- Bà....
- Đường chủ tịch....
- Mẹ....
Hầu như tất cả mọi người ngạc nhiên đều đồng thanh lên tiếng. Có vẻ đã đoán trước được tình cảnh này nên Đường chủ tịch ung dung, từ tốn giải thích:
- Bình tĩnh Hàn Hàn, Nhã Nhã. Bà muốn đứa đến với nhau lâu lắm rồi. Hàn nó còn trẻ người non dạ, Nhã lại chín chắn hơn. Vậy nên ta thấy hai đứa vô cùng hợp. Hàn Hàn, Nhã Nhã, các con thấy sao?
Thiên Hàn đứng bật dậy, bước ra ngoài, lạnh lùng nói:
- Cháu không đồng ý. Bà dừng ngay lại cái trò này đi.
Nhìn hắn lạnh băng, trên mặt có ít nhiều khó chịu, Đường chủ tịch liền giục Âu Nhã:
- Nhã Nhã, mau ra ngoài nói chuyện với Hàn Hàn đi. Nhanh nhanh.
Vậy là bất đắc dĩ Âu Nhã phải đi nói chuyện với Thiên Hàn. Đường tổng thấy Âu Nhã đã ra khỏi cửa mới lên tiếng:
- Mẹ, sao mẹ chưa hỏi ý kiến Hàn mà đã quyết định rồi? Tính tình nó sao có thể chấp nhận sự sắp đặt trước, nhất là hôn nhân đại sự cơ chứ?
Đường chủ tịch từ tốn ăn hoa quả, nhìn ra phía cửa rồi cười phúc hậu:
- Ai chả biết nó muốn lấy Nhã Nhã làm vợ từ hồi bé xíu cơ chứ. Nó chờ đợi năm rồi, bây giờ lấy nhau đi là vừa. Tiểu Nhan, Tiểu Thành, Tiểu Quân, các cháu thấy sao?
Vạn Thành tuy có hơi sốc, nhưng với bản tính hài hước của mình, cậu ta nói:
- Bà ơi, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Cháu thấy vậy cũng được. Nhã về rồi, Hàn chắc sẽ vui lắm. Cho bà like????
Thám Nhan thì bình tĩnh hơn, cất trọng trầm ấm:
- Theo cháu thì Hàn tuy có thích Nhã nhưng sau năm thì tình cảm đã nhạt phai hơn rồi. Bà ép cậu ấy như vậy sẽ khiến cậu ấy khó xử.
Nghe lời của Vạn Thành và Thám Nhan, Lục Nhi thấy ai nói cũng đúng hết. Thấy Đường chủ tịch đưa mắt về chỗ mình, Lục Nhi khẽ nói:
- Cháu thấy Vạn Thành và Thám Nhan ai cũng nói đúng hết nhưng hai người chỉ xét theo một mặt, không để ý đến mặt còn lại. Vì vậy cháu thấy chỉ có thể chờ quyết định của Thiên Hàn thôi ....
Mọi người khẽ gật đầu.Mấy phút sau, sực nhớ ra để quên điện thoại ngoài vườn, cô bèn xin phép ra lấy...
????
> Cùng lúc đó, bên ngoài