Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
A Lan Na không bao giờ ngờ rằng “Tiểu cô nương” lại là một người đàn ông! Rõ ràng y có một mái tóc dài bóng mượt như lụa đen, cùng với đôi mắt trong veo như làn nước thu. Quan trọng nhất là ngực y còn lớn hơn cả A Lan Na nữa. Đầu óc A Lan Na trống rỗng, một lúc lâu sau nàng vẫn không nói nên lời, lúc hồi thần lại hai má đã đỏ bừng lên.
“Xin hỏi…” Nụ cười tươi của Bách Lý Độ có hơi ưu sầu, “Quần áo mà tại hạ mặc lúc trước đâu rồi? Ta mặc váy của cô nương đi gặp đệ đệ chắc sẽ dọa đệ ấy sợ mất.”
Đừng nói gì đến chuyện dọa “đệ đệ”, y đã dọa A Lan Na sợ hết cả hồn. Rất lâu về trước, lúc Thiên Nữ tiền nhiệm còn trên đời này, lúc nào nàng ấy cũng phê bình A Lan Na thích nhặt mấy thứ vớ vẩn về nhà. Tính tình A Lan Na rất bướng bỉnh, không muốn sửa lại tật xấu này. Bây giờ thì hay rồi, thế mà A Lan Na lại tha một người đàn ông sống sờ sờ về nhà. Không những tha về, còn nhìn thấy cả thân thể của người ta. Lúc thay quần áo cho y còn tán thưởng ngực y to hơn cả mình nữa, vô tình nhìn thêm mấy lần.
A Lan Na là một Thiên Nữ cởi mở, cởi mở với người khác và với cả chính mình. Nàng không định chịu trách nhiệm với vị lang quân tội nghiệp bị mất đi sự trong trắng, chỉ gom quần áo lại rồi ném vào ngực y, “Thay y phục rồi đi đi, chừng nào đi nhớ đóng cửa, ta không tiễn ngươi đâu! Mai mốt gặp lại!” Dứt lời, không đợi Bách Lý Độ đáp lại, nàng đã chạy te te lên lầu không thèm quay đầu lại.
Cách tốt nhất để khỏi phải xấu hổ là né tránh, chỉ cần không gặp mặt, cứ vùi đầu như con đà điểu ấy thì vấn đề sẽ không rơi lên đầu nàng. Nàng chạy lên tận tầng thứ chín của tháp Lưu Ly rồi trốn ở đó. Nàng ôm đầu gối lắng tai nghe động tĩnh dưới lầu, cửa gỗ mở ra vang lên hai tiếng ‘kẽo kẹt’, sau đó ‘kẽo kẹt’ khép lại. Cuối cùng là giọng của Bách Lý Độ: “Đa tạ ân cứu mạng của cô nương, sau này Bách Lý Độ sẽ báo đáp.”
Báo cái gì mà báo, còn chưa đủ dọa người ta hả trời? A Lan Na giận dữ thổi tóc mái lưa thưa trên trán mình. Nàng lén thò đầu ra ngoài, đôi mắt đen lay láy ló ra từ bệ cửa sổ. Dưới tháp, hai người đàn ông ngồi trên lưng ngựa càng lúc càng xa. Áo xanh là Bách Lý Độ, áo đen có lẽ là đệ đệ của y. Thôi đừng có quay lại nhé, nếu Bách Lý Độ lại đến nàng sẽ diệt khẩu y, như vậy sẽ không có ai hay biết nỗi nhục nhã hôm nay của nàng! Nàng là Thiên Nữ thần bí và cao quý của Mã Tang, Thiên Nữ không thể nhục được.
