Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một

chương 54: ngàn dặm cố nhân ngàn dặm nguyệt (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đời này của Vân Dao chưa từng chịu nhục lớn như thế này.

Nàng, và tên chó Tiêu Cửu Tư kia, nhân duyên ngắn ngủi???

Rốt cuộc là tên khốn nạn bụng dạ xấu xa nào bôi nhọ danh dự của nàng, kéo thấp bối phận của nàng?!

“......”

Giọng điệu của Mộ Hàn Uyên thoạt nghe có vẻ bình thường, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi khuôn mặt của Vân Dao dù chỉ một chút, bởi vậy hắn thấy rõ ràng.

Hắn vừa dứt lời, mặt của Vân Dao lập tức đỏ bừng.

Vì tức giận.

Đặc biệt là đôi mắt luôn uể oải nọ, lúc này gần như sắp bốc lửa: “Ai, đồn?”

Mộ Hàn Uyên khựng lại chốc lát, mi mắt cụp xuống, khóe miệng hơi cong lên nhưng không rõ lắm: “Lời đồn trên phố thôi, sư tôn đừng tức giận.”

“Ta có thể không tức giận sao? Dính líu đến tên ngụy quân tử kia, còn bị nói bậy bạ như vậy, chẳng khác nào mang tiếng xấu muôn đời.” Vân Dao hơi nghiến răng.

“Nghe như thế, có vẻ như sư tôn có quen biết với vị Tiêu cốc chủ này?”

Vân Dao tức đến mức bật cười: “Quen biết, nhưng cũng không thể quen nỗi nữa. Ra vẻ đạo mạo, văn nhã bại hoại, ta chưa từng thấy ai đạo đức giả hơn hắn.”

“......”

Vừa dứt lời, Vân Dao quay người lại, thì thấy chẳng biết từ lúc nào mà Mộ Hàn Uyên đã đi tới đình nghỉ mát.

Có lẽ lấy ấm trà và tách trà từ pháp bảo trữ vật nào đó, người nọ vén ống tay áo, nghiêm trang pha trà.

Vân Dao hơi ngỡ ngàng: “Ngươi làm gì vậy?”

“Sắc trời còn sớm, ta nghĩ sư tôn cũng không ngủ được, chỉ bằng nghe sư tôn kể một chút chuyện xưa.” Mộ Hàn Uyên ngước mắt lên sau lò lửa đỏ rực, sắc mặt ôn hòa nhã nhặn, ánh mắt trong veo đốt cháy lòng người: “Sư tôn có bằng lòng kể không?”

Khoảnh khắc này như bị ma quỷ ám.

Vân Dao gật đầu.

“Cốc chủ cốc Cửu Tư ẩn thế không xuất hiện đã lâu, người đời nhắc đến, đều là khen ngợi.” Mộ Hàn Uyên rót thêm nước, giọng nói còn dễ nghe hơn tiếng nước chảy vào bình: “Tại sao sư tôn phê bình kín đáo hắn như thế?”

Chỉ một câu nhẹ nhàng, lập tức gợi lên sát tâm của Vân Dao.

Nàng cười khẩy: “Người đời đương nhiên khen ngợi hắn, Tiêu Cửu Tư là kẻ giả nhân giả nghĩa, thời trẻ luôn giả làm quân tử khiêm tốn, đừng nói là người đời, lúc hắn vừa đến Càn Môn cầu học, ghi danh làm đệ tử của sư huynh ta hai năm, ta suýt bị hắn lừa.”

“Hắn lừa sư tôn thế nào?”

“Đương nhiên mà miệng nam mô bụng một bồ dao găm, trong ngoài bất nhất! Uổng công ta xem hắn là bạn, mỗi khi muốn chuồn ra ngoài làm gì đều nói cho hắn biết, nhờ hắn trông chừng sơn môn giùm ta, đề phòng sư huynh, hắn đồng ý, kết quả thì sao?”

