Tuy đều là sơ kỳ.
Nhưng cũng đủ khiến người khác chấn hãi!
Diệp Bắc Minh lại không nhìn thấu được tu vi của thập sư tỷ và bát sư tỷ.
Anh hơi kinh ngạc: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, thế này là sao, sao tôi không nhìn thấu được tu vi của sư tỷ tôi?”
Lần trước ở Long Đô, anh không xem tu vi của hai vị sư tỷ.
Hôm nay, anh đặc biệt muốn xem.
Không ngờ, lại không nhìn thấy được cảnh giới của hai sư tỷ!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Có hai khả năng, thứ nhất, thực lực của họ cao hơn cậu rất nhiều, với tu vi của cậu hoàn toàn không nhìn thấu được! Lại thêm mấy vạn năm nay tôi không được bổ sung thần lực, tôi vẫn chưa hồi phục được một phần trăm so với năm đó”.
“Thứ hai, trên người bọn họ có thứ gì đó đặc biệt ngăn che cảm nhận của cậu”.
Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm.
Vương Như Yên đi đến.
Vẻ mặt không vui giận hờn: “Sư đệ ấy à, lại gây rắc rối cho các tỷ rồi!”
“Không thể để người khác bớt lo được hả!”
Tuy cô ấy như đang trách móc.
Nhưng giọng điệu lại đầy ý cưng chiều!
Lục Tuyết Kỳ bá đạo nói: “Tiểu sư đệ, những việc tiếp theo cứ giao cho các tỷ”.
“Đệ về nghỉ ngơi trước đi!”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc.
Lặng lẽ gật đầu: “Được”.
Anh chỉ muốn git chết những người trong danh sách những người phải chết.
Nếu bát sư tỷ đã lên tiếng, đương nhiên anh phải nể mặt!
“Đợi đã!”
Đường Thiên Ngạo lạnh giọng quát nói: “Lục sư, chiến thần Như Yên, Diệp Bắc Minh không thể đi được!”
“Ố?”
Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng nhìn qua.
Đường Thiên Ngạo đi ra nói: “Diệp Bắc Minh giết người của hiệp hội võ đạo tôi, mà còn giết trước mặt tất cả mọi người, thì mặt mũi của hiệp hội võ đạo tôi phải để ở đâu?”
“Con trai tôi không thể chết uổng được!”
Ông cụ Phó đập lên tay cầm xe lăn.
Lăn xe lăn lên trước.
Ông cụ Hoa tiến lên một bước, âm hiểm nói: “Diệp Bắc Minh vô duyên vô cớ xông vào giết nhà họ Giả ở Kim Lăng! Giết hết những người lãnh đạo cấp cao của nhà họ Giả, chẳng lẽ chuyện này cứ bỏ qua vậy sao?”
Tần Tướng Thần không nói gì, nhưng cũng đi ra khỏi đám đông.
Thể hiện thái độ cứng rắn của mình!
Ngụy Kinh Phú cũng âm hiểm nói: “Lục sư, Diệp Bắc Minh là sự đệ của cô, cô muốn bao che phải không?”
Bốn thế gia hàng đầu Long Đô, cộng thêm Ngụy Thần, hiệp hội võ đạo của Long Quốc!
Những thế lực này hợp lại đều muốn nhằm vào Diệp Bắc Minh!
Tất cả mọi người có mặt đều có cảm giác run sợ ớn lạnh!
Tê dại da đầu.
Toàn thân run rẩy.
Suýt nữa sợ chết khiếp!
“Diệp Bắc Minh có tài có đức gì?”
“Mà có thể khiến nhiều thế lực lớn ngút trời như vậy nhắm vào chứ!”
“Hắn dựa vào hai sư tỷ, có thể đối kháng được với những người này không?”
“Viển vông! Dù hai cô gái này có mạnh đi nữa, đối phó với một thế lực trong đó, có lẽ cũng không vấn đề! Nhưng ba thế lực như bốn thế gia, Ngụy Thần, hiệp hội võ đạo cộng lại, ông trời có đến cũng phải cúi đầu ấy chứ!”
Đột nhiên.
Không hề báo trước.
“Thư ký Tiền đến!”
Một giọng nói vang lên.
“Thư ký Tiền?”
“Xoẹt!”
“Sao anh ta lại đến đây?”
Tất cả mọi người đều hít khí lạnh, nhìn về hướng cửa vào của hội trường.
Vãi!
Ông trời đến thật rồi!
Toàn hội trường tĩnh lặng!
Chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ trung sơn, cười ha ha đi vào, nở nụ cười thân thiện: “Ôi, mọi người đều có mặt à!”
Xem ra hôm nay náo nhiệt thật đấy!”
Thư ký Tiền lướt nhìn đám đông một lượt, liền phát hiện ra Diệp Bắc Minh.
Anh ta tươi cười đi đến, kéo cổ tay của Diệp Bắc Minh: “Thiếu soái Diệp, sao cậu vẫn còn ở đây!”
“Đi thôi, người đó có nhiệm vụ giao cho cậu đấy!”
Rồi anh ta kéo Diệp Bắc Minh trực tiếp đi ra khỏi hội trưởng.
Không một ai dám ngăn cản!
Đường Thiên Ngạo, ông cụ Phó, ông cụ Hoa, Tần Tướng Thần, Thần Ngụy, và cả đám người của hiệp hội võ đạo mặt xám như tro!
Ngăn?
Mẹ kiếp, làm sao họ ngăn được?
Bốn thế gia, hiệp hội võ đạo và Ngụy Thần!
Ba thế lực liên thủ lại, hôm nay định diệt trừ Diệp Bắc Minh.
Mà lại bị thư ký Tiền đến giải cứu!
Cả hiện trường tĩnh mịch như cái chết, mọi người khó chịu giống như ăn shit vậy!
“Thực sự không động được vào Diệp Bắc Minh sao?”
“Mẹ kiếp, rốt cuộc Diệp Bắc Minh này có thân phận thế nào?”
Có người suy đoán: “Chắc không phải con người của người đó chứ?”
“Hỗn xược! Không được ăn nói linh tinh!”
Người của gia tộc người đó sợ đến vội vàng bịt miệng hắn.
Vương Như Yên hơi bất ngờ: “Không ngờ sư huynh lại ra tay!”
“Trong dự đoán thôi”, Lục Tuyết Kỳ cười khẩy.
“Chúng ta cũng đi thôi”.
Hai người mau chóng rời đi.
…
Lúc này.
Diệp Bắc Minh và thư ký Tiền rời khỏi hiệp hội võ đạo.
Lên một chiếc xe công vụ chống đạn màu đen.
Vừa lên xe ngồi, thư ký Tiền liền đưa một bản tài liệu qua: “Thiếu soái, đây là giấy ủy nhiệm của Long Chủ, bắt đầu từ bây giờ, cậu quản lý đội Thiên Cơ của Long Hồn”.
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Đội Huyền Cơ – thuộc về thế gia võ đạo, gia tộc võ đạo!
Đội Thiên Cơ – thuộc về Long Chủ!
Đội Thần Cơ – Tạm thời không rõ!
Long Chủ lại giao đội Thiên Cơ cho anh quản lý, thực sự khiến người ta không ngờ được.
Thư ký Tiền tươi cười: “Long chủ nói rồi, sở dĩ thiếu soái gặp nhiều rắc rối như vậy, là vì chỉ có cái danh thiếu soái, không có thực quyền”.
“Giờ đây cậu quản lý đội Thiên Cơ, sẽ không có ai dám nhiều lời nữa”.
“Sau này cậu làm việc sẽ thuận tiện hơn nhiều”.
Diệp Bắc Minh bất ngờ.
Thư ký Tiền lấy ra một chiếc huy hiệu thiếu soái, giao lại cho Diệp Bắc Minh: “Thiếu soái, Long chủ còn nói ‘tiểu sư đệ, lần này đừng bướng bỉnh nữa’”!
“Khụ khụ… cái gì?”
Diệp Bắc Minh ho khan mạnh hai tiếng.
Tiểu sư đệ?
Vãi!
Chẳng lẽ là thật?
Sư phụ của mình là đế sư thật ư!
Không phải chứ!
Trong lòng anh nổi lên làn sóng kinh hãi.
Mặc cho Diệp Bắc Minh truy hỏi thế nào, thư ký Tiền cũng chỉ cười mà không nói, không trả lời.
Một lát sau.
Thư ký Tiền mỉm cười nói: “Thiếu soái, tôi đưa cậu đến đội Thiên Cơ nhé”.
“Hôm nay là ngày đầu tiên cậu nhận chức, phải làm quen với thành viên đội Thiên Cơ”.
…
“Ông nội! Ông nội! Tin mới đây, tin mới kinh thiên động địa đây!”
Diệp Như Ca chạy về nhà họ Diệp, vừa chạy vừa hét lớn.
Hai người Diệp Lăng Tiêu và Diệp Cấm Thành vẫn đang đánh cờ.
Diệp Như Ca chạy vào, kích động mặt đỏ bừng: “Ông nội, ông nội! Tin mới nóng hổi!”
“Vừa nãy…”
Diệp Như Ca giải thích một lượt chuyện xảy ra ở hiệp hội võ đạo.
“Cái gì?”
“Còn có chuyện này hả!”
“Không thể nào!”
Diệp Lăng Tiêu tỏ ra rất bình tĩnh, còn Diệp Cấm Thành lại nhảy dựng lên..