- Chán chết đi được! Lại đi học! Lại phải ngồi cạnh tên Nhật Duy đó rồi! - Ngọc Lam than vãn.
- Dạo này tớ thấy Nhật Duy cũng thay đổi rồi mà. Do cậu ý, mấy lần Minh Phúc và tớ đi ăn với Nhật Duy thì cậu từ chối còn gì. - Quỳnh Anh lại giải thích.
- Thôi, đừng bào chữa cho hắn! Tớ không nghe đâu.
Chà, cứ như là duyên số vậy, lúc nào Ngọc Lam cũng ngồi bên cạnh Nhật Duy. Quả là trùng hợp!
''Reng... reng... reng...''
Tiếng chuông báo hiệu đến giờ giải lao vang lên. Ngọc Lam vươn vai rồi rảo bước tới thư viện đọc sách. Trong thư viện bạt ngàn là các loại sách. Có quyển dày đến hơn trang, có quyển nặng gần kg, có quyển bìa da đỏ thẫm nằm im phủi bụi. Những giá sách cao lênh khênh, mùi gỗ thấm vào không khí. Ngọc Lam đứng trước một giá sách, muốn lấy quyển cô cần nhưng nó ở cao quá, Ngọc Lam không thể với tới được. Đang lưỡng lự, bỗng một cánh tay dài giơ lên, dễ dàng lấy được quyển sách.
- Cô muốn lấy quyển này đúng không?
Nhật Duy nghiêng đầu, sườn mặt góc cạnh đối diện với khuôn mặt của Ngọc Lam. Cô thoáng bối rối, ấp úng:
- Ờm, đúng rồi... Thì sao hả? À, cả...
- Này, cầm đi - Nhật Duy đưa cho Ngọc Lam - Lần sau nếu không lấy được thì phải bảo đấy.
Ngọc Lam nhìn theo bóng Nhật Duy rời khỏi thư viện, trong lòng vừa nở được chút hảo cảm thì bị câu tiếp theo của cậu dập tắt:
- Nấm lùn!
Nhật Duy nhợt nhạt mỉm cười, để lại Ngọc Lam bất đắc dĩ nhìn quyển sách.
''Biết cậu không nói được lời gì tốt đẹp mà. Ai là nấm lùn chứ!'' - Ngọc Lam bĩu môi. Cô ngồi lên ghế, chợt nhận ra Nhật Duy không cho mình cảm ơn nên mới nói vậy.
''Đồ ngốc''
Nhà trường tổ chức du lịch nghỉ mát, ngày đêm. Cả bốn người Ngọc Lam, Minh Phúc, Nhật Duy, Quỳnh Anh cùng đi. Hôm ấy là một ngày đẹp trời. Qua cửa kính ô tô, ngắm bình minh lên, Ngọc Lam háo hức chờ mong chuyến tham quan này.
Sau khi thuê phòng và sắp xếp đồ đạc, bốn người họ ra bãi biển. Nhật Duy luôn đi chung với Ngọc Lam, Minh Phúc, Quỳnh Anh dù chỉ có Minh Phúc, Quỳnh Anh rủ Nhật Duy nhập hội. Xây lâu đài cát chán, cặp đôi kia tíu tít đạp xe đạp đôi đi ăn kem, còn lại trên bờ biển Nhật Duy và Ngọc Lam.
- Cô biết bơi không? - Nhật Duy bước đến tảng đá nơi Ngọc Lam đang nhàm chán đá chân.
- Tôi không biết. Tôi muốn tập từ bé, nhưng không học được.
- Vậy sao cô còn ra đây? Chỗ này sâu lắm.
- Anh không nhìn thấy mấy tấm ván đằng kia hả? Tôi đi sang đây bằng cách đó đấy.
- Cô thông minh phết.
- Tất nhiên. - Ngọc Lam nói đùa, hất tóc tỏ vẻ kiêu hãnh.
- Mà ở đây mát ghê, gió lồng lộng luôn. - Cô quay sang nhìn Nhật Duy - Chắc anh biết bơi nhỉ? Chẳng hiểu sao tôi không bơi được, ais.
- Ừm. Nhưng mà... tôi chưa tìm được người nào đáng để cứu cả đời đây.
- Ha ha... Bây giờ tôi mới biết anh thích nói đùa đấy.
Chợt trên mỏm đá có con nhện đen thùi lùi bò tới. Ngọc Lam giật mình, hét lên một tiếng, trượt chân ngã xuống nước.
''Tùm''
- Cứu... tôi...
Nhật Duy hoảng hốt, vội vàng bế Ngọc Lam lên. Cậu buộc phải hô hấp nhân tạo cho cô. Ngọc Lam hơi tỉnh, thấy cậu đang làm vậy thì xấu hổ, hai má đỏ bừng, phản xạ có điều kiện tát ''bốp'' vào mặt Nhật Duy.
- Sao cô tát tôi? - Nhật Duy khó hiểu hỏi, ánh mắt vô tội.
- Anh vừa làm cái gì thế hả? - Ngọc Lam thở hắt, lấy tay lau miệng.
- Cô suýt chết đuối, tôi chỉ cứu cô thôi. Đúng là... làm ơn mắc oán!
Ngọc Lam lúng túng, hối hận nói nhỏ:
- Tôi xin lỗi, cảm ơn anh.
- Không sao, cô ổn là được rồi. Chúng ta về đi.
Ngọc Lam định đứng dậy thì phát hiện chân mình bị trật. Nhật Duy lo lắng, đành phải cõng cô đến phòng thuê của khách sạn.
Áp má lên bờ vai rộng của Nhật Duy, tim Ngọc Lam bỗng đập thình thịch, nhanh hơn bình thường. Cảm giác rất lạ, xen giữa áy náy và cái gì đó... ngọt ngào.
Ngọc Lam được kiểm tra xong, có lỗi nhìn Nhật Duy:
- Lúc nãy tôi đánh anh chắc là không nhẹ, thành thật xin lỗi. Tôi mời anh đi ăn cơm nhé?
- Được rồi, đừng nhắc đến nữa. Tôi cũng không để bụng đâu.
- Thực ra... cũng không hẳn chỉ vì chuyện vừa nãy... ừm...
- Chuyện gì?
- Tôi xin lỗi, vì trước kia tôi đã từng ghét anh. Tôi... từng rất không thích anh.
Nghe vậy nhưng Nhật Duy vẫn thản nhiên. Ngọc Lam không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sợ sẽ thấy trong đó có sự mỉa mai và chán ghét. Cô dè dặt:
- Anh không giận tôi sao?
- Giận cô làm gì chứ. Cô ghét hay không tôi đâu quản được.
- Cảm ơn anh. - Ngọc Lam cười tươi.
Nhật Duy chợt hỏi:
- Nhưng sao cô lại ghét tôi vậy?
Ngọc Lam lấy tay quấn tóc, nghiêng đầu:
- Có lẽ do tôi chủ quan, không nhìn nhận hết con người anh.
- Thật ra lúc trước là tôi không chịu chơi với ai cả, khá khó gần nhỉ? Mà chuyện hồi đó tôi cũng có lỗi.
- Thì ra là tôi hiểu lầm anh.
- Chắc đó giờ cô nghĩ tôi khó chịu hả?
- À không, tôi tin anh có lí do mà.
Nhật Duy trêu đùa:
- Thành thật rồi nhé, vậy bây giờ chúng ta có thể thoải mái làm bạn chứ?
- Đương nhiên. Nhưng tôi vẫn muốn giữ cách xưng hô, OK? - Ngọc Lam tinh nghịch nháy mắt.
- OK.
Hai người xóa bỏ hiểu lầm, trở thành bạn bè.
Gió mát thổi nhè nhẹ như vuốt lấy mái tóc mềm mượt của Ngọc Lam, như thì thầm bên tai Nhật Duy. Bỗng, chỉ trong chớp mắt thoáng qua, Nhật Duy nhìn Ngọc Lam, cười như xuân phong ấm áp.
Sau chuyến nghỉ mát, tình bạn giữa hai người họ càng ngày càng gắn kết. Họ thường trò chuyện vào giờ giải lao, rủ nhau đi khắp phố xá, cùng nhau làm bao điều lạ,... Rồi những món quà đặc biệt, những quyển sách trao nhau, và những nụ cười gần gũi mà Ngọc Lam trân trọng từng ngày. Dù Nhật Duy có vẻ khô khan, lạnh lùng nhưng lại rất đỗi quan tâm, chăm sóc Ngọc Lam, âm thầm giúp đỡ mỗi khi cô gặp khó khăn. Vài tuần trước, Ngọc Lam vô tình gặp một đám côn đồ, may mắn Nhật Duy xuất hiện kịp thời, cho chúng vài bài học.