Chương : Âm hôn (nhất)
Cái sơn trấn này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đi nửa ngày trời, cũng chưa tìm được “Lý phủ” trên thiệp cưới. Dọc đường im ắng, cả con đường đá không có lấy một bóng người, chỉ nghe thấy tiếng bước chân bọn họ nơi phố núi vắng vẻ. Dần dần, có người phát hiện ra chỗ kì quái. Cửa sổ ở các gian nhà hai bên đường lấp ló mấy khuôn mặt vô hồn, không chút cảm xúc mà đưa mắt nhìn bọn họ đi ngang qua. Đó là quỷ hồn nấp ở trong nhà, ánh mắt không có sức sống, nhìn bọn họ như nhìn một đám người chết.
Huynh đệ Viên gia bủn rủn nắm chặt cánh tay Bách Lý Quyết Minh, mỗi người một bên, chết cũng không buông. Khương Tiên không còn chỗ nắm, đành phải kéo góc áo Bách Lý Quyết Minh. Dụ Phù Xuân gần như là đu lên người Dụ Thính Thu, nhưng ngay cả Dụ Thính Thu cũng sợ gần chết, cố gắng dằn xuống, mới không dựa người vào Bách Lý Quyết Minh.
Bách Lý Quyết Minh cõng Tạ Tầm Vi, còn phải mang theo đám trứng gan thỏ đế này, mệt mỏi thật sự. Nếu y là người sống, lúc này ắt hẳn đã đầm đìa mồ hôi. Còn Tầm Vi nữa, nha đầu chết tiệt này, ăn cái cân mà lớn lên hả, nặng dữ vậy? Y trách oan Dụ gia rồi, Dụ gia nuôi nàng béo tốt thật, cân nặng này tuyệt đối không thua đấng nam nhi thân cao tám thước đâu!
“Tần đại ca mệt sao?” Tạ Tầm Vi thỏ thẻ bên tai y.
Là đàn ông sao có thể than mệt! Bách Lý Quyết Minh cắn răng xốc nàng lên, “Lão tử khỏe mạnh như trâu, không mệt chút nào!”
Đi qua thêm một con phố, vẫn không thấy phủ đệ Lý gia, phía trước hình như có một cửa hàng thợ rèn, bảng hiệu đã treo lên, cửa sổ cũng mở, thấp thoáng một cái bóng lưng gù đang ngồi.
“Có quỷ! Còn là một quỷ già,” Viên đại thấp giọng nói, “Chúng ta đi đường vòng!”
“Vòng cái rắm! Vất vả lắm mới gặp được một người, còn không mau hỏi đường!” Bách Lý Quyết Minh tiến lên trước hai ba bước, cúi người hỏi, “Ông cụ, ông có biết Lý phủ ở đâu không?”
Ông lão ngẩng đầu, nửa khuôn mặt bị hủy dần dần lộ ra khỏi bóng tối. Khương Tiên gần nhất, nửa mặt bị hỏng đó vừa vặn đối diện với hắn, hắn gần như có thể thấy rất rõ ràng đống thịt thối nham nhở cùng với tròng mắt vỡ nát của ông ta. Hai chân Khương Tiên nhũn ra, chống tay lên cửa sổ mới không quỳ sụp xuống. Dụ Thính Thu đứng phía sau chứng kiến toàn bộ cảnh này, nghiêng đầu nôn thốc nôn tháo.
“Tiểu tử, ngươi nói cái gì?” Ông lão hỏi.
“Ta nói,” Bách Lý Quyết Minh đẩy Khương Tiên ra chỗ khác, sau đó hét vào cái lỗ tai ở nửa bên mặt còn nguyên của ông lão, “Lý phủ Quân gia ở đâu!?”
“Ôi, ôi,” ông lão ngơ ngác mà mở miệng, “Ngày đại hỉ, không được khóc, không được khóc.”
“Cái gì vậy?” Bách Lý Quyết Minh hỏi lại lần nữa, “Ông cụ, ta hỏi Lý phủ Quân gia ở đâu!”
