Đến hẹn lại lên , Buổi tối định mệnh với nó cũng đã đến .Bảo Ngọc hồi hộp,lo lắng ,đứng ngồi không yên ,bởi một phần lý do hắn cứ lặp đi lặp lại trong đầu nó “ phải đẹp lung linh trong hôm nay” khiến nó áp lực . Nó cứ đi tới đi lùi vài chục vòng trước gương , rồi mạnh dạn ngồi trước những vật dụng trang điểm hắn mua .Nó cứ quét ..quẹt ..rồi bôi…quét … Vòng luẩn quẩn cứ lặp đi lặp lại và ngừng lại sau tiếng chuông cửa reo lên .
Như vị cứu tinh của sắc đẹp ,cứu nó khỏi cơn ác mộng trang điểm này .Nó mừng rỡ .chào đón TIểu Tuệ
- tê ,cô đến đúng lúc lắm ! Cứu tôi với .Mấy cái quái quỷ này tôi không biết gì cả ?
Nó ngây thơ kể lể trong khi kẻ kia được một trận cười giòn tan khi thấy hình ảnh quái lạ hiện giờ của nó .Điểm nhấn là đôi mắt đen loe loét màu đen như gấu trúc từ mascara ,và còn cả đôi môi đỏ được nó tô điểm lem luốt sang hai bên môi .Điểm đáng cười nhất là hai má hồng của nó được đóng dấu bởi hai vết tròn đỏ như hai trái bóng bàn hiện diện ,nhìn tổng thể nó như búp bê Nhật bị lỗi ,khiến Tiểu Tuệ vừa cười sặc sụa vừa nói không ra tiếng
-Cô ..haha ….kaka ..cô làm …cái quái gi thế?
-Thì trang điểm – Bảo Ngọc ngây thơ trả lời như thể ta đây làm đúng
-Cái này đi nhát ma thì có ? – Tiểu Tuệ vừa lau khóe mắt ướt đẫm của mình sau trận cười quặn bụng
-Này – Cơn tức giận của nó như dâng trào hét to vào kẻ sấc xược kia ,tuy không thể trang điểm đẹp nhưng với nó ,tự nhận thấy còn đẹp hơn Thị Nở ,ấy thế mà con tê này nói năng kiểu ngạo ngễ đến thế
-Thôi vào đi tôi trang điểm lại cho .Cũng may ,Anh Phong bảo tôi qua giúp cô sửa soạn ,không thì chắc nhà anh ta chứa đầy bệnh nhân vì cô quá ?
-Gì ? cô nói thế nghĩa gì?
-Thì các quan khách sẽ bị cô làm hoảng sợ đến mức nhập viện mất.không thì cười đến mức té xỉu ..haha – Tiểu Tuệ nói giọng giễu cợt
-Cô – Tiếng uất giận của nó vang lên nhưng lí trí vẫn giữ chân cơn giận nó trong lòng ,nếu không có Tiểu Tuệ chắc hẳn cô phải giằng co mãi chẳng đường ra với mớ hỗn độn này ,nên đành kiềm lòng nhẫn nhịn ..
Chỉ mấy phút ngắn ngủi ,Tiểu Tuệ tay nhanh thoăn thoắt nào lược ,chì kẻ ,son ,tô điểm một cách điệu nghệ trên khuôn mặt phụng phịu của nó .Tiểu Tuệ như một người nghệ sĩ điêu luyện ,lành nghề nhanh nhảu tạo nên tác phẩm tâm huyết của mình .Tác phẩm tâm huyết ấy không ai khác là nó , phút chốc nó như được bà tiên hóa phép ,từ một con ma xấu xí thành một cô nàng tiểu thư yêu kiều ,diễm lệ ,bởi bàn tay ma thuật của Tiểu Tuệ .
-Tạm ổn - Tiểu Tuệ hài lòng với tác phẩm của mình
-Gì ?? vậy mà tạm ổn hả ?? tôi nhìn không ra chính mình luôn ấy ?? cô tài thật ??? – Bảo Ngọc cảm phục tài trang điểm xuất chúng của con tê mà trước đó là kẻ thù không đội trời chung của nhau.
-Trong quãng đời sống hưởng thụ của tôi ,tôi chỉ gặp được một người duy nhất không biết làm đẹp cho chính mình ,chính là cô đấy ?? Đúng là ngốc thật –
-Này con tê kia ?? tôi thì làm sao chứ ? Với tôi chỉ cần giỏi võ phòng thân được rồi ,cần chi biết ba cái nữ công gia chánh này ..khi gặp nạn ,,còn hơi sức đâu mà trang với chả điểm …hừ - Bảo Ngọc cãi chày cãi cối khiến mọi lí lẽ ưu thế về mình
-Bó tay ! này , mang đôi giày này vào ??
-Hả giày gì ? Cô tặng tôi à ?- Bảo Ngọc ngớ người khi Tiểu Tuệ mang ra đôi giày gót trắng ,màu trắng kem hòa cùng kiểu dáng trơn nhã nhặn càng khiến nó toát lên vẻ đẹp thanh tao hơn,Điểm nổi bật nó thích ở đôi giày ấy là gót của nó không cao và nhọn hoắt như tăm tre như những đôi giày thời thượng của giới quý cô giàu có, cũng giúp nó phần nào đi thoải mái hơn .Nó đem lòng cảm kích Tiểu Tuệ khôn xiết :
- Tê cám ơn cô nha!! May là đôi này tôi mang được ! Cô hiểu sở thích của tôi thật ấy ??
-Đừng tưởng bở ! Tiểu thư như tôi mà đi hạ thấp mình mua giày cho cô à ?? Phong cuả cô mua ấy ,tôi chỉ phụ trách vận chuyển thôi
-Dù sao cũng cám ơn cô !! – nó vui mừng như đứa trẻ vừa được kẹo ,tâm hồn trẻ thơ luôn dồi dào trong nó .vẻ mặt ấy khiến Tiểu Tuệ cũng đôi chút mềm lòng , dường như cô nhận ra điểm Phong yêu sự vô tư ,hồn nhiên này của nó,mà ở cô không bao giờ có được,bởi cuộc sống của cô quá lệ thuộc vào quyền quy và gia thế .Đôi lúc cô cũng muốn như nó ,vô tư nô đùa như đứa trẻ cùng chúng bạn ..nhưng bố mẹ luôn gieo rắt trong đầu cô những suy nghĩ “ Con phải chọn bạn mà chơi ,chúng nó không cùng đẳng cấp với con” .Những lời ấy ăn sâu trong tâm trí của Tiểu Tuệ ,tạo nên một Tô Tiểu Tuệ ích kỉ như ngày hôm nay .
- tê ! tê …- tiếng hét của nó vang cả vào làn suy nghĩ của Tiểu Tuệ khiến cô hoàn hồn về thực tại ..
-Hả ?? Cô làm gì hét to thế ? cháy nhà à ??
-Tôi gọi cô hơn vạn lần rồi đấy ??
-Này sao cô cứ gọi tôi là tê vậy ..tôi có tên đàng hoàng nha ?? con ngốc kia
-KAKA tôi thíc ấy ..cô làm gì tôi tê ??
-Cô …không cãi nhau nữa ..đi thôi cũng trễ rồi !!
-ừ
Họ cùng nhau tiến bước đến buổi tiệc ,bằng chiếc xe thời thượng của Tiểu Tuệ....