Lúc kể đến đây, Bách Lý Tiểu Kỉ không khỏi mỉm cười. Khi đó A Lan Na dốc hết sức lực để làm một Thiên Nữ cao quý không thể phạm thượng nhưng nàng lại không hề có thiên phú về mặt này. Thiên Nữ hẳn là nên hầu hạ Thiên Âm, rời xa thế tục, cho nên mấy nghìn năm qua các đời Thiên Nữ đều ở trong tháp Lưu Ly cách xa thành trại. Thiên Nữ là người cận kề với “Trời” nhất trên thế gian này, nàng cần phải giữ gìn cơ th sạch sẽ, không được ăn những đồ ăn bẩn thỉu chốn trần gian. Đa phần thời gian A Lan Na đều tuân thủ giới luật, tuy rằng đó là khi nàng ngủ say. Lúc nàng tỉnh, nàng không kìm lòng được muốn phá giới.
Vì quá buồn chán dẫn đến thấy đói bụng, nàng quyết định vào trong trại ăn trộm gà. Lần tỉnh dậy trước trước nữa, Bàn Già Lệ mười bốn tuổi dạy cho nàng cách nướng gà. Khi đó hai cô nương bắt tay nhau, một người canh chừng cho người kia trộm gà, sau đó đến dưới chân tháp Lưu Ly nướng ăn. Lần tỉnh dậy đó A Lan Na biến thành Thiên Nữ béo nhất từ trước đến giờ, trong đại tế Mã Tang giới vương tộc còn tưởng rằng đã đổi Thiên Nữ nữa chứ. Năm nay Bàn Già Lệ rất bận, không rảnh chơi với A Lan Na, A Lan Na đành phải hành động một mình.
Bốn năm trôi qua, Vương trại lại xảy ra vụ án trộm gà dở khóc dở cười. Tên đạo tặc trộm gà ngày ngủ đêm trộm, tập kích chuồng gà của người Mã Tang. Người Mã Tang dán bố cáo khắp nơi, treo thưởng bắt tên trộm gà xuất quỷ nhập thần kia. Đêm khuya thanh vắng, A Lan Na lặng lẽ lẻn vào Vương trại. Người Mã Tang trong Vương trại vô cùng cảnh giác, bọn họ treo lồng gà dưới hiên nhà. A Lan Na chấm một hộ gia đình, nhà này lúc nào cũng tắt đèn, hẳn là đi đâu đó xa nhà, thế là nàng cầm một cây gậy trúc cẩn thận móc lồng gà xuống.
“Nàng đang làm gì đó?” Một tiếng nói thình lình vang trên đỉnh đầu.
A Lan Na ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bách Lý Độ.
“Là ngươi!” A Lan Na cực kì hoảng sợ.
Bách Lý Độ nghiêng đầu nhìn con gà trong tay nàng, cong mắt cười nói: “Kẻ trộm gà là nàng sao?”
Bị phát hiện rồi. Hình tượng Thiên Nữ thần bí cao quý tan tành trong nháy mắt, A Lan Na sẽ trở thành tội đồ của Mã Tang.
“Ê,” A Lan Na thấp thỏm hỏi, “Lần trước ta đã cứu ngươi, chắc là ngươi sẽ không tố giác ta đâu nhỉ?”
“Đương nhiên là không,” Bách Lý Độ ngồi xổm xuống, chỉ vào một con gà mái nhỏ bên trong, “Chọn con này đi, gà mái nhỏ thịt mềm lắm.”
“Ngươi biết làm thịt gà à?” Ánh mắt A Lan Na sáng lên.
Bách Lý Độ nở nụ cười, “Tại hạ có chút tay nghề bếp núc, nếu cô nương không phiền có thể đến chỗ ta làm khách, coi như là tại hạ báo đáp ân cứu mạng của cô nương.”
“Được á được á.” A Lan Na bắt đầu chy nước miếng, “Ngươi ở chỗ nào, chúng ta lén qua đó đi, đừng để người khác phát hiện.”
Bách Lý Độ vẫn giữ nụ cười trên môi, mặt mày xán lạn.
Y nói: “Nơi đây chính là chỗ ở của ta.”