“Ngày đại hỉ, không được khóc, không may mắn. Ta đã nói rồi, trong quan tài có tiếng khóc, không thể đào lên, đúng là tạo nghiệt……” Ông lão loạn trí lẩm bẩm, chậm rãi đứng lên, xoay người vào buồng trong.
“Ý ổng là gì?” Dụ Phù Xuân hoảng sợ hỏi.
“Quỷ khóc trong quan tài, nhất định làm chuyện ác.” Tạ Tầm Vi lắc đầu cười khổ, “Xem ra người trong trấn này đã dây vào thứ không nên dây, mới có thảm kịch hôm nay.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, thở dài.
Ông nói gà bà nói vịt nửa ngày cũng không hỏi được Lý phủ ở đâu, Bách Lý Quyết Minh hết cách. Bực bội loay hoay cả buổi, cho đến sau buổi trưa, gần như đã đi qua toàn bộ ngõ ngách trong trấn. Vất vả đi vào một cái ngõ nhỏ cuối cùng, mọi người đều mệt đến mức thở hồng hộc. Không phải là chưa nghĩ đến chuyện chia nhau ra hành động, nhưng ngoại trừ Bách Lý Quyết Minh và Tạ Tầm Vi, những người khác đều kiên quyết không đồng ý.
Bỗng nhiên có người nhìn thấy mái hiên cong ở phía xa xa, ánh mắt mọi người sáng lên. Sơn trấn này rách nát như vậy, thường thì một phủ đệ, phải là nơi giàu có nhất. Nơi đó nhất định là Lý phủ! Bách Lý Quyết Minh cõng Tạ Tầm Vi lên, mọi người cùng nhau chạy qua đó. Quả nhiên thấy đèn lồng treo trước cửa, bảng hiệu sơn đen chễm chệ trên mái hiên, rất là khí thế.
Đi vào bên trong, bước qua vách tường khảm ngọc lưu ly, trước mặt chính là yến tiệc và hỉ đường, mỗi bàn đều đầy khách, thoạt nhìn thì khách rất đông, đầu người chen chúc. Mọi người hoảng sợ, còn tưởng rằng có khách thật, nhìn kỹ lại, mới phát hiện tất cả đều là xác chết. Thi thể ngồi quanh bàn tròn, mặt trắng như tuyết, khóe miệng co rút, trưng ra một nụ cười quái dị. Mấy chàng thiếu niên thấy thế thì thót cả tim, rón ra rón rén cẩn thận bước vào trong, làm như sợ kinh động đám thi thể này, khiến bọn chúng “sống lại”.
Chỉ có Bách Lý Quyết Minh gan lớn, dám nhìn cả mặt bọn họ, một vài gương mặt trông rất quen, Tạ Tầm Vi ở trên lưng y nói: “Chúng ta vừa gặp bọn họ trên phố ban nãy, bọn họ chết bỏ xác ở nơi này, hồn phách nấp trong nhà không dám ra khỏi cửa.”
Tới chính đường, một đôi tân nhân đưa lưng về phía bọn họ, nghiêm trang đứng chính giữa, mỗi người đều mặc hỉ phục đỏ rực lộng lẫy, hòa hợp với lụa đỏ và tú cầu ở giữa. Dụ Phù Xuân vừa thấy tân nương, đôi môi lắp bắp, thấp giọng nói: “Là ả! Nữ quỷ kia chính là ả!”
Bách Lý Quyết Minh thật sự không thể cõng Tạ Tầm Vi được nữa, nhìn trái nhìn phải, ghế trong chính đường đều bị mấy thi thể cười quái dị ngồi kín chỗ, không còn chỗ trống. Tiện chân đá một cỗ thi thể lăn chỗ khác, đặt Tạ Tầm Vi lên ghế, đang muốn tiến lên xem thử, Viên đại ngăn y lại, nói: “Đừng qua đó, ngươi nhìn kỹ đi! Bọn chúng không phải thi thể, là quỷ hàng thật giá thật, chân bọn chúng không hề chạm đất kìa!”
