Con đường tối mịt vừa kéo dài vừa sâu hun hút, hai bên đều là bức tường máu với mớ thịt nhầy nhụa. Dụ Thính Thu cảm giác như mình đang đi trong đường ruột của một cơ thể, mà nàng ta lại chính là con mồi bị quái vật nuốt chửng vào bụng. Thi thoảng sẽ nhìn thấy những ngọn đèn Trường Minh được đúc trên đất bằng sắt nóng chảy, nơi mà ngọn đèn dầu chiếu đến khắc đầy Thanh Tâm quyết. Không biết thứ này để làm gì, bọn họ nghiên cứu một hồi, cảm thấy nó giống như một lời cầu nguyện nào đó.
Đi bộ đã hơn một canh giờ, mãi mà không ra khỏi con đường hẹp quanh co này. Lối đi có đôi khi bị đứt đoạn, bức tường bùn máu sẽ biến đổi chỉ trong nháy mắt, rồi một căn phòng nhỏ được đắp vào theo một cách quái lạ. Từ bức tường bùn máu sang đến vách gỗ cây trẩu không hề có sự nối tiếp, tường bùn và vách gỗ dính chặt vào với nhau.
Lắm lúc con đường nhỏ sẽ trở nên uốn éo bó hẹp, uốn lượn ngoằn ngoèo như cái bánh quẩy, khiến bọn họ không thể không trèo lên đi tiếp. Trên đường đã có hai quỷ hầu rơi vào khe nứt không gian tối tăm rồi không trở ra nữa. Điều duy nhất đáng mừng là hình như bùn máu đang dần ít đi, một canh giờ qua, bùn máu bám trên hai bên tường càng ngày càng thưa dần, có vài chỗ đã lộ ra tường đá bằng đá đen.
“Không, đây không phải chuyện tốt.” Mục Tri Thâm đột nhiên nói.
“Vì sao?” Dụ Thính Thu thắc mắc, “Không phải họ nói rằng chạm vào bùn là đi đời luôn à?”
Mục Tri Thâm không trả lời luôn mà quay đầu lại hỏi Sơ Tam: “Tạ Tầm Vi vẫn chưa có tin tức gì ư?”
Sơ Tam đang loay hoay với cái khóa Liên Tâm, trên đầu mồ hôi nhễ nhại.
“Không có, không chỉ lang quân mà ngay đến cả Nhất ca và Nhị ca cũng im bặt. Mục lang quân, lang quân ở cùng với Bách Lý tiền bối nên chắc sẽ không có chuyện gì đâu.”
Mục Tri Thâm nặng nề lắc đầu, ánh sáng từ chiếc đèn bão tựa như vàng ròng chảy trên sườn mặt, nhưng dù vậy cũng không thể che đi nét mặt tái nhợt của hắn. Thấy hắn lắc đầu, ba gã quỷ hầu còn lại cũng mặt cắt không còn giọt máu. Bọn họ là quỷ ảnh của Tạ Tầm Vi, phải dựa vào Tạ Tầm Vi mới có thể tương liên với trần thế. Nếu không có Tạ Tầm Vi, bọn họ sẽ lại trở thành những linh hồn lang thang cô độc.
Mỗi một quỷ hồn đều không ngừng miệt mài tìm kiếm xc thịt để dung thân, chỉ khi có được thân xác thì mới có thể quay lại nhân gian, mới có thể chạm vào lá rơi nước chảy cùng mưa gió sương bay. Không có xc thịt, quỷ hồn chỉ là bóng ma của nhân thế, vô số người đi xuyên qua thân thể họ, chẳng thể trò chuyện, chẳng thể giao tiếp, giống như một chiếc thuyền lá lênh đênh vô định giữa biển rộng bao la. Dù cho đã là quỷ hồn mất đi sinh mệnh, cũng không cách nào có thể chịu đựng được nỗi cô độc như vậy.
“Các ngươi hiểu sai ý của ta rồi.” Mục Tri Thâm nói.