Nhắc tới chuyện này, Vân Dao tức đến mức nghiến răng ken két.

“Ta vừa xuống núi, hắn lập tức chạy đi mách lẻo với tứ sư huynh, giải thích cặn kẽ ta đi đâu làm gì, xong xuôi hết thì hắn gửi kiếm tấn trấn an ta, nói là tông môn đều bình thường, bảo ta yên tâm trở về —— Sau đó ta về núi thì bị sư huynh đánh một trận!”

Nhắc lại khiến Vân Dao tức đến mức ngứa răng: “Đáng ghét nhất chính là, mấy lần đầu ta không biết, nên nghĩ rằng tứ sư huynh thần thông quản đại, không chút sơ hở, làm chuyện gì cũng không gạt được huynh ấy —— Cho đến lần cuối cùng huynh ấy tức giận san bằng đỉnh Thiên Huyền của ta, ta cãi nhau với huynh ấy, huynh ấy lỡ lời —— Ta mới biết bộ mặt thật của tên ngụy quân tử Tiêu Cửu Tư kia!”

“Ầm” một tiếng, Vân Dao phẫn nộ đến mức vỗ mạnh xuống bàn đá trong đình.

Lò đất đỏ và ấm trà đất sét màu tía chấn động đến mức lắc lư.

Tiểu kim liên đang ngủ được Mộ Hàn Uyên đặt ở bên cạnh cũng giật mình, cánh sen mở rộng, nhụy hoa đỏ rực như lửa thò ra, ngơ ngác nhìn quanh.

“Sư tôn bớt giận.”

Mộ Hàn Uyên rót trà đã pha vào cốc, đưa cho Vân Dao.

Khuôn mặt của Vân Dao vẫn còn vẻ tức giận, trông càng thêm xinh đẹp, đôi mắt trong veo sáng ngời nhìn Mộ Hàn Uyên: “Ngươi nói xem, có phải hắn cực kỳ khó ưa không?”

“Vâng.”

Vân Dao nhận cốc trà, nhấp một ngụm, nhưng vẫn còn tức giận: “Hơn nữa hắn giấu ta lâu như vậy, vậy mà ta còn xem hắn là bạn bè, ai ngờ hắn chỉ xem ta là trò hề —— Lúc tứ sư huynh cầm thước rượt đánh ta khắp núi, nhất định hắn trốn trong góc nào đấy xem trò cười của ta.”

“......”

Ngón tay cầm cốc trà của Mộ Hàn Uyên khựng lại.

Dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Không nhận được câu trả lời, Vân Dao nhận ra, nhìn hắn: “Thế nào, ngươi cảm thấy ta nói không đúng sao?”

Mộ Hàn Uyên suy nghĩ một lúc, cười khẽ một tiếng, nâng mắt lên: “Không có, chỉ là ta nghĩ, nếu ta có thể sinh cùng thời với sư tôn, trong những câu chuyện xa xưa vui buồn hờn giận của sư tôn, có hình bóng của ta, thế thì thật tốt.”

“...... Tốt cái gì.” Vân Dao nhíu mày, giọng điệu trở nên ảm đạm: “Những người mà ta quen biết, người còn sống chỉ còn lác đác mấy người. Bọn họ đều là con cưng của trời, vốn nên sống thật lâu.”

“Dù vậy, ta cùng bằng lòng.”

“?”

Vân Dao ngây người, ngước mắt lên, tìm kiếm đôi mắt của Mộ Hàn Uyên.

Đáng tiếc, người nọ vừa cụp mi xuống, cầm ấm trà lên, rót đầy cốc trà rỗng của nàng.

Nàng không thấy rõ ánh mắt của hắn khi nói chuyện.

Vân Dao do dự có nên hỏi tới cùng hay không —— Kể từ ngày đến Phạn Thiên Tự, nàng cảm thấy Mộ Hàn Uyên càng lúc càng kỳ lạ.

