Sáng hôm sau khi tỉnh lại, đầu Sử Diệp có hơi nặng trĩu, xong rồi chẳng biết là nghĩ gì mà ngớ người.
Hình như y có mơ một giấc mơ, trong mộng đã mạnh dạng hôn Quan Đông Hàn một cái thật sâu, dây dưa không dứt.
Sử Diệp đỏ mặt đưa tay lên sờ sờ môi của mình, thế nhưng cảm thấy sưng đỏ khác thường liền hoảng hốt.
Chẳng lẽ không phải là mơ? Đêm hôm qua Quan Đông Hàn thật sự có âm thầm ghé đến tìm mình? Đáng nhẽ hắn phải ở trên Nam Kiếm chứ... Hay là... Do căn dịch bệnh thủy đậu này nên đã đến Bạch Hổ thành?
Không đâu... Sao có thể... Nếu là như vậy... Hắn đã chứng kiến tâm tư không chính đáng mà Sử Diệp dành cho hắn?
Không! Mất mặt chết! Tiết tháo bị chó gặm chạy xa ba vạn tám ngàn dặm rồi, sau này còn mặt mũi nào mà gặp lại người ta chứ?
Nhưng mà... Liệu có gặp lại hay không? Cuộc sống của cả hai rất khác biệt...
Sử Diệp thở dài, chẳng biết nên phải xử lí tâm trí của mình thế nào cho phải, cuối cùng quyết định cứ vờ như chưa có gì xảy ra, tất cả chỉ là mơ mà thôi, nghĩ như vậy sẽ khiến lòng của y nhẹ nhõm hơn.
Y nhanh chóng mặc lại y phục mà không cần sự giúp đỡ của Tiểu Bình, nên sớm bảo bọn họ chuẩn bị rời đi, nán lại cũng đã quá lâu rồi Sử Diệp sợ Miên Miên ở nhà sẽ lo lắng cho y.
Tiểu Bình nằm dài trên sàn gỗ cùng với Mạnh Hùng, ánh sáng chói chang khiến hắn lóe mắt mà tỉnh giấc, thấy bản thân đang ôm chầm người kia liền hoảng hồn nhảy xuống đất, tự lùi lại vài chục bước.
Mạnh Hùng mở mắt, xoay người lấy tay đỡ đầu, gã lưu manh cười: "Tỉnh rồi? Chẳng phải ôm ta rất êm sao?"
"Gì... Gì chứ? Là... Là ngươi ôm ta, có cái rắm mà ta ôm tên gấu bự nhà ngươi." Tiểu Bình nói xong liền cong giò bỏ chạy.
Mạnh Hùng cười ha hả lăn lộn trên sàn gỗ, đúng lúc Sử Diệp chứng kiến tất cả, y hầm hầm đi đến cầm gậy gõ lên đầu Mạnh Hùng: "Tên thối tha nhà ngươi có ý xấu với Tiểu Bình?"
Mạnh Hùng ôm đầu cau có: "Liên quan cái rắm gì đến ngươi? Chẳng phải vốn dĩ ngươi không thích tiểu tử thối đó sao? Việc gì lại quan tâm đến Tiểu Bình?"
Sử Diệp bị lời nói không chút kiêng dè gì đó chọc cho tức giận: "Ta xem Tiểu Bình là đệ đệ, ta không muốn ngươi đùa giỡn với đệ ấy."
"Ngươi biết Tiểu Bình thích ngươi phải không?"
"Ta... Phải ta biết... Chính vì vậy mà ta luôn giữ một khoảng cách nhất định với đệ ấy, Tiểu Bình chân tâm vô tà, vốn rất ngây thơ chưa trải sự đời, thế nên ta cảnh cáo ngươi đừng đua giỡn với..."
Sử Diệp nghiêm túc nói, thế nhưng Mạnh Hùng lại cắt ngang lời của y, ánh mắt từ bỡn cợt thành thâm trầm vô cùng: "Nếu ta nói với ngươi, ta không hề đùa giỡn, ngươi có tin ta?"
"Thật?" Y hồ nghi chau mày lại, chụp lấy cổ tay Mạnh Hùng mà bắt mạch.
Mạnh Hùng nghiêm nghị hỏi: "Đã tin ta chưa? Ta không gạt ngươi."
"Ừm."
"Ta sẽ khiến Tiểu Bình không còn tình cảm với ngươi."
