"Dù là thân phận gì, Bách Lý Quyết Minh hay là Tần Thu Minh, ngài ấy đều sẽ luôn ở bên cạnh Tạ Tầm Vi. Cho nên Tạ Tầm Vi yêu ngài ấy, không yêu ông."
Chương : Vì người rút đao (nhị)
Mục Quan Quan đá giày thêu rớt xuống, để chân trần giẫm lên đá vụn cứng cỏi, ông bung váy ra, chiếc đùi phải thon dài thẳng tắp lộ ra giữa hai tà váy xẻ. Ánh nến hắt lên da thịt đùi trắng nõn của ông, loáng thoáng thấy được những hạt phấn vàng lấp lánh. Một thanh đoản đao đen nhánh được cột trên đùi ông, vỏ đao tì vào đầu gối. Ông chậm rãi rút đao ra, thân đao bóng lưỡng lướt qua bắp chân nhẵn nhụi như ngọc thạch, ngón chân đỏ son trông còn diễm lệ hơn cả đá quý.
Cảnh tượng này khiến thanh đao đang ra khỏi vỏ của Mục Tri Thâm khựng lại trong nháy mắt, Mục Quan Quan nhanh chóng chớp lấy cơ hội, ông cười rộ lên, khóe mắt hơi ửng hồng trông vô cùng xinh đẹp. Nụ cười của ông vừa quyến rũ vừa gian xảo như thế, giống một con báo đang cất giấu móng vuốt sắc bén của nó.
"Mục sư huynh, huynh chưa từng thấy đùi con gái sao?"
"Ngươi không phải con gái."
"Thật không..."
Tà váy Mục Quan Quan bỗng tung bay như cánh bướm, thoáng cái cả người trở nên mờ ảo, con ngươi Mục Tri Thâm co rụt lại, hắn nhanh chóng rút đao ra. Một hơi thở nóng bỏng ngọt ngào đến mê người của nữ tử chợt lướt qua bên tai, nối tiếp là một tia sáng vòng cung lạnh lẽo lóe lên dưới khuỷu tay hắn. Nếu có người đứng quan sát bên cạnh sẽ thấy hai bóng người thoáng cái chồng lên nhau rồi lập tức tách ra đưa lưng về phía nhau, bọn họ đổi vị trí chỉ trong một cái nháy mắt.
Máu tươi chảy dọc theo cánh tay Mục Tri Thâm rơi xuống, nhiễm đỏ lưỡi đao của hắn. Cơn đau nóng như lửa đốt bất tri bất giác truyền tới, nhưng hắn vẫn cứ đứng bất động ở đó hệt như một pho tượng đá, thậm chí hắn còn không sử dụng thuật pháp. Đây là sự chênh lệch rất lớn giữa trưởng bối và vãn bối, bọn họ cách nhau cả một thế hệ.
Người đàn ông còn chết người hơn cả hoa độc kia ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt đưa đẩy như sóng nước mang theo ý cười chế nhạo.
"Nhưng ta còn khiến huynh hưng phấn hơn cả con gái nữa, đúng không?"
Mục Tri Thâm thong thả xoay người lại, thi triển thức thứ nhất một lần nữa. Đường nét cứng cáp trên khuôn mặt của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, "Ngươi còn nhàm chán hơn cả Tạ Tầm Vi nữa."
"Huynh thật sự nỡ xuống tay với tiểu sư muội sao?" Mục Quan Quan vô cùng tủi thân.
"Câm miệng."
Thanh đao hai người va chạm nhau, đồng thời phát động thuật pháp. Gió và sấm sét ầm ầm tấn công đối phương, bức bích hoạ bị va đập, bốn phía dập nát hoàn toàn, đá vụn ào ạt rơi xuống. Thế đao của bọn họ cực nhanh, mắt thường khó mà bắt kịp, cách xuất đao và ngăn cản của hai người gần như dựa vào trực giác của mãnh thú. Mục Quan Quan không ngờ rằng đao thuật của một người trẻ tuổi lại có thể tinh vi đến bậc này, Mục Tri Thâm quả thực không hổ danh với danh hiệu thượng phẩm Tông môn. Lôi pháp của hắn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ông, ánh chớp bọc chặt lưỡi đao khiến mỗi lần ông va chạm với Mục Tri Thâm như thể sấm chớp giáng xuống đì đùng. Ông biết nguyên lý của Lôi pháp, lôi khí sẽ hủy hoại kinh lạc của hắn, cản trở linh lực khiến cho hành động của hắn càng lúc càng chậm.