A Lan Na: “…”
Rốt cuộc thì cái miệng thèm ăn cũng chiến thắng sự xấu hổ, A Lan Na mặt dày đi theo Bách Lý Độ, y nói y muốn làm gà ăn mày cho nàng. Một tiếng ‘gà ăn mày’ này thế mà có thể khiến A Lan Na đi theo về tới nhà, cô nương này thật dễ dụ, may mà Bách Lý Độ không phải kẻ xấu lòng lang dạ sói. Y không dẫn A Lan Na đến nhà khách Vương trại mà đưa nàng đến khe suối ở ngoại ô. Y nói trong nhà không có nguyên liệu để nhồi bụng gà, phải đến gian nhà nhỏ của đệ đệ lấy.
Ánh trăng rơi khắp cỏ cây nhấp nhô, ngọn lá rung rinh rũ xuống trong ánh trăng bàng bạc. Bách Lý Tiểu Kỉ nói thời tiết ngày hôm ấy rất đẹp, và đó là ngày đẹp nhất kể từ khi họ đến Mã Tang. Khi ấy hắn ngồi bên hồ nước hái phong lan gừng[], rễ cây hoa này sau khi phơi khô có thể làm dược liệu. Những đóa hoa trắng sáng to cỡ bàn tay chứa đầy trong sọt, hắn vừa ngẩng đầu lên thì thấy một cô nương ôm con gà mái nhỏ.
[]Phong lan gừng (姜兰花): có tên khoa học là Ginger Flower (tên tiếng Latinh: Hedychium coronarium)
Khi đó hắn không cảm thấy rằng người con gái ấy có gì đặc biệt, huynh trưởng luôn được rất nhiều cô nương xinh đẹp vây quanh, dù là ở Trung Nguyên hay Mã Tang. Bọn họ chu du khắp thế gian, rồi đến Mã Tang. Y thuật ở Mã Tang lạc hậu, đa phần người bệnh đều chịu đựng cho qua. Huynh trưởng từ bi, bảo hắn mở gian nhà để khám bệnh cho họ. Ngày nào người bệnh cũng xếp thành hàng dài, thực ra đa phần không phải là bị bệnh thật, mà là để ngắm nhìn vị huynh trưởng dịu dàng thân thiện này của hắn từ xa xa.
Huynh trưởng nói lần trước bị muỗi độc đốt bị thương, là vị cô nương này đã cứu y. Cho dù nàng không cứu, Bách Lý Tiểu Kỉ – khi đó là Bách Lý Quyết Minh – cũng có thể chữa cho huynh trưởng. Lúc Bách Lý Độ hôn mê bên dòng suối, hắn đang hái thảo dược giải độc gần đó. Nhưng nếu đã là ân nhân cứu mạng của huynh trưởng, đương nhiên Bách Lý Quyết Minh sẽ đối xử tốt với nàng. Nấu một bữa cơm tối phong phú để tỏ lòng biết ơn, sau đó hi vọng mai này nàng đừng đến nữa. Bách Lý Quyết Minh không thích người lạ.
Huynh trưởng đi nấu cơm, để hắn ở lại tiếp khách. Hắn dọn bàn ghế ra sân nhà, mời A Lan Na ngồi ghế chủ. Tính cách cả hai trái ngược nhau, bầu không khí vô cùng xấu hổ, Bách Lý Quyết Minh không biết phải mở đầu câu chuyện thế nào. May mà xưa nay A Lan Na vô cùng thân thiện, nàng dọn cái ghế nhỏ sang ngồi cạnh hắn, bắt đầu hỏi: “Đệ là đệ đệ của huynh ấy hả?”
“Ừm.” Bách Lý Quyết Minh gật đầu.
“Huynh ấy nói đệ tên ‘Quyết Minh’, là tên một loài thảo dược.”
“Ừm.”
A Lan Na nghiêng đầu suy nghĩ, “Vậy ta gọi đệ là gì đây? ‘Tiểu Minh’ được không?”
Bách Lý Quyết Minh: “…”
Hắn rất muốn nói không được, song lại ngại phép tắc nên không trả lời.
“Đệ có biết mỹ nhân đẹp nhất Mã Tang là ai không?” A Lan Na lại hỏi.