"Sau đó thì?"
"Làm áp trại phu nhân của ta." Mạnh Hùng cười toe toét đến thấy được hàm răng trắng bóc.
Sử Diệp yên tâm được một chút, gánh nặng trong lòng dần dần nhẹ đi. Tình cảm ấy mà, là thứ rất khó nói, chóng đến như một ngọn gió Đông, nhưng chẳng biết chóng đi hay là cứ ở mãi một chỗ, giống như Mạnh Hùng vậy, gã nói thích Tiểu Bình là thật nhưng không biết đó là tình cảm thoáng qua hay là khắc sâu vào tâm khảm.
Lúc này Chí Sương và Tiểu Bình đang lật đật chuẩn bị xe ngựa, Sử Diệp nói: "Chúng ta sẽ trở về Vô Ưu thành, ngươi tính thế nào?"
"Sử công tử không ngại cho ta quá giang một đoạn về trại chứ?"
Mạnh Hùng chấp tay ra vẻ nhã nhặn, Sử Diệp bật cười gật đầu, nói là quá giang một đoạn thế nhưng khi đến nơi rồi lại kì kèo tìm lí do để theo bọn họ về Vô Ưu thành, trò này y đã quá quen rồi, như trong phim vậy.
Cứ thế bọn họ cáo biệt dân làng Vô Danh rồi rời đi, Mã Lưu biết Sử Diệp thích rượu Ô Mai nên đặc biệt tặng một thùng hai mươi vò chất ở sau xe.
Tiểu Bình không cam lòng để Mạnh Hùng đi nhờ một đoạn, hắn đen mặt đối diện với gã.
Mạnh Hùng vẩu môi: "Tiểu tử thối thật thô lỗ, chả bù cho công tử đây."
"Ai là tiểu tử thối? Ta không biết."
"Chắc chắn không phải ta, cũng không phải công tử." Mạnh Hùng vừa nói vừa hất mặt chỉ về phía Tiểu Bình.
Tiểu Bình vờ như đang tìm xung quanh: "Tiểu tử thối! Ngươi ra đây đi, sơn tặc tìm ngươi kìa."
"Ây dô! Ta tìm thấy rồi, tiểu tử thối đang ngồi đối diện ta, đang hành động rất thiểu năng." Mạnh Hùnh cũng vờ tỏ ra vẻ ngạc nhiên chỉ về Tiểu Bình.
Tiểu Bình tức điên người lên được, hắn lao đến muốn đánh chết tên Mạnh Hùng nhưng lại bị gã chống cự, cả hai dây dưa náo nhiệt đến khiến cho Sử Diệp bật cười.
_____________________________
Quan Đông Hàn sau khi trở lại Thiết gia thì trốn trong phòng cho đến trưa trời hôm sau, hắn vẫn không tin là Sử ca đã cướp đi nụ hôn đầu đời khi sống lại.
Hắn vẫn vân vê lên môi của mình, hơi rượu cùng độ ấm áp của Sử Diệp vẫn còn lưu lại, hắn chợt thích thú nhếch môi câu lên một vầng trăng khuyết hiếm thấy.
Tư vị đó, hắn có chết cũng không quên.
Lúc này tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, giọng nói của Hàn Tú Hảo vọng vào: "Quan đại ca, ta có chuyện muốn bàn với huynh."
Quan Đông Hàn mở cửa đi theo nàng ra đại sảnh, ngoài bọn họ ra còn có sự hiện diện của Thiết Gia Yến, Thiết Gia Long, Thiết Uy Hổ, Kim Bảo La và Hàn Tú Tâm.
Đợi đông đủ rồi Tú Tâm mới đưa Thiết lão gia và Quan Đông Hàn hai tấm thiệp mời.
"Hàn phủ chúng ta chuẩn bị tổ chức hội thưởng hoa, phụ thân ta có biết được sắp tới Nam Kiếm sẽ đưa đệ tử lên Tuyết Sơn đỉnh, phụ thân ta muốn nhân lễ thưởng hoa năm nay tặng quý vị một ít bảo dược."
Tú Hảo nghiêm túc trách Tú Tâm: "Muội lại thiếu sót rồi, phụ thân còn có một ý định nữa, chính là gần đây người đã tìm được một món bảo khí trong tứ đại thánh khí nổi danh trên giang hồ, muốn sau khi kết thúc lễ thưởng hoa thì mời chư vị giang hồ hiệp đạo ở lại thưởng thức thần binh lợi khí."
Nói đến đây, tất cả những người có mặt đều kinh ngạc không thôi. Trong tứ đại thánh khí thì đã có Cuồng Đồ Đao và Thiết Vũ Thương đã được tìm thấy, vậy chỉ còn lại hai món.
Hàn Xích Kiếm và Thiên Long Chùy, là món nào rơi vào tay Hàn gia đây? Bọn họ đều đoán già đoán non.
Duy chỉ có Kim Bảo La vẫn trầm mặc im lặng không nói gì, tất nhiên Quan Đông Hàn biết được người bên cạnh đang có tâm tư gì.
Kim Khí phường năm xưa cất giữ bốn món bảo khí có một vị tứ công tử nhỏ nhất nhà, chính là Kim Bảo La.
Họa diệt môn năm đó cứ tưởng là đã diệt sạch toàn bộ Kim gia, nhưng chẳng ai ngờ còn sót lại tiểu công tử, đến mãi tận sau này hung thủ mới biết được, lúc đó Kim Bảo La cùng Thái Vân Trọng đã mai danh ẩn tích rồi.
Thế nhưng đại tiệc thưởng hoa ở kiếp trước lại chỉ đơn giản là thưởng hoa, vốn không hề có cái gì mà bảo khí xuất hiện, càng không có tặng bảo dược cho Nam kiếm đâu. Vì sao lại như vậy?
Sau khi kết thúc buổi trò chuyện, Quan Đông Hàn theo lệnh mà gửi thiệp mời về cho chưởng môn, một phần là hắn cũng muốn đến xem bảo khí, một phần là để hẹn gặp Mộng Dao Dao để lấy Băng Tuyết đan.
_______________________________
Xe ngựa của Sử Diệp đi được một đoạn liền đột ngột dừng lại, tiếng ồn ào bên ngoài khiến y giật mình tỉnh giấc.
Chí Sương vén mành lên khẽ nói: "Công tử, bên ngoài đang có giao chiến."
Sử Diệp nhíu mày: "Không thể bỏ qua mà đi tiếp sao?"
Chí Sương lắc đầu, Sử Diệp mới trực tiếp ló đầu ra xem.
Lúc này y mới cả kinh tròn mắt, trước mặt cách mã xa không xa là một đám hắc y nhân đang vây đánh hai người, một trong số đó là hài nhi chỉ mới tuổi.
Đứa trẻ nép sau lưng nam nhân òa khóc lên, nam nhân trên người đã đầy thương tích.
Hắc y nhân liên tục xông đến, không nhân từ mà chém liên tục mấy nhát, nam nhân vội ôm chặt đứa trẻ trong lòng mặc cho đao kiếm cắt da thịt mình.
Cuối cùng chịu không được mà nằm gục trên đất, đứa trẻ bị đè hoảng sợ la lên, mắt thấy lưỡi đao sắp bổ xuống.
Sử Diệp không thể trơ mắt nhìn nó chết, bèn kêu lên : "Dừng tay!"
Tiểu Bình sợ hãi kéo góc tay áo y: "Sử ca! Huynh làm gì vậy?"
Bọn hắc y nhân nhìn sang xe ngựa, một tên chỉ đao về phía y nói: "Các ngươi khôn hồn đừng có xen vào."
Sử Diệp hướng ánh mắt cầu cứu đến Mạnh Hùng và Chí Sương: "Đứa trẻ còn rất nhỏ."
Chí Sương vốn cũng là người trượng nghĩa nên rất nhanh đã đồng ý, hắn rút kiếm nói: "Các người hùa nhau muốn giết một đứa trẻ yếu ớt, không bằng cầm thú."
"Hừ! Các ngươi đúng là kiếm chết, giết sạch không chừa một mạng!"
Lập tức bọn hắc y nhân lao đến tấn công Chí Sương, hắn dễ dàng né được, dùng chút ít khinh công rồi đạp vài cước đánh gục được hai ba tên.
Thế nhưng số lượng áp đảo, dần dần hắn bị yếu thế, Sử Diệp vội nói:"Mạnh Hùng... Xin ngươi giúp huynh ấy một tay..."
Tiểu Bình cũng lo sốt vó lên, mắt nai nhìn gã, Mạnh Hùng nhoẻn miệng cười rồi phá nóc xe lao đến, thanh đao lóe sáng vút như gió chém gục một tên.