Ông mỉm cười, chẳng mấy chốc, Mục Tri Thâm sẽ trở thành một đối thủ đáng gờm.
Đáng tiếc, Mục Tri Thâm không có thời gian.
Trong nháy mắt, tất cả đèn đóm đều lụi tắt, đao của Mục Tri Thâm chạm vào hư không, hơi thở của Mục Quan Quan hoàn toàn biến mất.
Bốn phía yên tĩnh, trước mắt tối đen như mực, Mục Tri Thâm mất đi mục tiêu. Mục Quan Quan bốc hơi như hơi nước, khiến hắn hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác tồn tại. Mục Tri Thâm vẫn duy trì tư thế hơi thấp người ngồi xổm, lưỡi đao hạ xuống hướng nghiêng xuống mặt đất. Hắn chậm rãi hít thở, tập trung nghe động tĩnh chung quanh, không sao, chri cần Mục Quan Quan xuất chiêu, hắn nhất định sẽ cảm nhận được.
Ngay lúc này, tiếng chuông gió giòn tan vang lên. Hắn cảm giác được có rất nhiều chiếc chuông gió nhỏ lơ lửng giữa không trung, gió đang thổi chúng khẽ đong đưa. Âm thanh của chuông gió liên tục vang lên, tựa như có người đang nhẹ lướt qua chúng nó, tà váy tung bay, khiến người chợt thất thần như trong cơn đê mê. Thủ đoạn mê hoặc ư? Nhiễu loạn thính giác của Mục Tri Thâm, che giấu tiếng bước chân, cũng có thể che giấu sát khí đang đến gần. Hắn thử rút đao phá hủy chuông gió, nhưng số lượng chuông gió chỉ có tăng thêm chứ không hề giảm đi. Tiếng chuông gió càng lúc càng vang vọng, càng lúc càng dồn dập, âm thanh chồng chéo lên nhau gần như đến độ chát chúa chói tai. Hai mắt Mục Tri Thâm nhắm lại, hoàn toàn lạc mất tung tích của Mục Quan Quan. Bây giờ, cho dù Mục Quan Quan đi đến sau lưng hắn hắn cũng không cảm nhận được.
Bản năng của hắn cảm nhận được sát khí càng ngày càng gần, gã đàn ông quyến rũ giảo hoạt kia đang nấp sau một cái chuông gió nào đó!
Ở đâu? Người ở đâu? Hắn cố dốc hết sức mình lắng nghe, lưỡi đao liên tục biến động.
Đúng lúc này, hắn bắt được một mùi hương ngắn ngủi.
Là hương hoa dâm bụt nhàn nhạt, tựa như chỉ có một sợi nhỏ phất qua chóp mũi. Hắn nhớ rất rõ đây là đậu tắm Tạ Sầm Quan thích dùng nhất, tóc của ông ta luôn có mùi thơm này. Mục Tri Thâm lập tức xuất đao không hề do dự, tia chớp dữ tợn như một con rắn trắng quấn quanh lưỡi đao chiếu sáng một khoảng không nhỏ. Ngay sau đó, bên trong khoảng sáng kia, hắn thấy mình đã cắt đứt một lọn tóc đen đang bay phất phơ. Không có người, chỉ có một lọn tóc đen bị cắt đứt làm hai rơi xuống chính giữa.
Trúng kế!
Quỷ quái trong gió xuất hiện ngay phía sau, dùng sống đao chém vào lưng hắn, trong nháy mắt kia hắn suýt cho rằng cơ thể mình đã bị bổ làm đôi. Mục Quan Quan cầm sống đao đánh vào khuỷu tay hắn, hắn nghe thấy tiếng xương vỡ vụn, tay phải lập tức rụt lại, hoành đao rời tay rơi lộp cộp xuống đất. Sắc mặt hắn tái nhợt, hắn ngã xuống, song vẫn gắng gượng duỗi tay ra với lấy thanh đao.
Một bàn chân trắng nõn nà đạp lên mu bàn tay hắn, Mục Quan Quan ngồi xổm xuống sờ sờ đầu hắn, "Được rồi được rồi, đừng đánh nữa, tiểu sư muội tốt bụng tha cho huynh đó. Ngoan, về nhà đi."
Mục Tri Thâm không muốn nhìn ông, bèn nhắm mắt lại nói: "Ta thua."
