Đồ Cổ Xuống Núi

chương 115: đồ đệ cùng đạo lữ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm chuyên gia nhân gian thích ứng không quá tốt với Atula giới nằm ngoài thế giới quan của mình.

Bầu trời cùng đất đai Atula giới không có cách nào dùng phương thức khoa học để giải thích sự tồn tại của nó, cư dân lại có dáng vẻ kỳ quái vượt khỏi cấu tạo gien.... cộng thêm cư dân ở đây tựa hồ không quá thân thiện đối với ngoại giới.

Hết thảy đều công khai biểu lộ nơi này rất nguy hiểm.

Thế nhưng nhân loại là một sinh vật thần kỳ, bọn họ nhỏ yếu nhưng mạnh mẽ, khiếp đảm lại càn rỡ, đối với thứ không biết sẽ theo bản năng sợ hãi, thế nhưng vẫn khó kháng cự lại lợi ích to lớn ẩn sau nguy hiểm.

Nhóm ma la không dám kháng cự yêu cầu của bệ hạ nhưng cũng thực bất đắc dĩ muốn hăm dọa nhóm nhân loại nhỏ yếu xông vào kết giới, thế nhưng sợ hãi không kéo dài được bao lâu, nhóm chuyên gia biểu tình khiếp sợ rất nhanh sau đó đã bị sự tồn tại hấp dẫn hơn thu hút toàn bộ sự chú ý.

Vệ Tây lồng tấm hình quý giá chụp chung với nhóm lãnh đạo vào khung hình, đoan đoan chính chính treo bên cạnh giấy phép kinh doanh cùng chứng nhận đơn vị của tông môn nhà mình.

Nghe nói này là một loại chứng minh thực lực xí nghiệp, sẽ gia tăng độ tín nhiệm của khách hàng dành cho công ty.

Sau khi treo xong, Vệ Tây lùi lại hai bước thưởng thức văn kiện chứng minh chính quy ngày càng nhiều của tông môn nhà mình, Vệ Thiên Di chuẩn bị đi làm đi ngang qua liếc nhìn một cái, bị mấy gương mặt quen thuộc trong hình dọa giật mình, lập tức tiến tới gần xem kỹ: "Này! Không phải là lãnh đạo XX lãnh đạo XX và lãnh đạo XX sao? Bọn anh chụp chung với bọn họ hồi nào thế?"

Mấy vị lãnh đạo này trước kia chỉ có thể nhìn thấy trong tin tức quan trọng, đứa con trai ngốc nhà ông sao lại có cơ hội chạm mặt bọn họ được chứ?

Vệ Tây đương nhiên nói: "Là lúc ký hợp đồng thuận tiện chụp."

Vệ Thiên Di khiếp sợ: "Anh ký hợp đồng với bọn họ?! Ký cái gì?!"

Vệ Tây: "Hiệp ước thiết lập quan hệ ngoại giao hai nước."

Vệ Thiên Di: "..."

Vệ Thiên Di cẩn thận tìm kiếm trí nhớ trong đầu, một hồi lâu sau: "Bệnh thần kinh."

Gần nhất trên tin tức làm gì có tin về thiết lập quan hệ ngoại giao chứ, tình thế quốc tế rõ ràng đang khẩn trương đến đòi mạng, mà nói đi nói lại thì thiết lập quan hệ ngoại giao có liên quan chó má gì tới Vệ Tây chứ? Thằng nhóc này từ ngày thành lập Thái Thương Tông thì đã có biểu hiện thần kinh, bây giờ thoạt nhìn bệnh lại ngày càng nghiêm trọng hơn, trước kia chỉ làm giấy chứng nhận giả nói tông môn rách nát này là đơn vị chính quy, bây giờ lại bắt đầu tiến hóa tới mức P người thật, hết cứu hết cứu rồi.

Vệ Thiên Di xoay người rời đi, đồng thời giống như thường ngày lấy di động ra cập nhật tin tức, liền phát hiện tựa hồ xuất hiện biến đổi không tầm thường.

Đoạn thời gian trước vì vấn đề nhiên liệu mà tình hình quốc tế rất khẩn trương, mấy quốc gia lớn đều đang đối chọi với nhau, ngoài mặt hài hòa hữu hảo nhưng phía sau lại ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt, quốc gia phát triển chậm hơn một chút nên chịu không ít o ép, bất quá vì tranh thủ số tài nguyên kia lại không thể không im hơi lặng tiếng cưỡng ép hòa giải.

Thế nhưng gần nhất thái độ của quốc gia đột nhiên cương quyết hơn rất nhiều.

Nhất thời các đài tin tức quốc dân phổ thông đều lên tiếng hô hào hả giận, bất quá thống khoái một phen lại không khỏi lo âu tình trạng này có ảnh hưởng tới dự trữ nhiên liệu của quốc gia hay không, nào ngờ trong vòng giao dịch nhiên liệu gần nhất thì quốc gia không hề có dấu hiệu khó khăn, ngược lại còn gia tăng lượng xuất khẩu đáng kể, phá vỡ hoàn cảnh mậu dịch ở thế yếu kéo dài bấy lâu nay của bổn quốc trên thương trường quốc tế, thu hẹp nhóm đồng minh lớn, cũng ép nhóm cạnh tranh có thái độ mập mờ trở tay không kịp.

Một loạt thay đổi này dẫn tới chấn động không nhỏ ở hải ngoại, không ít truyền thông hải ngoại đang phê phán hành phi phồng má giả làm người mập để đẩy mạnh lượng xuất khẩu, đồng thời dự đoán hành vi cạnh tranh thị trường vượt quá năng lực này sẽ dẫn tới tan vỡ kinh tế quốc nội, hô hào dân chúng quốc nội phản đối hành vi không quản hậu quả này lại.

Chỉ tiếc tình huống bọn họ dự đoán không hề phát sinh, ngược lại, Vệ Thiên Di gần nhất còn cảm thấy đơn đặt hàng ở công ty không chỉ không giảm mà còn tăng cao, ít nhất giá cả nhóm nguyên liệu công ty thu mua gần nhất so với trước kia còn rẻ hơn không ít.

Quả nhiên tình hình xuất khẩu của quốc gia không hề bị ảnh hưởng, ngược lại lượng nhiên liệu dự trữ được công bố để trấn an dân chúng quốc nội còn đạt tới một con số cực kỳ kinh người, để chứng minh tính chân thực của con số này thậm chí còn tuyên bố sắp tới sẽ đại hạ giá giá dầu quốc nội. Vì thế lời lẽ giễu cợt lập tức chuyển thành tức giận chỉ trích, hướng gió của nhóm đối thủ hải ngoại xoay chuyển, bắt đầu khẳng định quốc gia đang tiến hành trao đồi mở ám, tỷ như ký kết hiệp nghị ngầm gì đó với các nước siêu xuất khẩu nhiên liệu.

Thậm chí còn phù thủy hải ngoại thề thốt khẳng định suy đoán của mình, là nước X đang tiến hành trao đổi với ma quỷ.

Nhìn nội dung mớ tin tức này, Vệ Thiên Di làm sao có thể nhịn nổi? Lập tức bùng phát chính khí gửi bình luận: "Không ngờ ngoại quốc cũng có loại người ngu xuẩn đầu óc không tỉnh táo như vậy! Ngay cả tội danh không thể tưởng tượng như trao đổi với ma quỷ mà cũng nghĩ ra được! Ma quỷ cung cấp dầu hỏa cho nhân gian? Bệnh thần kinh! Chi bằng nói chúng ta thành lập quan hệ ngoại giao với ma quỷ luôn đi!"

Sau đó chuyển sang mắng truyền thông hải ngoại: "Tôi thấy cái đám vô sỉ này muốn bêu xấu nước ta tới mất lý trí rồi, lại còn nói tiến hành trao đổi ngầm với nước siêu xuất khẩu nhiên liệu, có bản lĩnh thì đưa chứng cứ ra đây! Dùng chứng cứ mà nói chuyện!"

Mắng xong, Vệ Thiên Di thần thanh khí sảng tiếp tục hào hứng xem tập Tin Tưởng Khoa Học mới nhất.

Lúc vố số quốc gia hải ngoại cũng hoài nghi đồng minh có phản bội mình hay không, trong quốc nội, nhóm đoàn đội xây dựng ký hiệp nghị giữ bí mật đã hoàn thành bước chỉnh sửa cuối cùng.

Thái Thương Tông, Vệ Tây nhìn Vệ Thiên Di rời đi mà tiếc nuối thở dài: "Đáng tiếc đã ký kết hiệp nghị giữ bí mật, trong quá trình xây dựng ban đầu tạm thời không thể tiết lộ quan hệ ngoại giao của nhân gian với Atula giới, hình này cũng chỉ có thể treo trong tông môn mà thôi. Aiz, cơ hội tuyên truyền tốt biết bao nhiêu a. Cũng vị thực lực Thái Thương Tông không đủ, cộng thêm giới Atula quá lạc hậu, sư huynh con mới đăng cơ nên vẫn chưa vững căn cơ, sợ bị người ta khi dễ nên chúng ta chỉ có thể cẩn thận như vậy mà thôi."

Atula giới bị khi dễ....

Sóc Tông trầm mặc chớp mắt: ".... em nghĩ đó là lý do phải ký hiệp nghị giữ bí mật?"

Vệ Tây: "Ừ, cho nên lúc rảnh rỗi con phải giúp sư huynh con lập kế hoạch phát triển ma giáo, dù sao đó cũng là sản nghiệp của tông môn chúng ta."

Sóc Tông than thở, đưa tay xoa đầu Vệ Tây, muốn nói cho cậu biết một chút sự đời nhưng lại không biết làm sao mở miệng.

Vệ Tây vẫn luôn suy nghĩ vấn đề rất đơn giản, Atula giới sao có thể cam nguyện trở thành sản nghiệp của Thái Thương Tông chứ?

Đoàn Kết Nghĩa mặc dù vẫn chưa thức tỉnh, thế nhưng hiện giờ đã đăng cơ thành công, thân phận tự nhiên đã xuất hiện thay đổi, từ đại đồ đệ Thái Thương Tông trở thành ma vương Atula nói một là một nói hai là hai.

Hai thân phận này có thể dễ dàng cùng tồn tại sao? Nhất là bây giờ còn dính líu tới lợi ích thực thế. Ba Tuần thân là vua ma giới, thời thượng cổ đã là đối thủ rất khó dây dưa, từ trước tới nay chỉ có hắn chiếm tiện nghi thế gian, Thần Phật khắp nơi vẫn bị hắn lấy đi nhiều đồ như vậy nhưng chưa từng nghe nói có người nào chiếm được nửa điểm tiện nghi từ hắn.

Ngoài ra còn có thân phận đối lập, ma giới xưa nay vẫn luôn đứng ở thế đối lập với thiên đình, thụy thú tự nhiên cũng bị Atula xếp vào trận doanh đối đầu gay gắt.

Thân phận của anh, còn có thân phận thụy thú ngoài mặt của Vệ Tây, ma giới sao có thể cho phép nhóm thụy thú nhúng tay vào chuyện vủa mình?

Thế nhưng Vệ Tây không hiểu được liên hệ phức tạp bên trong, cậu thoạt nhìn như đối lập với vạn vật thế gian nhưng bản chất thật sự là một khi nhét ai vào phạm vi người của mình thì sẽ không chút nghi ngờ.

Vệ Tây cảm thấy Đoàn Kết Nghĩa = đồ đệ = người mình.

Không hề nghĩ tới Đoàn Kết Nghĩa cũng chính là Ba Tuần hoàn toàn không có chút liên hệ nào với mình.

Nhìn ánh mắt không hề phòng bị của Vệ Tây, Sóc Tông có chút không đành lòng mở miệng phá vỡ thế giới thuần túy của cậu.

Đang lúc không biết làm sao, không trung thoáng chấn động, kẽ nứt bị xé ra, Đoàn Kết Nghĩa từ bên trong nhảy ra: "Sư phụ! Sư đệ!"

Sóc Tông liếc nhìn hắn, âm trầm thu liễm trong mắt chuyển thành cảnh giác nồng đậm, vào lúc này, Đoàn Kết Nghĩa trong mắt anh đã không còn là yêu phi tông môn đáng ghét nữa mà chân chính là đối thủ Ba Tuần ngang hàng với mình: "Không ở ma giới, tới đây làm gì?"

Đoàn Kết Nghĩa: "Anh anh anh!" [tiếng khóc]

Sóc Tông: "..."

Đoàn Kết Nghĩa nói với Vệ Tây: "Cứu mạng a sư phụ! Con không biết phải làm sao với đám vô dụng xúi quẩy ma giới kia a!"

Vệ Tây: "Sao vậy?"

Đoàn Kết Nghĩa: "Sư phụ, người lợi hại hơn con, xin người giúp con trị bọn chúng đi! Con phong người làm thái thượng hoàng được không? Còn sư đệ nữa, đệ làm nhiếp chính vương, cũng đi cùng sư phụ đi!"

Sóc Tông: "..."

Phiền Não Ma ở phía sau chui ra kinh hãi: "Bệ hạ! Vương quyền của ma giới chúng ta sao có thể để người ngoài nhúng tay vào chứ?!"

Đoàn Kết Nghĩa giống như đã sắp bị bức điên, trực tiếp đạp Phiền Não Ma một phát: "Cút đi! Không được phép phá hư hài hoài hòa trong nội bộ tông môn bọn ta!"

Sóc Tông: "..."

Vệ Tây lạnh lùng xắn tay áo: "Ai khi dễ trò? Dẫn sư phụ tới gặp nó!"

