Sửa lỗi: Bảo Bảo.
“Tầm Vi ở kiếp này là con gái, chứng minh mệnh cách thuần âm của con bé không phải là không thể thay đổi.”
Đứng trước tà dương đỏ lửa, Ác Đồng mở miệng. Bách Lý Quyết Minh và Ác Đồng lại lần nữa ngồi xúm lại một chỗ, vì chuyện của Tầm Vi mà mối quan hệ giữa bọn họ hòa hoãn hơn rất nhiều, ít nhất thì nhãi con chết tiệt này sẽ không mặt nhăn mày nhó khi gặp Bách Lý Quyết Minh nữa.
Ác Đồng hạ lệnh cho Bách Lý Quyết Minh: “Ngươi phải mau chóng lục tìm sách cổ đạo môn, để tìm cách phá giải mệnh cách của Tầm Vi. Nếu như không tìm được, chúng ta lại nghĩ cách khác. Tóm lại, dù phải trả bất cứ giá nào cũng nhất định phải thay đổi vận mệnh của Tầm Vi.”
Bách Lý Quyết Minh khoanh tay, chẳng vui vẻ gì hừ hừ hai tiếng, “Mấy cái này ngươi không cần nói ta cũng biết, chú ý cái giọng ngươi, ông đây không phải là tay sai của ngươi.” Y nhìn Ác Đồng chằm chặp như nhìn thằng trộm, “Có phải tối hôm qua ngươi trốn ta ra ngoài đúng không?”
Ác Đồng thoáng chốc đơ người, quay mặt đi hậm hừ: “Mắc mớ gì đến ngươi?”
“Nhãi con, còn định giấu ta cơ đấy. Ông đây thông minh siêu việt, ngươi có thể lừa ta được chắc?” Bách Lý Quyết Minh nói.
Nửa đêm hôm qua tỉnh lại, sờ một cái thấy quần áo lành lạnh, trên tay áo vẫn còn vương sương sớm, nhất định là thằng nhóc thối tha này đã mượn xài thân thể của y rồi chạy đi gặp Tầm Vi. Gặp thì gặp đi, Bách Lý Quyết Minh cũng không phải là một bậc lớn tuổi nghiêm khắc, để thằng nhóc đã chết này nhìn chút cũng được, miễn cho nó suốt ngày bày ra cái vẻ “ta không thiết sống nữa.”
“Chập tối ta sẽ để lại năm lượng bạc ở trên bàn, ngươi cầm lấy mà làm tiền tiêu vặt. Đi ra ngoài thì dẫn quỷ hầu chỗ thằng con nuôi của ta theo, hai đứa trẻ con bọn ngươi ta không yên tâm nổi.” Bách Lý Quyết Minh dặn dò, “Tiết kiệm tiền một chút, xài hết cũng không cho nữa đâu. Đừng chơi muộn quá, phải về nhà trước canh hai.”
Ác Đồng im lặng hồi lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lặng yên thật giống như một tác phẩm điêu khắc.
“Cảm ơn.” Nó nói.
Đây là lần đầu tiên Bách Lý Quyết Minh nghe nó nói câu cảm ơn, tính tình thằng nhóc này rất ương bướng, lúc nào cũng là cái vẻ không coi ai ra gì. Xem ra khi còn sống có địa vị rất cao, những người khác đều phải nâng niu cái chân thúi của nó, lâu ngày nâng ra được cái tính chó.
Bách Lý Quyết Minh vênh vênh đắc chí: “Ngươi bảo cái gì cơ? Ta không nghe thấy, nói to lên chút.”
Ác Đồng liếc xéo y một cái, khoanh chân ngồi xuống mái hiên, lấy từ trong ngực ra một tấm lụa và một cây bút lông. Nó ho khan, khẽ lúng túng hỏi: “Cái đó… ngươi có biết làm sao để nói chuyện với con gái không?”
“Hả?” Bách Lý Quyết Minh nghiêng mặt nhìn nó.
Ác Đồng quay mặt đi chỗ khác, hơi miễn cưỡng mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.
“Hôm qua ta nói chuyện khiến Tầm Vi khóc.” Nó có vẻ rất đau đầu, “Ta không cố ý mà.”
