: Thà Giết Nhầm Còn Hơn Bỏ Sót
Người bên kia điện thoại ngây ra, kỳ quái nói: “Trưởng lão Doãn, ông sao thế? Giọng nói không đúng lắm”.
Doãn Thiên Hùng cố nén đau đớn, cắn răng nói: “Tôi… không sao, gần đây bị cảm”.
Đầu dây bên kia ‘ồ’ một tiếng, sau đó giọng nói trầm xuống: “Xảy ra chuyện lớn rồi, ông còn nhớ chuyện của hai mươi ba năm trước chứ? Hôm nay có một cậu thanh niên tên Diệp Bắc Minh xuất hiện ở Trung Hải chúng ta”.
“Chúng tôi xem hình của hắn, trông rất giống người phụ nữ của hai mươi ba năm trước!”
“Chúng tôi nghi ngờ Diệp Bắc Minh rất có thể chính là con trai của người phụ nữ kia”.
“Vì vậy, chúng tôi quyết định diệt trừ Diệp Bắc Minh trước!”
“Dù hắn không phải con trai người phụ nữ kia, mọi người cũng đã nghiên cứu qua, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”
Doãn Thiên Hùng há hốc miệng, một câu cũng không nói thành lời.
Ông ta không biết nên nói gì!
Diệp Bắc Minh ở đây, ông ta nào dám mở miệng?
Im lặng!
Một lát sau.
“Alo, Doãn trưởng lão, ông có nghe không?”
Doãn Thiên Hùng run rẩy trả lời: “Tôi… tôi đang nghe”.
Đầu dây bên kia có người nói: “Được, ông ở Trung Hải, tốt nhất điều tra tung tích về Diệp Bắc Minh trước đi”.
“Đã có người xuất phát chuẩn bị đến Trung Hải giết hắn rồi!”
“Tốt nhất ông nên tìm thất Diệp Bắc Minh trước”.
Diệp Bắc Minh trả lời: “Không cần tìm, tôi đã ở đây rồi”.
“Tôi đã lấy được danh sách người đã ra tay với mẹ tôi rồi, các người chờ đi, tôi giết từng người một!”
Soạt!
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu!
Tút tút tút!
Trực tiếp cúp máy.
Diệp Bắc Minh lạnh lẽo nói: “Ông còn biết gì nữa không?”
Ầm ầm ầm ầm!
Doãn Thiên Hùng không ngừng dập đầu, máu tươi chảy ròng ròng: “Tôi chỉ biết nhiêu đó, thật đấy, năm đó tôi thực sự chỉ đâm bà ta một kiếm, chia được một viên thuốc, không có gì khác…”
“Một kiếm đã đủ khiến ông chết rồi”.
Lời vừa dứt.
Diệp Bắc Minh một cước đạp vào ngực Doãn Thiên Hùng!
“Bố!!!”, người đàn ông trung niên hét thảm một tiếng, đứng đực tại chỗ.
Diệp Bắc Minh không thèm nhìn ông ta một cái.
Trạm kế tiếp.
Trương Nhất Phong nhà họ Trương.
Nợ máu phải trả bằng máu!
...!
Trụ sở chính hiệp hội võ đạo Long Đô.
Trong khoảnh khắc cúp điện thoại, sắc mặt người đàn ông trung niên ngồi trong phòng làm việc cực kỳ khó coi.
Bùm!
Một chưởng giáng xuống, chia năm xẻ bảy bàn làm việc bằng gỗ đỏ.
Phó Quốc Hoa!
Một trong những nguyên lão tổng hội hiệp hội võ đạo.
Chính là phó hội trưởng hiệp hội võ đạo.
“Phó hội trưởng, sao vậy?”
Mọi người đều nhìn qua.
Phó Quốc Hoa chậm rãi mở miệng: “Diệp Bắc Minh đã biết chúng ta rồi, vừa mới đây tôi và Doãn Thiên Hùng gọi điện thoại, Diệp Bắc Minh ngay ở bên cạnh”.
“Doãn Thiên Hùng chết rồi!”
Trong phòng họp hiện lên vẻ kinh sợ!
“Cái gì?”
“Sao có thể nhanh như vậy?”
Con mắt mọi người đều nhíu lại.
Phó Quốc Hoa quét mắt nhìn mọi người: “Diệp Bắc Minh nói hắn đã có được danh sách người ra tay với mẹ hắn rồi, hắn muốn giết sạch từng người chúng ta!”
“Hắn dựa vào cái gì vậy?”
“Diệp Bắc Minh có thể giết sạch chúng ta?”
“Nằm mơ đi!”
Mọi người trong phòng họp đều khinh thường cười nhạt.
Một Diệp Bắc Minh có thể chấn động đến bọn họ?
Phải biết rằng bọn họ gần như đại diện cho toàn bộ Long Quốc, thậm chí là toàn bộ hiệp hội võ đạo Á Châu!
Đột nhiên, Tiêu Thiên Chiến mở miệng: “Đừng quên hắn là con trai của người phụ nữ đó… Thật sự hắn có cơ hội làm được!”
Trong nháy mắt.
Phòng họp tĩnh mịch!
Nhớ đến người phụ nữ kinh khủng năm đó, tất cả mọi người đều cảm giác xương sống phát rét!
Sợ hãi!
Kinh hoàng!
Run rẩy!
Bọn họ không sợ Diệp Bắc Minh, nhưng chắc chắn là sợ người phụ nữ kia.
Đây chính là ác mộng suốt đời của bọn họ!
Hạ Vũ Thần cắn răng nói: “Chư vị, tài liệu về Diệp Bắc Minh, trong một giờ đồng hồ trôi qua, chắc mọi người đã xem kỹ”.
“Năm năm trước, Diệp Bắc Minh vẫn là một tên phế vật!”
“Năm năm sau, hắn có thể dùng một quyền git chết Quân Kiếm Phong trong nháy mắt! Trong năm năm này, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì?”
Vẫn tĩnh mịch!
Nhưng ánh mắt mọi người ở đây đều lóe sáng.
Hạ Vũ Thần tiếp tục nói: “Nếu như chúng ta lấy được bí mật trên người Diệp Bắc Minh, giành được phương pháp tu luyện của hắn”.
“Có lẽ chuyện này đối với chúng ta mà nói chính là cơ hội!”
Soạt!!!
Mười mấy người đều nhìn lại.
Cơ hội!
Đúng vậy, chắc chắn là một cơ hội!!!
Có lẽ sẽ khiến thực lực võ đạo của bọn họ cao hơn một bậc.
Ánh mắt tất cả mọi người lập tức trở nên nóng bỏng.
Thậm chí có người thở hổn hển!
Phù phù phù!
Hạ Vũ Thần cắn răng: “Hai mươi ba năm trước, chúng ta có thể giết mẹ hắn! Hai mươi ba năm sau, chúng ta cũng có thể giết hắn!”
Nhà họ Trương, vùng ngoại ô Trung Hải.
“Cái gì?”
“Doãn Thiên Hùng chết rồi?”
Sau khi Trương Nhất Phong nhận được điện thoại của Phó Quốc Hoa, lập tức hoảng hốt.
Trên khuôn mặt già nua đều là vẻ không dám tin: “Sao có thể chứ?”
“Doãn Thiên Hùng chết như thế nào?”
Phó Quốc Hoa nói nhanh: “Con của người phụ nữ hai mươi ba năm trước quay về báo thù”.
“Người phụ nữ đó!!!”
Trương Nhất Phong ngược lại hít một hơi lạnh, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
“Được!”
“Được! Được, không thành vấn đề”.
“Được! OK, tôi biết rồi”.
Trương Nhất Phong liên tục gật đầu.
Sau khi cúp máy, lúc ông ta xoay người về phong mình, mở két sắt.
Thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi nhà họ Trương.
Đột nhiên.
Một giọng nói lạnh lùng truyền tới: “Trương Nhất Phong, ông chuẩn bị đi đâu?”
Con ngươi Trương Nhất Phong co rút kịch liệt!
Chỉ thấy một cậu thanh niên đang nghênh ngang ngồi trước bàn đọc sách làm từ gỗ đỏ, mặt tươi cười nhìn mình.
“Diệp Bắc Minh?!!”
Trương Nhất Phong kinh hãi.
Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy: “Xem ra ông đã nhận được tin tức, biết tôi là ai chưa? Nói cho tôi biết chuyện xảy ra hai mươi ba năm trước, tôi có thể giữ lại một mạng cho ông”.
“Cút!”
Trương Nhất Phong quát một tiếng, giơ tay túm lấy Diệp Bắc Minh.
Một luồng nội kình đáng sợ trào dâng mãnh liệt trong thư phòng!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Số lượng lớn bình sứ cổ xung quanh nổ tung..
: Nụ Cười Của Thần Chết
Những bức tranh nổi tiếng dưới nội lực đều hóa thành mảnh vụn!
Diệp Bắc Minh vẫn ngồi đó, bình tĩnh nhìn Trương Nhất Phong đang đánh tới.
Một tiếng keng vang thật lớn!
Bàn gỗ đỏ bên cạnh Diệp Bắc Minh tách ra, bay về hai phía, Trương Nhất Phong cũng lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, móng vuốt chụp vào cổ họng anh.
Mắt thấy sắp bóp vỡ cổ họng Diệp Bắc Minh.
Bùm!
Trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh ra tay, dùng chân đá ra.
Rơi vào ngực Trương Nhất Phong.
Vị cường giả hàng đầu đứng thứ trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu bay ra ngoài!
Diệp Bắc Minh chỉ dùng một cước.
Đạp vỡ gân mạch trên cơ thể ông ta!
Trương Nhất Phong nằm trên đất, hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Bắc Minh, chỉ vào anh: “Mày… mày… dùng công phu gì?”
“Sao mày có thể mạnh như vậy!”
Một cước đạp đứt gân mạch toàn thân.
Quá kinh khủng!
Diệp Bắc Minh ngồi ở đó, vẻ mặt lạnh như băng, bình tĩnh hỏi: “Cho ông một cơ hội, trả lời vấn đề của tôi, tôi cho ông được sung sướng”.
“Nếu không tôi diệt toàn tộc nhà họ Trương ông!”
Cơ thể già nua của Trương Nhất Phong run rẩy, thanh niên tàn bạo trước mắt này đã vượt xa khỏi trí tưởng tượng của ông ta.
Ánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh giống như nhìn thần chết!
Trương Nhất Phong trong nháy mắt chịu khuất phục: “Cậu hỏi đi…”
Diệp Bắc Minh cười gật đầu: “Ông vẫn thông minh hơn Doãn Thiên Hùng nhiều…”
Tiếp theo.
Diệp Bắc Minh hỏi Trương Nhất Phong chuyện xảy ra vào hai mươi ba năm trước.
Tình huống chủ yếu không khác với những gì Lâm Thương Hải nói.
Xem ra Lâm Thương Hải cũng không nói dối.
Ông ta thật sự đã cứu mẹ mình.
Điểm khác biệt duy nhất chính là mẹ của Diệp Bắc Minh được một người thần bí cứu đi, đám người Trương Nhất Phong cũng không tìm được bà.
Về sau nghe nói mẹ Diệp Bắc Minh xuất hiện ở Long Đô!
“Người trong danh sách này đều ra tay?”
Diệp Bắc Minh nâng tay lên, lấy ra danh sách chết.
Trương Nhất Phong quét mắt nhìn: “Về cơ bản đều ở trên đó”.
“Về cơ bản?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Trương Nhất Phong giải thích: “Ngoại trừ người của giới võ đạo, còn có người của gia tộc Cổ Võ, một đám người Đông Doanh cũng từng ra tay”.
“Gia tộc Cổ Võ, người Đông Doanh!”
Đôi mắt lạnh lẽo của Diệp Bắc Minh dựng thẳng: “Ai?”
Trương Nhất Phong cười khổ lắc đầu: “Cái này tôi thật sự không biết, tôi chỉ có trách nhiệm tham dự, chi tiết cụ thể tôi không có tư cách thảo luận”.
“Phía bên người Đông Doanh hình như là gia chủ bây giờ của gia tộc Chiba…”
Gia tộc Chiba!
Diệp Bắc Minh gật đầu, nhớ kỹ cái này.
“Người tham gia thảo luận giết mẹ tôi có những ai?”
Diệp Bắc Minh biết những người này mới là đầu sỏ!
Mấy người khác cùng lắm cũng chỉ là con dao!
Trương Nhất Phong run rẩy trả lời: “Phó hội trưởng Phó Quốc Hoa chắc hẳn biết, đêm hôm đó chính ông ta đã liên lạc với mọi người”.
“Ông còn biết gì nữa?”
Trương Nhất Phong nằm trên đất, thê thảm nói: “Diệp Bắc Minh, tôi thật sự chỉ biết đến vậy”.
Diệp Bắc Minh cầm điện thoại của Trương Nhất Phong lên, hỏi mật mã của ông ta.
“Ông biết phải làm sao rồi chứ?”
“Đừng để tôi lại đến nhà họ Trương các người”.
Bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
Trương Nhất Phong bất đắc dĩ cười khổ: “Tôi biết rồi…”
Nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi, nét mặt già nua của ông ta đầy thê lương: “Trương Nhất Phong tôi cả đời chưa từng làm chuyện xấu, duy chỉ có hai mươi ba năm trước…”
“Ha ha ha ha! Báo ứng, báo ứng!”
Đốt một ngọn lửa.
...
Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh ra khỏi nhà họ Trương.
Sau lưng ánh lửa ngút trời!
Nhà họ Trương sôi trào.
Tô Mạc Già lái xe, chờ đợi ven đường, sau khi Diệp Bắc Minh lên xe, cô ta đúng lúc nhìn thấy ánh lửa đầy trời.
“Tiểu sư bá, anh thật sự giết Doãn Thiên Hùng và Trương Nhất Phong?”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
“Rít!”
Tô Mạc Già ngược lại hít một hơi lạnh: “Giới võ đạo sắp có địa chấn rồi, Quân Kiếm Phong, Doãn Thiên Hùng, Trương Nhất Phong đều là nhân vật hàng đầu đứng khoảng trong bảng xếp hạng Tông Sư”.
“Trong một ngày, tất cả đều chết trong tay anh”.
Diệp Bắc Minh không nói gì.
Mở khóa điện thoại của Trương Nhất Phong.
Mở lịch sử cuộc gọi, quả nhiên có một số điện thoại gọi đến từ một phút trước.
Anh trực tiếp mở loa ngoài.
Tút tút tút!
Khoảng ba mươi giây sau, đối phương nghe điện thoại.
Diệp Bắc Minh và người đầu dây giống như có dòng điện cảm ứng, không ai nói chuyện.
Một phút sau.
Đối diện truyền đến giọng một người đàn ông: “Diệp Bắc Minh?”
Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Phó Quốc Hoa?”
Phó Quốc Hoa cười lớn: “Ha ha ha ha, giỏi lắm nhóc con, mày đoán ra được lão phu!”
“Tốc độ của mày đúng là khiến người ta kinh ngạc”.
“Tôi cho ông một cơ hội, nói cho tôi biết đêm hôm đó còn ai ra tay với mẹ tôi”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Tôi giữ lại toàn thây cho ông”.
“Toàn thây?”
Trong giọng nói của Phó Quốc Hoa mang theo vẻ dữ tợn: “Diệp Bắc Minh, mày tưởng mình là ai?”
“Mày định đoạt được giới võ đạo?”
Diệp Bắc Minh lạnh giọng mở miệng: “Ông không nói cũng được, tôi sẽ tìm tất cả các người”.
“Hai mươi chín người trong danh sách, một người tôi cũng không tha”.
Anh nhếch miệng cười như thần chết!
“Tôi sẽ lại đến Long Đô, ông chờ tôi”.
Nói xong.
Trực tiếp cúp điện thoại!
Phó Quốc Hoa ngây người, ông ta còn muốn nói thêm đôi câu.
Nhưng Diệp Bắc Minh lại cúp máy.
Lúc này, sau lưng Phó Quốc Hoa không hiểu sao dâng lên khí lạnh, khiến ông ta dựng tóc gáy.
Không lạnh mà run!
“Gặp quỷ rồi!!!”
Phó Quốc Hoa cắn răng: “Tên nhãi này dựa vào đâu mà giở giọng điệu này nói chuyện với mình?”
“Đáng chết!”
“Một tên nghiệt chủng mà thôi, lẽ nào thật sự có thể giết tất cả mọi người?”
Trong lòng tức giận.
Một lát sau, Phó Quốc Hoa lại cầm điện thoại, gọi vào một số: “Alo, mấy người cố gắng trốn đi, thực lực của Diệp Bắc Minh này vượt quá những gì chúng ta tưởng tượng đấy!”