Ngày thứ ba cả lớp đi lao động, lớp phó lại nghỉ học, Nhật Duy buộc phải phân công công việc. Ngọc Lam được giao quét trần - vốn chẳng phải việc nhẹ nhàng gì - cô trèo lên bàn đứng quơ quơ chổi, bụi bay mù mịt. Sau mấy lần suýt ngã, cuối cùng cũng làm xong, Ngọc Lam ném cây phất trần dưới góc lớp, nói với bạn một cách bực tức:
- Cái tên kia... chắc chắn là muốn chỉnh tớ. Người đâu làm lớp trưởng mà nhỏ nhen, ích kỷ... Không xứng đáng!
Quỳnh Anh vội ''hạ hỏa'' cho bạn:
- Rồi rồi, cậu muốn uống nước không? Chắc là trùng hợp thôi, kệ đi, tức làm gì cho mệt đầu.
Ngọc Lam vẫn chưa nguôi giận:
- Cậu không bị thôi, chứ cậu cứ bị thử xem... Cậu ta cố tình hành tớ thì có! Càng nghĩ càng bực mà!
Càng nghĩ càng bực, Ngọc Lam nhìn Nhật Duy cũng càng ngày càng không vừa mắt. Hai người chẳng bao giờ nói chuyện, ngồi cùng bàn mà mặt nặng như chì, ai làm việc nấy. Minh Phúc mấy lần định khuyên nhưng Ngọc Lam hầu như không hề nhắc đến cậu bạn lớp trưởng này, đột nhiên nhắc tới thì vô duyên nên lại thôi. Quỳnh Anh được ''mục sở thị'' sự thật, kiên tâm đứng cùng chiến tuyến với bạn thân.
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, mấy chốc đã qua thời cấp vô tư sôi nổi...
Trước ngày thi, cả lớp đứa nào đứa nấy khóc như mưa. Ngọc Lam vẫn luôn lạnh nhạt thế mà cũng khóc, còn khóc đến thương tâm. Quỳnh Anh, vốn hoạt bát, ngồi một mình ở ghế đá, nghẹn ngào khi nghĩ tới chuyện phải xa ngôi trường đã gắn bó năm với mình. Hai cô bạn ôm nhau bịn rịn, Minh Phúc phải khuyên mãi mới chịu buông ra. Lúc vô ý liếc qua Nhật Duy, thấy khuôn mặt cậu vẫn hờ hững, Ngọc Lam lắc đầu, thầm nghĩ cậu ta đúng là robot hình người, mà có là người thì cũng mắc chứng vô cảm. Chờ cảm xúc học trò ổn định, thầy Chương mới mở lời, truyền đạt một số mẹo nhỏ khi đi thi, cuối cùng chúc cả lớp vượt qua cửa ải quan trọng này.
Ngọc Lam, Quỳnh Anh và Minh Phúc thuận lợi vượt vũ môn, bước vào giảng đường Đại học. Không thể tả xiết sự chờ mong của người, vì lên Đại học cũng có nghĩa: Họ đã trưởng thành.
Ngày nhận lớp, Ngọc Lam cực kỳ thấm thía câu ''ghét trời nào trời trao của đó''. Chưa kịp vui mừng vì cả đứa học chung, Quỳnh Anh đã kéo áo tay Ngọc Lam, chỉ về một phía, hỏi rất ngây thơ:
- Kia là Nhật Duy phải không nhỉ?
Ngọc Lam giật thót, quay đầu nhìn lại thì đúng là Nhật Duy thật. Cô nói với giọng không thể tin được:
- Nữa hả? Cái tên đó... Cái tên đó học chung lớp với bọn mình ư?!
Quỳnh Anh cũng bất ngờ, nhanh trí cản cô bạn có nguy cơ bùng nổ:
- Ấy, Ngọc Lam, bình tĩnh đã. Học cùng lớp thôi mà, nước sông không phạm nước giếng. Coi như không quen biết đi.
Nhật Duy cũng đã thấy hai cô nàng, thong thả đi về phía hai người. Quỳnh Anh há hốc mồm, dùng khẩu hình:
''Sao tự dưng cậu ta lại tới đây vậy?''
Ngọc Lam lắc đầu.
''Ai biết, đúng là dị nhân.''
Nhật Duy hơi nhếch khóe miệng lạnh lùng, chào hai người:
- Trùng hợp quá nhỉ, lại học cùng lớp.
Quỳnh Anh cố nặn ra nụ cười thân thiện:
- Ừ, trùng hợp thật, chào cậu.
Ngọc Lam buông một tiếng ''Chào'' rồi im lặng. Bầu không khí nhất thời hơi lúng túng.
Minh Phúc vừa đi dạo quanh khuôn viên trường, vào lớp thấy cảnh này thì hơi bất đắc dĩ. Anh thoải mái vỗ vai Nhật Duy:
- Này, không ngờ chúng ta lại học chung. Vi diệu thật.
Nhật Duy cười:
- Đúng là vi diệu.
Ngọc Lam có chút không ngờ. Minh Phúc và cậu ta thân nhau từ lúc nào nhỉ? Nhật Duy đi rồi, Quỳnh Anh lại bắt đầu bà tám:
- Vụ này mới nè... Ông chẳng nói tý gì cho tụi tôi cả, tụi tôi hơi bị tổn thương đấy nhé.
Minh Phúc đương nhiên đáp:
- Đâu, tôi và Nhật Duy hợp tính, làm bạn cũng dễ hiểu mà. Bề ngoài lạnh lùng thế thôi nhưng thanh niên là thanh niên chuẩn, mặt hàng cực hiếm chuẩn bị đưa vào sách đỏ ấy chứ.
Quỳnh Anh lựa chọn bỏ qua:
- Được rồi, chiều nay mang gì đi picnic?
...
Nhà Minh Phúc gần khu chung cư Ngọc Lam ở. Ăn cơm xong, đứng trên ban công gãi tai cho mèo, thoáng thấy bóng dáng cậu bạn, Ngọc Lam vội thay quần áo xuống đường.
Minh Phúc đưa mũ bao hiểm cho cô, nháy mắt tinh nghịch:
- Tớ là tay lái lụa của khu phố, đừng lo.
Ngọc Lam bật cười:
- Thế á? Tớ không biết cơ đấy.
Cô ngồi đằng sau, cố gắng khống chế trái tim đang đập thình thịch. Minh Phúc lái rất êm, chẳng mấy chốc hai người đã tới nơi.
Phong cảnh ở địa điểm picnic thật là đẹp! Hai bên đường cây khép tán, tán lá trùng điệp lồng vào nhau trông như mái vòm của các lâu đài trong truyện cổ tích. Dưới chân, cỏ non xanh rì, rung rinh trước gió. Mấy chùm hoa dại nở đủ màu, phiêu phiêu hương mê say. Ngọc Lam bỗng thấy vui vẻ, ngọt ngào cười:
- Nơi lí tưởng cho các cặp đôi, nhỉ?
- Ừ, thích thật.
Minh Phúc chẳng biết đã đứng cạnh cô từ lúc nào.
- Mà anh này... - Ngọc Lam lên tiếng.
- Đừng gọi mình là anh, gọi Phúc được rồi.
- Không, chúng ta lớn rồi, em muốn gọi như vậy, Quỳnh Anh cũng thế mà.
Ngọc Lam tỏ ra tự nhiên nháy mắt. Minh Phúc không ý kiến gì:
- Thôi được, nhưng em muốn nói gì phải không?
Ngọc Lam chợt chần chừ, cuối cũng vẫn quyết định nói:
- Uhm... nếu như... chỉ nếu như thôi nhé... có một cô gái thích anh suốt mấy năm qua đến tỏ tình với anh và... còn là bạn thân của anh thì anh sẽ thế nào? Có... đồng ý không?
- Sao em lại hỏi vậy?
- À... uhm... thì... Anh cứ trả lời đi!
- Anh cũng không biết nữa, anh phải biết người đó là ai đã.
- Em hiểu rồi.
- Hiểu gì?
- À... không có gì đâu?
- Lam, Phúc, hai ông bà ở đó hả? - Quỳnh Anh vẫy tay - Lại đây ăn chút gì đi. Tay nghề của tôi thì khỏi chê nhé.
- Ừ, đợi tớ một chút. Đi thôi Phúc.
- Ừ - Minh Phúc cười với Ngọc Lam.
Bỗng dưng Ngọc Lam đỏ mặt, cảm giác khác với những nụ cười trước kia của anh. Có lẽ vì cô đã có can đảm thử thổ lộ.
Lúc ba người về, trời đột ngột đổ mưa. Ngọc Lam yếu từ nhỏ, bị cảm nặng. Minh Phúc và Quỳnh Anh lo lắng, xin bố mẹ đến nhà chăm sóc cho cô. Quỳnh Anh mua trái cây còn Minh Phúc ở lại để ý tình trạng sức khỏe của Ngọc Lam. Nửa đêm, Ngọc Lam hơi tỉnh. Cô nghiêng đầu nhìn Minh Phúc, đôi mắt lim dim mệt mỏi. Minh Phúc mừng rỡ, đo nhiệt độ, đùa:
- Châu tiểu thư, giờ chỉ có anh ở đây với em, chắc em buồn lắm hả?
Cô lắc đầu, cười yếu ớt:
- Không có, em vui mà. Anh kể chuyện cười đi.
- Ừm, anh kể thì em cười đến khỏi bệnh luôn.
Minh Phúc cố làm cho cô vui. Anh cẩn thận nâng cô dậy, dỗ cô uống thuốc. Ngọc Lam nhìn sâu vào đôi mắt anh, chợt bật khóc. Minh Phúc sốt sắng hỏi:
- Em đau đâu hả? Anh đưa em đến bệnh viện nhé?
Ngọc Lam vẫn nức nở, đau khổ nghĩ: "Tại sao... anh lại tốt với em như vậy? Rồi lại khiến em thích anh hơn..."
Minh Phúc lo lắng nhìn cô. Ngọc Lam nấc lên, giọng lạc hẳn đi:
- Nếu cô gái mà em nói hồi chiều chính là em... thì anh còn như thế này không? Anh còn đối tốt với em nữa không? Hay anh... sẽ ghét em...
Minh Phúc sững sờ:
- Em... đang nói gì vậy chứ? Em đang đùa anh hả
- Em... - Ngọc Lam chợt ôm chầm lấy Minh Phúc. Cô nghẹn ngào:
- Em thích anh! Em thật sự rất thích anh!
Minh Phúc bối rối:
- Anh... xin lỗi...
Nước mắt Ngọc Lam rơi xuống, tí tách từng giọt. Cô như người mất hồn:
- Anh nói sao?
- Anh xin lỗ. Anh... chưa thể trả lời em ngay bây giờ. Được rồi, em nằm xuống nghỉ ngơi đi, đừng để bị ốm nặng.
Ngọc Lam ngoan ngoãn nghe lời Minh Phúc. Trước khi chìm vào giấc ngủ mỏi mệt, cô thì thầm:
- Không sao... em sẽ đợi.
Quỳnh Anh xách theo túi hoa quả về nhà. Cô nàng vắt cam, mang vào phòng Ngọc Lam. Thấy vẻ tiều tụy trên khuôn mặt Minh Phúc, Quỳnh Anh hảo tâm đề nghị:
- Ông mệt lắm không? Ra phòng khách ngủ đi, tôi lo cho.
Minh Phúc gật đầu. Quỳnh Anh cặp nhiệt độ cho bạn. Ngọc Lam đã hạ sốt, sẽ nhanh chóng khỏi.
(Lời beta: Dạo này muốn dìm con bạn quá, có nên đăng truyện gốc không )