Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, vô số suy nghĩ đồng thời ùa vào đầu Vân Dao.
Bao gồm “Nắm cổ áo của hắn lôi ra ngoài đánh một trận” “Chất vấn hắn tại sao ba trăm năm nay không có tin tức gì khiến nàng nghĩ rằng hắn thật sự chết không toàn thây” “Vừa khóc vừa nắm vạt áo của hắn hỏi cớ sao hắn nhẫn tâm vứt bỏ sư muội, đồ đệ, thậm chí toàn bộ tông môn”......
Những suy nghĩ ấy như thủy triều dâng rồi, rồi lại như thủy triều rút xuống, không còn lại chút dấu vết gì.
Hệt như những cảm xúc dâng trào trong tim Vân Dao, sau đó lắng xuống.
Nàng ổn định lại hô hấp, rủ mí mắt xuống.
Trưởng lão cốc Cửu Tư bên cạnh rõ ràng đã thông đồng trước với Ô Thiên Nhai, hơi không thành thạo phối hợp: “Ồ, các vị là đệ tử đồng môn, chắc là đã gặp mặt ở Càn Môn rồi nhỉ? Lần này bọn ta phải cảm ơn Ô đạo hữu, trong đội hộ tống linh bảo có đệ tử phản bội, trên đường về cốc bị người ám toán, may mà Ô đạo hữu rút đao tương trợ……”
Trưởng lão vừa đón nhận ánh mắt ám chỉ ở bên cạnh vừa vắt óc nặn ra từng từ.
Chỉ là chưa tập diễn xong thì chợt nghe bên cạnh vang lên một câu nhàn nhạt: “Các trưởng lão của cốc Cửu Tư, ngay cả Hàn Uyên Tôn cũng không tin, vậy mà lại dễ dàng tin tưởng một đệ tử bình thường gặp chuyện bất bình?”
“——”
Sắc mặt của các trưởng lão cốc Cửu Tư đồng loạt cứng đờ.
Diễn xuất kém cỏi và ánh mắt đều vô thức đổ vào Ô Thiên Nhai, nhưng may mà phản ứng coi như đúng lúc, đổ được nửa chừng thì dừng lại ngay.
Trong điện phút chốc im ắng quỷ dị.
Ô Thiên Nhai phản ứng nhanh nhất, mỉm cười không tim không phổi: “Có lẽ các trưởng lão nghĩ rằng ta trông hiền lành, phong lưu phóng khoáng, hào hiệp phong độ, chắc chắn không phải kẻ đại gian đại ác, đúng không?”
Đinh Tiểu trở lại bình thường, quay mặt sang một bên, lẩm bẩm: “Là thấy huynh trông ngờ nghệch thẳng thắn thì có.”
Thấy sắc mặt của Vân Dao hờ hững không nhìn ra nông sâu, các trưởng lão cốc Cửu Tư ngập ngừng muốn cứu vãn.
Sau đó nhìn thấy hồng y nữ tử chợt xoay người đi về phía chỗ ngồi: “Thôi, đừng nói mấy chuyện vớ vẩn nữa.”
Vừa dứt lời, chính Vân Dao dường như cũng hơi giật mình, nàng ngồi nghiêng người trên ghế, để không thấy bất cứ ai: “Việc khẩn cấp trước mắt là hộ tống linh bảo này lên Thiên Sơn, các trưởng lão nói đi —— Rốt cuộc linh bảo này có gì thần kỳ, tại sao ma tu phải liều mạng ngăn cản.”
“.......”
Khoảnh khắc nghe thấy giọng điệu bình tĩnh đến lạ thường của mình, Vân Dao bỗng nhiên bừng tỉnh.
Những ký ức sư môn khó quên rõ mồn một trước mắt, cuối cùng cũng giống như những lá thư bức họa xa xưa, một ngày nào đó, nét mực sẽ phai nhạt.
Những người ấy và hồi ức vĩnh viễn ở lại quá khứ, nhưng nàng thì không thể.
Nàng phải thoát khỏi những bức họa ấy, thoát khỏi cái bóng của tiểu sư muội Càn Môn luôn được sư phụ và các sư huynh sư tỷ bảo vệ sau lưng —— Dù khó khăn cách mấy thì nàng cũng phải tự mình thoát ra.
Nàng hoài niệm quá khứ và bản thân thuở xưa biết bao nhiêu.
Nhưng nàng không thể tiếp tục là tiểu sư muội của bất cứ ai nữa.
Nàng phải là Vân Dao, là tiểu sư thúc tổ của Càn Môn, là người có tu vi và kiếm pháp giỏi nhất Càn Môn, là định hải thần châm của Càn Môn ở Tiên Vực.
“Sư tôn đừng buồn.”
Trong lúc Vân Dao đang thất thần, một giọng nói khe khẽ nhẹ nhàng len lỏi vào thức hải của nàng.
Nàng vô thức ngoảnh đầu nhìn lại.
Cách chiếc bàn vuông nhỏ hẹp, đôi mắt của Mộ Hàn Uyên như một chiếc hồ ngày xuân, không sâu, nhưng lại trong veo: “Ta đã nói rồi, sau này có ta, sư tôn sẽ không lẻ loi một mình nữa.”
“......”
Trong chớp mắt ấy, hắn như có thể nhìn thấu hết mọi suy nghĩ trong lòng nàng, ánh mắt của Vân Dao dao động, vô thức tránh né.
Giữa điện, các trưởng lão cốc Cửu Tư đã vẫy lui các đệ tử không liên quan.
Chiếc hộp chứa bí bảo được gỡ bỏ từng lớp niêm phong.
Trưởng lão đứng đầu trịnh trọng nói: “Nhìn vẻ bên ngoài, linh bảo này chỉ một tấm gương do một khối đá được đánh bóng nhẵn nhụi. Chẳng qua khác với lời đồn trong Tiên Vực mấy ngày nay, nó không thể khuếch trương gia tăng linh hải linh mạch, cũng không thể giúp tu giả ngộ đạo phá cảnh. Công dụng của nó chỉ có một —— Tỏ rõ quá khứ, đoán trước tương lai.”
Lời này vừa thốt ra, cả điện im phăng phắc.
Bọn Đinh Tiểu chấn động.
Sau khi trở lại bình thường, Vân Dao đột nhiên ngước mắt lên, nhíu mày.
…… Có lẽ bọn họ không hiểu rõ, nhưng nàng đến từ Tiên giới, vậy nên nàng hiểu rõ những điều cấm kỵ của trời đất.
Mắt Vãng Sinh của Hồng Trần Phật tử phải trả giá bằng mỗi đêm vào quỷ ngục siêu độ oan hồn, nhưng chỉ có một mình y có thể nhìn thấy, còn nếu là một tảng đá, có năng lực đáng sợ như tỏ rõ quá khứ đoán trước tương lai, hiển ảnh trước thế gian —— Rõ ràng đã vượt qua phạm trù của đồ vật cõi Phàm.
Dẫu là thiên địa chí bảo, cũng không thể như thế.
Đinh Tiểu không kìm được mà nói: “Nếu thật sự là vật tạo hóa như thế, quả thật xứng là linh bảo mà hai cõi tranh nhau —— Nhưng vừa rồi trưởng lão nói, đối với nhiều người, nó chẳng khác gì một tảng đá mà?”
“Phải, bởi vì ta chưa nói về hạn chế của linh bảo này,” Đối phương cười khổ: “Đối tượng mà nó có thể tỏ rõ quá khứ đoán trước tương lai, phải thỏa một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Ma tu.”
“——?”
Mí mắt của Vân Dao đột nhiên giật giật.
Điều kiện và công dụng, sao nghe quen thế nhỉ?
Trong điện, linh bảo bị phong ấn trong hộp được cởi bỏ tầng tầng lớp lớp cấm chế, chỉ còn lại hoa văn phức tạp bao phủ trên nắp hộp.
Một vị trưởng lão cốc Cửu Tư cởi bỏ cấm chế theo bản năng đẩy nắp hộp ra, mở một khe hở nhỏ.
Ánh quang chói mắt tỏa ra từ khe hở ấy.
“Vù vù ——!”
“Ầm!...... Bang bang!”
Như cảm ứng được điều gì đó bên ngoài hộp, chiếc hộp chứa linh bảo đột nhiên rung lắc dữ dội, linh bảo trong hộp va chạm vang dội.
Mọi người trong điện biến sắc.
Khuôn mặt của Ô Thiên Nhai chợt lạnh buốt: “Đóng lại.”
Câu nói trầm thấp này được truyền qua thần thức, trưởng lão đứng gần nhất giật mình giơ tay muốn đóng chặt nắp hộp lại.
Ngay lúc này, một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt lên nắp hộp.
Trưởng lão kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Vân đạo hữu, cô ——”
“Suỵt.”
Vân Dao ngắt lời, tiến đến gần, rủ mắt nhìn xuống bên trong chiếc hộp.
Sau khi nhìn rõ hoa văn kỳ lạ và màu sắc của chiếc gương, hàng mày đang nhíu chặt của nàng thả lỏng, lộ ra chút sáng tỏ, nhưng lại pha thêm chút kỳ lạ khó hiểu:
“Quả thật là…… gương Thiên Chiếu.”
Những trưởng lão gần nàng đều căng thẳng đến mức muốn rút kiếm, nghe thế, tất cả lập tức sửng sốt.
Trái phải nhìn nhau, người dẫn đầu cẩn thận hỏi: “Vân đạo hữu biết thứ này sao?”
“Coi như là vậy đi, thấy trong sách cổ.”
Vân Dao nói nhăng nói cuội.
—— Nơi nàng nhìn thấy nó không phải trong sách cổ, thậm chí không phải trong Phàm giới.
Gương Thiên Chiếu còn có tên gọi khác là gương Chiếu Yêu, được đặt trên cửa cung của cấm địa Tư Thiên Cung trên Tiên giới, dùng để tra nghiệm và cảnh báo tất cả yêu ma quỷ quái đi ngang qua. Nghe đồn nơi ấy là nơi ở của chủ nhân Tư Thiên Cung, bên trong cất giấu hai món thần khí thượng cổ có thể làm nghiêng trời lệch đất.
Nhưng, vị Thần quân thần bí nhất Tiên giới ấy đã rất lâu rồi không xuất hiện.
Ít nhất sau khi Vân Dao phi thăng thượng giới, với tư cách là tiểu tiên của Tư Thiên Cung, nàng chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt thật của chủ nhân Tư Thiên Cung, người được đồn là vị thần đứng đầu Thần quân bát phương —— Đừng nói là khuôn mặt, nàng còn chẳng biết người nọ là nam hay nữ.
Thần kỳ thật.
Chiếc gương giữ cửa kiêm báo hiệu của chủ nhân Tư Thiên Cung, sao lại rơi xuống cõi Phàm?
Vân Dao đang thắc mắc thì đột nhiên cảm thấy chiếc hộp bên dưới ngón tay mình hình như đang run rẩy dữ dội hơn.
Nếu nói vừa rồi là sự run rẩy vì kinh hoàng tột độ, thì bây giờ, nó giống như……
Hưng phấn?
Bàn tay đang đặt trên nắp hộp của Vân Dao cứng đờ.
Chẳng lẽ nó cảm nhận được hơi thở tiên cách trên người nàng?
“Các vị đạo hữu, các vị có cảm thấy âm thanh mà linh bảo va chạm vào thành hộp rõ ràng hơn không?” Bên phía cốc Cửu Tư, một trưởng lão cứng nhắc hỏi.
Một trưởng lão khác cảnh giác nhìn mọi người trong điện: “Chẳng lẽ nó cảm ứng được điều gì?”
Vừa dứt lời, tiếng hô hấp trong điện dường như đều dừng lại.
“......”
Vân Dao lặng lẽ rụt tay lại.
Tiểu kim liên từ từ co cánh hoa lại.
Mộ Hàn Uyên im lặng cụp mắt, liếc nhìn lồng ngực của mình.
Ô Thiên Nhai lùi bước.
Trong số năm người của Càn Môn lúc này, chỉ có Đinh Tiểu và Hà Phượng Minh giống như hai kẻ ngốc nghếch đơn thuần, hai người kinh ngạc, theo lời nói của trưởng lão cốc Cửu Tư, chạm vào vỏ kiếm, cảnh giác nhìn mọi người cốc Cửu Tư phía đối diện.
Cuối cùng Vân Dao ho nhẹ một tiếng, phá vỡ cục diện bế tắc: “Đều là người hộ tống nó đến Thiên Sơn, mọi người đừng đề phòng nhau, hơn nữa các ngươi không cần lo lắng, trừ phi bọn chúng cướp cả chiếc hộp đi, còn phải đảm bảo chúng ta không cướp về, nếu không……”
Vân Dao cười mà như không cười nhìn đám người cốc Cửu Tư: “Nhất định sẽ như mong muốn của mọi người, đến Thiên Sơn, tại Tiên Môn Đại Bỉ, trước mặt tất cả tiên môn Tiên Vực, chiếu rọi tất cả yêu ma quỷ quái.”
Các trưởng lão cốc Cửu Tư vẫn cảnh giác như cũ.
“Nếu Vân đạo hữu đoán được kế hoạch của bọn ta, vậy cô cũng hiểu rõ, ma tu ẩn náu trong Phù Ngọc Cung sẽ không bao giờ để vật này xuất hiện trong Tiên Môn Đại Bỉ —— Thay vì cướp đi, bọn chúng chỉ cần phái người trà trộn vào đội ngũ, tìm cơ hội đập nát nó, như thế mọi chuyện sẽ kết thúc!”
“Không nói đến chuyện liệu đám ma tu kia có nỡ phá hủy một món tiên…… linh bảo có thể đoán được tương lai này không,” Vân Dao khựng lại một chút: “Chỉ nói chiếc gương này, quý cốc hợp sức mọi người lại, cũng không thể phá hủy nó —— Trưởng lão có tin không?”
“Nói nhăng nói cuội.” Một trưởng lão nóng nảy giận tím mặt.
Vân Dao cười nhạt một tiếng, giơ tay mời: “Không tin thì thử đi.”
Trưởng lão kia tức giận muốn bước ra, nhưng đột nhiên dừng lại, phẫn nộ chỉ vào Vân Dao: “Hay cho chiêu mượn dao giết người, ngươi có phải mật thám ma tu ẩn náu trong Càn Môn không? Muốn lừa ta đập chiếc gương này à?!”
“Thôi được rồi.”
Vân Dao lười nói lời thừa thãi, nàng nhún vai: “Để ta thử.”
Vừa dứt lời, một đạo kiếm quang bất thình lình xẹt qua tiền điện, như ánh tuyết rọi vào mắt.
Vẻ mặt của các trưởng lão cốc Cửu Tư biến đổi, không hẹn mà cùng né khỏi chiếc hộp, hung hãn tấn công Vân Dao ——
“Coong!”
Tiếng đàn vang lên khiến chim chóc kinh sợ.
Kiếm ý đầy sát khí lao đến trước mặt Vân Dao bị một cơn gió xuân dịu dàng vô hình đánh tan, hóa thành một cơn mưa vàng óng rơi khắp điện.
Trong chốc lát, gió ngưng mây dừng, mọi người trong điện như đang kẹt trong một bức tranh.
Vân Dao đứng bên cạnh hộp gỗ, không bị thương chút nào.
Và, xung quanh nàng ——
Phía trước, Ô Thiên Nhai giơ kiếm, cản giữa nàng và phe cốc Cửu Tư.
Đằng sau, Mộ Hàn Uyên và trường cầm lơ lửng, ngón tay của hắn đặt trên dây đàn, mạnh mẽ ấn xuống, như đang giữ một đòn sát thế chuẩn bị bắn ra, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn cốc Cửu Tư đang động thử phía đối diện.
Các trưởng lão cốc Cửu Tư bên kia hung tợn trợn mắt, bất chấp linh lực hóa thành mưa đang rơi xuống quanh người, bọn họ gắt gao trừng mắt nhìn chiếc hộp trước người Vân Dao.
—— Vừa rồi mọi người đều thấy rõ ràng, kiếm thế đầy sát khí của Vân Dao đã thật sự chém xuống chiếc hộp.
Khẳng định không còn cơ hội cứu vãn, các trưởng lão ngạc nhiên giận dữ, khí thế hung hãn bùng lên.
“Ô Thiên Nhai! Tại sao ngươi lật lọng?!”
“Uổng phí cốc chủ tin tưởng ngươi như vậy ——”
“Ồn quá.” Vân Dao nói khẽ, ngắt lời đối phương: “Tự qua đây xem, xem xem chiếc gương này có bị hư hại gì không?”
“......”
Bốn vị trưởng lão do dự nhìn nhau.
Vân Dao nói xong, bọn họ cũng phát hiện —— Quả nhiên không ai cảm nhận được hơi thở của linh bảo trong hộp có gì hư hại, cùng lắm, so với lúc nãy, nó yên tĩnh hơn nhiều, hình như đang co rúm trong góc, sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Nhưng vẫn không chắc lắm, bọn họ rối rít tiến lên xem.
Vân Dao lùi lại nửa bước, ánh mắt đảo qua bốn người bọn họ.
Ra tay nhanh, chuẩn, độc, không đòn nào đánh trượt. Ngay cả tên chó Tiêu Trọng xấu bụng đang giả vờ làm không khí ngồi trên ghế cũng ngăn cản kiếm khí của nàng.
Xem ra, ít nhất, trong cốc Cửu Tư, những người này có thể tin được.
Trong khi Vân Dao đang nghĩ về điều này, bọn họ đã kiểm tra xong, ai cũng tỏ ra vô cùng khó tin.
“Chiếc gương này, tại sao chịu một đòn như thế mà không hề hấn gì?”
“Bởi vì các ngươi không biết lai lịch của nó đấy.”
Vân Dao suy nghĩ một chút, cuối cùng tiết lộ một nửa sự thật: “Theo sách cổ ghi chép, thứ này là đồ của Tiên giới, có lẽ vì lẽ đó, chỉ có thể dựa vào sức người để vận chuyển, không thể thu nạp vào bất cứ pháp khí trữ vật nào của Phàm giới để đưa thẳng đến Thiên Sơn.”
“Đồ của Tiên giới?!”
“Đúng vậy, Tiên và Phàm vốn khác biệt.” Vân Dao liếc nhìn chiếc gương trong hộp, sau đó thuận tay đóng nắp hộp lại: “Với sức mạnh của Phàm giới, muốn tổn hại đồ của Tiên giới, là chuyện tuyệt đối không thể làm được.”
Trước khi đối phương mở miệng, Vân Dao bổ sung: “Độ Kiếp cảnh cũng không thể.”
Giải đáp hết nghi vấn của đối phương, cũng như biết hết kế hoạch của bọn họ, Vân Dao uể oải xoay người lại, giọng điệu cũng trở nên rời rạc: “Chỉ cần các ngươi không sợ bị cướp, thì có thể treo nó trước ngực.”
Nàng vừa bước ra ngoài vừa liếc các trưởng lão mặt đỏ tía tai: “Dùng làm gương hộ tâm?”
Trưởng lão đứng đầu trở lại bình thường, lo lắng hỏi: “Đạo hữu muốn đi đâu?”
“Trở về phòng, nghỉ ngơi. Chuyện còn lại ta không giúp được gì, khi nào lên đường thì gọi ta.”
Vân Dao nói, sau đó ngoắc tay: “Đi.”
“?”
Mọi người ngỡ ngàng, không biết câu này đang nói với ai.
Sau đó, bên phía Càn Môn, trường bào trắng như tuyết của Mộ Hàn Uyên nhấc lên, hắn phất tay qua đàn Mẫn Sinh, thu về bên đai lưng ngọc.
Hắn nâng kim liên lên, khẽ gật đầu với người của cốc Cửu Tư.
“Cáo từ.”
Trước ánh mắt không nói nên lời của các trưởng lão, bóng lưng gió mát trăng sáng kia đi theo thiếu nữ áo đỏ, nhanh nhẹn đi xa.
Đinh Tiểu và Hà Phượng Minh không dám ở lại lâu, nên cũng đứng dậy rời đi.
Một lúc lâu sau, một vị trưởng lão cốc Cửu Tư khó khăn tỉnh táo lại: “Hàn Uyên Tôn này, đối với sư muội của ngài ấy, chẳng lẽ……”
“Không có chẳng lẽ.”
“Hả?”
Trưởng lão quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lười biếng của Ô Thiên Nhai đang ngồi dựa lưng vào ghế.
“Bọn họ là sư…… huynh muội mà, như thế là loạn luân đấy.”
“...... Hả?”
Trưởng lão chẳng hiểu gì.
—
Hai ngày sau.
Trong khu rừng rậm mà nhóm người cốc Cửu Tư vừa đi qua không lâu, dưới ánh hoàng hôn đang phủ xuống, vài hình bóng được bao phủ trong sương đen từ từ xuất hiện.
Sương đen che kín mặt mũi và cơ thể của bọn họ, hoặc nhiều hoặc ít, dữ tợn quấn quanh người.
Người dẫn đầu dừng bước, quay đầu lại: “Bọn chúng dừng lại bao lâu rồi?”
“Một tuần hương.”
Một trong những người sương đen đi theo gã, một kẻ mau chóng tiến lên, trong tay cầm một thứ trông giống la bàn.
Nhưng linh khí bảo quang tỏa ra từ vật ấy cho thấy rằng nó không phải phàm vật, mà là một món linh bảo.
Linh bảo la bàn mở ra, một điểm sáng chói mắt như tinh tú xuyên qua màn đêm trong rừng rậm.
Người sương đen dẫn đầu kia nhìn điểm sáng, cười khẩy: “Bọn chúng nghĩ rằng đi đường vòng thì có thể né được chúng ta sao, có la bàn hiển linh này, chỉ cần bọn chúng mang theo chiếc gương ấy, thì đừng hòng chạy thoát!”
“Cung chủ, tối nay khi nào chúng ta hành động?”
“Chờ một lát, trước tiên phải chắc chắn rằng Hàn Uyên Tôn và linh bảo kia ở cạnh nhau, như thế mới có thể ——”
Lời nói đột ngột dừng lại.
Người sương đen dẫn đầu vô thức giơ tay dụi mắt, sau đó tức giận nói: “Linh bàn này hỏng rồi à?”
Người cầm la bàn sửng sốt, cúi đầu xuống: “Sao có thể, nó vẫn bình thường…… Ủa?”
Trên la bàn, trong biển sương mù mênh mông, một điểm sáng khác, hoàn toàn không thua kém gì, nằm bên cạnh điểm sáng trước đó.
Người sương đen dẫn đầu sững sờ chốc lát, chợt hiểu ra điều gì đó, trong giọng nói khó giấu nổi vẻ tham lam: “Trong đội ngũ của bọn chúng, thế mà có thêm một món linh bảo quý hiếm!?”
——
Cùng lúc đó.
Nhóm cốc Cửu Tư và nhóm của Vân Dao đi bộ suốt hai ngày, cuối cùng con tuấn mã chở chiếc hộp nặng nề bị phong ấn mệt mỏi gục ngã, bọn họ chỉ đành chọn một đồng cỏ bằng phẳng để nghỉ dưỡng sức một đêm.
Bên cạnh dòng suối róc rách êm tai, lúc này lại yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Bởi vì khoảng chừng ba giây trước, trước mắt của mọi người, một tia sáng vàng óng đột nhiên thắp sáng màn đêm tăm tối.
Mọi người vô thức ngừng nói và dừng hành động lại, nhìn về nơi tỏa ra ánh sáng ——
Dưới ống tay áo của Mộ Hàn Uyên, xuất hiện cái đầu tròn của tiểu kim liên.
“Phụt…… khụ khụ.”
Đứng cạnh Đinh Tiểu, Vân Dao chợt thấy tiểu kim liên thò chân ra, nàng lập tức sặc nước.
Một vị trưởng lão cốc Cửu Tư gần Mộ Hàn Uyên nhất trợn mắt há hốc mồm chỉ vào tiểu kim liên: “Đây là……”
Tiểu kim liên bị nhốt trong dạng hoa chịu đựng hai ngày, cuối cùng hiện tại đã tìm được cơ hội để ra ngoài, nó không do dự ngẩng cổ lên, nhìn Mộ Hàn Uyên, rồi há miệng:
“Ph ——”
Chữ “phụ” đầu tiên còn chưa thốt ra.
Hình bóng đỏ rực đột nhiên nhào tới.
Vân Dao lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, bịt miệng tiểu kim liên lại, đồng thời cúi đầu dùng ánh mắt cảnh cáo nó.
…… Gọi bừa ta sẽ rút tim sen của con đấy!
Tiểu kim liên ấm ức mím môi.
Bên dòng suối yên tĩnh lạ thường.
Trong sự im ắng này, rốt cuộc có người ho nhẹ một tiếng.
Ô Thiên Nhai, người đang ngậm cọng cỏ gác tay ngửa mặt lên trời, hiện tại đã ngồi dậy.
Hắn khuỵu gối, giơ tay huơ huơ cọng cỏ, nhìn tiểu kim liên trong lòng Vân Dao, sau đó chậm rãi nói một câu: “Sư muội à, muội…… đến Phạn Thiên Tự một chuyến, rồi thuận tay trộm một tiểu hòa thượng về à?”
******
Tác giả có lời muốn nói:
Gương Thiên Chiếu: Ầm!
Vân Dao: …… Không phải tại ta.
Ô Thiên Nhai: …… Cũng không phải tại ta.
Tiểu kim liên: …… Chẳng lẽ tại ta qwq
Mộ Hàn Uyên: (sau khi trầm tư) (cúi đầu nhìn lồng ngực)
Gương Thiên Chiếu: …… Tại tụi bây hết đó!!!