Chương 1410 Sượt sượt sượt! Hạc Phong Lang bị kiếm khí đánh bay đi, nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt chấn kinh: “Cậu!” “Mẹ kiếp, nói câu công bằng hả!” Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Hạc Phong Lang: “Kiểu lão chó già đạo mạo nghiêm trang như ông, tôi đây thấy nhiều rồi!” “Vừa nãy người của Phần Thiên Tông bị giết, sao ông không ra mặt nói câu công bằng đi?” “Sáu mươi năm trước, Phần Thiên Tông bị diệt, sao ông không ra mặt nói câu công bằng đi?” “Bây giờ ông lại ra mặt nói câu công bằng?” Ánh mắt của Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Được đấy! Ông thích nói phải không?” Anh vụt người, xuất hiện trước mặt Hạc Phong Lang! Hung hãn chém một đường kiếm xuống: “Xuống địa ngục mà nói với những người đã chết của Phần Thiên Tông đi!” Anh chém ra kiếm Đoạn Long! Hạc Phong Lang tức đến toàn thân run lên: “Diệp Bắc Phong, cậu đúng là… quá… quá ngông cuồng rồi!” Sát ý trong đôi mắt bùng lên ngút trời. Ông ta giơ bảo kiếm phụ ma trong tay ra đỡ: “Một thanh kiếm nát, cũng dám lỗ mãng trước mặt tôi?” Choang! Khoảnh khắc thanh kiếm này và kiếm Đoạn Long chạm vào nhau, thanh kiếm đó liền vỡ tan. Hóa thành vô số mảnh vụn bay đi! Vẻ mặt Hạc Phong Lang chấn hãi, quên cả phản ứng! Kiếm Đoạn Long đã giáng xuống, phản chiếu ngược trong đôi mắt già nua của ông ta. Phụt! Hạc Phong Lang hóa thành sương máu! Kiếm khí của kiếm Đoạn Long phát ra không thể giết võ thần, nhưng bản thân kiếm Đoạn Long lại có thể. “Hạc tiền bối!” “Sao lại thế này?” Các võ giả khác sợ đến tim ngừng đập, gần như muốn nổ tung! Mẹ kiếp, cũng thật khủng bố quá rồi! Diệp Bắc Phong thực sự có thể giết võ thần ư? Trước đó, bọn họ đều cho rằng chỉ là nói đùa. Hôm nay tận mắt chứng kiến, một võ thần bị anh giết chết! “Ôi mẹ ơi, sao chân tôi lại mềm nhũn thế này!” Lôi Bằng tóm bả vai của một sư đệ ở bên cạnh, phát hiện đối phương đang run rẩy. “A?”, Mộc Tuyết Tình cũng sắp lồi cả con mắt, bị chấn hãi khủng khiếp, gần như mất đi năng lực tư duy. “Ô…”