"Không sao, sau này cố gắng hơn!" Mục Quan Quan vỗ tay.
"Ta biết rồi." Một giọng nam xa lạ bỗng nhiên truyền tới.
"Gì?" Mục Quan Quan kinh ngạc.
Chiếc khóa Liên Tâm trong ngực Mục Tri Thâm lóe sáng lên rồi chợt tắt. Hóa ra Mục Tri Thâm không phải nói với Mục Quan Quan mà là đưa tin cho người nào đó ngoài trận chiến. Mục Quan Quan nhìn chiếc khóa Liên Tâm kia, nheo mắt lại, "Mục sư huynh, người đó là ai? Rốt cuộc ngươi đang chiến đấu cho ai?"
Mục Tri Thâm không trả lời, hỏi ngược lại: "Tạ tông chủ, ông có từng nghĩ nếu năm đó người trốn trong đống đổ nát bị Tông sư Vô Độ uy hiếp là Bách Lý tiền bối, ngài ấy sẽ làm thế nào không?"
"Y ấy hả..." Mục Quan Quan nhún vai, "Chắc là sẽ lao ra, sau đó bị Vô Độ đánh chết."
"Không sai, dựa theo tính cách của Bách Lý tiền bối nhất định sẽ lao ra ngoài." Mục Tri Thâm dùng đôi mắt màu xám tro nhìn ông, "Có thể là ngài ấy sẽ liều chết xông lên đánh nhau với đại Tông sư, bị đánh cho vỡ đầu chảy máu, mình đầy thương tích. Sau đó với cái đầu đầy máu kia, ngài ấy nói với Tạ Tầm Vi rằng mình đã trở lại rồi."
Mục Quan Quan im lặng.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Mục Tri Thâm nói một câu dài như vậy, trông cách nói chuyện của hắn rất vất vả, "Dù là thân phận gì, Bách Lý Quyết Minh hay là Tần Thu Minh, ngài ấy đều sẽ luôn ở bên cạnh Tạ Tầm Vi. Cho nên Tạ Tầm Vi yêu ngài ấy, không yêu ông." Đôi lông mày và hàng mi của hắn rũ xuống, hắn khẽ nói, "Tạ tông chủ, ông sai rồi."
Thuật pháp yên lặng, chỉ còn lại một đống đổ nát. Trong khoảnh khắc đó Tạ Sầm Quan chợt hiểu ra ngày đó mình đã làm sai chuyện gì. Ông không nên trơ mắt nhìn Tầm Vi rời đi, không nên giao Tầm Vi cho Bách Lý Quyết Minh, cho dù Bách Lý Quyết Minh chắc chắn sẽ dốc lòng dạy dỗ, coi nó như chính con ruột của mình. Ông đã từng xuất hiện ở chợ dưới chân núi Bão Trần vô số lần, đứng từ xa nhìn Bách Lý Quyết Minh diễn tạp kỹ phun lửa, nhìn Tầm Vi đứng trong một vòng tròn dùng hòn đá vẽ nên, ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh. Ông đã từng nhìn Bách Lý Quyết Minh đưa Tầm Vi đi xem hí vô số lần, Tầm Vi khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, cuối cùng dụi hết lên vạt áo Bách Lý Quyết Minh. Ông cũng đã từng nhìn Bách Lý Quyết Minh một tay ôm Tầm Vi đầu đội vải nhung đỏ miệng ngậm trái cây vô số lần dưới ánh chiều tà, một tay y ôm Tầm Vi lững thững khuất bóng nơi cuối chợ.
Nhưng ông chưa từng có can đảm xuất hiện lấy một lần, nói cho Tầm Vi biết ông đã trở lại.
Cho dù ông là một con quỷ đang trong tình hình hết sức nguy kịch, là tế phẩm bị Quỷ Mẫu đánh dấu, ông vẫn đã làm sai.
Bởi vì Tầm Vi hi vọng ông trở về.
Bởi vì ông mới là cha của Tầm Vi.
Sao ông có thể chắp tay đưa con trai mình cho người khác chứ!?
Ông thoáng ngẩn ngơ, đầu óc trống rỗng. Bỗng dưng ông chẳng muốn lấy Cửu Tử Ách gì nữa, ông chỉ muốn gặp Tầm Vi.
