mọi người hét lên như điên, “Thiên Nữ bỏ trốn! Thiên Nữ bỏ trốn!”
Bàn Già Lệ tái mặt lớn tiếng hạ lệnh: “Kỵ thủ ra khỏi trại ngăn bọn họ lại! Đừng làm Thiên Nữ bị thương!”
Cửa trại mở toang, vô số tiễn thủ cưỡi ngựa chạy ra khỏi vương trại, thoáng chốc cả binh đoàn như một dòng thủy triều đen bao phủ thảm cỏ xanh rờn. Già Lâm cũng ở trong đó, mũi tên cài cung nhắm thẳng vào đầu Bách Lý Quyết Minh đang phi nước đại ở đằng xa. Dây cung kéo căng, mũi tên đen tuyền hệt như ngôi sao băng gào thét xé toạc không khí. Chàng trai áo đen nghiêng đầu, mũi tên sượt qua gò má hắn mang theo máu đỏ tươi. Hắn không hề chớp mắt, bắt lấy mũi tên trước mặt, khoảnh khắc chạm vào nó, mũi tên cháy phừng lên rồi tan thành tro bụi. Càng lúc càng có nhiều mũi tên bắn tới, dệt thành một màn mưa đen kịt. Hắn cúi thấp người, bảo vệ người con gái trong lòng mình. Phía sau bọn họ là những tiễn thủ Mã Tang đang lao đến, tiếng vó ngựa vang rền như sấm.
Số ít không hạ được đám đông, tin tức từ vương trại sẽ truyền đến toàn bộ trại Dương Mộc và trại Âm Mộc, thủ vệ xác sống nghìn mắt sẽ bảo vệ phòng tuyến, Thiên Nữ và Bách Lý Quyết Minh không thể thoát khỏi vòng vây của bọn họ.
Song ngay lúc này, vô số vòng xoáy xuất hiện ở phía trước rừng rậm, không khí như thể ngưng tụ lại, những gợn sóng màu bạc bắt đầu hiện ra từ trung tâm. Từng Hư Môn lần lượt mở ra, luồng khí xoáy nối thành một mảnh, cảnh tượng ở giữa dần dần trở nên rõ ràng hơn. Hư Môn nối liền giữa núi Bão Trần và Mã Tang, những thiếu niên áo trắng xếp thành hàng đông như kiến bước ra khỏi Hư Môn, tất cả giương kiếm chỉ vào Mã Tang. Đệ tử Viên thị dẫn đầu bắn tên, mũi tên vàng rực lướt qua đầu của đôi nam nữ phía trước rồi lao như chim bay về phía tiễn thủ Mã Tang. Rất nhiều ngựa trúng tên, tiễn thủ ngã xuống đất, Già Lâm ghìm cương ngựa lại, rút trường đao ra đánh văng một mũi tên vàng.
Chàng trai và A Lan Na phi ngựa xông vào vòng vây của thiếu niên tiên môn, hàng ngũ nhanh chóng tách ra rồi khép lại, bảo hộ hắn và A Lan Na ở phía sau.
Bàn Già Lệ giục ngựa đuổi tới, đứng từ xa hô lớn: “Người Trung Nguyên các ngươi có ý gì?”
Đội ngũ thiếu niên áo trắng lặng lẽ tách ra, nhường lối cho lang quân áo xanh. Người đàn ông đó bước tới với nụ cười trên môi, nét mặt sáng bừng. Y đứng ở trung tâm của đám đông, mang theo vẻ uy nghi đĩnh đạc. Bách Lý Quyết Minh sinh thời giục ngựa tới bên cạnh y, y vươn tay về phía A Lan Na, A Lan Na nắm lấy tay y bước xuống ngựa.
Gốc là 屹然不动: thành ngữ trung quốc có nghĩa là cao chót vót và kiên định như một ngọn núi, không thể lay chuyển
“Bách Lý Độ,” Bàn Già Lệ nén lửa giận, “Trả Thiên Nữ lại đây!”
Trong tiên môn có người tức giận mắng: “To gan, sao ngươi dám gọi thẳng tục danh của đại Tông sư!”
Bách Lý Độ nhìn gã ta một cái, chỉ là một cái liếc nhẹ, song giống như có vô số sương mù giăng kín, người nọ rùng mình một cái, sợ hãi lui ra phía sau. Bách Lý Độ tiến lên một bước, chắp tay thi lễ từ xa với Bàn Già Lệ.
Y cất lời, âm thanh giòn giã như vòng ngọc va vào nhau: “Được Mã Tang quan tâm mấy hôm, Bách Lý Độ không biết cảm tạ thế nào, nhưng A Lan Na, ta mang đi.”
Mọi người trong vương trại ồ lên, rất nhiều người bất bình phẫn nộ. Bách Lý Quyết Minh đứng trên đài cao từ xa nhìn bọn họ đang giằng co, giữa đoàn người áo trắng, chiếc váy đỏ của A Lan Na rực rỡ như lửa, sáng chói như đao. Khoảng cách quá xa, khuôn mặt của A Lan Na vẫn lờ mờ, rốt cuộc y vẫn không nhìn thấy rõ mặt mũi của nàng.
Người con gái cố gắng vẫy tay với mọi người trong vương trại, sau đó đặt tay lên miệng và hét lớn: “Xin lỗi nha, ta đặt tim hoa sen sáu cánh trên tiễn đài ấy, mọi người tìm người khác làm Thiên Nữ đi, ta muốn đến Trung Nguyên với A Độ và đệ đệ!”
Đừng đi. Đừng đi mà.
Đầu Bách Lý Quyết Minh lại bắt đầu đau, sâu trong tâm vực, những vết nứt trên bầu trời hoàng hôn bắt đầu mở rộng ra.
Giọng nói của Ác Đồng vang lên trong đầu, nhưng lại xa vời vợi, như thể tiếng vọng xuyên qua từ kẽ hở của thời gian.
– “Không thể hiểu nổi, vì sao bọn họ đều thích người chứ?”
– “Biết làm sao được, bổn Thiên Nữ đây không có gì ngoài sắc đẹp cả. Nhãi con, có biết vì sao ta là Thiên Nữ không? Không phải vì ta ăn sương uống gió, cũng không phải vì ta bất lão bất tử, mà vì ta là thiên hạ đệ nhất — Đại! Mỹ! Nữ!”
– “Nói dóc, con thấy người có tóc bạc rồi. Người xem nè, một sợi, hai sợi, ba sợi.”
– “Đó là vì sinh mi ra đó, đồ ngốc!”
“Tiền bối!” Bùi Chân ôm chặt y, “Người làm sao thế!”
Ở phương xa, A Lan Na bước vào Hư Môn. Hư Môn chậm rãi khép lại, người Mã Tang trơ mắt nhìn Thiên Nữ của bọn họ biến mất nơi cuối làn sương khói.
“Đừng để nàng ấy đến Trung Nguyên, Bùi Chân.” Bách Lý Quyết Minh đau khổ lẩm bẩm, “Không được đi.”
Đừng đi. Đừng đi mà.
Cô sẽ chết… A Lan Na!