Cuộc phẫu thuật không lâu lắm, nhưng đối với người nhà bệnh nhân thì một phút cũng dài như một thế kỉ. Vậy nên trong khi chờ Thiên Hàn, ruột gan Lục Nhi như cháy hết lên, cứ cảm giác như thời gian xung quanh ngưng đọng, không chạy để Thiên Hàn khó phẫu thuật vậy. Rất may là bên cạnh mấy người cũng vững tinh thần khuyên bảo nên cô cũng đỡ lo. Và rồi cánh cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra. Bác sĩ vừa bước ra, mọi người đã đồng loạt đứng dậy nhưng Vạn Thành là nhanh nhất, bám sát lấy tay bác sĩ, hỏi:
- Bác sĩ, ca phẫu thuật thế nào rồi ạ?
- Ca phẫu thuật rất thành công.
Hết thảy mọi người đều thở phào. Lục Nhi khẽ cười, một nụ cười thật hạnh phúc. Âu Nhã lên tiếng:
- Vậy bao giờ chúng tôi được vào thăm cậu ấy?
- Cậu ấy vừa phẫu thuật xong nên chưa thể tỉnh lại ngay được. Vì vậy chúng tôi sẽ đưa cậu ấy đến phòng hồi sức. Bao giờ cậu ấy khá hơn sẽ đưa về phòng bệnh thường. Lúc về phòng bệnh thường thì mọi người có thể vào thăm được rồi. Thôi mọi người ở lại, tôi đi trước.
- Vâng. Cảm ơn bác sĩ. Đi thong thả.
Bác sĩ khẽ gật đầu rồi đi trước. Mọi người thả lỏng, bình tâm lại. Đường Tổng nghe xong thì toan bước khỏi, Vạn Thành thấy vậy liền lên tiếng:
- Bác Đường...
- Tiểu Thành, các cháu. Bây giờ Hàn đã phẫu thuật xong. Bác phải về công ty giải quyết hết việc đây. Các cháu ở lại chăm sóc nó hộ bác nhé. Bao giờ nó tỉnh nhớ gọi cho bác ngay đấy.
- Vâng.
Đường Tổng khẽ gật đầu rồi rời khỏi bệnh viện. Vạn Thành khẽ thở dài:
- Bác ấy lúc nào cũng công việc ngập đầu.
Âu Nhã khẽ lên tiếng:
- Tổng giám đốc mà.
Vạn Thành cũng làm mặt bất đắc dĩ. Mọi người chia nhau mỗi người một việc: Vạn Thành chở Âu Nhã về lấy quần áo cho Thiên Hàn, Thám Nhan thì đi mua đồ dùng trong bệnh viện cho hắn. Còn Lục Nhi thì được phân công ở lại trông Thiên Hàn. Cô tuy thở phào nhưng sự thật thì vẫn hơi lo...
> Tối hôm đó
p/s: tui sẽ không nói thêm gì ngoài câu: Lịch đăng chương là vào T,T,T và CN lúc :