Giọng Bách Lý Quyết Minh hờ hững, “Không biết.”
“Là Thiên Nữ Mã Tang, chính là người con gái ở tháp Lưu Ly kia.”
Bách Lý Quyết Minh nhìn về phía nàng, “Cô cũng ở tháp Lưu Ly.”
“Đúng thế,” A Lan Na ôm má cười bẽn lẽn, “Đệ tưởng ta là Thiên Nữ hả, ta không phải đâu, thiên hạ này nào có ai tự khen mình chớ? Ta chỉ là một thị nữ nhỏ bé thôi. Bây giờ Thiên Nữ đang ngủ say, chưa đến thời điểm nàng ấy sẽ không tỉnh dậy đâu. Hay là, đệ thấy vẻ ngoài của ta rất giống Thiên Nữ?”
Thật ra nàng đang khéo léo khen dáng vẻ của mình rất xinh đẹp, hơn nữa còn hi vọng được Bách Lý Quyết Minh công nhận. Con gái thích nghe người khác khen mình đẹp, dù là nói thật hay nói dối, là tâng bốc hay xu nịnh. Đáng tiếc Bách Lý Quyết Minh không thấu hiểu tâm tư thầm kín của con gái, hắn ăn ngay nói thật: “Không, ta không thấy vậy, cô không hề giống Thiên Nữ Mã Tang trong lời đồn gì cả.”
“Vậy đệ cảm thấy Thiên Nữ nên có diện mạo thế nào?” Hình như A Lan Na có hơi mất hứng, “Ta biết mọi người cảm thấy Thiên Nữ hẳn là nên ăn sương uống gió, gì mà gà nướng vịt quay, Thiên Nữ là tiên tử, không thể ăn mấy thứ này được. Thiên Nữ cũng không thể ợ hay xì hơi, thậm chí là tiểu tiện hay đi ị. Thiên Nữ phải nói chuyện nhỏ nhẹ, không thể quát tháo. Quan trọng nhất là Thiên Nữ không được mập.” Nàng nhớ lại đại tế lần trước trước trước nữa, bao nhiêu ánh mắt khiếp sợ của vương tộc Mã Tang, còn có tiếng xì xầm bàn tán xem thường của những người đó. Nàng nhụt chí nói: “Thôi được rồi, ta không giống Thiên Nữ, bởi vì ta thích ăn ruột heo nhất.”
“…” Bách Lý Quyết Minh không biết đáp lại thế nào, hắn vốn định bảo tính tình nàng cởi mở chứ không lạnh lùng thần bí như Thiên Nữ Mã Tang trong lời đồn. Hắn nhìn về phía bệ bếp, huynh trưởng cột phán bạc[] đang tập trung nhét đảng sâm[] vào bụng con gà mái nhỏ, không có thời gian bận tâm chuyện bên này. Nếu là huynh trưởng, chắc chắn y có thể dỗ cho A Lan Na vui vẻ. Ngày trước đều là huynh trưởng nghênh đón tiếp đãi, hắn lo vùi đầu làm việc, bây giờ đổi ngược lại khiến hắn có hơi bất lực. Sau khi im lặng hồi lâu, hắn nói: “Cô thích ăn ruột heo à?”
[] Phác bạc (襻膊): đai để thâu vạt áo và tay áo lại cho dễ làm việc.
[] Đảng sâm (党参): là một loại thảo dược ở Trung Quốc.
“Ừm ừm.” A Lan Na gật đầu.
“Huynh sẽ làm.” Hắn nói, “Ngày mai cô tới ăn không?”
“Được nha được nha!” Ánh mắt A Lan Na sáng rỡ, “Quyết định vậy đi!”
Bách Lý Quyết Minh nói xong lập tức hối hận, chuyện này khác xa với ý định ban đầu muốn nàng ăn xong một bữa rồi không đến đây nữa của hắn.
“Tiểu Minh,” A Lan Na nước mắt lưng tròng, “Đệ thật tốt!”
Bách Lý Quyết Minh hối hận không thôi.