Đột nhiên có tiếng bước chân từ chỗ sâu trong đống phế tích truyền tới, càng lúc càng gần. Một bóng người bẩn thỉu lem luốc cầm một trản đèn Trường Minh xuất hiện, khắp người dính đầy máu dơ, khuôn mặt hắn ta hoàn toàn bị máu đen che phủ, nhìn không rõ dung mạo. Hắn ta nhảy ra từ phía sau một bức tường đổ nát, đặt trản đèn lên một tảng đá lớn.
Người này vừa thấy Mục Tri Thâm đã mở miệng, nghe giọng là một người con gái.
"Ngươi là Tạ Sầm Quan?"
"Không phải." Mục Tri Thâm lui sang một bên.
Nàng ta nhìn thấy Tạ Sầm Quan trong bộ váy đỏ rực như máu thì im lặng.
Tạ Sầm Quan nhìn nàng, "Sao, ngươi cũng muốn cản đường ta à?"
Tuy mặt của nàng ta rất lem luốc, song Tạ Sầm Quan vẫn thấy rõ vẻ mặt buồn nôn của nàng. Nàng nói: "Quả nhiên cha nào con nấy, thì ra tuyệt kỹ Tạ gia các ngươi vốn chẳng phải Phong pháp gì cả, mà là nam giả nữ. Thôi được, tiên môn thiếu gì kẻ bại hoại, phụ nữ chơi phụ nữ, đàn ông chơi đàn ông, trang phục đồng bóng của hai ngươi so ra chẳng là gì cả." Nói đoạn, nàng móc khóa Liên Tâm ra, "Tạ Tầm Vi, ngươi thật sự muốn gϊếŧ cha mình à?"
Con ngươi Tạ Sầm Quan co rụt lại.
Một giọng cười trầm thấp của đàn ông từ khóa Liên Tâm truyền ra.
"Vì sao lại không?" Giọng điệu của Tạ Tầm Vi thản nhiên, "Đúng rồi, biểu tỷ, người cha Dụ Liên Hải của tỷ chết trong tay Tạ Sầm Quan. Hôm nay đúng là cơ hội tốt cho tỷ báo thù rửa hận, ta đại nghĩa diệt thân, tỷ cảm động không?"
"Ta đây cảm động đến mức muốn vặn đầu ngươi xuống." Dụ Thính Thu quăng khóa Liên Tâm đi.
Nụ cười của Tạ Sầm Quan rất khó coi, "Con gái thứ của Dụ gia?"
"Không sai, là ta. Đứa con trai tốt diễm sắc vô song của ông nhốt ta ở chỗ này đánh nhau với quỷ quái, làm ta một tháng rồi không tắm rửa được. Bây giờ tâm tình của bà đây đang cực kỳ không tốt, nếu ông thức thời thì tự cắt đứt kinh mạch đi, ta phải về tắm rửa nữa."
"Không đánh được không? Ta đầu hàng." Tạ Sầm Quan quăng đoản đao xuống, giơ hai tay lên, "Ta thành tâm thành ý xin lỗi vì cái chết của cha con, đó không phải do ta cố ý, lúc ấy hai ta đều bị trúng tà. Thực tế là cha con cũng gϊếŧ ta, ta là một con quỷ."
"Không được. Ông không nghe thấy sao, Tạ Tầm Vi nói hắn muốn gϊếŧ cha." Dụ Thính Thu rút kiếm Tổ Tông ra, trong nháy mắt khí thế thay đổi. Sát khí lạnh lẽo cao ngất như núi. Dụ Thính Thu nhìn chằm chằm ông, sau đó cất giọng khàn khàn, "Tạ Tầm Vi bảo gϊếŧ ai, ta gϊếŧ kẻ đó. Cho nên, ông bác già bất nam bất nữ, cái đầu xinh đẹp trên cổ của ông, ta lấy."
Mẹ Tạ Tầm Vi (Dụ Chân Chân) là chị của cha Dụ Thính Thu (Dụ Liên Hải). Dụ Thính Thu gọi Tạ Sầm Quan là cô phụ (姑父).
———
Tác giả có lời muốn nói:
Vi Vi chỉ tán tỉnh sư tôn thôi, còn cha là tán cả thế giới, gặp ai cũng tán.
Tuy cha và Mục ka tốt lắm, nhưng bọn họ hỏng phải CP.
Tạ Tầm Vi không đồng ý.
Bảo Bảo: tui cũng không đồng ý. Thuyền Mục Bảo is rio.