Giữa hai người dường như có một ranh giới vô hình, nếu nàng giẫm lên nó, có thể sẽ khiến nó lộ diện, nhưng Vân Dao không chắc chắn, thậm chí trong lòng còn muốn trốn tránh, nàng cảm thấy đó chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.

Nàng thà rằng nó cứ im ắng, vô hình, ẩn nấp, tốt nhất là không ai vạch trần, cũng như không ai vượt qua.

Cứ như chỉ cần làm thế thì có thể giả vờ rằng nó không tồn tại.

Trong sự trầm mặc vi diệu này, tiếng nước trà rơi xuống từ ấm, vang lên tiếng róc rách.

Người nọ xắn tay áo, cổ tay trắng lạnh đẹp hơn cả ngọc trúc, đốt ngón tay rõ ràng, bàn tay lẽ ra phải nâng kiếm đánh đàn thương xót chúng sinh, hiện tại lại cầm ấm rót trà cho nàng, được ánh hoàng hôn của rừng trúc đằng sau làm nổi bật, đẹp không sao tả xiết.

Vân Dao im lặng nhìn khung cảnh đẹp như tranh vẽ, thì bất chợt nghe Mộ Hàn Uyên nói.

“Có lẽ, Tiêu cốc chủ thích sư tôn.”

“——?”

Vân Dao lập tức bị kéo ra khỏi cảm xúc tốt đẹp.

Mặt nàng tối sầm.

“Vừa rồi ngươi không nghe ta nói sao?”

Mộ Hàn Uyên khẽ mỉm cười, đặt cốc trà xuống: “Ta chỉ đặt mình vào vị trí của Tiêu cốc chủ, ngưỡng mộ sư tôn tinh thần hăng hái, tràn đầy sức sống, cũng thích sư tôn không bị ràng buộc, tự do phóng khoáng, nhưng sư tôn luôn thích mạo hiểm, lần nào cũng bị thương trở về, ta chỉ có thể làm thế thôi.”

“Thế nào?”

“Không muốn mình làm kẻ ác, để rồi bị người lạnh nhạt hoặc đoạn tuyệt, cũng không nỡ làm kẻ ác, để ép người ngoan ngoãn nghe theo.” Mộ Hàn Uyên nhẹ nhàng nhìn Vân Dao: “Vậy nên, chỉ có thể nhờ sư huynh của người làm thay.”

“......”

Vân Dao từ từ ngã người ra sau.

Vẻ mặt của nàng vi diệu, gần như muốn chạy trốn.

Trong đầu óc hỗn loạn, chậm rãi tìm ra một con đường dường như có dấu vết để lần theo, nhưng Vân Dao vẫn chưa hết hy vọng: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.”

Mộ Hàn Uyên cười nhạt một tiếng, không cãi lại.

Càng suy nghĩ kỹ càng cảm thấy sợ hãi.

Vân Dao vội vàng lắc đầu, nàng ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: “Quên đi, đừng nói về hắn nữa. Hơn nữa đây là địa bàn của cốc Cửu Tư, nói xấu Tiêu Cửu Tư, quá mạo hiểm. Hôm nay ngươi có thấy tên Tiêu Trọng kia không, đệ tử của cốc Cửu Tư như bị hắn chuốc bùa mê thuốc lú, đều cùng một kiểu đức hạnh. Nếu có người đi ngang qua nghe được lời này, có lẽ sẽ xông vào quyết đấu với ta đấy.”

“Sư tôn cũng có đệ tử mà.” Đáy mắt của Mộ Hàn Uyên chứa ý cười, rót trà cho Vân Dao, sau đó ngước mắt lên nhìn nàng: “Mưa gió ập đến, đệ tử cản giúp sư tôn.”

Dứt lời, đuôi mắt của người nọ hơi nhướng lên, trút bỏ vẻ xuất trần thanh cao tuấn nhã, trong nháy mắt hệt như một thanh kiếm sắc bén.

Vân Dao giật mình một lúc, vô thức buột miệng nói: “Nhân lúc chuyến đi đến Phù Ngọc Cung này không ngự kiếm, nếu trên đường đi rảnh rỗi, ta sẽ dạy ngươi kiếm pháp Nại Hà.”

Mộ Hàn Uyên hơi ngạc nhiên: “Ta nghĩ rằng, sư tôn không muốn ta học kiếm.”

“Sao có thể?”

“Năm ấy khi ở trên núi Phục Linh, sư tôn nói, sau này sẽ tặng cho ta một chiếc đàn, bảo ta đừng học chém chém giết giết.”

“.....”

Vân Dao ngây người.

Nàng biết ba trăm năm nay hắn không tu công phạt, chỉ tập âm luật; không cầm kiếm, chỉ khống cầm —— Cả thế gian đều biết như thế, cho nên nhiều người tiếc nuối, nghĩ rằng hắn tự cắt đứt tiên đồ của mình. Nàng cũng giống như người đời, đều cho rằng hắn là thánh nhân thương xót chúng sinh, không thích thuật sát phạt.

Nhưng hóa ra, tất cả chỉ vì một câu nói của nàng năm xưa.

Thảo nào……

Thảo nào kiếp trước khi nghĩ rằng nàng tặng đàn cho hắn vì muốn hắn trông giống Mộ Cửu Thiên, hắn lại tuyệt vọng như thế.

Trái tim Vân Dao hơi chua chát khó chịu, nàng mở miệng, nhưng cảm thấy giọng mình khàn đến mức không nói nên lời.

“Ngươi đã quên.” Vân Dao nhanh chóng siết chặt đầu ngón tay, ngước mắt gắng gượng mỉm cười: “Năm ấy trên núi Phục Linh, trước khi ta nói những lời kia, còn có nửa câu."

Mộ Hàn Uyên khựng lại, đôi mắt đen như mực hơi nâng lên.

Vân Dao như đang mỉm cười tiếc nuối: “Khi ấy, điều kiện tiên quyết khi ta nói, chính là ngươi thích ca khúc ta thổi cho ngươi nghe.”

Hô hấp của nàng trầm xuống, hơi buồn bã, lúc này như đang nhìn Mộ Hàn Uyên, nhưng lại giống như xuyên qua hắn, dường như nàng nhìn thấy đệ tử nhập ma của kiếp trước, mặt mũi lạnh lẽo, tóc trắng như tuyết.

“Ta nghĩ ngươi thích âm luật, cho nên mới không muốn ngươi dính máu……”

Mộ Hàn Uyên không nói nên lời.

Chuyện cũ rõ mồn một, có lẽ chỉ có mình hắn biết.

Thứ hắn thích lúc ấy không phải âm luật, mà là áo đỏ bên ngoài sơn động, từ đầu đến cuối luôn tin tưởng hắn, chưa bao giờ rời đi, vì hắn thổi một khúc an hồn.

Đã trôi qua quá lâu, chính Mộ Hàn Uyên cũng không có cách nào phân biệt được, tình cảm mà năm ấy hắn dành cho nàng, là kiểu thích gì.

Nhưng điều ấy không quan trọng, thậm chí, hắn lười phân biệt.

Hắn chỉ biết, nàng là toàn bộ thất tình của hắn.

Chỉ cần không mất đi như trong giấc mơ, chỉ cần thân thể và trái tim nàng đều ở bên hắn, chỉ cần giữa hắn và sư tôn không tồn tại người khác, là tình hay ái, đều không quan trọng.

Hắn chỉ cần, duy nhất sư tôn của hắn.

“—— Hàn Uyên?”

Giọng nói của Vân Dao lọt vào tai Mộ Hàn Uyên.

