Chương : Hàng hóa (tam)
Biên tập: Bab.
Sửa lỗi: tad.
Mục Bình Vu sợ muốn tè ra quần, nhưng thử tưởng tượng nếu cậu dám tè thật, chỉ sợ sẽ bị gã đàn ông trước mặt đốt thành tro bụi ngay lập tức, thế là cắn chặt răng cố mà nhịn cơn buồn.
Cậu đang suy nghĩ xem nên đối phó với người này như thế nào thì vào đúng lúc này, khóa Liên Tâm trên ngực gã bỗng sáng lấp loáng.
"Quyết Minh, A Lan Na đã xuất hiện." Một giọng nam từ bên trong truyền đến.
Người đàn ông tên "Quyết Minh" khẽ thay đổi sắc mặt, đáp lại: "Ta biết rồi."
Cuối cùng thì Mục Bình Vu đã rõ thân phận của người trước mắt, gã chính là Đan Dược trưởng lão núi Bão Trần, sư đệ của đại tông sư Vô Độ —– Bách Lý Quyết Minh.
Bách Lý Quyết Minh thu khóa Liên Tâm về, rồi hỏi lại lần nữa, rốt cuộc có đồng ý cho gã để hàng hóa lại Mục gia hay không.
Mục Bình Vu nuốt nước bọt, "Hàng hóa là gì, những cái hộp đó ư?"
"Ngươi không cần biết." Bách Lý Quyết Minh nói.
"Nếu ta đáp 'không đồng ý' thì sao?"
Bách Lý Quyết Minh nhìn xuống châm bạc giữa các ngón tay, ngón tay gã trắng ngần thon dài, vân vê châm bạc như thể vân vê một đốm lửa xanh.
"Vậy thì phải tốn thêm mấy cái châm nữa." Gã trả lời mà vẻ mặt không chút suy chuyển.
Sống lưng Mục Bình Vu ớn lạnh, thứ cậu sợ nhất trên đời chính là kim châm, những lúc bị ốm mẹ luôn đưa cậu đi châm cứu. Linh tính mách bảo cậu rằng, châm bạc trong tay gã đàn ông này còn nguy hiểm chết người hơn cả châm cứu. Hảo hán không sợ thiệt trước mắt, giờ cứ đồng ý trước rồi nói sau, chờ cha mẹ tỉnh dậy sẽ tố giác trong nhà có trộm cũng chưa muộn.
Dù sao cũng mới có tí tuổi, khi đó cậu chỉ muốn sống mà thôi, không nghĩ được nhiều chuyện như thế. Rất nhiều năm về sau cậu mới biết được, câu trả lời thiếu suy nghĩ của cậu đã thay đổi rất nhiều chuyện, trong đó quan trọng nhất chính là vận mệnh của con cháu Mục gia. Tựu chung lại, bất kể Bách Lý Quyết Minh có nói gì thì cậu cũng đồng ý tất.
Gã đàn ông kia xem ra rất vừa lòng, nói với cậu rằng: "Nhóc, giờ ngươi đã biết điều gì sẽ xảy ra khi mở những cái hộp này rồi đấy, đây là vận may cuối cùng của ngươi. Nhớ cho kỹ, dù có thế nào đi chăng nữa thì cũng tuyệt đối không được mở hộp ra lần nào nữa." Nói rồi, gã đâm thêm một châm nữa vào sau gáy Mục Bình Vu, cậu cứ vậy mà bất tỉnh nhân sự.
Sáng ngày hôm sau, cậu tỉnh lại trong căn phòng của mình. Việc đầu tiên cậu làm là chạy ra ngoài, Mục Gia Bảo vẫn y như mọi ngày, gã sai vặt người hầu gái đang làm việc của mình, đệ tử tuần tra cẩn thận luân phiên thay ca, còn cha mẹ thì dùng bữa sáng ở Bạn Nguyệt Hiên. Ngày hôm ấy có một đĩa điểm tâm rất mặn, mẹ cậu còn răn đe đầu bếp nữa. Điều khác biệt ắt hẳn là cậu đã không còn trông thấy bóng dáng người nào của núi Bão Trần cùng với đống hàng hóa kia nữa, tất thảy đã biến mất không còn chút tăm hơi. Gã đàn ông nguy hiểm đêm qua cứ như chưa từng đi qua nơi này, ngay cả một góc áo cũng chưa từng trông qua.
"Cha ơi, nhóm người núi Bão Trần đâu mất rồi?" Cậu hỏi cha.
"Núi Bão Trần?" Vẻ mặt cha cậu khó hiểu.
"Nhóm người hôm qua đến nhà chúng ta ấy, họ đi đâu rồi?"
Cha mẹ cậu không trả lời mà nhìn cậu chằm chằm, nhìn đến mức cậu phát hãi. Mẹ cậu cứ quả quyết rằng cậu trúng tà rồi, đòi cha cậu niệm kinh trừ tà, còn muốn dẫn cậu đi châm cứu nữa chứ. Cậu lơ mơ, mãi sau mới ý thức được rằng, tất cả mọi người trong nhà kể cả cha mẹ cậu đều đã quên sạch những gì xảy ra ngày hôm qua cùng với đám người cổ quái núi Bão Trần.
Những chiếc hộp bọc sắt và những cánh tay quỷ dị mọc đầy con ngươi cùng lũ người quái gở, rồi cả Bách Lý Quyết Minh nữa, tất cả cứ như vậy mà biến mất. Cậu nhặng lên, nói bọn họ mới trúng tà, đòi cha dẫn cậu đến núi Bão Trần yêu cầu lời giải thích. Nói thế nào cha cậu cũng không tin, còn treo cậu lên đánh đòn mấy cái. Cậu không chịu nhận lỗi, càng nói càng khiến mọi người cảm thấy chắc chắn cậu đã trúng tà. Có người xuất môn, chạy ra trạm gác chỗ cổng thành hỏi người thủ vệ rằng đêm qua có mở cửa cho phép ai ra vào không. Nếu người của núi Bão Trần rời khỏi Tầm Châu thì chắc chắn phải xuất trình giấy tờ đi đường của quan ti. Rất hiếm có ai lại rời thành vào ban đêm, nhất định thủ vệ sẽ có ấn tượng.
Thủ vệ phủ nhận: "Không thể nào, không có ai ra khỏi thành cả. Cổng thành Tầm Châu chúng ta là thiên cân áp, phải mười thằng sức trâu cùng hợp lực mới mở cổng được. Bọn ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai ra khỏi thành mà lại không tra hỏi cặn kẽ. Bọn này chơi mã điếu cả một đêm có chợp mắt tí nào đâu, khẳng định luôn là đêm qua không ai rời thành hết."
Đêm qua không có người rời thành, vậy là đám người Bão Trần vẫn còn tại Tầm Châu. Tay chân Mục Bình Vu lạnh toát, trong lòng dâng lên một suy đoán còn đáng sợ hơn cả – bọn chúng vẫn đang ở Mục Gia Bảo. Cậu lục tung khắp các ngóc ngách của Mục Gia Bảo cũng không thể tìm thấy tung tích của những cái hộp và đám quái nhân kia. Vì chuyện này mà cậu khó ngủ thức trắng chừng như mấy đêm. Ở đâu đó trong nhà có những người kỳ quái cùng với cánh tay mọc đầy mắt, có thể khi màn đêm tĩnh lặng buông xuống và vào lúc mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ, bọn chúng sẽ bò ra từ trong bóng tối, du đãng chập chờn nơi Mục Gia Bảo.
Thế nhưng năm tháng đằng đẵng trôi qua, cậu không bao giờ gặp lại gã đàn ông tay cầm châm bạc kia nữa. Mục Gia Bảo vẫn bình yên vô sự, cho đến khi cậu nhược quán (tròn tuổi) rồi thành thân cũng không hề xảy ra việc ác quỷ phá hoại. Mãi đến sau này, cậu bắt đầu tự nghi ngờ trí nhớ của bản thân, cứ ngỡ những cánh tay đầy mắt kia chỉ là một giấc mơ ngủ của chính mình mà thôi. Mấy đứa nhỏ sẽ khó có thể phân biệt sự khác nhau giữa mơ và đời thật, chưa biết chừng chính cậu cũng chẳng ngoại lệ. Nếu mà cố tìm ra điểm không bình thường, thì đó là việc cha mẹ cậu đã đúng y lời Bách Lý Qyết Minh nói, không bao giờ sinh được đứa con thứ hai nữa. Cậu là con trưởng dòng chính của Mục Gia Bảo, và cũng là người thừa kế duy nhất.
Ba mươi tám năm sau, cha lão đột ngột qua đời, lão nghiễm nhiên trở thành chủ quân Mục gia. Mà sự tình tại đêm nào đó cứ như một giấc mộng, theo thời gian trôi đi lão cũng dần dần quên mất.
Cho đến khi lão kế nhiệm gia chủ của Mục gia, theo lệ đến thăm viếng Đại tông sư cùng Đan Dược trưởng lão của núi Bão Trần. Đó là năm mươi năm về trước, lần thứ hai trong đời lão gặp Bách Lý Quyết Minh. Bách Lý Quyết Minh không hề thay đổi chút nào, vẫn trẻ trung y như ba mươi tám năm trước khi lão mới chỉ mười tuổi. Mái tóc đen, con ngươi đen, hai bên má trắng như sứ, ngồi ở trên cao bễ nghễ nhìn xuống dưới chân, như thể đám người đến thăm viếng họ chỉ là hạt bụi bùn đất, dính ở lòng bàn chân cũng thấy bẩn.
Khi lão nhìn thấy gương mặt kia, ký ức đã từ lâu lại hiện lên, sự run rẩy ẩn nấp sâu trong cơ thể leo bám lên lưng lão. Đó không phải là mơ, mà là chuyện thật đã xảy ra. Lão đã từng gặp Bách Lý Quyết Minh, ở ngay Mục Gia Bảo!
"Bách Lý trưởng lão," lão cẩn thận lựa lời, cung kính mà cúi đầu, "Ba mươi tám năm trước, ngài có gửi lại một số thứ ở Mục gia, không biết ngày nào ngài qua lấy? Hay là để vãn bối đưa tới cho ngài?"
Bách Lý Quyết Minh hiển nhiên đã chán ngấy mấy lời bái kiến chào hỏi giả dối của mấy người kia, không còn tí kiên nhẫn nào mà nhíu mày, "Nếu để ở nhà các ngươi vậy chắc chắn là mấy thứ không quan trọng rồi. Tặng ngươi đấy, bớt đến làm phiền ta đi."
"Chuyện này...e là không ổn lắm." Lão toát mồ hôi lạnh.
"Ta nói được là được." Bách Lý Quyết Minh hao hết kiên nhẫn dứt khoát đứng lên, nói với Vô Độ ở bên cạnh: "Ông muốn đi ngủ, ngươi cứ làm Bồ Tát ở đây đi."
Lại về sau nữa xảy ra kinh biến Mục Gia Bảo, nhà chính của Mục gia phải di dời nơi ở, rời khỏi Mục Gia Bảo lúc bấy giờ đã bị ác quỷ chiếm giữ. Mục Gia Bào rơi vào quỷ vực, hoàn toàn bị niêm phong, đống hàng hóa của Bách Lý Quyết Minh cùng với đám người quấn đầy băng vải của núi Trần Sơn đã vĩnh viễn trở thành điều bí ẩn. Cho tới tận ngày hôm nay, Mục Bình Vu vẫn không biết những người núi Trần Sơn đã đi đâu hay hàng hóa của Bách Lý Quyết Minh là gì.
Sau khi nghe Mục Bình Vu hồi tưởng lại, Tạ Tầm Vi nheo mắt, trong lòng mơ hồ đã có đáp án.
Mục Bình Vu và cha mẹ lão đều không phát hiện ra, nhóm tu sĩ núi Trần Sơn đi qua Tầm Châu ngày ấy không phải là người sống, mà là một đám quỷ. Hiện tại có thể xác định rằng, khi còn sống sư tôn quả thực đã từng đến Quỷ Quốc. Không những thế, bọn họ còn gặp phải một trận chiến vô cùng bi thảm bên trong Quỷ Quốc, toàn quân gần như bị diệt.
Trại Âm Mộc được xây từ gỗ sam thơm, người chết trong đó rất dễ biến thành xác sống. Hầu hết các tu sĩ dưới tay sư tôn đã trở thành quỷ, thân thể ban đầu của họ có lẽ đã bị tổn hại không thể dùng tiếp nên đành bám vào xác chết ngàn mắt mà trở về nhân gian. Đây là lý do vì sao rất nhiều người quấn băng vải kín mít và đao kiếm thì nhuốm máu tanh hôi. Mà cánh tay kia thì lại là trường hợp đặc biệt, vào thời điểm ấy núi Bão Trần chắc chắn không hiểu biết về Quỷ Quốc đủ nhiều, bọn họ không biết trạng thái khác thường của lũ quỷ quái trong đây nên sử dụng xác ngàn mắt mà không suy nghĩ kỹ càng. Hẳn là cánh tay đó đã xảy ra biến dị giống như nửa cái xác của Tạ Sầm Quan, lại xui thay đúng lúc bị Mục Bình Vu bắt gặp.
Cánh tay biến dị, đám tu sĩ núi Trần Sơn nhận ra rằng xác ngàn mắt không thể tiếp tục sử dụng được nữa cho nên mới quyết định ở lại Mục Gia Bảo, chờ sư tôn đến xử lý. Nếu đoán không lầm thì những thi thể ngàn mắt ấy không được giấu ở Mục Gia Bảo theo như lời của Mục Bình Vu, mà đã bị Nghiệp Hỏa của sư tôn đốt sạch.
Về phần "hàng hóa" kia... Ý nghĩ Tạ Tầm Vi nhanh chóng xoay chuyển, dựa vào lời miêu tả của Mục Bình Vu thì đặt trong những cái hộp đó đa phần là các cuốn sách, chắc là điển tịch thu được từ trong Quỷ Quốc. Như vậy, rất nhiều chuyện đã có đáp án, thuật Triệu Quỷ Câu Linh bắt nguồn từ Quỷ Quốc, trong gác sách nhỏ của Vô Độ gia gia nhất định có bản sao của nó. Chắc hẳn năm đó Vô Độ gia gia và sư tôn dò tìm bí mật của Quỷ Quốc, tiện tay lấy những cuốn điển tịch này theo ra ngoài.
Nhưng tại sao ngày ấy sư tôn phải gửi điển tịch lại Mục gia? Hàng hóa rõ ràng là của sư tôn, vì sao sư tôn không áp tải theo đám tu sĩ núi Bão Trần? Hắn nhìn Bách Lý Quyết Minh, Bách Lý Quyết Minh xoa cằm, đầy bụng nghi ngờ hỏi: "Núi Bão Trần rộng bỏ xừ ra, ta để hàng ở Mục gia các ngươi làm cái gì?"
Mục Bình Vu cười khổ: "Cái này ta cũng muốn hỏi ngài."
"Đến lúc đêm mà đi cũng lúc đêm, tính ra khi ấy ta ở nhà các ngươi có hai canh giờ thôi đúng không?" Bách Lý Quyết Minh hỏi.
"Đúng là như vậy ạ." Mục Bình Vu đáp.
Bách Lý Quyết Minh tựa lưng vào ghế dựa, "Xem ra lúc đó ta là một người bận rộn."
Tim Tạ Tầm Vi nảy thịch một cái, sư tôn nói rất đúng, vội vàng như thế thì tất nhiên y còn có chuyện khác rất quan trọng. Thời điểm nhóm tu sĩ núi Bão Trần áp tải hàng hóa, hẳn là y đang có việc ở nơi khác. Bởi vì không đủ thời gian, đám người dưới trướng không có thân thể, y đành phải cất hàng hóa ở Mục gia rồi lại phải vội vàng quay về đó. Phải rồi, sư tôn từng nhận được tin từ người khác nói rằng "A Lan Na đã xuất hiện". A Lan Na, A Lan Na.... Chẳng trách hắn không biết từ này có nghĩa là gì, đây là tên, tên của một người Mã Tang nào đó.
Khi ấy liệu có phải sư tôn đi từ Quỷ Quốc đến không?
Cuối cùng manh mối đã xuất hiện, thay vì mù mờ tìm kiếm, trong lòng Tạ Tầm Vi đã có sắp xếp. Những việc mà Vô Độ gia gia và sư tôn đã làm trong suốt mấy trăm năm qua, sớm thôi hắn sẽ biết đó là cái gì.
"Thôi được rồi, ta sẽ tới Mục Gia Bảo một chuyến." Bách Lý Quyết Minh chống cằm, lười biếng nói: "Mấy cái hộp đấy trông như thế nào, ngươi vẽ một bức cho ta. Ta đi xem xem rốt cuộc là cái thứ gì, tiện thể sẽ vác thằng cháu của ngươi ra." Y đứng lên duỗi duỗi cái lưng: "Cuối cùng ta nói này, nếu thằng cháu của ngươi ăn no rửng mỡ thích tìm đường chết thì ta đây cũng kệ đấy."
"Chắc chắn, chắc chắn rồi."
Mục Bình Vu khom người định hành đại lễ thì Bách Lý Quyết Minh cản lại. Y túm vai của Mục Bình Vu kéo lão ra xa, "Sao ngươi lại biết ta ở núi Bão Trần?"
Mục Binh Vu đáp: "Từ phía Nam đi tới núi Bão Trần thì Tầm Châu là con đường duy nhất. Ngày hôm qua tiền bối với Tầm Vi cô nương đi qua, đương nhiên Mục gia ta sẽ biết."
"Ra thế." Bách Lý Quyết Minh hình như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, trong ánh mắt có chút né tránh, mà cũng chẳng biết đang tránh ai, "Ờ thì... Bùi Chân có biết ta ở đây không?"
———
Tác giả có lời muốn nói:
Tui vò đầu bứt tai, hôm qua là lần đầu tiên gặp gỡ với một đại tỷ xinh đẹp lắm, chị ấy vô cùng hòa nhã hàn huyên với tui, mà tui chỉ biết ngồi đực ra cười ngu, trong đầu điên cuồng nghĩ xem nên nói cái gì đây, thế mà đến cuối cùng không rặn ra nổi một chữ. /Đập đầu vào tường/ Tui đúng là đứa ngốc mà!
Hầy tui thường xuyên như vậy đấy, nói chuyện với người khác cứ hay bị im im rất khó xử, trừ khi người kia thuộc kiểu rất thích nói chuyện thôi. TAT