Cả hai hợp lực giao chiến với chúng, binh khí va chạm kêu lên leng keng rất ồn ào, Sử Diệp nhân lúc bọn họ đang không để ý, liền cầm gậy đi nhanh đến chỗ xác chết của nam nhân.
Lật cái xác dậy, kéo đứa nhỏ đứng lên: "Không sao rồi, có ca ca ở đây..."
Bất ngờ lúc này một tên hắc y nhìn thấy, lao đến muốn chém hai người, Chí Sương và Mạnh Hùng không thể ngừng tay để đến giúp.
Tiểu Bình ở phía xa la lên, Sử Diệp xoay người che chắn đứa nhỏ, y xoay cán gậy rồi chĩa mũi dao găm về phía tên đó, gã cười to lên: "Một tên què vô dụng mà còn có gan lo chuyện bao đồng?"
Gã liền cầm đao giơ lên muốn bổ xuống, Sử Diệp nhếch một bên môi: "Tìm chết!"
Trong lúc đó thì y đã nhanh tay bấm nút cơ quan, dao găm lao vụt đến cắm vào ngực tên hắc y nhân chỉ trong một cái chớp mắt.
Mọi việc diễn ra rất nhanh đến độ Tiểu Bình chỉ kịp nhìn thấy thân ảnh đen sì ngã xuống, Sử Diệp nắm chặt tay đứa trẻ, tiếp tục nhắm đến vài tên còn lại, rồi nhấn nút cơ quan, châm độc liên tục lao đến cắm vào từng huyệt đạo của chúng, rất nhanh đã có bốn tên nằm xuống.
Chí Sương và Mạnh Hùng thuận tay chém chết mấy tên còn sót lại.
Mạnh Hùng thở phì nhìn Sử Diệp: "Không ngờ công tử lại giỏi phóng ám khí như vậy."
Sử Diệp rút con dao găm trên ngực của hắc y nhân, cẩn thận lau sạch rồi gắn lại dưới đầu gậy, bình thản nói: "Phải có một vài món phòng thân, nhìn thì có vẻ gậy chống này vô dụng, nhưng nó chứa độc mà các ngươi không hề biết."
Nói xong liền quay sang đứa trẻ đã sợ đến mức run lẩy bẩy khóc lóc, y ôn nhu dỗ dành đứa trẻ: "Không sao rồi, đệ không sao rồi, đừng sợ."
Đứa trẻ đôi mắt to tròn đỏ hoe nhìn Sử Diệp rồi ôm chầm lấy cổ y: "Ca ca thật tốt bụng... Hức..."
"Được rồi, đệ là con cái nhà ai? Ta đưa đệ về."
"Đệ... Đệ... Nhà đệ ở kinh thành Tây Đô..."
"Tây Đô? Xa như vậy? Sao đệ lại đến tận đây? " Chí Sương thốt lên.
Đứa trẻ đảo tròng mắt rồi thút thít nói: "Đệ cùng ca ca đi du ngoạn, dọc đường bị cướp truy sát... Ca ca đệ chạy mất rồi... Chỉ còn có đệ... Hức..."
Sử Diệp vừa nhìn là biết đứa trẻ này đang nói dóc, nhưng y cũng không muốn vạch trần bởi vì chuyện cũng chẳng liên quan đến mình, tốt nhất là biết ít một chút.
Hiện tại điều đáng quang ngại là đứa trẻ này chỉ còn một mình, phải tính làm sao đây?
Đứa trẻ mếu máo nhìn Sử Diệp, cơ thể vì khóc mà nấc lên, Sử Diệp thở dài chào thua, y hỏi: "Đệ tên gì?"
"Tử Kính Ân..."
"Được rồi, ta sẽ đưa đệ về Tây Đô, sau đó đệ có thể tự về nhà không?"
Tử Kính Ân gật gật đầu, lại ôm chặt cổ Sử Diệp: "Ca ca, huynh thật tốt."
Tiểu Bình đứng nhìn cảnh hai người ôm nhau, lại nhớ đến trước kia cũng đi ôm chân người ta.
Cứ thế lộ trình của bọn họ bị thay đổi, từ nơi này đến kinh thành Tây Đô mất ít nhất cũng phải mười ngày.
Sử Diệp sầu não thở dài, lại để Miên Miên chờ lâu.