Ngón tay của người nọ run lên, mới phát hiện cốc trà mà hắn đang rót đã đầy, cứ như hắn thất thần vì bị thứ gì đó mê hoặc.

“Xin lỗi, sư tôn…..” Mộ Hàn Uyên cầm khăn lau trà, bàn tay đang lau bàn đá dừng lại, hắn giật mình ngẩng đầu lên: “Người gọi ta là gì?”

“Ừm, Hàn Uyên?”

Vân Dao ra vẻ không chột dạ, chớp mắt: “Lúc trước chưởng môn sư điệt nói với ta, hình như ngươi không thích họ của mình?”

“Không.” Mộ Hàn Uyên nói: “Chỉ cần là sư tôn ban tặng, ta đều thích.”

Vân Dao im lặng.

Sư tôn ban cho ngươi, có thể.

Sư tôn vì người khác mà ban cho ngươi, như thế thì không được, đúng không?

Tựa như một đứa bé cố chấp hai bàn tay trắng, bỗng dưng tìm thấy một khúc gỗ duy nhất giữa đại dương bao la, nó thà rằng chết đuối, cũng không muốn chấp nhận rằng trên đó viết tên của người khác, nó chỉ muốn khúc gỗ ấy đến vì nó thôi.

“Ta sẽ dạy ngươi kiếm pháp Nại Hà.”

Vân Dao đứng lên, cầm kiếm, không quên tuyên bố trước: “Nhớ kỹ, kiếm pháp này do một mình ta sáng tạo, tuyệt đối không liên quan đến bất cứ người nào khác, hơn nữa, ta chỉ dạy cho một mình ngươi.”

“......”

Mộ Hàn Uyên mỉm cười cụp mắt xuống: “Vâng, sư tôn.”

Kiếm khí khiến hoa trong vườn rơi lả tả, ánh tịch dương rơi xuống khỏi cành cây, thay vào đó là nửa vầng trăng sáng, ánh trăng rực rỡ buông xuống.

Một ngày ngự kiếm cùng với nửa đêm dạy kiếm pháp, khiến nàng mệt mỏi. Vân Dao thu kiếm lại, vươn vai xoay eo: “Ta đi ngủ đây, ngươi tự luyện đi, có cái gì không hiểu, ngày mai hỏi ta.”

“Ngủ ngon, sư tôn.”

“.....”

Vân Dao lười biếng giơ tay ra sau, ra hiệu rằng mình nghe rồi.

Khi y phục màu đỏ biến mất sau cánh cửa, trên bàn đá dưới đình nghỉ mát, cuối cùng tiểu kim liên cũng không nhịn được nữa, kim quang dâng lên, nó hóa thành hình người.

Tiểu kim liên nhào đến lấy trà bánh trong mâm, mỗi tay đều đầy ắp.

“Con cũng muốn ăn!”

“Không ai giành với con.” Mộ Hàn Uyên thu hồi cành đào mà Vân Dao thuận tay bẻ cho hắn, trở về đình nghỉ mát, thuận tay phẩy một cái, bánh ngọt trong tay tiểu kim liên rơi xuống mâm: “Ăn trông nồi, ngồi trông hướng.”

Tiểu kim liên chỉ còn cầm một miếng bánh, đau khổ bị ép ngồi xuống băng ghế bên cạnh.

Sau khi ăn hết miếng bánh ngọt, tiểu kim liên mới được thả ra, nó cuộn người lại, chống cằm nhìn Mộ Hàn Uyên: “Phụ thân nói, có thật không?”

“Hửm?” Mộ Hàn Uyên không ngước mắt lên.

“Có người, thích, mẫu thân.”

Cuối cùng Mộ Hàn Uyên cũng rời mắt khỏi cành đào, hắn thản nhiên hỏi: “Con có hiểu thế nào là thích không?”

Tiểu kim liên mím môi: “Con hiểu, phụ thân không hiểu.”

“......”

Mộ Hàn Uyên nghiêng người nhìn nó: “Thật sao?”