Thằng nhỏ xem chừng rất nghiêm túc, còn lấy tấm lụa ra để ghi chép. Bách Lý Quyết Minh thấy hơi cạn lời, Tầm Vi mà khóc thì quá nửa là giả vờ. Con bé được y chiều quá sinh hư rồi, từ nhỏ đã muốn sao được sao, muốn trăng được trăng, cái gì mà không được như ý là sẽ khóc lóc. Ngay cả khi Bách Lý Quyết Minh không chiều con bé, nhưng nhác thấy con bé khóc thì cũng đành theo. Còn cách nào nữa đâu, dù biết thừa nhỏ cố tình khóc nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà phối hợp với con bé, dỗ cho con bé cười, diễn theo nó. Quan trọng nhất là không được vạch trần con bé, không thì nó có thể tự nhốt mình trong phòng, không thèm để ý đến ai suốt cả ba ngày. Chả cần biết ai đúng ai sai, kiểu gì cũng sẽ là Bách Lý Quyết Minh phải xin lỗi thôi.
“Nói cho ngươi biết này, ngươi cứ khen con bé, nhắm mắt mà khen, tuyệt đối không được chê con bé ăn mặc xấu, chải tóc bù xù hay trang điểm trông như ma.” Bách Lý Quyết Minh ngồi dậy, rất nghiêm túc truyền lại kinh nghiệm, “Đừng có mà bảo ai đấy xinh đẹp hơn nó, nhất định phải khen con bé đẹp nhất thiên hạ. Nếu nhỏ mà khóc thì đừng cuống, hãy từ từ dỗ dành, chớ để cho con bé thấy rằng ngươi đang bực mình. Nếu con bé nghĩ là ngươi chỉ đang qua loa lấy lệ với nó, vậy chuyện này không kết thúc được đâu!”
Ác Đồng cẩn thận ghi nhớ từng câu từng chữ Bách Lý Quyết Minh nói.
Cuối cùng, Bách Lý Quyết Minh tổng kết: “Nói chung, ta chưa bao giờ coi mình là sư tôn, mà là nô lệ của con bé! Ngươi đã hiểu chưa.”
Ác Đồng ra sức gật đầu, “Ta hiểu rồi.”
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài thườn thượt.
Sau đó, ban ngày thì Bách Lý Quyết Minh lật tung đống sách cổ để tìm cách hóa giải mệnh cách, còn tối đến Ác Đồng gõ cửa sổ Tầm Vi. Ngày đầu tiên, Ác Đồng dẫn Tầm Vi đến bờ sông thả hoa sen lửa, những đóa sen nhỏ bé rực sắc đỏ nối lại với nhau thành một vùng. Nó phóng Chân Hỏa thật nhiều cho hoành tráng, một nén nhang sau thì nước sông bị hơ đến cạn luôn. Ngày thứ hai đi hội chùa, Tầm Vi muốn ăn kẹo hồ lô, thế là Ác Đồng mua hết cả xâu kẹo hồ lô cho con bé, bọn trẻ con đứng trước đống kẹo hồ lô chất thành núi chỉ có thể nhìn mà không được ăn, khóc lóc ầm trời. Ngày thứ ba có tên ác bá thòm thèm dung nhan của Tầm Vi, dẫn theo một đám bụi đời chặn đường hai người, Ác Đồng đốt cho đầu bọn chúng trọc lóc ngay trước mặt Tầm Vi, còn không cho bọn chúng đội mũ.
Bởi mấy lời bẩn thỉu của bọn ác bá, Ác Đồng vì để ngăn ngừa rắc rối về sau, đến ngày thứ tư đã chạy ra ngoài đốt trụi hết tóc của tất cả đám đàn ông ở Tầm Châu. Khi màn đêm buông xuống, nó hết sức hào hứng đi gõ cửa sổ Tầm Vi, “Tầm Vi Tầm Vi, hôm nay chắc chắn sẽ không có ác bá bắt nạt muội nữa đâu!”
Tất cả mọi người ở Tầm Châu đều biết trong thành có một ma đầu mặc y phục đỏ thẫm, vì để dỗ cho một cô gái có sắc đẹp tuyệt trần đầu đội nón mành che vui vẻ mà có thể làm bất cứ điều gì. Lễ tang Mục gia còn chưa kết thúc, mà những bách tính chạy tới cầu cứu minh oan đã đạp mòn cái bậc cửa.
Mục Tri Thâm đích thân đến cửa, nói với Tạ Tầm Vi: “Thứ cho ta nói thẳng, mấy ngày này lệnh sư vẫn là đừng nên ra ngoài.”
Tạ Tầm Vi thật không ngờ Ác Đồng còn trái tính trái nết hơn cả sư tôn, tuy sư tôn hành xử phách lối, nhưng cũng biết chừng biết mực, sẽ không ầm ĩ gây khó chịu, càng sẽ không liên lụy đến người vô tội. Ác Đồng thì mặc xác mấy điều này, mọi sự cứ tùy theo ý mình. Tạ Tầm Vi còn chưa kịp mở miệng, nó đã cười khẩy, “Ai bảo bọn chúng dám mơ tưởng đến Tầm Vi chứ, ta phải móc mắt chúng ra.” Nó nhìn chòng chọc Mục Tri Thâm, “Hử, tại sao ngươi vẫn còn tóc?”
Mục Tri Thâm: “…”
Tạ Tầm Vi xoa cái đầu quả dưa của Ác Đồng, dịu dàng mỉm cười: “Mấy ngày nay chơi mệt quá, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Không được, hôm qua đã đồng ý đi du thuyền Kính Hồ mà.” Ác Đồng không vui.
Tạ Tầm Vi cúi xuống, ngồi trên đệm hương bồ với nó và nói: “Nếu không nghe lời, Tầm Vi sẽ không thích huynh nữa đâu.”
Ác Đồng cứng đờ, quay mặt đi chỗ khác, hậm hực nói: “Không đi thì không đi, ta cũng chẳng thèm.”
Tạ Tầm Vi tiễn Mục Tri Thâm, sau đó dịch chiếc bàn dài sơn đỏ qua rồi đặt bàn cờ trắng đen lên.
“Chúng ta đánh cờ chứ?” Tạ Tầm Vi đề nghị.
“Không đánh.” Ác Đồng bưng mặt hờn dỗi, “Ở trại Âm Mộc ta đã tự đánh cờ với mình suốt hai trăm năm rồi.”
“Đọc sách?” Tạ Tầm Vi lại hỏi.
“Mỗi một chữ trong tông quyển Quỷ Quốc ta đều có thể nhớ được hết.” Ác Đồng nói với giọng lạnh tanh.
“Vậy ca kể chút chuyện trước đây cho muội nghe được không?” Tạ Tầm Vi kéo tay áo nó.
“Ta sống đến lúc sáu tuổi, thế là ngỏm.” Ác Đồng nói, “Kể xong rồi đấy.”
Tạ Tầm Vi cảm thấy nhức hết cả đầu, hắn chợt hiểu vì sao Bách Lý Quyết Minh lúc còn sống kia lại nói y ghét nhất là bọn trẻ con ầm ĩ.
Hai người rơi vào im lặng, nước mưa tí tách trên mái hiên, những vệt nước thẫm màu như mây mù nhòe ướt thềm đá. Màn trướng lay động, yến tử lâu đứng trước gió và có ánh trăng bàng bạc xuôi theo làn gió đến.
Ác Đồng cuối cùng cũng mở miệng: “Tầm Vi, có phải ta đáng ghét lắm không?” Nó cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay của mình, trên mặt không có một nét buồn vui, “Bọn họ nói với ta rằng ta gánh trách nhiệm trên vai, nên ta phải dũng cảm phải hiểu chuyện. Ta phải cực khổ học kinh truyền, ta phải luyện thuật pháp, tất cả mọi người đều hy vọng ta trưởng thành. Nhưng ta vẫn chẳng nhịn được mà thích làm theo ý mình, lén chạy ra ngoài chơi, một mình trèo lên tòa bảo tháp gạch vàng rồi ngồi trên mái hiên cao nhất. Cả tá người chạy đến đứng bên dưới gọi ta xuống, cuối cùng vẫn đến tai cha mẹ ta. Ta khăng khăng không chịu xuống, cứ thích nhìn bọn họ tức lắm rồi mà không tài nào bắt được ta.”
Gió đêm lướt nhẹ qua tóc nó, gương mặt trắng nõn hướng về ánh trăng nhàn nhạt, nom như một trang giấy không có sắc hồng hào.
Nó nói: “Thật ra tới hôm nay thì ta đã hơn năm trăm tuổi, nên trưởng thành từ lâu rồi. Ai rồi cũng phải lớn lên, không ai là có thể sống mãi tuổi thơ ấu, cho dù là quỷ cũng không ngoại lệ. Thực xin lỗi, ta khiến muội khó xử rồi.” Nó đứng dậy đi ra ngoài, “Ta về lại tâm vực đây, muội cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Nó đang định rời đi thì Tạ Tầm Vi kéo ống tay áo nó lại.
“Một câu hỏi cuối cùng,” Tạ Tầm Vi siết chặt tay áo nó, “Rốt cuộc quan hệ giữa ca và sư tôn là gì?”
Ác Đồng trầm mặc một hồi lâu, sau đó ngồi xổm xuống, cầm tay Tạ Tầm Vi đặt ở lồng nguc mình.
“Tầm Vi, muội đã từng trải qua cảm giác rơi xuống bao giờ chưa? Có đôi khi ta nghĩ rằng, thế giới này chính là một hòn đá trong tay đứa trẻ con. Khi đứa trẻ ném hòn đá đi, thế giới được tạo ra. Khi hòn đá rơi xuống đất, thế giới sẽ kết thúc, nơi trần thế dài đằng đẵng này sống trong khoảnh khắc trước khi nó rơi xuống. Mọi sự đều có điểm cuối, và ai cũng có lúc rơi xuống. Nhưng những con quỷ chết đi sống lại thì không có điểm cuối, ta và Bách Lý Quyết Minh vĩnh viễn ở trong thời khắc rơi xuống ấy, cứ rơi mãi không ngừng không nghỉ.” Nó cúi đầu, khe khẽ mà nói: “Điều khác biệt là, nỗi đau của y, ta thay y chịu đựng.”
Tim sen sáu cánh ấm áp đập trong lòng bàn tay Tạ Tầm Vi, giống như một mặt trời nho nhỏ vậy. Tạ Tầm Vi có hơi sững sờ, kinh ngạc ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào đôi con ngươi ám đỏ. Ánh sáng đau buồn và mềm yếu ngưng lại chất chứa trong đồng tử của nó, hình như trong đôi mắt đỏ thẫm ấy, Tạ Tầm Vi đã nhìn thấy sư tôn.
Tạ Tầm Vi chẳng rõ vì sao mà trong lòng dâng lên một niềm đau thương vô hạn, tưởng như có thủy triều lạnh băng chôn vùi nơi trái tim, hắn tựa như… đã hiểu ra điều gì đó.
Ác Đồng xoay người muốn đi, Tạ Tầm Vi kéo nó lại lần nữa.
“Đi thôi.”
“Đi đâu?” Ác Đồng thắc mắc.
“Đi dạo hồ nha.” Tạ Tầm Vi dịu dàng ý cười, “Chẳng phải là ca muốn chèo thuyền sao?”
Ác Đồng quay mặt đi, bất mãn lầm bầm: “Vị hôn phu của muội không cho chúng ta đi.”
“Thứ nhất, Mục sư huynh không phải là vị hôn phu của muội.” Tạ Tầm Vi trịnh trọng nói, “Thứ hai, nếu huynh ấy dám cản, thì người cứ đốt cho huynh ấy trọc đầu đi.”
Lần này họ không những không nghe lời Mục Tri Thâm dặn dò, mà còn phá vỡ lệnh cấm phải về nhà trước canh hai của Bách Lý Quyết Minh. Sắc đỏ rơi rụng của hoa phù dung phủ kín đường mòn ảm đạm. Sơ Nhất bế Ác Đồng đang ngủ say quay về tiểu viện, Tạ Tầm Vi cùng đi theo sau, nhóm thị nữ im lặng lui ra, Sơ Nhất đặt người đang ôm trong ngực lên giường. Ác Đồng mơ mơ màng màng, lông mày nhíu chặt, không biết đang nằm mơ thấy cái gì. Tạ Tầm Vi cúi người, nhét chăn vào giúp nó, lọn tóc mát lạnh lướt qua chóp mũi nó, nó hình như bị đánh thức, hơi khẽ mở mắt.
“Người là sư tôn hay là Ác Đồng?” Tạ Tầm Vi nhẹ nhàng hỏi.
Người đàn ông hẵng còn lơ mơ, ngập ngừng như nói mê: “Bùi Chân…”
Lời mộng mị còn chưa kịp nói xong đã lại nhắm mắt ngủ.
Mơ thấy Bùi Chân đáng ghét, xem ra là sư tôn rồi. Tạ Tầm Vi bật cười, đặt một nụ hôn lên má y.
Nhìn sư tôn ngủ say, Tạ Tầm Vi lặng lẽ rời khỏi phòng rồi đóng cửa lại, Sơ Nhất đã chờ bên ngoài cửa.
“Ăn nói với Mục sư huynh chuyện này thế nào đây?” Tạ Tầm Vi phủi phủi ống tay áo.
Cái thân phận ‘Bùi Chân’ này là Mục Tri Thâm tìm cho hắn trong Hạ Đường Bùi thị, bản thân Bùi Chân chỉ là một đứa con thứ tầm thường của Bùi gia, kẻ đó và Bùi thị đạt được thỏa thuận, mượn dùng danh tính Bùi Chân để đến Tông môn. Hiện giờ hắn muốn vứt bỏ cái thân phận này, ý định ban đầu là muốn để Mục Tri Thâm xóa sổ Bùi Chân thật. Mục Tri Thâm không đồng ý và hứa rằng sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa.
Sơ Nhất chắp tay, “Bùi Chân đã thành thân, đóng cửa từ chối tiếp khách, lấy cớ bị bệnh không ra ngoài. Vốn dĩ Bùi thị ở chốn hẻo lánh, cách xa Tầm Châu, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, dự là sẽ không có rắc rối gì xảy ra.”
“Mà thôi.” Tạ Tầm Vi lạnh lùng nói, “Đến lúc ấy mà không giấu được nữa, ngươi đích thân xuống Hạ Đường một chuyến.”
Đúng lúc này, cánh cửa bất thình lình mở toang. Bách Lý Quyết Minh mặc mỗi áo trong chạy ra, túm cổ áo Sơ Nhất.
“Ta vừa nghe thấy ngươi nhắc Bùi Chân?”
Tạ Tầm Vi sửng sốt chớp mắt một cái, “Sư tôn, sao người đã tỉnh rồi?”
Bách Lý Quyết Minh mới vừa rời giường, đầu tóc bù xù như đống rơm. Người này có tật gắt ngủ khi mới thức dậy, nom rất là cáu kỉnh.
Y hỏi: “Hình như ta nghe thấy có người gọi ‘Bùi Chân’, có phải là các ngươi không?”
Bao lâu nay sư tôn đã ngủ là ngủ đến chết, hồi còn bé phải gõ chiêng beng beng bên tai thì y mới dậy được, cái đêm Quỷ Mẫu ghé thăm y vẫn ngáy pho pho như cái đầu heo, sao giờ nhắc có một tiếng ‘Bùi Chân’ thôi y đã dậy rồi? Tạ Tầm Vi thấy mà bất lực, sư tôn ghi thù quá, Bùi Chân giống như là kẻ thù khiến y quan tâm còn hơn cả Ác Đồng, quả nhiên vẫn nên thẳng tay xóa sổ người này đi thì mới ổn thỏa được.
Tạ Tầm Vi trả lời: “Bọn con đang nói đến chuyện Bùi tiên sinh đã rời tông môn và về nhà lấy vợ rồi. Mới nãy còn đang bàn bạc, xem có nên nói cho sư tôn biết hay không, nhưng không nghĩ là sư tôn lại nghe thấy.”
Màn đêm dường như ắng lặng hơn, Bách Lý Quyết Minh nghe thấy nhịp tim đang hoảng hốt của mình.
“Nhóc con, ta không nghe rõ, con nói lại đi.”
Tạ Tầm Vi nói lại một cách rành mạch: “Bùi tiên sinh rời Tông môn, về nhà cưới vợ. Sư tôn, vẫn đi tìm kẻ thù của người à?”
Bách Lý Quyết Minh ngây người trong phút chốc, lẩm bẩm đáp lại: “Không tìm nữa.” Ngẩng đầu lên nhìn màn trời, cau mày nói, “Sao con về muộn thế hả, không phải đã dặn con là phải về trước canh hai rồi à?”
Tạ Tầm Vi chớp chớp mắt, ngựa quen đường cũ giả vờ vô tội, “Con quên giờ.”
“Về ngủ đi!” Y buông cổ áo Sơ Nhất ra, trở vào phòng, rầm một cái đóng cửa lại.
Ngăn lại ánh trăng mờ ở ngoài, mọi thứ tối sầm lại, như sóng thủy triều lặng lẽ nhấn chìm căn phòng. Bách Lý Quyết Minh đặt mông ngồi xuống nền gạch lạnh lẽo, tận sâu trong lòng có điều gì đó âm thầm sụp đổ, lời Tạ Tầm Vi nói văng vẳng bên tai thật lâu.
Bùi Chân đã cưới vợ.
Hắn cưới vợ.
———