Đoàn Kết Nghĩa lập tức dính tới nũng nịu: "Ô ô ô, sư phụ, con thật sự không muốn làm cái chức hoàng đế rách này, vốn cứ tưởng khai thác được dầu mỏ thì có thể mua văn phòng ở trung tâm thành phố cho tông môn, kết quả tiền tiêu tốn hết vào xây cất giới Atula, sớm biết vậy đã không xây cất cái nhà máy phát điện kia, bọn chúng có biết dùng điện cái rắm gì đâu a."

Phúc lợi cho mỗi công nhân Thái Thương Tông đều trong trong sạch sạch, thậm chí ngay cả nhà trọ ở khu vực hoàng kim trung tâm thành phố cũng là miễn phí, so với nhóm chú Thân thì đãi ngộ của nhóm ma la là kém nhất, bây giờ ngay cả đồ điện cũng không cho người ta xài thì ai còn nguyện ý làm việc chứ, sau này muốn tuyển dụng nhân viên cũng bị tai tiếng xấu.

Vệ Tây tự giác mình đã mò được quy luật làm ông chủ, thấy đại đồ đệ phạm sai lầm liềm hiếm thấy kiên nhẫn khuyên nhủ.

Rốt cuộc cũng khuyên được ma vương bệ hạ ngừng bốc lột đãi ngộ của tông môn dành cho đám ma la.

Sóc Tông: "..."

Phiền Não Ma: "..."

Sóc Tông đưa tay xoa xoa mi tâm, mở miệng hỏi Phiền Não Ma: "Hắn vẫn chưa thức tỉnh à?"

Phiền Não Ma khóc thút thít lắc đầu: "Bọn ta đã thử rất nhiều biện pháp, thậm chí còn thử đưa bệ hạ vào trận pháp dẫn dắt người căm ghét vạn vật thế gian cùng chấp niệm thực lực, thế nhưng không biết vì sao, mỗi khi vào trận bệ hạ cứ nhắc đi nhắc lại là muốn mua nhà mua xe, còn muốn tài xế, làm thế nào cũng không thức tỉnh được."

Sóc Tông trầm mặt chuyển tầm mắt.

Phiền phức mà Đoàn Kết Nghĩa nói tự nhiên có liên quan tới ma giới.

Các chuyên gia phát hiện trữ lượng dầu dưới lòng đất vương đô Atula giới vượt quá hai mươi tỉ tấn, cộng thêm kèm với mỏ dầu còn có những tài nguyên khác, giá trị không thể dự đoán, đều là tài nguyên tự nhiên trân quý mà xã hội loài người rất cần. Gần đây vì quan hệ quốc tế nhân gian mà vòng tranh đoạt tài nguyên trở nên rất khẩn trương, vì thế sau khi thiết lập quan hệ ngoại giao cùng hoàn thành khảo sát, lão lãnh đạo cấp tốc quyết định tuyên bố tiến hành giao dịch dầu thô giữa hai giới, đồng thời cũng dùng tốc độ nhanh nhất xây dựng dàn khoan giếng dầu ở bên ngoài vương đô.

Thế nhưng mỏ dầu lớn như vậy, muốn đào hết toàn bộ dầu hỏa thì cư dân vương đô khẳng định phải di chuyển tới thành phố mới xây.

Đoàn Kết Nghĩa dĩ nhiên không có ý kiến, chỉ hận không thể nhanh nhanh đẩy sụp tòa vương cung rách rưới kia, thế nhưng nhóm ma la thổ dân ở vương đô thì lại cực kỳ kháng cự.

Ngay cả Thiên Ma cùng Địa Ma trong tứ đại ma la cũng không hiểu được quyết định của ma vương, lúc Vệ Tây tới liền nghe bọn hắn dùng giọng điệu cực kỳ xúc động cùng khó tiếp nhận nói: "Vương đô là thành thị phồn hoa nhất, tại sao bệ hạ lại muốn dẫn mọi người rời khỏi nơi này chứ?"

Bọn họ thân là ma la dưới một ma trên vạn ma, ở vương đô cũng có nơi ở sang trọng chỉ sau vương cung, bọn họ không nỡ từ bỏ.

Đoàn Kết Nghĩa vẫn chưa thức tỉnh, sức mạnh có hạn, cộng thêm gần nhất tinh lực tiêu tốn vào việc mua bán dầu hỏa với nhân gian, quả thực không có tinh lực đối phó bọn họ. Cộng thêm đám ma la này rất ngoan cố, lại tự nhận mình là kẻ thắng ma sunh, cái gì cũng không thiếu, Đoàn Kết Nghĩa nói ở thành mới có cuộc sống tốt hơn nhưng bọn họ không chịu tin, còn tỏ ra khinh thường cùng ác ý với nhân gian, ngày ngày trình tấu xin bệ hạ xem xét lại, không nên bị nhân loại bên ngoài kết giới lừa dối.

Thiên Ma còn đặc biệt kích động: "Đều vì đám nhân loại nhỏ bé kia! Sau khi chúng tới nói xằng nói bậy đủ điều, nháo loạn làm vương đô không được an bình! Ta đi ăn bọn chúng! Xem xem còn ai dám đầu độc bệ hạ nữa!"

Đoàn Kết Nghĩa cảm thấy thái độ của chúng thực phiền, Vệ Tây làm việc trực tiếp hơn nhiều, vừa bước ra khỏi kẽ nứt đã dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Thiên Ma: "Rất tốt, mi đi ăn nhân loại, ăn xong thì ta có thể ăn mi."

Suy luận của Vệ Tây là như vầy: ma la Atula giới = nhân viên tông môn nhà mình = không thể ăn.

Nhưng nhân viên nhà mình ăn người = phạm sai lầm đuổi ra khỏi công ty = không còn là nhân viên nhà mình = có thể ăn.

Vì thế, tâm tính muốn phạm sai lầm của Thiên Ma quả thực đáng khích lệ.

Thiên Ma không hiểu suy luận này, nghe thấy lời Vệ Tây thì chỉ cảm thấy mình bị khiêu khích, hắn quay đầu lại thì phát hiện là sát tinh đã gặm mất cái sừng của Phiền Não Ma.

Nhớ tới âm thanh đối phương nhai sừng Phiền Não Ma, theo bản năng run run, thế nhưng vẫn miễn cưỡng giãy giụa một chút: "Ta.... ta là một trong tứ đại ma la ma giới, là cánh tay đắc lực của bệ hạ, kẻ ngoại lai như mi dám ăn ta, những ma la khác sẽ không bỏ qua cho mi."

Đoàn Kết Nghĩa gấp gáp nói: "Không sao không sao, đều là người mình, qua vài ngày nữa ta sẽ phong sư phụ làm thái thượng hoàng, thỉnh thoảng thái thượng hoàng ăn vài thuộc hạ vẫn có thể tha thứ."

Thiên Ma: "..."

Vệ Tây lạnh lùng hỏi: "Mi chính là kẻ gây chuyện ở ma giới làm đồ nhi ra phiền lòng?"

Thiên Ma: "..."

Vệ Tây quay sang nhị đồ đệ: "Khuyết Nhi, có mang theo roi Thí Thần không? Dám khi dễ sư huynh con, đánh hắn!"

Đoàn Kết Nghĩa thực kích động: "Tốt tốt tốt! Nhiếp chính vương đánh thuộc hạ cũng là lẽ đương nhiên!"

Nhị đồ đệ nhìn hai người, yên lặng lôi roi Thí Thần ra, quả thực không rõ cớ làm sao mình lại trở thành nhiếp chính vương ma giới....

Tóm lại, sau khi Thiên Ma bị quất tới mất đi nửa cái mạng thì cũng có thể coi như đàng hoàng, nhóm ma la khác thấy kết quả của hắn cũng không dám nói năng gì nữa. Bệ hạ nhà mình mặc dù vẫn chưa thức tỉnh sức mạnh, thế nhưng núi dựa sau lưng thật sự không chọc nổi...

Nhóm tinh anh xây dựng được đặc chọn ký hiệp nghị bí mật ma giới, nhân gian rốt cuộc cũng đã đến.

Nhân loại cùng ma la tò mò quan sát lẫn nhau, nhân loại có chút sợ hãi, nhóm ma la thì tùy ý hơn rất nhiều, bàn tán----

"Nghe nói các vị điện hạ rốt cuộc cũng tìm được bệ hạ trở về đăng cơ."

"Nhóm nhân loại này là bệ hạ bắt về làm thức ăn cho chúng ta sao? Hay là nô lệ? Sủng vật?"

"Không thể ăn đâu, nghe nói bệ hạ ký hiệp ước đồng minh hữu hảo rồi, bọn họ tới để dẫn chúng ta chuyển tới vương đô mới."

"Hóa ra không phải thức ăn cũng không phải nô lệ hay sủng vật a...."

Nhóm tinh anh xây dựng lần đầu tiên chân chính tiếp xúc với chủng tộc "ma la": "..."

Sức mạnh phi tự nhiên thực đáng sợ a.

Lãnh đạo đoàn đội xây dựng nơm nớp lo sợ nói: "Mọi... mọi người đã thu thập hành lý xong chưa? Chuẩn bị xong thì lên đường thôi."

Nhóm ma la vương đô nghe thấy phải lên đường thì thực phiền não, đang sống thật tốt lại bị yêu cầu phải rời khỏi căn nhà đã ở mấy ngàn năm, cho dù là ai cũng không vui nổi, huống chi bọn họ còn là cư dân ở vương đô phồn hoa nhất của ma giới.

Thế nhưng là quốc gia chế độ quân chủ, ma vương đã lên tiếng thì bọn họ không được phép cự tuyệt, huống chi ngay cả tứ đại ma la điện hạ cũng dẫn đầu dọn nhà, bọn họ làm gì còn đường kháng mệnh?

Ở một chỗ mấy ngàn năm, hành lý nhà ai tự nhiên cũng không ít, nhóm ma la vương đô xách bao lớn bao nhỏ đồ đạc đi theo đội ngũ hướng về phía cổng thành, tất cả mọi người đều không cao hứng-----

"Nghe nói tân vương đô xây dựng bên bờ biển, trước đó ta có dẫn bọn nhỏ tới đó, bọn nhỏ chạy không nhanh nên phải đi tầm tám tiếng, lần này lại mang theo nhiều đồ như vậy, cũng không biết phải kéo dài bao lâu."

Đoàn người nghe vậy thì than thở.

Ai ngờ sau khi ra khỏi thành thì thấy bên ngoài có rất nhiều thứ trước đây bọn họ chưa từng thấy.

Dáng vẻ bên ngoài thành cũng không giống cảnh quan quen thuộc trước kia lắm.

Xa xa không biết từ khi nào có thêm nhiều chiếc cột kỳ quái, phần đáy chui vào lòng đất, bên trên cao vút tới tận mây, một cánh tay do lớn dính ở trên cọc, một cái đầu dài treo trên không trung.

Nhóm ma la nhìn mà trợn to mắt, sau đó phát hiện mặt đất mình đạp dưới chân bằng phẳng vượt khỏi tưởng tượng, ma giới khác với trên thiên đình có tầng mây mềm mại ưu việt, khắp nơi ở đây đều là núi hoang, nhóm ma la quen đi bộ nên mặt đất bên ngoài thành đều là đá vụn cùng cát, chỉ có trong vương đô phồn hóa mới lát gạch bóng loáng mà bệ hạ cùng các vị luyện hóa thành, đó cũng là điều làm ma la các thành thị khác hâm mộ vương đô mấy ngàn năm.

Nghĩ tới năm ngàn năm trước, số gạch này làm vương đô bận bịu một khoảng thời gian rất lâu.

Thế nhưng bây giờ đất ngoài thành bằng phẳng tới mức chút nhấp nhô cũng không có, nhóm ma la thử giậm chân một chút, phát hiện đất này cứng rắn dị thường, từng viên từng viên kích cỡ y hệt như nhau.

Gạch lớn như vậy phải luyện bao lâu a?!

Lãnh đạo đội xây dựng nói với Vệ Tây: "Gần nhất trừ bỏ khoang giếng dầu, chúng tôi chủ yếu lót đường cùng lắp đặt đường sắt, hoàn cảnh giao thông ở đây thực sự cần cải thiện."

Vệ Tây gật đầu: "Không sai, phải sửa đường trước."

Hai người trò chuyện vài câu, nhóm ma la bên kia nhịn không được kinh sợ nhìn qua, những viên gạch lớn này chẳng lẽ là do bọn họ luyện hóa?

Nhất thời tất cả mọi người xì xào bàn tán, chỉ về phía Vệ Tây----

"Nghe nói người này là sư tôn ở nhân gian của bệ hạ."

"Thực lực thật sự không thể khinh thường, so với bệ hạ còn lợi hại hơn."

Bất quá đường sắt là thứ gì?

Nhóm ma la rất nhanh liền phát hiện trên mặt đất có hai đường sắt kéo dài đến tận nơi bọn họ không nhìn thấy, phía trên đường sắt có một cái thùng sắt khá to lẳng lặng nằm ở đó.

Lãnh đạo đội xây dựng có chút ngượng ngùng: "Cái đó, bởi vì yêu cầu tương đối khẩn cấp nên trước mắt đường sắt không thể đạt tới yêu cầu cao tốc, cộng thêm mùa xuân vận sắp tới nên toa xe khách khá hiếm, chúng tôi tạm thời chỉ có thể điều động vài chiếc xe lửa xanh không thường dùng tới, dáng vẻ hơi cũ kỹ một chút, thực ngại quá."

Dứt lời liền mở cửa xe, nói với nhóm ma la: "Mời các vị mang hành lý lên xe."

Nhóm ma la: "???"

Nhóm ma la thực mê mang, không phải muốn tới vương đô mới sao?