“Phụ thân, không nên, nói cho mẫu thân biết.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu kim liên từ từ nghiêm túc, nói từng từ một: “Biết, không tốt.”

Dường như Mộ Hàn Uyên mỉm cười.

Cùng với nụ cười ấy, cành đào trong tay hắn khẽ run lên, mầm non ban đầu hóa thành lá xanh, nụ hoa ngượng ngùng bung nở.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nó nở bừng rực rỡ trong lòng bàn tay của hắn.

“Oa.” Tiểu kim liên mở to mắt.

Mộ Hàn Uyên cụp mắt, mỉm cười khẽ nói: “Là con không hiểu mẫu thân. Tính cách của nàng, càng vạch trần, nàng sẽ càng cách xa.”

Tiểu kim liên không hiểu gì, ngơ ngác nhìn hắn.

Mộ Hàn Uyên nói khẽ: “Bởi vì nàng từng đánh mất một số người thân thiết và quan trọng nhất, nàng không muốn đánh mất nữa.”

“Biện pháp đảm bảo nhất để không bao giờ đánh mất, chính là chưa từng có được.”

“Đây mới là nàng.”

Nghe xong, tiểu kim liên có cái hiểu có cái không: “Vậy, hiện tại, người thân thiết, của mẫu thân, chỉ có phụ thân thôi sao?”

“...... Không.”

Nụ cười nhàn nhạt tắt dần trên khóe môi của Mộ Hàn Uyên.

Hắn hơi ngước mắt lên, nhìn về hướng bắc phía trên đình nghỉ mát. Chỉ là một ánh nhìn xa xăm, nhưng lại hệt như xuyên qua tầng tầng lớp lớp lầu các đình đài, non sông nhân gian, nhìn ngắm một người đã hoàn toàn thay đổi.

“Nàng còn có một người bạn cũ còn sống trên đời, nhưng, nàng không biết.”

——

Cùng lúc đó.

Hướng bắc cốc Cửu Tư, cách xa nghìn dặm, ánh trăng lành lạnh trong veo.

Trong khu rừng dưới ánh trăng, một nhóm người ngồi cùng nhau, sắc mặt càng lúc càng lạnh buốt.

“Nếu không phải vì linh bảo đợt này bị tiết lộ, rồi bị truy sát ngay trong Tiên Vực, ta thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng, ấy thế mà cốc Cửu Tư của chúng ta bị người của Phù Ngọc Cung trà trộn vào suốt ba trăm năm.”

Người nói chuyện âm sắc nặng nề, thái dương nổi lên gân xanh, chứng tỏ tâm tình không bình tĩnh của y.

Người bên cạnh trả lời: “May mà chúng ta chia thành hai đường, dùng thủ thuật che mắt tạm thời lừa gạt bọn họ.”

“Đến khi rời cốc đến Tiên Môn Đại Bỉ, mới thật sự nguy hiểm. Chỉ là không biết Phù Ngọc Cung biết được bao nhiêu về linh bảo này. Nếu bọn họ đã biết toàn bộ, chắc chắn sẽ không để chúng ta thành công đưa nó đến Tiên Môn Đại Bỉ.”

“Cốc Cửu Tư ta chưa bao giờ đối xử tệ với đệ tử —— Ấy thế mà thằng ranh kia dám phản bội, đúng là vô cùng đáng hận!!”

Người lên tiếng trước vô cùng tức giận, một quyền đấm mạnh vào thân cây, gây ra một vết lõm sâu.

Những người còn lại mặc dù không lên tiếng, nhưng rõ ràng cảm xúc cũng không khác gì người nọ.

Giữa khoảng lặng này.

“Cốc Cửu Tư ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, bị trà trộn vào là chuyện bình thường.”

Một giọng nói rầu rĩ chợt vang lên.

Trong số những người đang ngồi, có một người đặc biệt không hòa hợp với bầu không khí hiện tại ——

Người nọ dựa vào thân cây, chân này vắt lên chân kia, thần thái lười biếng chẳng ra sao, thậm chí trên mặt còn đang đắp một chiếc lá khoai lớn chẳng biết lấy từ đâu.

Lá khoai che kín toàn bộ khuôn mặt của người nọ, thậm chí che phủ qua cả cằm của hắn, thế nên giọng nói cũng bị lá cây dày cộm bịt lại, nghe rất mơ hồ và buồn ngủ ——

“Các ngươi đấy, tự đặt ra quá nhiều yêu cầu cho bản thân, điểm mấu chốt quá cao, cho nên mới sống mệt mỏi như vậy. Ngươi nhìn đám người Phù Ngọc Cung đi, không nói đạo lý, không có điểm mấu chốt, không biết xấu hổ, không từ thủ đoạn, cho nên chuyện xấu gì bọn họ cũng dám làm, bởi vậy nên mới có thể thoải mái ung dung tự tại ở Tiên Vực ba trăm năm.”

“......”

Mọi người bị hắn làm á khẩu không trả lời được, ấy vậy mà anh chàng này nói xong còn há miệng ngáp một cái.

Ẩn ý châm biếm như dâng cao.

Cốc Cửu Tư tuyển chọn đệ tử, coi trọng nhất là tâm tính “trung chính thanh trực”, cho nên trong số các đệ tử có khá nhiều kẻ ngốc tính tình thẳng thắn, không biết thế nào là khéo léo, thế nào là mềm dẻo.

Thế là, sau khi anh chàng dưới lá khoai dứt lời, có người không nhịn được, cau mày nói: “Tuy rằng không biết tại sao cốc chủ bảo bọn ta mọi việc nghe theo công tử, nhưng nếu công tử tiếp tục không phân rõ thị phi trắng đen, thì ta chỉ đành bưng tai bịt mắt, không nghe lời công tử nói.”

Người dưới lá khoai phiền muộn cười một tiếng, sau đó ho khan hai tiếng.

Bên trái hắn, một thanh niên cốc Cửu Tư trừng người vừa mới lên tiếng, sau đó quay sang an ủi hắn: “Ô công tử đừng nổi giận, vết thương của ngài thế nào?”

“......”

Lá khoai rơi xuống khi người nọ ho, dưới ánh trăng lạnh lẽo, lộ ra khuôn mặt bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Khóe môi dính màu đỏ bừng, bị hắn giơ tay lau đi.

“Không sao, không chết đâu.”

—— Nếu Vân Dao ở đây, nàng có thể nương theo ánh trắng để thấy rõ ràng, người mà các trưởng lão hạch tâm của cốc Cửu Tư gọi là “Ô công tử”, chính là đệ tử ngoại môn của Càn Môn đột nhiên mất tích ở núi Tàng Long, Ô Thiên Nhai.

Thấy Ô Thiên Nhai ho ra máu, trưởng lão vừa lên tiếng lúng túng, vò vạt áo mấy lần, cuối cùng khi định nói xin lỗi thì bị Ô Thiên Nhai bật cười cắt ngang.

“Đừng nhẫn nhịn, ngươi nói đúng mà, ta vốn không phải kiểu người trắng đen rõ ràng.”

Hắn như đang thở dài, dựa vào thân cây xù xì, ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng rọi xuống qua chạc cây tối om.

Thanh lãnh vô trần.

Ấy thế mà chiếu lên người hắn, thật đáng tiếc.

“Còn ngàn dặm nữa thôi, ngày mai sẽ đến nơi. Hiện tại đã vào địa giới của cốc Cửu Tư, nếu không, không muốn bại lộ hành tung bí bảo, tông môn có thể triệu tập các đệ tử.” Người bên trái trấn an: “Ô công tử có thể yên tâm.”

Ô Thiên Nhai hoàn hồn: “Kế này thực hiện vội vội vàng vàng, vất vả các ngươi tập kích bất ngờ núi Lưỡng Giới suốt đêm.”

Người nọ do dự một chút, sau đó hỏi: “Trước đó, suốt đường đi bị truy sát, cũng không ở trong địa giới của cốc Cửu Tư, ta không dám vọng ngôn. Hiện tại cuối cùng cũng có thể thả lỏng, ta có thể hỏi Ô công tử một chuyện không?”

“Lần sau đừng dài dòng như thế.” Ô Thiên Nhai cười mà như không cười: “Cứ hỏi thẳng đi.”

Người nọ không cảm thấy quái lạ: “Qua truyền tin với cốc chủ mà bọn ta biết, Ô công tử ẩn núp ở thành Huyền Vũ Ma Vực mấy chục năm, bày mưu đã lâu, không biết tại sao lần này không làm theo kế hoạch vốn có, mà bỗng nhiên sinh biến?”

Vẻ mặt vốn thản nhiên vô vị của Ô Thiên Nhai hiếm khi xuất hiện một chút lúng túng.

Hắn ho nhẹ rồi ngồi thẳng người: “Nhất thời làm theo cảm tính, ra tay phá rối ván cờ của Phù Ngọc Cung, bị bọn họ lần theo manh mối nội bộ, thấy sắp mò đến ta, cho nên ta mới tiên hạ thủ vi cường, mang theo kế hoạch dự phòng bỏ chạy. Chậc, nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, sư huynh quả thật không lừa ta……”

Mấy người cốc Cửu Tư hiển nhiên đều không ngờ nguyên nhân lại là chuyện nhỏ như vậy, nên không khỏi bật cười.

Ngay cả người vừa trừng mắt với Ô Thiên Nhai cũng hơi buồn cười: “Xem ra Ô công tử cũng không phải như lời ngài vừa nói, lòng dạ độc ác, không phân biệt rõ trắng đen.”

“......”

Nụ cười của Ô Thiên Nhai phai nhạt.

Hắn nhặt lá khoai lên, im lặng một lúc, rồi chợt mỉm cười, nhìn người vừa mở miệng.

“Uầy, đêm dài, hay là ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện dân gian được lưu truyền rộng rãi ở Bắc Cương Ma Vực nhé.”

Mọi người sửng sốt, không biết hắn sẽ kể câu chuyện gì.

Ô Thiên Nhai không để ý lắm, lẩm bẩm tự kể.

“Ngày xửa ngày xưa, có một con ác long cư ngụ ở một nơi, con ác long kia giết người phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm, người dân nơi đó chịu nhiều khốn khổ. Nhiều người nhà tan cửa nát, trải qua những ngày tháng cực khổ lầm than bi thảm. Sau đó, có vài người trẻ tuổi dũng cảm đứng lên, bọn họ muốn đến vực sâu nơi ác long cư ngụ, tìm cơ hội giết nó, như thế mới có thể cứu mọi người.”

“Những người trẻ tuổi ấy, từng người từng người một, dùng hết mọi cách, nhưng tất cả đều chết dưới vực sâu kia, không bao giờ quay trở về. Cho đến người trẻ tuổi cuối cùng.”

“Hắn đi, hắn thành công, hắn đã giết chết ác long —— Nhưng hắn cũng không thể trở về.”

Trong tĩnh lặng, Ô Thiên Nhai đặt lá khoai trong tay xuống, mỉm cười hỏi: “Ngươi có biết tại sao không?”

Dưới ánh trăng trong treo lành lạnh, tiếng gió thổi như tiếng khóc than.

Thanh niên cầm lá khoai lên che mặt, che đi ánh trăng thanh lãnh vô trần.

Tiếng cười khe khẽ và trào phúng vang lên dưới chiếc lá.

“Bởi vì chỉ có ác long, mới có thể giết chết ác long.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio