Sau khi đám tu sĩ vây xem nhìn thấy ba mươi mảnh ngọc bội kia, trong lòng họ lại bắt đầu dâng lên cảm giác hối hận.
Mấy cảnh mạo hiểm này đâu phải là thứ mà bọn họ có thể vây xem?
Lỡ Lãnh Yên Nhiên bất cẩn ném lệch, có mảnh nào đó văng về phía họ thì sao!
Tới lúc đó thật sự là đứng xem cũng dính đạn đó!
Ngay cả Hộ Tông Đại Trận của La Thiên Tông - một trong bốn tông môn lớn nhất Bắc Vực cũng bị uy lực của nó đập suýt vỡ nát, bọn họ thật sự không nghĩ là mình có thể chịu được đòn tấn công kinh khủng của tấm thiên bia đó đâu!
Có điều, người sợ hãi nhất lúc này không phải là bọn họ.
Mà là tất cả các đệ tử và trưởng lão đang đứng trên quảng trường La Thiên Tông!
Thậm chí là cả Dương Xuân chân nhân cũng phải sợ xanh mặt khi nhìn thấy ba mươi mảnh ngọc bội đó xuất hiện!
Bọn họ đã dốc toàn lực vào củng cố Hộ Tông Đại Trận mới miễn cưỡng chống chọi lại được một kích đó, ai ngờ bây giờ đối phương còn lấy ra thêm ba mươi mảnh nữa?
Tại sao cô ta có thể làm vậy được chứ, đây rõ ràng là một vụ thảm sát!
Một vụ thảm sát không thể nào phản kháng! "Không thể nào, cái ngọc bội kia là thứ cực kỳ quý giá, ẩn chứa uy lực của Tịch Diệt Cảnh Cửu Trọng Thiên, làm sao có thể xuất hiện một lúc nhiều mảnh như vậy."
"Nhất định là ngươi đang giả vờ, mấy cái đó là đồ giả, tất cả đều là đồ giả..."
"Giết ngươi, chỉ cần giế t chết ngươi, tất cả chuyện này sẽ kết thúc!"
Vừa nhìn thấy ba mươi mảnh ngọc bội xuất hiện, La Võ chân nhân gần như đã phát điên, mặc dù ngoài miệng vẫn luôn nói số ngọc bội trên người Lãnh Yên Nhiên chỉ là đồ giả, nhưng mồ hôi lạnh trên trán ông ta đã chảy dài xuống tận gò má.
"La Thiên Đại Thủ Ấn!" "Huyết Luyện Trảm!" "Huyền Minh Ma Bạo!"
Lúc này La Võ chân nhân chỉ có thể nghĩ ra một biện pháp duy nhất, chính là gi ết chết Lãnh Yên Nhiên đằng kia, chỉ cần ông làm như vậy, mọi nguy hiểm sẽ tự động tan biến hết!
Ông ta cũng muốn nhìn xem một Thông Huyền Cảnh như Lãnh Yên Nhiên có thể duy trì pháp bảo phòng ngự kia bao lâu!
Kế tiếp ông ta tập tức tung hết tất cả thần thông mà mình †u luyện về phía Lãnh Yên Nhiên.
Thế nhưng từ đầu đến cuối Lãnh Yên Nhiên vẫn không thèm nhìn ông ta cái nào, cô vô cùng yên tâm về trận pháp phòng ngự mà sư tôn ban cho.
Không để ý đến La Võ chân nhân đang phát điên, Lãnh Yên Nhiên chỉ là hơi động ngón tay, lần lượt ném hết mấy mảnh ngọc bội chứa thần thông trên thắt lưng về phía đỉnh núi La Thiên Tông!
Sau đó lại là loạt hình ảnh ngọc bội bay đi, nứt ra rồi hình thành thiên bia y hệt hồi nấy làm tất cả mọi người có mặt ở đây đều choáng váng!
Tất cả đều là thật! Ba mươi mảnh ngọc bội này đều là hàng thật!
Thần thông chứa đựng trong đó vẫn hệt như vừa nãy, uy lực của nó cũng không hề suy yếu chút nào!
Ba mươi tấm thiên bia khổng lồ đồng loạt xuất hiện giữa không trung phía trên La Thiên Tông, mỗi một tấm đều cao ba nghìn trượng, chỉ chốc lát đã che khuất cả bầu trời, ngăn chặn tất cả ánh sáng chiếu xuống làm La Thiên Tông chìm vào một cái bóng khổng lồ!
"Chạy đi, chạy nhanh đi!"
"Trưởng lão, ngài mau giải trừ Hộ Tông Đại Trận, thả chúng ta ra ngoài đi!"
"Cái này căn bản không phải là thứ mà con người có thể ngăn cản được, ngài mau thả ta ra ngoài đi!"
"Ta không muốn chết, ta không muốn chết, ta vẫn còn tương lai tươi sáng phía trước mà, mau thả ta đi đi!!!"
Toàn bộ La Thiên Tông lập tức lâm vào cảnh hỗn loạn, mỗi một đệ tử đều cố gắng hết sức trốn thoát khỏi nơi này, trốn thoát khỏi phạm vi tấn công của ba mươi tấm thiên bia trên trời!