“Cái gì?” Sơ Tam ngẩng đầu.
“Tình cảnh của chúng ta còn nguy hiểm hơn cả Tạ Tầm Vi.” Mục Tri Thâm liếc sang bên, nơi đó có một tấm ván gỗ cây trẩu bất ngờ cm vào giữa vách tường bùn, “Ta nhớ ngươi đã nói rằng Quỷ Mẫu đi theo Bách Lý tiền bối vào đây, thuật pháp của Quỷ Mẫu là thay đổi thời không, ta không chắc liệu thời gian có thay đổi hay không, nhưng tất cả chúng ta đều thấy được không gian đã có sự biến hóa.” Hắn dùng sức phá vỡ tấm ván gỗ kia, đằng sau đó là kẽ nứt không gian, tối tăm và trống rỗng, bước vào rồi không biết sẽ đi đến đâu, “Quỷ bảo đã biến thành vực trong vực, quỷ vực của Quỷ Mẫu bao phủ nơi này rồi. Bà ta đã nối liền không gian một lần nữa, cho nên đá sẽ lớn lên cùng với gỗ.”
“Thay đổi thời không…” Dụ Thính Thu cảm thấy kỳ lạ, “Ra còn có thuật pháp như vậy.”
“Vậy nên, bản đồ của chúng ta vô dụng rồi.” Sắc mặt Sơ Tam trở nên nghiêm trọng.
“Quỷ Mẫu đã dùng cách thức tương tự để biến đổi trại Âm Mộc, nhưng theo tình hình trước mắt thì xem ra quỷ bảo còn tệ hơn rất nhiều so với trại Âm Mộc. Mấy căn phòng ở trại Âm Mộc ít ra còn được giữ nguyên vẹn để nối ghép các phòng khác nhau lại, nhưng còn mọi thứ trong quỷ bảo thì đều rạn nứt hết.” Mục Tri Thâm cau mày, “Hơn nữa, bùn máu đang dần biến mất…”
Con ngươi Sơ Tam co lại, “Ý của người là…”
Hình hài biến dạng vì đói khát của Bách Lý Quyết Minh như hiện rõ trước mắt, trong lòng Dụ Thính Thu nảy lên một đáp án khiến con người ta phải rợn tóc gáy.
“Thuật pháp của Quỷ Mẫu tiêu hao quá lớn nên bà ta cực kỳ đói, bà ta đang kiếm ăn.”
Sơ Tam ngoái đầu nhìn bức vách tường thưa thớt lớp bùn máu, lại gần quan sát kỹ hơn thì thấy trên đó quả thật có dấu vết của sự lim lap.
Hiển nhiên Mục Tri Thâm đã sớm để ý đến vết lim kia, “Quỷ Mẫu đã đến đây và ăn luôn bùn máu ở chỗ này. Bắt đầu từ mười bước trước, tường bùn máu đã mỏng đi. Vậy nên từ mười bước trở về trước, chúng ta đã đi lên con đường mà Quỷ Mẫu đã đi.”
Hắn nói xong, trên trán mọi người cùng toát mồ hôi lạnh. Không cần Mục Tri Thâm nói thì cũng chẳng có con quỷ nào mà chưa từng nghe qua cái tên Quỷ Mẫu Hoàng Tuyền. Tuy rằng Bách Lý Quyết Minh khiến người ta nghe danh thôi đã sợ mất mật, nhưng dù sao vẫn là nhân vật có thể nhìn thấy được, chạm vào được. Còn Quỷ Mẫu Hoàng Tuyền luôn được xem như là một truyền thuyết chỉ xuất hiện trong những lời đồn đại, ả chết từ khi nào, Quỷ Quốc của ả rốt cuộc nằm ở đâu, không một ai hay biết. Trước kia ả làm ổ trong động thì còn có cách ngăn chặn, nhưng nếu trực tiếp mặt đối mặt, vậy chẳng thà tự sát còn dễ chịu hơn.
Quỷ Mẫu đã đến đây và xơi luôn bùn máu ở nơi này, vậy ả đã đi theo hướng nào? Họ nên đi về phía trước hay là quay đầu lại? Nếu Quỷ Mẫu và bọn họ đều tiến về phía trước và họ lại đi quá nhanh, rất có thể họ sẽ bắt kịp Quỷ Mẫu. Chỉ khi đi khác hướng với Quỷ Mẫu thì bọn họ mới có con đường sống.
Mục Tri Thâm ra hiệu cho mọi người không được cử động, ngồi xuống tự kiểm tra dấu chân trên mặt đất. Sau một hồi lâu cẩn thận tra xét, Mục Tri Thâm chỉ về đằng sau, “Quay lại đường cũ, đừng đi về phía trước.”
Đi qua đi lại con đường, mọi người thế nhưng phát hiện ra đường cũ đã hoàn toàn khác xa so với những gì mình nhớ. Quỷ vực của Quỷ Mẫu dường như luôn biến hóa ở mỗi thì mỗi khắc, đây không phải là một dấu hiệu tốt, bởi vì điều này nói lên rằng phương hướng trong quỷ vực là thứ vô nghĩa. Một khi con đường đi tới chỗ Quỷ Mẫu bị nối thông đến ngay trước mặt họ, vậy thì đi đời nhà ma rồi.
Tất cả mọi người đều im lặng, bước chân dừng lại, sắc mặt Mục Tri Thâm cũng trở nên nghiêm trọng.
Dụ Thính Thu “chậc” một tiếng: “Ta cứ tưởng đám quỷ hầu Ác Sát các ngươi bản lĩnh thế nào cơ, hóa ra cũng chỉ có vậy, nhìn cái dáng nhát cáy của bọn ngươi kìa.”
Ác Sát nhìn nàng với vẻ vô cảm, Mục Tri Thâm nhíu mày, đứng ở giữa chặn lại ánh mắt của đám Ác Sát. Hắn nhìn Dụ Thính Thu, “Có cách nào sao?”
Dụ Thính Thu nhún vai, “Nghĩ ra được một cách không tệ. Hay là trao đổi chút nhỉ, ngươi nói cho ta biết những gì đã xảy ra năm ngươi mười hai tuổi, rồi ta sẽ nói cho ngươi.”
Mục Tri Thâm rũ mi nhìn lòng bàn tay mình, bên dưới lớp băng vải đã lộ ra chút sắc đỏ thẫm, đó là da của hắn, trước đó đã bị bùn máu dính vào, da hắn giờ đang dần biến dạng, trở nên giống như bùn máu. Hắn buộc kín băng vải lại, bình tĩnh mà nói: “Nhị cô nương, bắt đầu từ lúc quay lại đây thì ta đã không định trở ra nữa rồi, các cô tự cứu mình đi.”
“Ừ, ta biết.” Dụ Thính Thu nói, “Vậy rốt cuộc cái năm ngươi mười hai tuổi đã xảy ra chuyện gì, có phải chính người cha tẩu hỏa nhập ma kia của ngươi đã biến Mục Gia Bảo thành ra thế này không?”
Mục Tri Thâm im lặng thật lâu, có gì để nói cơ chứ? Nói rằng mấy lời đồn thổi ngoài kia đều sai hết, mẹ hắn mới chính là người tẩu hỏa nhập ma ư? Hay là nói rằng lũ ác quỷ xâm chiếm Mục Gia Bảo mười tám năm trước là đám ẩn núp bên cạnh mẹ hắn? Hắn nhớ rất rõ, bởi vì năm ấy âm khí đột ngột tăng lên khiến hắn lâm bệnh nặng. Vào cái lúc còn đang mơ màng, hắn thấy trong gương có đôi bàn tay khô gầy đặt trên đỉnh đầu hắn. Hắn muốn gào to kêu cứu, nhưng quỷ áp giường khiến cho hắn không làm sao mà phát ra tiếng nổi. Người nhà chỉ nói rằng hắn bị trúng phong tà, không ai phát hiện ra con quỷ đáng sợ kia đang rình rập bên người hắn. Mỗi đêm, dưới giường của hắn sẽ xuất hiện rất nhiều dấu chân đẫm máu.
Hắn nhớ rất rõ, vào một buổi đêm hắn rốt cuộc cũng tỉnh lại, trong gương không hề thấy bóng dáng con quỷ kia. Hắn nghĩ rằng cuộc sống của nhà mình đã về lại đúng quỹ đạo, không có ác quỷ quấy nhiễu, cũng chẳng còn bệnh tật tra tấn. Yên ổn được hai năm, vào một đêm tuyết rơi nhiều, cả đất trời một màu trắng xóa. Nửa đêm hắn tỉnh giấc, lại thấy mẹ hắn tóc tai bù xù đứng bên ngoài song cửa sổ nguyệt động, trên tay là một chiếc rìu dính máu và cái đầu của tiểu muội.
Khi tất cả phát hiện ra thì quá muộn rồi, mẹ của hắn đã bị ác quỷ mê hoặc, công pháp hỗn loạn, tẩu hỏa nhập ma, người hay quỷ chẳng còn phân biệt được nữa. Đám hạ nhân gọi bà là kẻ điên, lấy xiềng xích khóa chặt tay chân lại mỗi khi bà phát rồ. Ông nội thúc ép cha giết vợ, còn chọn ra một cô gái trẻ đẹp ở dòng khác Mục gia rồi đưa lên giường cha, hòng muốn ông quên đi tình nghĩa với mẹ.
Cha không thể xuống tay được, quyết chí muốn trừ tà. Cha đút mẹ uống nước tro bùa, khiến mẹ nôn ra máu, trói chặt tay chân bà bằng chỉ đỏ… Mọi biện pháp đều đã thử, nhưng tất thảy đều không có tác dụng. Mục Tri Thâm nhìn mẹ mình bị nhốt trong lồng sắt như một con gia súc bò dưới đất, tiếng cười âm hiểm của đàn ông thốt ra từ khuôn miệng thẫm đỏ.
Cuối cùng, cha giam cầm mẹ trong căn hầm của Mục gia, mong chờ anh linh tổ tiên sẽ trấn áp được con quỷ như hổ rình mồi kia. Cha dẫn hắn lên núi Bão Trần, một mặt là muốn cầu xin Bách Lý tiền bối thu nhận hắn làm đồ đệ, dẫn hắn tránh xa khỏi sự quấy nhiễu của ác quỷ; mặt khác là muốn mời Đại Tông sư xuống núi, hàng phục yêu ma quỷ quái ở Mục Gia Bảo. Thế nhưng ông nội lại nghĩ rằng việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nên đã nhân lúc cha vắng nhà, sai người đến mở căn hầm Mục gia ra hòng giết người phong ấn ác quỷ. Năm vị trưởng lão Mục gia cùng hai mươi đệ tử thượng phẩm liên hợp bày trí trận pháp, rốt cuộc không thể địch lại khí thế của quỷ. Mẹ trốn thoát khỏi trận pháp, đồ gia diệt môn, máu nhuộm khắp nơi.
Hắn nhớ rất rõ cái ngày cuối cùng ấy, khi hắn và phụ thân trở về Mục Gia Bảo, hết thảy đã không còn có thể cứu vãn.. Đất trời ngập sương thu, gió lồng lộng khắp chốn, màu đỏ rực của máu ánh lên vòm trời, soi đỏ cả rặng mây. Cha cởi áo hắn, để lộ ra hình xăm Ác Sát mà Đại Tông sư đã xăm trên người hắn. Những nét xăm dữ tợn tỏa ra ánh sáng màu xanh, những chiếc răng nanh của quỷ đầu như muốn đâm xuyên qua lồng nguc gầy gò ốm yếu của hắn.