Thế nhưng Vệ Tây đã dẫn hai đồ đệ leo lên xe, bọn họ trố mắt nhìn một hồi cũng chỉ đành đi theo.

Vừa tiến vào xe lửa, nhóm ma la liền kinh hãi, trời ạ, đây là chỗ ở sang trọng gì vậy?

Bên trong toa xe rộng rãi sáng ngời, vô số ghê ngồi sạch sẽ chỉnh tề san sát hai bên toa, nhóm ma la dè dặt đưa tay ấn ghế ngồi một cái, mềm mại hệt như sợi bông nhân gian!

Còn có ma la sờ cửa sổ xe sợ hãi kêu lên: "Này là pháp bảo gì vậy? Cư nhiên có hình mà vô sắc, so với tinh thạch còn trong suốt hơn, chẳng lẽ là thủy kính trân quý mà trên thiên đình luyện hóa thành?"

Nhóm tinh túc thượng cổ trên thiên đình rất quý thứ này, thích bày thủy kính ở tiên cung, luyện hóa thủy kính cần có tầng mây bên ngoài lục trọng thiên, quá trình cũng rất phiền toái, chỉ có tinh túc thiên đình biết luyện, vì thế thủy kính trước nay chính là bảo bối hiếm có ở Atula giới.

Ma la nghe vậy thì rối rít khiếp sợ: "Thủy kính hiếm thấy như vậy cư nhiên tùy ý an trí ở đây?"

Sóc Tông: "...."

Sóc Tông là người đã ngồi qua tàu cao tốc cùng máy bay, đã từng trải nhiều cảnh đời, đối với hoàn cảnh trên xe lửa có chút không hài lòng, bất quá nghĩ một chút vẫn nói với lãnh đạo đội xây dựng: "Mặc dù có hơi cũ kỹ nhưng tình huống đặc biệt, ngồi tạm đi vậy."

Tiểu lãnh đạo cũng thực ngại ngùng nói: "Ủy khuất mọi người."

Ánh mắt nhóm ma la suýt chút nữa lọt ra khỏi vành mắt, hoàn cảnh xa xỉ như vậy mà sư tôn của bệ hạ cùng nhân loại này vẫn cảm thấy ủy khuất?

Sau khi nhân viên tới đông đủ, xe lửa bắt đầu khởi hành, nhóm ma la kinh hoảng một phen mới ý thức được cái thùng lớn mình tiến vào là công cụ chở mình tới tân vương đô!

Xe lửa xanh chạy rất nhanh, tốc độ đại khái còn nhanh hơn ma la phổ thông chạy cấp tốc một chút, lại còn chỉ cần ngồi không cần phí sức!

Nhóm ma la nhất thời cảm thấy khó thở, thật lâu sau mới khó tin ngồi xuống ghế ngồi, thưởng thức phong cảnh bên ngoài.

Sau khi trải qua đủ cảm xúc rung động, nhóm ma la lại quay về cảm xúc tiếc nuối vì phải dọn nhà.

"Aiz, không ngờ lại phải từ vương đô dọn tới Thiên Thi Hải, nơi đó hoang vu hơn vương đô nhiều, căn nhà ở vương đô là ta tự tay xây dựng từng chút một, dùng bùn đất cùng đá tốt nhất Atula giới a."

"Nhà của ta mới tiếc kìa, ta đặc biệt đào một cái giếng nước, là nhà tốt số một số hai ở vương đô!"

"Ai nha, đúng là quá đáng tiếc, khắp ma giới toàn là dính dính, nơi có thể đào giếng cũng không nhiều a."

"Aiz." Ma la kia thở dài, ngay sau đó biểu tình trở nên kiêu ngạo, từ trong vạt áo móc ra một cục đá phát sáng: "Cũng may giếng không mang theo được nhưng nó thì được, cũng có thể coi là giảm bớt tổn thất."

Ma la bên cạnh kinh hãi: "Này! Này là...."

Ma la cười: "Không sai, đây chính là dạ minh châu mà ta tìm được trong bảo khố của một đế vương ở nhân gian mấy ngàn năm trước."

Nhóm ma la đều thực hâm mộ, tranh nhau chuyền tay: "Ma giới tối lờ mờ, nó có thể chiếu sáng phòng ốc, thật là đồ tốt a."

"Cái này không thua kém gì thủy kính thiên đình a!"

"Mi thì ngon rồi, chỉ tội tụi ta thôi, phủ đệ vương đô sang trọng không được ở, gắng gượng bị đám nhân loại này quấy nhiễu chạy tới thâm sơn cùng cốc."

"Hừ! Nhân loại đáng hận, ta chỉ hận không thể tới nhân gian trả thù một phen, ít nhất cũng cướp một viên bảo bối như vậy a."

Nhóm ma la ủy khuất kích động đòi trả thù nhân loại, cho dù ma vương bệ hạ đã ký hiệp ước với nhân gian nhưng trong mắt bọn hắn thì đó không phải chế ước. Ma giới vì vạn dục cùng ác niệm của thế gian mà sinh, nhóm ma la chỉ kính sợ ma vương ma giới nhưng lại tùy tâm sở dục không chút kiêng nể tới nhân sinh quan. Chọn lọc tự nhiên, hết thảy mọi thứ trên đời nên dùng nắm đấm nói chuyện, nhân loại đắc tội bọn họ, bản thân lại nhỏ yếu hơn bọn họ, kia ra tay giáo huấn một chút, để chúng hỗn loạn một phen thì chắc bệ hạ sẽ không tích cực như vậy nữa.

Thế nhưng lúc này, đột nhiên có người phát hiện ở a xa có chút không tầm thường: "Nhìn kìa! Đó có phải là vương đô mới của chúng ta không vậy?!"

Nhóm ma la nhất thời cả kinh, sao lại đến nhanh như vậy chứ? Sau đó ánh mắt liền chuyển ra ngoài cửa sổ, nhất thời chấn động đứng bật dậy: "Làm sao có thể?!"

Chỉ thấy ở phía xa có thể mơ hồ nhìn thấy nước biển màu đen, mấy ngàn năm nay Thiên Thi Hải vẫn luôn như vậy, nó không phải điều làm người ta kinh ngạc, thế nhưng thần kỳ là bãi biển vốn hoang vu ở bên cạnh lại xuất hiện một mảng lớn những dãy nhà có kích thước to lớn.

Một loạt cột nhỏ chỉnh tề xếp thành hàng, còn có mặt đường bằng phẳng hệt như vương đô, càng làm nhóm ma la rung động hơn chính là nơi này lại có sắc xanh.

Là màu xanh biếc chỉ có ở nhân gian ngoài Atula giới!

Hàng xe dừng lại, nhóm ma la hoảng hốt xách hành lý xuống xe, kinh ngạc nhìn những dãy nhà tuyệt đẹp ẩn sau sắc xanh mà trước đây bọn họ chưa từng thấy.

Vách tường không biết làm từ loại đất bùn gì, trơn lán đẹp đẽ trắng tinh khôi, nóc nhà cũng không phải rơm rạ mà là loại vật chất cứng làm tường, trong ánh hoàng hôn của ma giới tỏa ra màu xanh nhẹ nhàng khoan khoái cực kỳ hiếm thấy.

Có ma la thậm chí không nắm chặt hành lý, kinh ngạc tới gần vuốt ve lan can xinh đẹp bên ngoài cùng đủ loại cây xanh bừng bừng sinh cơ.

Là cây sống!

Atula giới không có cây sống, ma thực cũng rất ít ỏi, hơn nữa cũng chỉ có màu sắc u ám như mảnh thiên địa này.

Vị lãnh đạo đội xây dựng giới thiệu với Vệ Tây: "Vốn muốn làm một công viên nhưng độ khó tương đối cao, chúng tôi chỉ có thể dùng luống hoa để điều chỉnh lục hóa hoàn cảnh... Hơn nữa vì thời gian khá khẩn cấp nên không kịp xây dựng nhà tốt, chúng tôi nghe nói nơi này rất ít mưa, khí trời nóng bức, cũng không có thiên tai gì lớn nên xây dựng nhà tốc kiến, sử dụng vật liệu xây dựng bảo vệ môi trường tân tiến nhất, thế nhưng dù sao cũng là tốc kiến nên hiệu quả cách âm kém hơn nhà bình thường, năng lực kháng lạnh cũng không tốt. Thật sự rất xin lỗi, để mọi người ủy khuất một đoạn thời gian, chờ đến khi hạng mục xây dựng hoàn thành, chúng tôi sẽ đổi nhà mới cho mọi nhà."

Vị tiểu lãnh đạo này thật sự rất sợ hãi, mặc dù nói là hỗ trợ xây dựng nhưng có thể đảm nhiệm công việc này thì đương nhiên biết đối tượng hợp tác không phải người giao tiền làm việc như bình thường mà là đối tượng hợp tác dùng nhiên liệu khan khiếp giao dịch. Cộng thêm nhóm "cư dân" sắp dọn tới này còn có thiên tính tàn bạo, có cảm giác chỉ cần một lời không hợp là có thể ra tay xé toạt người ta ra chơi đùa, dùng phòng tốc kiến để xắp xếp cho bọn họ quả thực không quá ổn, ông thực lo lắng sẽ chọc giận đối phương.

Vệ Tây thở dài: "Mặc dù không phải cao ốc.... nhưng thôi vậy, thời gian quá gấp, ở tạm đi."

Nhóm ma la khiếp sợ quay đầu nhìn hai người.

Xin lỗi?

Ủy khuất?

Ở tạm?

Bọn họ đang nói đùa sao?

Tiểu lãnh đạo giống như được đại xá, nhanh chân bước tới mở cửa phòng, muốn giới thiệu với nhóm ma la biết vì đền bù vụ phòng tốc kiến nên đoàn đội nhà mình đã tỷ mỉ bố trí nội thất, sau khi vào liền tiện tay bật đèn.

Ma giới không có mặt trời, ánh sáng quả thực quá tối tăm.

Theo động tác của tiểu lãnh đạo, cả căn phòng nháy mắt bừng sáng làm nhóm ma la vừa vào cửa vô thức nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở ra, khó tin nhìn về phía nguồn sáng.

Vệ Tây ồ một tiếng: "Nhà máy phát điện đã xây dựng xong rồi à?"

Tiểu lãnh đạo nói: "Những thành thị khác thì chưa kịp, thế nhưng vì phối hợp chuyển thành nên khu thành mới này đã gấp rút xây dựng một cái."

Nhóm ma la nghe không hiểu, chỉ khiếp sợ nhìn thứ đang tỏa ra ánh sáng: "Thứ kia là...."

Tiểu lãnh đạo đau đầu nghĩ "teo rồi, lại bị phát hiện", chỉ có thể chán nản áy náy nói: "Là thế này, nhà máy phát điện mặc dù đã xây xong nhưng thời gian có hạn, lượng điện cũng có hạn nên chỉ có thể cung ứng nhu cầu cơ bản nhất, vì thế chúng tôi chỉ có thể dùng đèn tiết kiệm năng lượng tương đối đơn giản, vì cân nhắc tới lượng tiêu thụ điện nên không thể gắn quá nhiều bóng đèn, dáng vẻ cũng khá giản dị, ánh đèn cũng hơi nhức mắt một chút.... tạm thời ủy khuất mọi người một đoạn thời gian, chúng tôi nhất định sẽ sớm cải tiến vấn đề này, thật sự xin lỗi!"

Vệ Tây so sánh với thiết bị của tông môn nhà mình một chút, khoát tay: "Không sao không sao, mặc dù không đẹp bằng đèn thủy tinh nhưng cũng cho qua được."

Nhóm ma la lại một lần nữa khiếp sợ nhìn về phía hai người.

Ủy khuất?

Giản dị?

Cho qua được?

Vị ma la khoe khoang dạ minh châu trên xe lửa trước đó kinh ngạc nhìn bảo bối mình đắc ý mấy ngàn năm qua cùng bóng đèn sáng chói trên đỉnh đầu, ánh sáng tỏa ra từ hạt châu trong tay hắn yếu ớt cứ như hạt cát trong sa mạc vậy.

Tiếp sau đó là nguồn nước, vòi nước vặn một cái liền có nước ào ào chảy ra, tiểu lãnh đạo lại tiếp tục xin lỗi: "Nơi này mặc dù không thiếu nước ngọt nhưng nhà máy cung cấp nước uống chưa xây dựng xong, trước mắt chỉ có thể dùng phương thức nước lọc đơn sơ, chất lượng nước sẽ hơi kém một chút, thật sự xin lỗi!"

Vệ Tây muốn nếm thử nhưng bị nhị đồ đệ nhanh tay lẹ mắt kéo lại, chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nước bên ngoài cũng chả ngon lành gì, cứ uống tạm đi."

Nhóm ma la tiếp tục khiếp sợ nhìn bọn họ.

Vị ma la tự hào từng tự đào giếng ở sau nhà: "..."

Về phương diện giải trí, mở TV, trên màn hình xuất hiện gương mặt tuấn tú xinh đẹp của nam nữ chính, tiểu lãnh đạo vẫn tiếp tục nói xin lỗi: "Chúng tôi đã thử rất nhiều lần, nơi này tựa hồ không thể bắt được tần số vệ tinh, cho nên tạm thời chưa giải quyết được vấn đề thu nhận tín hiệu, chỉ có thể dùng phương thức lưu trữ để phát tiết mục, mạng internet tạm thời cũng chưa khai thông, thật sự rất xin lỗi!"

Vệ Tây lấy di động ra muốn lên mạng chơi đấu địa chủ, quả thực không được: "Aiz, đúng là không có mạng."

Nhóm ma la một số kinh hoảng né tránh một số say mê xem TV còn một số khác thì vẫn còn khiếp sợ nhìn bọn họ.

Dạo một vòng, Vệ Tây cảm thấy khu thành mới này mặc dù không quá như ý nhưng đoàn đội xây dựng rõ ràng đã rất có thành ý, cũng coi là tạm được đi.

Tiểu lãnh đạo thật sự rất thấp thỏm, lãnh đạo giao phó cho ông nhiệm vụ ngoại giao nặng nề như vậy, thế nhưng bởi vì thời gian cấp bách nên chỉ có thể làm đến trình độ này, để những vị khách nước ngoài khó lấy lòng này ngồi xe lửa kém cỏi nhất, ở phòng ốc đơn sơ xây dựng cấp tốc, vấn đề điện nước TV cũng không thể tùy ý, thậm chí ngay cả công viên lục hóa hoàn cảnh sống cũng vì vấn đề sinh thái mà chuyển thành chậu hoa cho đủ số. Này quả thực là tai nạn ngoại giao, độ khó công việc không phải là mượn cớ, là thực lực không đủ, thực lực không đủ a. Nếu nhóm khách nước ngoài này bất mãn nháo loạn thì ông nhất định sẽ bị lãnh đạo phê bình a!

Cũng may Vệ Tây cũng dễ nói chuyện, mặc dù biểu đạt chút bất mãn nhưng không có ý muốn truy cứu trách nhiệm.

Tiểu lãnh đạo thở phào, ngẩng đầu thì phát hiện nhóm ma la được sắp xếp vào ở khu thành mới đều đang nhìn mình chăm chăm, mồ hôi to như hạt đậu trên trán ông lập tức trượt xuống: "Các vị! Thật sự rất xin lỗi! Đội chúng tôi sẽ tích cực cải tiến kế hoạch xây dựng thành phố! Nếu mọi người có ý kiến thì có thể thoải mái phản ánh!"

Nhóm ma la quả nhiên trầm mặc một chốc, tựa hồ có lời muốn nói.

Tiểu lãnh đạo có chút tuyệt vọng, ủ rũ cúi đầu chờ đợi phê bình.

Nào ngờ ma la lại mở miệng hỏi: "Khi nào chúng ta có thể dọn vào?"

Tiểu lãnh đạo ngẩn người: "Đương.... đương nhiên là ngay bây giờ!"

Lại có chút không dám tin hỏi: "Mọi người, thật sự không có ý kiến gì sao?"

Nhóm ma la điên cuồng lắc đầu: "Không có không có!"

Bọn họ chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất dọn vào ở phòng ốc còn sang trọng hơn cả cung điện này! Sau đó không chịu ra nữa!

Nhóm ma la trao đổi tầm mắt, tâm tính hoàn toàn thay đổi, má ơi, ở nơi này mà còn nói là chịu ủy khuất, rõ ràng là chiếm tiện nghi a, loại vương đô như thần tiên này, có cho bọn họ vị trí thiên đế thì bọn họ cũng không muốn đổi!

Nhóm ma la xì xào bàn tán.

"Nhân loại tựa hồ rất hữu dụng."

"Vì chúng ta xây dựng một thành phố xa xỉ như vậy."

"Còn cung kính quan tâm chúng ta như vậy.

"Vốn còn định tới nhân gian quấy rối, hay là thôi đi."

Bên kia tiểu lãnh đạo sợ run một chốc, lúc này mới ý thức được nhóm khách nước ngoài này thật sự không muốn khiếu nại mình.

Ông suýt chút nữa đã rớt nước mắt, không khỏi nức nở nói: "cám ơn, cám ơn, mọi người thật sự quá hiền lành quá khoan dung!"

"Nhân loại thật kỳ quái."

"Bất quá bọn họ thực biết nói chuyện."

"Dáng dấp còn nhỏ nhỏ trắng trắng."

"Nhìn như vậy thật đáng yêu."

Tiểu lãnh đạo cũng cảm động không thôi, nhóm khách này vẻ ngoài hung ác, hở ra là mở miệng đòi ăn thịt người, có vẻ rất khó phục vụ, nào ngờ đâu ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài cứng rắn là tâm tính mềm mại tốt bụng như vậy!

Thật sự là nhìn người không thể nhìn bề ngoài!

Thực quá hữu hảo a!

Ma la phổ tông được phân tới phòng ốc tốt như vậy, khu ở tạm của nhân sĩ vương cung hiển nhiên lại càng xa hoa hơn, đoàn đội xây dựng biết nơi này còn chế độ quân chủ nên không dám lơ là, rất nhiều thiết bị tạm thời không thể cung ứng cho cư dân ma giới đều cố gắng lắp đặt cho tứ đại ma la.

Tứ đại ma la bước vào nhà mới cứ như đang nằm mơ, Thiên Ma trước đó vẫn nháo loạn không chịu rời đi suýt chút nữa ngay cả mình họ gì cũng quên mất, rốt cuộc không còn nghi ngờ chuyện ma vương nhà mình thiếp lập quan hệ ngoại giao với nhân gian nữa, thái độ đối với Vệ Tây cũng cung kính hơn không ít-----

Làm lãnh đạo, trừ bỏ nắm đấm cứng thì còn cần phải đảm bảo thuộc hạ ăn đủ no. Hành động dốc sức thúc đẩy di chuyển vương đô của Vệ tây rốt cuộc cũng đánh ra uy tín trong thượng tầng ma giới.

Lúc Vệ Tây thị sát cung điện tạm thời của đại đồ đệ thì đụng phải đám dục ma từng chạm mặt ở vương cung cũ.

Dục ma số lượng đông đảo, đặc biệt ở trong vương cung hầu hạ vấn đề ăn uống thường ngày của ma vương, hôm nay đổi thành mới, bọn họ cũng có ký túc xá tập thể sang trọng, chất lượng cuộc sống hoàn toàn vượt xa trước kia. Dục ma từng bị Vệ Tây cắn bị thương hoàn toàn không biểu lộ nửa điểm oán giận, ngược lại còn xấu hổ nhút nhát chủ động tiến tới hầu hạ Vệ Tây ngồi xuống.

Sau khi Vệ Tây ngồi xuống, Dục Ma cũng không rời đi mà muốn nói lại thôi đứng bên cạnh nhìn Vệ Tây.

Vệ Tây cho là Dục Ma lại muốn mời mình ăn, mặc dù có chút động tâm chép chép miệng, thế nhưng nghĩ tới ngày đó nhị đồ đệ nói mùi vị của đối phương ở trên mặt mình thực ngon, cậu lập tức từ bỏ: "Ta không ăn mi."

Dục Ma tựa hồ không kịp phản ứng: "Thái thượng hoàng bệ hạ đang nói gì vậy?"

Thấy đối phương không chịu đi, Vệ Tây thầm nghĩ sao người này lại nhiệt tình vậy chứ, cậu thèm ăn cực kỳ, sợ mình không khống chế được nên chỉ có thể trái lương tâm xua đuổi: "Mi mau đi đi, ta không có hứng thú với mi!"

Aiz, thật ra là rất có hứng thú, Dục Ma này ăn khá ngon, nếu có thể xé một cánh tay xuống vừa xem TV vừa gặm....

Vệ Tây thở dài.

Dục Ma ngẩn người, lập tức phì cười: "Đạo lữ của bệ hạ là nhiếp chính vương điện hạ, ta đương nhiên biết thái thượng hoàng bệ hạ không có hứng thú với ta."

Vệ Tây sửng sốt, đạo lữ, nhiếp chính vương? Ngay sau đó mới ý thức được đối phương nói tới ai, liền sửa lại: "Khuyết Nhi là đồ đệ của ta."

Dục Ma: "Bệ hạ đúng là có khí phách Atula, đồ đệ cũng có thể làm đạo lữ, này mới đúng là chí tình chí nghĩa."

Vệ Tây có chút mê mang: "Vì cái gì mi cứ luôn nói Khuyết Nhi là đạo lữ của ta?"

Dục Ma sửng sốt: "Ta nói sai rồi sao? Ngày đó bệ hạ cùng điện hạ hôn môi ngay trước mặt chúng ta, kia không thể tính là đạo lữ sao?"

Vệ Tây lại càng mê mang hơn: "Hôn môi gì?"

Dục Ma thầm nghĩ bệ hạ rốt cuộc làm sao vậy, quá cặn bã đi? Trở mặt không chịu nhận sao: "Bệ hạ, ta chính mắt nhìn thấy hai người môi răng quấn quít."

Vệ Tây há miệng suy tư một chốc, ý thức được đối phương nói chuyện mình cùng nhị đồ đệ hút dương khí, khó hiểu hỏi: "Như vậy.... coi là đạo lữ à? Thầy trò không thể làm vậy sao?"

Móa! Dục Ma thay đổi ánh nhìn về thái thượng hoàng nhà mình, lúng túng nói: "Cái này.... hóa ra thái thượng hoàng bệ hạ cùng ma vương bệ hạ cũng như vậy...."

Vệ Tây: "Hả?"

Dục Ma: "?"

Vệ Tây: "Mi nói Kết Nghĩa? Mi có bị bệnh không?"

Vệ Tây tưởng tượng một chút.... không đúng, căn bản không thể tưởng tượng ra hình ảnh mình hút dương khí Đoàn Kết Nghĩa.

Dục Ma: "....kia bệ hạ trừ bỏ nhiếp chính vương có cùng người khác...."

Vệ Tây nhíu mày: "Mi bị làm sao vậy, làm sao có thể."

Dục Ma thực nghi hoặc: "Kia, kia thái thượng hoàng bệ hạ cùng nhiếp chính vương điện hạ sao lại không thể tính là đạo lữ chứ?"

Vệ tây yên lặng một hồi: "Đạo lữ cùng đồ đệ khác nhau à?"

Dục Ma: "Đương nhiên rồi, nếu ta thu nhận đồ đệ thì sẽ không để ý hắn thân thiết với ai. Thế nhưng nếu là đạo lữ, nếu hắn can đảm dám thân mật với người khác, ta tuyệt đối sẽ cho hắn biết tay!"

Vệ Tây rũ mi mắt, nghe không hiểu lắm nhưng mơ hồ đã chạm được gì đó.

Dục Ma thấy Vệ Tây á khẩu, suy nghĩ một chút liền từ trong túi lôi ra một quyển sách nhét vào tay Vệ tây, cười mập mờ nói: "Thôi, không quản có phải đạo lữ hay không, chị em chúng ta vì muốn cảm ơn thái thượng hoàng bệ hạ đã chuẩn bị một quyển sách hay, thái thượng hoàng bệ hạ chí tình chí nghĩa giống ma giới chúng ta như vậy, chắc hẳn sẽ thích."

Vệ Tây nhận quyển sách, nghe Dục Ma nói: "Đây là thứ tốt mà dục ma chúng ta nghiên cứu mấy ngàn năm, thái thượng hoàng bệ hạ nếu có quan hệ như vậy với nhiếp chính vương điện hạ, ngày thường lật xem một chút nhất định sẽ có thu hoạch không nhỏ."

Vệ Tây mở ra, phát hiện bên trong vẽ mấy hình người dính lấy nhau, trên đầu nảy ra mấy dấu chấm hỏi: "Này là cái gì?"

Trên đầu Dục Ma cũng lòi ra dấu chấm hỏi: "....bệ... bệ hạ không biết?"

Vệ Tây: "Không biết cái gì? Này là đang làm gì?"

Dục Ma khó tin: "Bệ hạ... cùng điện hạ, chưa từng thử qua sao?"

Vệ Tây cảm thấy Dục Ma này thực kỳ quái: "Chúng ta tại sao phải thử cái này?"

Dục Ma khiếp sợ ngồi thẳng người nhìn chằm chằm Vệ Tây một hồi, lại chuyển sang phía cửa, miệng khó khống chế lẩm bẩm: "Làm sao có thể.... chẳng lẽ bệ... không.... chẳng lẽ nhiếp chính vương điện hạ.... không được?"

Vệ Tây: "???"

Ngoài cửa đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân, Vệ tây dời ánh mắt khó hiểu khỏi người Dục Ma, quay đầu nhìn sang thì thấy nhị đồ đệ nhà mình sải bước từ cửa lớn tiến vào, ánh mắt đối diện với ánh mắt cậu, còn chưa kịp nhu hòa đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Dục Ma ở bên cạnh, chân mày liền nhíu lại.

"Hai người đang làm gì?"

Vệ Tây nâng tay: "Cô ta đưa ta một quyển sách."

Sóc Tông đi nhanh tới, liếc xem nội dung bên trong, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, trừng Dục Ma: "Mi muốn nói gì với em ấy?"

Dục Ma này lại muốn mê hoặc Vệ Tây!

Dục Ma lần này có việc chính mà tới, tự nhiên rất trấn định, thầm nói nhiếp chính vương điện hạ mặc dù thực lực cường hãn, mình tới cũng vì phúc lợi của ngài với bệ hạ, chắc hẳn sẽ không bị trách phạt, sau khi biết chân tướng có lẽ còn phải khen ngợi mình.

Vì thế Dục Ma cười khẽ một tiếng, đang định trả lời thì nghe Vệ Tây ở phía sau lưng Sóc Tông mở miệng: "Cô ta nói con không được."

Dục Ma: ".........????"

Chỉ thấy ánh mắt nhiếp chính vương điện hạ nhanh chóng chuyển thành nguy hiểm.

Dục Ma há miệng.

Ta không phải.

Ta không có.

Thái thượng hoàng bệ hạ, ta rõ ràng tới đây làm chuyện tốt, sao ngài lại như vậy chứ?

.o.

[tác giả] Dục Ma: Xem đi xem đi, cái nồi này nó vừa to lại vừa đen.

..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio