Tiểu quỷ béo nói xong cũng tự cảm thấy mình vừa để lộ bí mật, vội vàng bụm miệng.
Đoàn Kết Nghĩa trố mắt: "Móa, mấy người cư nhiên dám làm vậy á, rốt cuộc đây là công ty rừng rú gì đây? Nhân viên không chuyên nghiệp, trốn thuế, ngày thường còn quấy rầy khách hàng nữ?"
Tiếng khóc thút thít của tiểu quỷ béo khựng lại.
Đoàn Kết Nghĩa lại hỏi: "Vậy mấy người có giấy phép kinh doanh không?"
Qua hồi lâu không nhận được câu trả lời, Đoàn Kết Nghĩa liền kéo dài âm thanh: "Hóa ra cũng không có giấy phép..."
Tiểu quỷ béo: "..."
Nghe vậy quả thực không chính quy chút nào.
Thế nhưng một đám dã quỷ nửa mùa làm sao có kinh nghiệm kinh doanh được chứ? Huống chi thời đại bây giờ đổi mới mỗi ngày, đám quỷ thời xưa này có thể nghĩ tới chuyện lên mạng quảng cáo công ty đã tốt lắm rồi, phải biết trong đám bọn họ có không ít cô chú thời dân quốc. Tiểu quỷ béo có chút ủy khuất: "Tôi thật sự không biết những thứ kia phải làm thế nào, còn chuyện tuyển mộ, tiền lương không cao, toàn nhờ vào mọi người quen biết giới thiệu cho nhau, chứ không ai thèm chui vào nơi này chứ..."
Đoàn Kết Nghĩa gần nhất lăn lộn nhiều, cảm thấy chính mình đã tiến rất xa trong công cuộc kinh doanh, vì thế không khỏi chậc lưỡi chê bai chế độ quản lý của công ty này, sau đó nghe thanh niên Lục Khuyết ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Hoàn cảnh nơi này âm sát như vậy, ra vào đều là cô hồn dã quỷ, cho dù không chủ động tìm thì cũng sẽ dẫn tới âm hồn lòng dạ khó lường, có gì kỳ quái đâu?"
Tiểu quỷ béo hiểu ra, sau đó buồn rười rượi, nếu thật sự giống như người này nói thì nhà ma làm sao mở cửa tiếp đươc a? Lần này chỉ mới kinh doanh không tới một tháng đã xảy ra chuyện, lỡ như đụng trúng ông lớn bà lớn nữa thì bọn họ phải đền bù đến táng gia bại sản mất.
Tiểu quỷ béo ủ rũ cúi đầu: "Vậy làm sao bây giờ, lúc đi khảo sát yêu cầu khách hàng không có nhắc tới mấy thứ này a, gây dựng sự nghiệp thực khó khăn."
Sau đó nghĩ tới gì đó, ánh mắt tiểu quỷ béo sáng lấp lánh nhìn Lục Khuyết tựa hồ hiểu biết rất nhiều: "Đại, đại sư, không phải ngài bắt quỷ sao? Bằng không ngài thuận tiện làm pháp giúp tụi tôi đi?"
Lần đầu tiên được quỷ cầu làm pháp, Lục Khuyết: "..."
Đoàn Kết Nghĩa ngạc nhiên nói: "Nhà ma này các người vẫn còn muốn mở cửa à?!"
Tiểu quỷ béo đương nhiên đáp: "Đương nhiên rồi, vốn cũng đầu tư rồi, sửa sang với quảng cáo đã tốn một khoảng không nhỏ. Dù sao cũng phải lấy lại vốn mới được a."
Lúc này Vệ Tây đã ăn xong cái chân của con quỷ kia, không quá thỏa mãn ợ một tiếng, ngẩng đầu.
Tiểu quỷ béo nháy mắt kinh sợ rúc đầu rụt cổ, sợ Vệ Tây cũng kéo mình thành mỳ ý.
Vệ Tây không thèm để ý tới tiểu quỷ béo, ăn thì không được, béo như vậy có lợi ích gì? Nhìn thôi cũng nhức mắt.
Ngược lại Vệ Tây có hứng thú với Lục Khuyết hơn, dù sao vừa nãy đối phương không chỉ không cản cậu ăn, cũng không ra tay tranh đoạt, quan trọng hơn là người này cả người tràn đầy dương khí, làm người ta cảm thấy cực kỳ thèm ăn.
Nghĩ đi nghĩ lại, người này biết đánh nhau lại không tham ăn, phỏng chừng không dễ thu phục, liền dứt khoát hỏi: "Anh muốn bái nhập sư môn không?"
"..." Nhìn mắt trái Vệ Tây viết "tôi muốn làm sư phụ anh", mắt phải viết "tới làm không công cho tôi đi", Lục Khyết trầm mặc hồi lâu, sau đó khẽ lắc đầu trong ánh nhìn soi mói của Vệ Tây.
Vệ Tây liền tuyên bố: "Từ nay về sau anh chính là nhị đệ tử của Thái Thương Tông tôi."
"..." Lục Khuyết lười để ý tới Vệ Tây, chuyển qua tiểu quỷ béo nói: "Nếu muốn làm pháp thì tôi chỉ làm pháp siêu độ thôi, mi muốn luân hồi chuyển thế?"
Tiểu quỷ béo nghe vậy thì lập tức biến sắc: "Không không không! Tôi mua nhiều thiết bị như vậy, Ngu Cơ vẫn chưa luyện xong! Huống chi ở Bắc Kinh còn có nhà, luân hồi làm gì a!"
Biểu tình Lục Khuyết lại càng khó lường hơn, âm trầm nhiều tiểu quỷ béo một hồi, trong tầm mắt thấp thỏm của tiểu quỷ dùng cằm ra hiệu chỉ về phía Vệ Tây: "Vậy mi nhờ cậu ta hợp lý hơn."
Tiểu quỷ béo: "???"
Vệ Tây:??? Nhờ cậu làm gì? Ăn à?
Nửa tiếng sau, nhà ma mới mở ở Kinh Giao nghênh đón vị cổ đông mới.
Vệ Tây ù ù cạc cạc có % cổ phần, sau đó gặp mặt nhóm nhân viên, thật ra cũng không nhiều, chỉ có mười một mười hai con quỷ mà thôi, trong đó có vài con bám cửa sổ thấy được cảnh vừa nãy, hiện giờ đứng cạnh Vệ Tây cứ run lẩy bẩy.
Vệ Tây liếc nhìn một vòng, phát hiện đều là tiểu lâu la nhát như thỏ đế, đừng nói làm ác, có lẽ ngay cả chuột cũng không dám bắt sống. Hơn nữa tử trạng cũng khá kỳ lạ, tắm bị điện giật, lái xe đụng cây, ăn cơm bị nghẹn, còn có người đi mưa rơi xuống cống té chết, thấy cuối cùng là con quỷ dân quốc mặc áo dài vải gầy đét không đủ dinh dưỡng gãy nửa bên cổ rưng rưng nước mắt, Vệ Tây thất vọng nhíu mày, sao không có con nào để ăn vậy?
Tiểu quỷ béo tuy là trạch quỷ nhưng ánh mắt cũng không kém, thấy Vệ Tây lộ ra biểu tình bất mãn lập tức chân chó giải thích: "Ông chủ, đây là lão Trương, ông ấy phụ trách núp trong góc cầu thang vứt đầu ra dọa người, hiệu quả khá tốt. Ngài đừng chê, kỳ thực dáng vẻ ông ấy như vậy là vì lúc đánh giặc bảo hộ cha mẹ vợ nên mới bị súng bắn trúng cổ chết. Bất quá cuối cùng người nhà cũng không bảo vệ được, cũng không lưu lại hậu nhân thắp hương cung phụng, hiện giờ ông ta còn phải kiếm cơm nuôi một nhà ba miệng quỷ, làm việc rất chăm chỉ."
Đoàn Kết Nghĩa nghe thấy nguyên nhân lão quỷ này chết thì vội vàng muốn đỡ đối phương, mặc dù tay trực tiếp xuyên qua nhưng lão quỷ dân quốc vẫn cảm kích không thôi.
Vệ Tây suy nghĩ một chút, một nhà bốn miệng ăn thì một ngày phải ăn bao nhiêu a... sau đó thực đồng cảm, quả thực không dễ dàng.
Đoàn Kết Nghĩa nhỏ giọng nói: "Sư phụ, tôi thấy kinh doanh lĩnh vực này cũng không tệ, người xem, sân vườn có sẵn, mướn quỷ lại không cần ngũ hiểm nhất kim, tiền lương cũng không cao như sinh viên, mỗi tháng chúng ta có thể tiết kiệm được không ít."
Đoạn thời gian trước Vệ Tây đã được Đoàn Kết Nghĩa phổ cập kiến thức về gầy dựng sự nghiệp, biết tiền lương thuê nhân viên của các xí nghiệp cao cỡ nào, nghe vậy cũng cảm thấy có lý, lại nghĩ đến nếu mình phụ trách nơi này thì nói không chừng sẽ có thức ăn tìm tới cửa, vì thế gật đầu: "Ừm, không tệ, nếu ông ta chăm chỉ như vậy thì sau này gọi luôn người nhà ông ta tới làm đi."
Quỷ dân quốc nghe vậy thì vui sướng quá đỗi, không ngừng nói cám ơn.
Đoàn Kết Nghĩa bảo bọn họ lưu lại phương thức liên lạc của mình, sau đó nghĩ tới gì đó, lập tức nghiêm nghị dặn dò tiểu quỷ béo: "Từ nay về sau không cho phép các người lén hôn khách nữ!"
Chuyện cứ quyết định như vậy, Thái Thương Tông đột nhiên có thêm lĩnh vực kinh doanh, Vệ Tây có thêm khoảng thu nhập, ấn tượng với Vệ Khuyết cũng tốt hơn, vì thế không khỏi nói với Đoàn Kết Nghĩa: "Anh xem anh đi, cái này không ăn cái kia không ăn, thực không nghe lời, sư đệ anh giỏi biết bao nhiêu."
Lục Khuyết: "..."
Đầu óc Đoàn Kết Nghĩa mơ hồ, chuyện khi nào vậy? Sao tự dưng thành sư huynh đệ rồi? Phương thức thu nhận học trò của sư phụ có phải hơi qua loa không?
Thời gian không còn sớm, Vệ Tây giải tán nhóm nhân viên mới rồi liếc nhìn sắc trời bên ngoài, tuyên bố: "Đi thôi các đồ nhi, về ăn cơm."
Dứt lời, Vệ Tây tiến tới chỗ Nguyễn Thời Hành nằm dưới đất, tựa hồ đang suy nghĩ nên xem ra tay từ đâu, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng quyết định túm chân đối phương kéo ra ngoài.
Vệ Tây kéo rất thô bạo, cũng không nhìn đường, Đoàn Kết Nghĩa không ngừng nghe thấy tiếng đầu Nguyễn Thời Hành va chạm với nền nhà cùng đồ đạc trong nhà.
Đoàn Kết Nghĩa thầm nghĩ như vậy hình như không ổn lắm, đang định tiến tới khuyên can thì Lục Văn Thanh té xỉu ở bên kia bị âm thanh ồn ào đánh thức, lúc mở mắt ra vẫn còn mơ màng kinh hoảng, đợi đến khi thấy rõ động tác của Vệ Tây thì lập tức cả kinh tỉnh hồn: "Vệ! Vệ Tây! Mau dừng tay!"
Vệ Tây dừng lại nhìn qua.
Lục Văn Thanh ứa mồ hôi đầy đầu, nhìn gương mặt bị đánh tới sưng phù lên gấp đôi của Nguyễn Thời Hành, mồ hôi lại càng túa ra nhiều hơn, dè dặt gạt bàn tay đang nắm cổ chân Nguyễn Thời Hành của Vệ Tây: "Để, để tôi làm cho?"
Vệ Tây lập tức buông tay, dù sao người này cũng không phải khách hàng Vip của tông môn, thế là gót chân Nguyễn Thời Hành tiếp xúc nhẹ nhàng với mặt đất, phát ra tiếng vang vang dội.
Lục Văn Thanh: "..."
Bả vai bị cắn không ngừng truyền tới cơn đau làm Lục Văn Thanh nhớ lại hết thảy phát sinh trước lúc mình té xỉu, cậu hoảng sợ nhìn một vòng: "Cái kia, đã giải quyết xong rồi sao?"
Đâu chỉ giải quyết, còn trực tiếp tiếp nhận kinh doanh nơi này, Vệ Tây gật đầu, ánh mắt Lục Văn Thanh trở nên sùng bái, cậu nhớ rõ dáng vẻ Lục Văn Tây hung ác lôi ác quỷ kia ra khỏi người Nguyễn Thời Hành, thực sự quá suất, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng thấy phương thức bắt quỷ nào vừa thô bạo lại hữu hiệu đến vậy.
Vệ Tây đã mở ra cảnh cửa đến thế giới mới cho cậu!
Lúc này Lục Văn Tây thực sự rất sùng bái Vệ Tây, sau khi nhận được câu trả lời liền không hỏi nữa, nhấc Nguyễn Thời Hành đi theo sau.
Lúc ra khỏi cửa chân mày Nguyễn Thời Hành khẽ nhúc nhích, rốt cuộc tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy ánh trăng treo trên bầu trời, tiếp đó là cảm giác cả người đau nhức.
Nguyễn Thời Hành nhịn không được rên một tiếng, giơ tay chạm vào mặt mình, phát hiện cả gương mặt đã sưng phù.
Nhóm bạn chờ bên ngoài thấy có người xuất hiện lập tức vây tới, lúc đầu bọn họ căn bản không nhận ra Nguyễn Thời Hành, đợi đến khi biết là ai mới kinh hoảng: "Này! Sao lại biến thành như vậy?! Bên trong xảy ra chuyện gì vậy?!"
Vệ Tây suy nghĩ một chút, sau đó chỉ Nguyễn Thời Hành ngắn gọn nói: "Vừa nãy anh ta bị quỷ phụ thân, ôm Lục Văn Thanh đánh nhau, còn cắn Lục Văn Thanh một ngụm."
Nghiêm túc thì thực sự là vậy không sai, chỗ bị cắn vẫn còn đau đớn bỏng rát, Lục Văn Thanh liền gật gật đầu.
Nhóm bạn đều bị dọa sợ, liếc nhìn gương mặt không còn dạng người của Nguyễn Thời Hành, con quỷ kia đúng là lợi hại, cư nhiên biến người ta thành như vậy?! Nguyễn Thời Hành nhận lấy chiếc gương của bạn mình xem thử, choáng váng muốn ngất.
Mẹ nó... là cậu đánh nhau với Lục Văn Thanh thành vậy á?
Nguyễn Thời Hành hoàn toàn không có kí ức lúc bị phụ thân, vì thế không khỏi u oán nhìn người bạn để chỏm của mình.
Lục Văn Thanh: "..."
Cái chảo này... vừa lớn lại vừa tròn.
Lục Văn Thanh định nói không phải như vậy, nghe tôi giải thích thì ánh mắt Nguyễn Thời Hành đã chuyển qua Vệ Tây nhàn nhã đứng bên kia, Nguyễn Thời Hành nhớ rất rõ dáng vẻ uy phong lẫm lẫm của Vệ Tây khi cưỡi trên người mình, ánh mắt khẽ động, do dự mở miệng: "Vệ Tây..."
Vệ Tây tựa hồ không muốn phản ứng: "Hửm?"
Nguyễn Thời Hành nhỏ giọng nói: "Cám ơn cậu."
"Ừm."
Thấy thái độ này của Vệ Tây, Nguyễn Thời Hành có chút gấp gáp, cũng hối hận trước kia đã quá lạnh lùng, do dự một hồi cũng không biết nên nói gì, sau đó không biết ma xui quỷ ám thế nào đột nhiên há mồm: "...bằng không tôi làm tấm thẻ hội viên đi?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Nguyễn Thời Hành liền muốn đập chết mình, nói cái quỷ gì vậy a.
Nào ngờ Vệ Tây vốn lạnh nhạt đột nhiên xoay đầu: "Thật à?!"
"..." Nguyễn Thời Hành lắp ba lắp bắp: "... đương, đương nhiên là thật."
"Anh muốn cấp nào? Cấp Vip có vật phẩm tặng kèm." Vệ Tây cũng nói nhiều hơn, quay đầu lại gọi: "Kết Nghĩa! Kết Nghĩa!"
Đoàn Kết Nghĩa bước nhanh tới: "Ngài muốn thanh toán bằng wechay hay tiền mặt?"
Nguyễn Thời Hành há miệng, nhất thời không biết nên nói gì, ngây ngốc sờ sờ túi: "Tôi, trước đó ví tiền với di động đều bị trộm mất rồi, quẹt thẻ được không?"
Đoàn Kết Nghĩa: "A?!"
Hai thầy trò nhất thời không biết làm thế nào mới tốt, lúc này sau lưng đột nhiên truyền tới âm thanh nhàn nhạt: "Được."
Mọi người quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Lục Khuyết ở sau cùng bình tĩnh đi tới, gương mặt xinh đẹp hoàn toàn không có chút biểu tình, đưa tay ra sau lưng lôi ra một cái máy...
Máy POS di động.
Mọi người: "..."
Nguyễn Thời Hành: "???"
Người này không phải nói mình chỉ tới điều tra nhà ma thôi sao? Sao lại mang theo thứ này bên người?
Thế nhưng nhìn dáng vẻ đương nhiên của đối phương, mọi người thực sự không biết làm sao chất vấn, Nguyễn Thời Hành hoảng hốt đưa thẻ bank qua, nghe thấy đối phương hỏi: "Bao nhiêu?"
"..tùy, tùy tiện đi."
Vừa dứt lời, đối phương đã thuần thục bấm tít tít vài cái, sau đó quay POS lại, ý bảo Nguyễn Thời Hành nhập mật mã.
Nguyễn Thời Hành liếc nhìn số tiền.
Một triệu.
"........."
Nguyễn Thời Hành có chút phức tạp nhìn Vệ Tây, thẻ hội viên Thái Thương Tông đúng là đắt thật. Thế nhưng lúc này cậu lại không thể trả giá, vì thế cuối cùng chỉ đành giao tiền.
Quẹt xong một triệu, Nguyễn Thời Hành có chút hốt hoảng, thái độ của Vệ Tây đối với cậu đã tốt hơn nhiều, còn bảo Đoàn Kết Nghĩa đưa tặng phẩm.
Nguyễn Thời Hành cúi đầu nhìn một cái, là một quyển [Nguyên Tắc Chủ Nghĩa Mac] mới tinh. Là Đoàn Kết Nghĩa tới nhà sách mua.
Tùy tiện, tùy tiện đi, Nguyễn Thời Hành choáng đầu hoa mắt nghĩ, sao cũng được.
Vệ Tây cũng hiểu hành động của Lục Khuyết là giúp mình thu tiền, thực thưởng thức nói với Đoàn Kết Nghĩa: "Xem sư đệ anh đi."
Đoàn Kết Nghĩa ứa nước mắt tự trách bản thân chuẩn bị không chu toàn, lúc rời đi thì hí hửng chạy tới chỗ sư đệ: "Sư đệ..."
Nào ngờ vừa tới gần, gương mặt không biểu tình của Lục Khuyết đột nhiên xuất hiện gợn sóng, vừa ghét bỏ lại đề phòng kéo giãn khoảng cách: "Cách xa tôi một chút!"
Đoàn Kết Nghĩa khựng lại, bi thương suy nghĩ xem rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì, vì sao mới gặp mặt lần đầu mà sư đệ đã bài xích mình như vậy? Không phải chỉ nói dáng dấp giống Sóc Tông thôi sao? Người ta là ông chồng quốc dân cao đẹp phú, lớn lên giống có gì xấu đâu?
Một lần nữa ngẩng đầu nhìn, sư đệ quả thực coi anh là mãnh thú, đã bỏ đi xa lắc chỉ còn mỗi cái bóng.
Đoàn Kết Nghĩa lau nước mắt, trong lòng có dự cảm xấu, cứ cảm thấy từ nay về sau mình từ phục vụ một tổ tông biến thành phục vụ hai tổ tông.
Lúc trở về Lục Văn Thanh đứng ở bên đường thật lâu cũng không bắt được xe, vì thế chỉ đành lôi điện thoại ra, do dự thật lâu mới nơm nớp lo sợ gọi xe.
Trước khi lên xe, Lục Văn Thanh còn cẩn thận vòng quanh xe kiểm tra thật lâu, còn chụp lại biển số xe rồi mới ì à ì ạch lên xe.
Tài xế khó hiểu nhịn không được hỏi Đoàn Kết Nghĩa: "Người bạn này cũng quá cẩn thận đi?"
Đoàn Kết Nghĩa thở dài: "Cậu ta có kí ức không tốt..."
Kí ức... tài xế toát mồ hôi, lúc này Lục Văn Thanh ngồi ở ghế sau kinh hoảng nhảy nhổm: "Bác! Bác tài! Ông lái đi đâu đó?! Lúc tới tụi tôi không có đi đường này! Ông định làm gì tụi tôi hả???"
"..." Tài xế bị Lục Văn Thanh dọa hoảng hồn, vội vàng quay xe lại, trong ánh mắt "ông muốn mưu hại tôi!" của Lục Văn Thanh xấu hổ giải thích: "Đúng vậy, thật xin lỗi, tôi thật sự chỉ muốn đi đường vòng mà thôi..."
Tài xế định đi đường vòng khựng lại trước mép bờ vực trong tiếng quát tháo hung ác của Lục Văn Thanh. Vệ gia, cả khu vườn vẫn là bộ dáng bùn đất bị xới tung trước đó.
Nhìn thấy cảnh này, nhớ lại dáng vẻ mình tới trước đó, Lục Khuyết nhíu mày hỏi: "Này rốt cuộc là sao?"
Vệ Tây nói: "Sư phụ có mang về không ít câu cỏ của sư tổ, sau này sẽ trồng ở đây. Anh cùng Kết Nghĩa đều là đệ tử của tôi, không cần quản mấy chuyện tạp vụ này, sẽ có môn nhân xử lý."
Dứt lời, Vệ Tây liền kêu to: "Uyển Dung! Bà đào hố xong chưa?!"
Trong nhà lập tức truyền ra tiếng gầm của Vệ cha đáng thương: "Khốn khiếp! Không có chút quy củ nào hết! Cậu gọi dì mình là cái gì hả?! Cậu gọi lại thử xem?"
Vệ Tây không quan tâm, lần này giọng nói lộ rõ bực bội không vui: "Uyển Dung!"
Ngay sau đó một người phụ nữ đeo đầy vàng ngọc châu báu từ trong nhà đi ra, bà kéo kéo vạt áo, mặt mũi xinh đẹp có chút không cam lòng, bà đứng trên bậc cửa do dự nhìn Vệ Tây: "Tiểu Tây, con..."
Vệ Tây cắt lời bà: "Hố đào xong chưa? Bà tới đây, tôi dạy bà làm đất."
"..." Mỹ phụ kia ủ rũ cúi đầu, mặc chiếc váy Chanel chầm chậm đi, bước chân lộ rõ kháng cự cùng không tình nguyện.
Vệ Thiên Di dẫn đứa con nhỏ xuất hiện, tức giận mắng: "Không cho phép đi! Quay lại đây! Em đừng có nuông chìu nó!"
Mỹ phụ do dự, ánh mắt lóe lên chút mong đợi, chỉ thấy Vệ Tây lãnh đạm nhìn về phía người chồng đang nổi giận đùng đùng của bà: "Ông tới đúng lúc lắm, hôm nay tông môn có khách tới không?"
Vệ Thiên Di nghe vậy thì giận muốn ngã ngửa: "Tới cái đầu cậu! Ai nói chuyện này với cậu. Tôi hỏi cậu, vừa nãy cậu gọi dì mình là gì hả?! Trong mắt cậu có còn người ba này không hả? Còn nữa, nơi này không phải tông môn khỉ gió gì đó của cậu, là Vệ gia! Cậu rốt cuộc muốn phá nhà phá cửa đến bao giờ nữa hả? Tôi cảnh cáo cậu, mức độ nhẫn nhịn của tôi là có hạn. Cậu mà còn làm ẩu vậy nữa, có tin tôi cắt phí sinh hoạt cho cậu tự sinh tự diệt không hả?"
Vệ Tây giống như sống trong thế giới riêng của mình, hoàn toàn không tức giận, lúc nghe tới điểm chính thì ồ một tiếng: "Hóa ra ông có cho tôi tiền à?"
"..." Vệ Thiên Di nghe vậy khí thế lập tức xẹp xuống, chợt nhớ ra từ sau vụ tấm hình kia ông đã đóng băng tài khoản của đứa con lớn đến giờ.
Ông yên lặng một trận, ngoài mạnh trong yếu gầm to: "Vậy thì sao? Cậu đừng quên tôi là cha cậu! Tôi còn không quản được cậu sao? Có tin tôi đập chết cậu không hả?"
Vệ Tây Hỏi: "Mắt của ông tốt rồi à?"
Vệ Thiên Di theo bản năng đẩy gọng kính, nhớ lại gì đó: "........."
Vệ Tây liếc nhìn sau lưng Vệ Thiên Di: "Thừa Thù, hôm nay có khách tới không?"
Vệ Thừa Thù âm trầm đứng bên cạnh cha mình, liếc nhìn ông một chút, lại nhìn mẹ mình, cuối cùng phát hiện con Mic thẫn thờ lạnh nhạt suốt cả ngày lúc này vui vẻ hớn hở vọt tới chỗ anh cả như thấy thiên sứ, uể oải nói: "Không có."
Vệ Tây ồ một tiếng, tựa hồ có chút thất vọng, thế nhưng nghĩ tới thu hoạch thu được hôm nay liền khôi phục tinh thần, sờ con Mic lăn lộn nũng nịu rồi chỉ về phía vườn hoa: "Đi cào đất đi."
Mic cúi rạp người ô ô hai tiếng, cái đuôi lắc lia lắc lịa cơ hồ sắp rớt mất, nháy mắt Vệ Tây vừa dứt lời nó liền phóng như một mũi tên lao ra sân, móng trước điên cuồng đào móc.
Thư Uyển Dung vốn hi vọng chồng giúp mình thoát việc, thấy Vệ Thiên Di không nói gì nữa thì mất mác cầm lấy cái xúc đất nhỏ, ra sân cào đất như Mic. Vệ Thừa Thù đứng ở cửa nhìn một hồi, không nói gì, sau đó im lìm đi tới giúp mẹ mình một tay.
Vệ Tây vui sướng gật đầu.
Lục Khuyết câm nín đứng bên cạnh nhìn người nhà này, cảm giác giống như nhìn đám bệnh nhân tâm thần.
Vệ Thiên Di sờ vành mắt còn bầm đen của mình, cắn răng, tựa hồ không biết mình có thể làm gì, ánh mắt rốt cuộc rơi xuống người Lục Khuyết: "Này là ai? Sao cậu lại dẫn về nhà?"
Vệ Tây đáp: "Đồ đệ của tôi, Lục Khuyết."
"Đồ đệ của cậu không phải Đoàn Kết Nghĩa à?"
Vừa nói vừa bất mãn liếc nhìn dáng vẻ cao sư đắc đạo của đứa con lớn.
"Này là nhị đồ đệ."
Vệ Thiên Di trừng Lục Khuyết, lúc thấy rõ tướng mạo Lục Khuyết thì sắc mặt ông lập tức biến đổi, nhớ tới tấm hình của đứa con lớn với Nguyễn Thời Hành, nổi giận đùng đùng quát: "Đứa này đồ đệ, đứa kia cũng đồ đệ, cậu nghĩ tôi là đồ ngu à? Tôi không cho phép!"
Vệ Tây khó hiểu nhìn Vệ Thiên Di, sau đó quay qua nhìn Chu quản gia đang nơm nớp lo sợ ở bên kia: "Cơm tối chuẩn bị xong chưa?"
Chu quản gia nghe ông chủ nhà mình rống tới khàn cả giọng: "Tôi không cho phép!"
"Cái đồ viêm liêm sỉ!"
"Cậu có nghe không hả?"
"Nhìn tôi đây này!"
Chu quản gia lau mồ lạnh trên hôi trán: "Đại, đại thiếu, hôm nay thức ăn mua hơi nhiều, còn phải chờ thêm chốc nữa."
Vệ Tây không vì thế mà tức giận, chỉ mất mác ồ một tiếng, ánh mắt liếc nhìn nhị đồ đệ an tĩnh ở bên cạnh, dáng vẻ đối phương vẫn tràn đầy dương khí mê người như cũ.
Vệ Tây lộ ra khí thế của người làm sư tôn, nhón chân tiến tới bên cổ đối phương ngửi một cái.
Nhị đồ đệ không biểu tình liếc nhìn cậu.
Vệ Tây hùng hồn nói: "Nhà chưa có cơm, sư phụ hút chút dương khí có sao đâu?"
Lục Khuyết còn chưa lên tiếng, Vệ Thiên Di ở bên kia đã gầm rú như sấm sét, chiếc kính mát cơ hồ sắp rớt xuống tới nơi, làm ra dáng vẻ "hai người đừng hòng gạt tôi" mà mắng to: "Làm gì đó hả? Hai người đứng gần vậy làm gì? Tách ra! Vệ Tây! Cậu đứng xa ra cho tôi. Cái thằng nhóc con này, còn nói là đồ đệ? Xem tôi là con lừa à? Cư nhiên dám bao trai về nhà???"
Ông mắng nhiều như vậy nhưng Vệ Tây nghe không hiểu câu nào, chỉ thờ ơ khoát tay với nhị đồ đệ: "Không cần để ý tới ông ta, chỉ là người không quan trọng."
Lục Khuyết: "........."
Vệ Thiên Di giận tới trướng đầu, a a kêu to: "Thằng nhóc con này! Cậu lặp lại lần nữa xem? Trong mắt cậu rốt cuộc có người cha này không hả???"
........