“Chạy ra ngoài đi, Thâm Nhi, gắng hết sức mà chạy đi.”
“Còn cha thì sao?”
“Con là đàn ông, một mình con cũng không sao.” Cha xoa đầu hắn, ánh mắt đầy rẫy bi thương, “Mẹ và em gái con cần có cha đi cùng. Thâm Nhi, con có thể ở một mình, đúng không?”
Hắn có thể sao? Thật sự có thể?
Hắn vân vê chuôi đao làm bằng da cá mập thô ráp, sau đó nhắm mắt lại. Tại sao đàn ông thì phải một mình? Nếu cho hắn lựa chọn, hắn thà rằng chết ở cái đêm mười sáu năm trước ấy. Như vậy thì cho dù có chết, ấy cũng là một nhà được đoàn viên.
Năm nay hắn hai mươi tám tuổi, cuối cùng hắn cũng có thể rút lưỡi đao cường hãn tựa như nanh vuốt của loài sói ra, giống như cha hắn vậy. Cho nên hắn đã quay trở lại, trở lại nơi chết chóc mà mệnh trời đã định sẵn, đến với cuộc đoàn viên không có kết quả. Hắn lựa chọn trợ giúp Tạ Tầm Vi không phải bởi vì chính nghĩa hay công lý gì hết, mà là vì hắn thấu hiểu nỗi khổ đau khi phải chia xa những người thân yêu của mình. Tạ Tầm Vi nằm gai nếm mật suốt tám năm, hắn lẻ loi độc hành suốt mười sáu năm. Hắn hiểu rằng một đứa trẻ mất đi gia đình ắt sẽ phải một mình tiến về phía trước, hắn cũng hiểu rõ rằng bản thân sẽ dành cả đời để tìm về mái ấm mà hắn đã mất đi.
“Các ngươi mau nghĩ cách rời khỏi nơi này đi.” Mục Tri Thâm cúi đầu chỉnh lại bọc đồ của mình, sau đó thấp giọng nói, “Kể từ bây giờ chúng ta mỗi người một ngả, chúc các ngươi gặp may.”
Hắn ta quay người rời đi, tiến sâu vào trong trong con đường. Người thanh niên với y phục màu đen cùng mái tóc đen, cứ như thể nếu hơi lơ là chút thì sẽ chìm sâu vào trong bóng tối không đáy. Dụ Thính Thu cảm thấy hắn ta có thể thành bằng hữu với Tạ Tầm Vi ấy là vì hai người bọn họ đều ngại bản thân chết chậm quá, chỗ nào dễ chết thì đâm đầu vào. Nàng giơ kiếm Tổ Tông lên, đập một phát vào cần cổ hắn.
Bóng dáng Mục Tri Thâm khựng lại, hắn chậm rãi quay người, lạnh lùng nhìn nàng.
Xung quanh tĩnh lặng, bầu không khí quá là gượng gạo. Dụ Thính Thu kinh ngạc nói: “Ngươi làm bằng sắt à? Đập thế mà cũng không ngất, hay là để ta đập thêm phát nữa ha?”
Người đàn ông không mở miệng, cơ thể từ từ trượt xuống, cuối cùng ‘phịch’ một tiếng té lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Dụ Thính Thu đá đá người hắn: “Bà đây muốn nói chuyện yêu đương với ngươi, làm gì có chuyện lại để ngươi chạy cơ chứ?” Nàng vẫy tay, gọi Sơ Tam đến, “Ngươi phụ trách cõng hắn đi.”
“…” Sơ Tam hỏi, “Nhị cô nương vừa nói có cách phải không?”
“Có đấy.” Dụ Thính Thu đột nhiên tung quyền, một quyền đấm vào nơi bùn máu đã hết bám, lộ ra đá đen trên vách tường. Khối đá ào ào rơi xuống, bụi mù lên. Không ai có thể ngờ cô gái này lại mạnh như thế, nhóm quỷ hầu nhìn nhau, nếu như không dùng đến thuật pháp, bọn chúng cũng không thể một quyền đấm vỡ bức tường dày ba thước này được. Vừa rồi Dụ Thính Thu dùng vũ lực, này phải mạnh cỡ nào chứ?
Đợi cho bụi bặm tản hết, ánh sáng từ chiếc đèn bão từ từ xuyên qua bóng tối, một đường hầm nhỏ hẹp bằng gỗ rơi vào trong tầm mắt của họ. Dụ Thính Thu dẫn trước đi vào, nàng ta nói: “Cách thức rất đơn giản, chúng ta không đi theo con đường mà Quỷ Mẫu để lại, mà là đi đường của chúng ta.”
Sơ Tam không còn gì để nói, bèn cõng Mục Tri Thâm bước vào. Nơi này không bị bùn máu ăn mòn mấy, bụi bặm khắp nơi, còn có mạng nhện dày như lông chim. Quỷ hầu vào cuối cùng xếp khối đá về lại chỗ cửa động, tránh cho Quỷ Mẫu phát hiện ra hành tung của bọn họ. Dụ Thính Thu quỳ gối dẫn đầu đi trước, cái chỗ này xem ra là phía bên dưới sàn nhà của một tòa nhà nhỏ nào đó, gia đình giàu có nhà cao cửa rộng thường xây kiểu công sự như thế này, đào rỗng dưới sàn, chuyên dùng để cất giấu vàng bạc hay ngân lượng.
Bốn bề yên ắng, nơi này không phải trần gian, không cần phải ngụy trang thành người sống, ba gã quỷ hầu bao gồm cả Sơ Tam đều không bắt chước người sống hít thở nữa. Vậy nên chốn này lại càng thêm lặng ngắt, chỉ có thể nghe thấy tiếng đầu gối của bọn họ đè lên ván gỗ kêu cọt kẹt. Đi mãi vẫn chưa ra tới bên ngoài, một thân một mình đi ở cái nơi tầng đất chật hẹp này cũng đã đủ ngộp lắm rồi, mà Sơ Tam còn phải vác thêm Mục Tri Thâm nữa nên thật sự có hơi chịu không nổi. Vừa định hỏi thử, mới thốt lên được một tiếng, đột nhiên một bàn tay từ bên hông vươn ra bịt chặt miệng gã.
“Dừng!” Là giọng của Dụ Thính Thu.
Đám quỷ hầu theo đó mà đứng lại, tiếp sau đó đèn bão cũng vụt tắt, xung quanh sa vào trong bóng đêm nặng nề tựa như sắt đá.
Rõ ràng tất cả mọi người đều đã dừng, nhưng cái tiếng bò trườn thì vẫn không dứt.
“Kèn kẹt, kèn kẹt, kèn kẹt,…”
Con ngươi Sơ Tam co rút, sống lưng toát lên hơi lạnh, nhìn trái nhìn phải cố gắng xác định nguồn phát ra âm thanh. Trong bóng tối, còn có ai khác đang bò sao?
“Ở trên kia.” Dụ Thính Thu thì thầm.
Nàng vừa dứt lời, trên đỉnh đầu bỗng nhiên một lớp bụi ào ào rơi xuống, phủ đầy lên đầu nom như một tầng tuyết.
“Kèn kẹt, kèn kẹt,…”
Không phải tiếng trườn bò, mà là tiếng bước chân. Từng bước từng bước, nhịp đi thong thả, xa xa lại gần. Trong tĩnh lặng chỉ còn nghe tiếng chân bước, như thể đang đạp lên đầu tóc họ theo một cách đầy ghê rợn. Mọi người không hẹn mà cùng nhau ngẩng đầu, xuyên qua kẽ hở trên tấm ván gỗ, bọn họ thấy một bóng dáng méo mó lướt qua mặt họ. Có ai đó đã lướt qua đầu, hơn nữa còn ngay sát đỉnh đầu bọn họ.