Bách Lý Quyết Minh không kiên nhẫn gạt hắn ra, đi tới chỗ của đôi tân nhân, vén váy bọn họ lên.
Mọi người tập trung nhìn, phát hiện bên trong dựng một cái giá, treo lơ lửng hai người bọn họ.
“Xem ra ông cụ kia nói thi thể đào từ quan tài, là quỷ tân nương này.” Tạ Tầm Vi thở dài nói, “Nhìn bộ dạng của tân lang, cùng lắm mới nhược quán, chắc là chưa từng thành thân. Có lẽ là ốm đau nên mất sớm, người trong nhà cho hắn kết âm hôn, mới tìm tới vị quỷ tân nương này.”
“Không tồi.” Bách Lý Quyết Minh đi đến trước mặt tân nhân, kéo khăn voan của tân nương xuống, khuôn mặt của hai cỗ thi thể này trắng bệch, hai bên má tô phấn hồng, giống người giấy tuẫn táng trong đám tang. Nhưng mà quỷ tân nương lại mang vẻ mặt khóc thảm thiết, đuôi mắt khóe môi trề xuống, phấn trang điểm trên gương mặt trắng bệch lem luốt như món điểm tâm tan chảy giữa trời nóng bức, toàn bộ khuôn mặt méo mó dữ tợn một cách khó tả.
Tạ Tầm Vi trầm ngâm bổ sung: “Nói vậy lúc đào quan tài, quỷ tân nương đã khóc từ chối, nhưng người dân trên núi vẫn không chịu dừng tay, cưỡng ép đào quan tài lên. Âm hôn là nghi lễ của ma quỷ, phải cử hành vào giờ tý nửa đêm, lúc âm khí thịnh nhất. Ác quỷ sống lại, thi thể tân nương bật dậy, cho nên tất cả người ngồi đây đều vong mạng.”
“Gan mấy người này cũng lớn thật,” Viên nhị kinh ngạc nói, “Quỷ khóc trong quan, người tu đạo chính phái chúng ta còn phải kiêng kị ba phần, bọn họ là phàm nhân bình thường, vậy mà không thèm để tâm!”
Bách Lý Quyết Minh ném khăn voan của tân nương cho hắn, “Chắc gì đã không để tâm, trên khăn voan có vẽ phù chu sa.”
“Ta nghe nói dân gian thường mua bán xác chết nữ tử chưa chồng để mai mối âm hôn, nếu đoán không sai, quỷ tân nương này cũng là Lý gia mua về.” Tạ Tầm Vi phỏng đoán nói, “Người mua hám lợi đen lòng, mặc dù nghe quỷ khóc, chỉ lấy phù chú trấn áp, ý đồ lừa dối cho qua, không ngờ lại gây ra đại họa.”
“Lại bắt đầu khoe khoang,” Dụ Thính Thu cười lạnh, “Ngươi không nói, chúng ta cũng tự đoán được.”
Tạ Tầm Vi im thin thít, hai mắt ngấn lệ nhìn Bách Lý Quyết Minh.
Bách Lý Quyết Minh lập tức sầm mặt, “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi câm miệng cho gia, cho dù nàng có sủa như chó cũng dễ nghe hơn ngươi nhiều.”
Tạ Tầm Vi: “……”
Dụ Thính Thu: “……”
“Chúng ta làm cách nào để bình ổn……” Viên đại cân nhắc tìm từ ngữ thích hợp, “Oán khí của tân nương?”
“Chôn ả về chỗ cũ, được không?” Dụ Phù Xuân hỏi.
“Chôn cất yên ổn, có lẽ được.” Tạ Tầm Vi gật đầu.
“Không kịp nữa.” Bách Lý Quyết Minh nói, y chỉ chỉ mặt quỷ tân nương, “Bà nội này sắp tỉnh rồi.”
Mọi người vừa thấy, lập tức biến sắc. Mặt mày quỷ tân nương không biết từ khi nào càng lúc càng méo mó, các đường nét trên khuôn mặt gần như biến dạng. Nhìn lại sắc trời, hóa ra bọn họ đi tìm Lý gia đã rất lâu, không hề phát hiện rằng đã muộn, mặt trời lấp ló sau các ngọn đồi phía tây, tản ra ít sắc đỏ cả một vùng trời.
“Làm sao bây giờ?” Dụ Phù Xuân cực kỳ hoảng loạn.
“Khách điếm quá xa, từ đây chạy về ít nhất cũng một khắc đồng hồ, cũng không còn kịp nữa.” Tạ Tầm Vi nhíu chặt mày.
“Lý gia lớn như vậy, phải có sương phòng chứ!” Bách Lý Quyết Minh nhanh chóng cõng Tạ Tầm Vi lên, “Mau, tìm sương phòng trốn đi!”
Tòa nhà lớn này có ba cửa vào ba cửa ra, đường đi quanh co khúc khuỷu, không đầu không đuôi chạy vào một cái sân, trông thấy mấy gian phòng trống, Bách Lý Quyết Minh chọn đại một gian, cõng Tạ Tầm Vi chạy vào.
“Các ngươi tự chọn cho mình một gian, đóng cửa lại, ai gõ cửa cũng đừng mở!”
Bách Lý Quyết Minh còn chưa dứt lời, huynh muội Dụ gia cùng với Khương Tiên theo sát nút nhảy vào ngạch cửa, huynh đệ Viên thị cùng nhau đóng cửa, giơ tay thề thốt: “Tuyệt đối không mở cửa!”
Sương phòng vốn chỉ có một người, giờ tận bảy người chen chúc bên trong, Bách Lý Quyết Minh cạn lời, “Sao các ngươi không biết xấu hổ vậy?”
Viên đại nói: “Mọi người đều là huynh đệ tỷ muội, đương nhiên phải ở cùng một chỗ. Tần thiếu hiệp, tuy xuất thân của huynh bần hàn, luận về năng lực, chúng ta thật sự cam bái hạ phong. Sau này bọn ta cũng sẽ giống như Tầm Vi muội muội, gọi huynh là Tần đại ca, chúng ta còn thân hơn huynh đệ ruột thịt nữa là.”
Viên nhị trôi chảy tiếp lời, “Ca ca tại thượng, xin nhận một lạy của đệ đệ!”
Khương Tiên co người run rẩy trong một góc, khóc lóc nói: “Ta chết cũng không muốn ở một mình cả đêm đâu!”
Dụ Thính Thu ngoan cố nói: “Họ Tần, ngươi cho rằng ta sẽ để yên đôi cẩu nam nữ các ngươi chung một phòng, vui vẻ cả đêm sao!”
Bách Lý Quyết Minh: “……”
Đang lúc đấu võ mồm, ngoài sân vang lên tiếng quỷ khóc quen thuộc, mọi người lập tức im bặt. Bóng đêm tối đen như mực, đèn lồng sáng rực như một vết máu. Cách một lớp giấy mỏng trên cửa sổ, bọn họ nhìn thấy một cái bóng đỏ thẫm lơ lửng càng lúc càng rõ, càng lúc càng gần. Chẳng qua tiếng khóc đêm nay có chút khác biệt, bọn họ còn nghe loáng thoáng tiếng khóc của một nam nhân.
Bách Lý Quyết Minh chọc thủng một lỗ trên cửa sổ giấy, nhìn nữ quỷ đang lượn lờ ở hành lang xa xa, trong tay dắt theo thứ gì đó tròn tròn.
“Ta đau quá, ta đau quá……”
Nữ quỷ bước xuống hành lang khúc khuỷu, đi về phía bên này.
Bách Lý Quyết Minh bảo mọi người lui về phía sau, cách xa cánh cửa một chút, tránh cho bóng đổ lên cửa.
Ánh trăng lạnh lẽo như sương, nữ quỷ khóc thảm thiết đi vào sân, thân ảnh đỏ rực phập phều giữa màn đêm xanh trắng. Ả đi ngang qua cửa ba lần, bóng quỷ đỏ rực lướt qua lướt lại. Mọi người nín thở nhìn chằm chằm cửa sổ giấy đen như mực, sợ tiếng thở làm lộ mình, nữ quỷ sẽ phát hiện.
“Ta đau quá……” Âm thanh chậm rãi đi xa, tựa như đang đi về cửa sân.
Nữ quỷ rốt cuộc cũng rời đi, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, trong phòng vang lên một tiếng “phốc”, y hệt sấm rền trên mặt đất, mọi người cả kinh, đứa điên nào đánh rắm đấy!?
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, cốc cốc hai tiếng, giống như có một cây búa nhỏ gõ vào tim mọi người, ngoại trừ Bách Lý Quyết Minh và Tạ Tầm Vi, ai nấy đều giật mình một cái. Trên màn cửa phản chiếu một bóng dáng đỏ như máu, có lẽ là do ánh trăng, cái bóng đó kéo dài như sợi mì, khiến người ta có cảm giác kì quái.
“Mở cửa, cho ta vào!” Nữ quỷ bỗng nhiên nói chuyện. Không ngờ nữ quỷ có thể nói lời khác, nghĩ lại mới nãy ả còn kêu đau, hình như lanh lợi hơn hôm qua một chút.
Không ai mở cửa, nữ quỷ càng gõ càng nhanh, cuối cùng cả cánh cửa cũng rung ầm ầm. Thấy tình hình không ổn, Bách Lý Quyết Minh lập tức ôm Tạ Tầm Vi lăn xuống gầm giường. Dù sao cũng là thiếu niên tiên môn, đánh không lại ác quỷ, năng lực chạy trốn vẫn phải có. Huynh muội Dụ gia nhanh chóng leo lên xà nhà, bất động như thằn lằn, huynh đệ Viên thị trốn vào tủ quần áo, Khương Tiên chui vào tủ âm tường.
“Mở cửa, cho ta vào!” Tiếng kêu la của nữ quỷ dần dần biến thành gầm nhẹ, gõ cửa cũng biến thành tông cửa, cánh cửa vang lên đùng đùng, hệt như bị một cái chùy tông vào.
Qua một lúc lâu, cánh cửa không phụ sự mong đợi của mọi người chia năm xẻ bảy, nữ quỷ kêu khóc bước vào.
“Có người không, ta đau quá……”
Tiếng khóc thê lương gần trong gang tấc, Bách Lý Quyết Minh bất giác ôm chặt Tạ Tầm Vi, tựa như rất nhiều năm trước, y ôm tiểu đồ đệ bé bỏng của mình. Hai người cùng nhìn thấy, hai chân loang lổ của nữ quỷ đi ngang qua mép giường, chân sau kéo theo một cái đầu người đen thui đang khóc thút thít.
Đó là tân lang.
Đầu người bị nữ quỷ túm tóc kéo lăn lông lốc trên mặt đất, lúc xoay mặt qua, gương mặt đang khóc lóc thảm thiết lỡ va phải ánh mắt hai người đang nấp dưới gầm giường.
Tiếng khóc của tân lang đột nhiên im bặt, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm bọn họ.
Bách Lý Quyết Minh lạnh lùng nhìn hắn, đồng tử dần biến thành màu máu, hoa văn đỏ tươi hiện lên trên trán. Một luồng sát khí vô hình phóng ra từ người y, mặt Tạ Tầm Vi bị y ấn xuống, không hề nhìn thấy nam nhân tuấn tú phía trên mình đã biến thành ác quỷ hút máu người.
Đồng thời tân lang cũng thấy, trong bóng đêm, thiếu nữ được ác quỷ bảo hộ trong lồng ngực kia nhìn hắn, mấp máy môi.
Một giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai hắn, cực kỳ ôn hòa, nghe rất nhẹ nhàng.
“Suỵt, đừng nói chuyện. Nếu không, sẽ chết lần nữa đấy.”
Tân lang: “……”
Miệng hắn méo xệch, nước mắt nước mũi giàn giụa, hình như còn khóc to hơn.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Quỷ tân lang: Có người dọa quỷ kìa, oa oa oa!
Mức độ kinh dị tương đương 《 Gả ma 》, có đáng sợ gì đâu ha ha.