: Sư Tỷ Em Có Đồ Tốt Cho Chị!
Tiêu Tuệ trong nháy mắt hiểu ra, cô ta gật đầu: “Em trai, cứ theo lời em nói đi”.
Tiêu Dịch nở nụ cười: “Lý Gia Hinh, nếu cô bằng long muốn chịu trách nhiệm chuyện này, cậu đây cho cô một cơ hội”.
“Chúng tôi ở Cảng Đảo khoảng nửa tháng”.
“Trong nửa tháng này, bất cứ lúc nào cô cũng phải ở bên tôi, bao gồm cả ngủ cùng buổi tối”.
“Cô hiểu chứ?”
Lý Gia Hinh ngẩng đầu lên, cơ thể run rẩy.
Tiêu Dịch nhìn trúng cô ta.
Ba người Lý Chí Nhân, Lý Tái Hiền, Lý Sùng Sơn cũng sững sờ.
Tiêu Dịch thấy cô ta không trả lời, cười như không cười: “Cô không muốn?”
Lý Gia Hinh im lặng chừng ba phút.
Sau đó nói ra một chữ: “Được!”
Tiêu Dịch hài lòng gật đầu: “Được, các người có thể đi rồi, cậu đây muốn nghỉ ngơi”.
Lý Gia Hinh rời đi như cái xác di động.
Tiêu Tuệ nhướng mày: “Em trai, sao em vẫn cứ như vậy?”
Tiêu Dịch bật cười: “Chị, cô ta quả thật rất đẹp”.
“Hơn nữa chúng ta là gia tộc Đan Hoàng, công pháp em tu luyện cần thải âm bổ dương”.
“Hơn nữa, Lý Gia Hinh không phải đã trở thành gia chủ nhà họ Lý sao?”
“Đối phó với phụ nữ chỉ có một kiểu, chỉ cần làm chuyện đó với cô ta, về sau nhà họ Lý không phải sẽ do chúng ta định đoạt?”
“Còn ông cụ Lý kia, chị cảm thấy cần phải cứu sao?”
Tiêu Tuệ vẫn cau mày: “Em trai, ông cụ Lý và nhà họ Tiêu chúng ta có chút quan hệ”.
“Hơn nữa là gia chủ bảo chúng ta đến cứu người, nếu ông cụ Lý chết, e rằng không dễ nói”.
Tiêu Dịch lắc đầu: “Chị à, chị không nói, em không nói, ai biết được chứ?”
“Một ông cụ già bình thường, chết thì chết thôi”.
“Nhà họ Lý gia sản lớn, lẽ nào chị không muốn khống chế sao?”
“Có nhà họ Lý làm con bài, sau này chúng ta cạnh tranh với mấy người nhà họ Tiêu kia cũng nắm chắc hơn”.
Tiêu Tuệ cân nhắc thiệt hơn, không nghĩ nhiều nữa.
Tiêu Dịch nhìn thấy đã thuyết phục được chị, sắc mặt lập tức lạnh băng: “Còn cái tên Diệp Bắc Minh kia, làm sao em bỏ qua cho hắn được?”
“Chị, giúp em điều tra rõ tất cả tin tức của hắn”.
Đột nhiên.
Tiêu Dịch quát lớn một tiếng: “Ông đây phải giết cả nhà hắn!!!”
Mặt đầy dữ tợn.
...!
Hai giờ sau.
Diệp Bắc Minh đã tu luyện thành công tầng thứ nhất Bất Diệt Kim Thân Quyết.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chúc mừng: “Nhóc con, thiên phú của cậu quả thật kinh người”.
“Mấy người trước kia tôi cộng sinh, một người tu luyện nhanh nhất cũng mất mười ngày mới lĩnh hội tầng thứ nhất của Bất Diệt Kim Thân Quyết”.
“Bây giờ, cậu đã có thể dùng thân xác chống cự được đạn!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Vốn dĩ tôi đã có thể tay không bắt đạn”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ cười: “Vậy cũng không giống nhau”.
“Cậu tay không bắt đạn là dùng nội lực cản đạn”.
“Thân xác chống cự được đạn là sử dùng cường độ của da và máu thịt”.
“Chờ khi cậu tu luyện thành công tầng thứ hai, đại pháo cũng không đánh chết được cậu”.
Diệp Bắc Minh có chút không ngờ: “Mạnh vậy sao?”
...!
Mở mắt ra.
Diệp Bắc Minh vẫn ngồi trong phòng khách biệt thự ở vịnh nước cạn.
Mặt trời ngả về phía tây.
Gần chạng vạng tối.
Anh giơ tay lấy ra Lạc Nhạn Kiếm Pháp, chụp ảnh từng trang một.
Sau đó gọi điện cho Thập sư tỷ.
“Sư tỷ, em có đồ tốt cho chị!”
“Tiểu sư đệ, đồ tốt gì mà nghĩ đến sư tỷ?”
Vương Như Yên đang ở Long Đô, cô ấy nhận điện thoại.
Trong điện thoại truyền đến tiếng của thiên quân vạn mã.
Chắc hẳn sư tỷ anh đang ở quân doanh.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Một bộ công pháp, em gửi hình cho chị”.
Vương Như Yên nhàn nhạt trả lời: “Được”.
Cô ấy đổi sang phần mềm nói chuyện.
Vừa nhìn thấy công pháp Diệp Bắc Minh gửi qua.
Điệp thoại lập tức im lặng!
Khoảng mười giây sau, Vương Như Yên mặt đầy khiếp sợ nói: “Tiểu sư đệ, công pháp thượng phẩm cấp Thần thích hợp cho phụ nữ tu luyện?!!!”
“Đúng vậy”.
“Em lấy ở đâu vậy?”
Vương Như Yên hô hấp dồn dập.
Mặt đẹp bứt rứt đến đỏ bừng.
Dù là qua điện thoại, Diệp Bắc Minh cũng có thể cảm nhận được hô hấp của cô ấy.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Cái này sư tỷ không cần phải để ý, chị cứ cầm tu luyện đi”.
Vương Như Yên sắp phát điên, trở nên rất kích động: “Tiểu sư đệ, em đừng hời hợt như vậy, em có biết điều này ý là gì không?”
“Từ xưa đến nay, tu võ của phụ nữ vốn chậm hơn đàn ông”.
“Không có phụ nữ nào có thể tu luyện đến cảnh giới rất cao, chứ đừng nói đến sáng tạo ra công pháp thích hợp cho phụ nữ tu luyện!”
“Càng chưa nói đến công pháp cấp Thần”.
“Trên cấp Thần, nhất phẩm nhất trọng thiên!”
“Sự khác biệt giữa cấp Thần hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm cũng như khác biệt giữa cấp Thần và cấp Thiên!!!”
Vương Như Yên nói liền một hơi.
Vô cùng kích động!
Ngực cô ấy phập phồng kịch liệt.
Hoàn toàn không thể bình tĩnh!
Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận được Vương Như Yên kích động thế nào.
Khiếp sợ ra sao!
Anh khẽ mỉm cười: “Thập sư tỷ, chị đừng kích động, về sau còn tốt hơn”.
Vương Như Yên im lặng.
Một lát sau cô ấy mới nghiêm túc nói: “Tiểu sư đệ, công pháp này em lấy ở đâu?”
“Ngàn vạn lần đừng để ai biết, tin này nếu truyền ra ngoài, dù là gia tộc Cổ Võ cũng sẽ tìm đến em gây phiền phức”.
Diệp Bắc Minh cười đầy thả lỏng: “Thập sư tỷ, chị yên tâm”.
“Tuyệt đối sẽ không có ai biết”.
Đồ trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, anh không chủ động nói ra thì không ai có thể biết được.
“OK”.
Vương Như Yên không hỏi thêm nữa:” Công pháp này tốt quá, đừng để mình chị tu luyện, chia sẻ cho các sư tỷ khác đi”.
Diệp Bắc Minh cũng có suy nghĩ này.
Ban đầu khi còn ở núi Côn Luân, mọi người đều cùng học bản lĩnh của sư phụ.
Nhưng chỉ Diệp Bắc Minh là học nhiều nhất.
“Được, em gửi cho các sư tỷ khác”.
Sau khi cúp điện thoại.
Anh gọi cho Cửu sư tỷ hoàng hậu Hồng Đào.
Cửu sư tỷ không khỏi kích động, hôn gió mười mấy lần với Diệp Bắc Minh trong điện thoại.
Sau đó anh lại gọi cho Bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ.
Với thân phận đại soái Long Hồn của Lục Tuyết Kỳ, cô ấy không cách nào duy trì ổn định, lập tức nhảy cẫng lên.
Diệp Bắc Minh cũng liên lạc phía bên Thất sư tỷ.
Liễu Như Khanh kinh ngạc!
...!
Một giờ sau.
Diệp Bắc Minh cúp điện thoại.
Giải thích một giờ với bốn sư tỷ.
Thật sự còn mệt hơn so với chiến đấu trong một giờ..
: Diệp Bắc Minh Chính Là Sát Thần!
Điện thoại vừa dứt.
Đột nhiên, sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống, cảm giác có cái gì không đúng.
Cách năm trăm mét, có ba chiếc ô tô màu đen đang lao tới.
Bên trong lại có ba Võ Hoàng sơ kỳ.
Năm Võ Vương đỉnh phong.
Dù là ở đâu, đây cũng là lực lượng đáng sợ.
Đủ ám sát vua của một nước nhỏ.
“Đến tìm mình?”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên cười nhạt: “Rốt cuộc là ai?”
Đẩy cửa lớn biệt thự.
Diệp Bắc Minh chậm rãi đi ra.
“Thiếu chủ!”
“Thầy!”
Lâm Thương Hải và Vương Trường Sinh canh giữ hơn ba tiếng đồng hồ.
Cuối cùng Diệp Bắc Minh đã xuất quan.
Trời sắp tối.
Tốc độ ba chiếc xe ô tô màu đen kia rất nhanh, không chút kiêng kỵ lái đến cửa biệt thự.
“Ai vậy?”
Lâm Thương Hải sững sờ.
Vương Trường Sinh nghiêm túc, ông ta cảm nhận được khí tức nguy hiểm.
Ba chiếc xe ô tô màu đen dừng lại, tám người từ trên xe bước xuống.
Ba Võ Hoàng sơ kỳ!
Năm Võ Vương đỉnh phong!
Luồng sát khí tấn công vào mặt.
Thậm chí có thể khiến người ta cảm nhận được mùi máu tanh trên người bọn họ.
Tám người tản ra, vây xung quanh biệt thự.
Đề phòng đám Diệp Bắc Minh chạy trốn.
Diệp Bắc Minh nhìn tám người, không có ý muốn trốn: “Điện Huyết Hồn?”
Người đàn ông cầm đầu đội một chiếc mũ rộng vành.
Vô cùng lạnh lẽo!
Chính là Huyết Ảnh!
Trên mặt Huyết Ảnh treo lên nụ cười u ám: “Mày thật thông minh, đi theo bọn tao hay để bọn tao ra tay?”
“Chỗ bạn bè nhắc nhở một câu, người của bọn tao mà ra tay”.
“Có lẽ sẽ chặt đứt tứ chi và móc hết mắt của mày”.
“Chỉ để lại cho mày cái lưỡi có thể nói chuyện được”.
Bảy người khác bật cười hài hước.
“Hắc hắc...”
Diệp Bắc Minh chẳng buồn phí lời.
Vèo!
Trực tiếp ra tay.
Mục tiêu đầu tiên chính là người mạnh nhất, Huyết Ảnh!
Anh giống như quỷ, xuất hiện trước mặt Huyết Ảnh.
Giơ tay đánh ra một quyền!
Huyết Ảnh kinh hãi: “Cái gì? Mày dám!!!”
Tốc độ của Diệp Bắc Minh sao có thể nhanh như vậy?
Hắn theo bản năng giơ tay đánh lại một quyền của Diệp Bắc Minh.
Răng rắc!
Một tiếng giòn dã.
Quả đấm của Huyết Ảnh trực tiếp sụp đổ.
Xương vỡ nát!
“A!”
Huyết ảnh kêu thảm một tiếng, trong mắt đều là lửa giận.
Vừa muốn ra tay phản kích, quyền thứ hai Diệp Bắc Minh đánh đến.
Đánh vào tim Huyết Ảnh.
Bùm!
Ngực Huyết Anh trực tiếp nổ tung, cơ thể chia năm xẻ bảy, hóa thành sương máu!
Chết!
“Rít!”
Đám người của điện Huyết Hồn nhìn thấy cảnh này, ngược lại hít một hơi lạnh, tất cả đều sợ đến choáng váng.
Giống như nhìn thấy quỷ, không ngừng lui về phía sau.
“Mày… mày… mày chính là sát thần?”
Con ngươi của bảy người co thắt kịch liệt: “Lão Phí chết dưới tay mày?”
Bọn họ kích động muốn chửi bậy!
Bọn họ còn tưởng rằng bên cạnh Diệp Bắc Minh có cao thủ tuyệt thế bảo vệ, cho nên mới đến nhiều người như vậy.
Sau khi điều tra cẩn thận, trong biệt thự này chỉ có ba người Diệp Bắc Minh, Lâm Thương Hải, Vương Trường Sinh.
Thực lực của Vương Trường Sinh mạnh nhất!
Nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của bảy sát thủ hàng đầu điện Huyết Hồn bọn họ.
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ Diệp Bắc Minh lại một quyền đánh chết Huyết Ảnh!
“Tin tức có nhầm lẫn!”
“Con mẹ nó, Diệp Bắc Minh chính là sát thần!”
“Đi mau!”
Người của điện Huyết Hồn vô cùng dứt khoát.
Bọn họ cũng không ngốc!
Vèo! Vèo! Vèo...
Chia thành bảy hướng xông ra ngoài.
Chỉ có chia nhau hành động mới có khả năng mang mạng về.
Hai người Lâm Thương Hải và Vương Trường Sinh ngơ ngác, đứng tại chỗ trợn tròn mắt, cằm suýt rơi xuống đất.
Tám cao thủ thực lực khủng khiếp đánh tới, bọn họ còn tưởng rằng có một trận ác chiến.
Ai ngờ sau khi Diệp Bắc Minh một quyền trong nháy mắt giết Huyết Ảnh, bảy người khác lập tức bị dọa sợ bỏ chạy!
Diệp Bắc Minh buồn cười: “Muốn đi mà được à?”
Anh đuổi theo một Võ Hoàng tốc độ nhanh nhất.
Võ Hoàng này sợ muốn hộc máu!
Mẹ nó!
Tốc độ ông đây rõ ràng là nhanh nhất, tại sao phải đuổi ông đây chứ?
Ông ta vừa xông ra mét, Diệp Bắc Minh liền đuổi giết đến.
Một cước đạp sau lưng ông ta!
Ầm!
Sức mạnh chục ngàn cân nện xuống.
Võ Hoàng này ngay cả sức lực phản kháng cũng không có, bị đánh thành sương máu.
Diệp Bắc Minh không thèm nhìn lâu, xông về phía một Võ Hoàng cuối cùng.
Võ Hoàng này cách một trăm mét nhìn thấy đồng độ một cước đạp thành sương máu, sợ đến hồn bay phách lạc!
Thân pháp Diệp Bắc Minh giống như quỷ, trong năm giây liền xông đến.
Một quyền đánh ra!
Ầm!
Một chùm sương máu nở rộ.
Võ Hoàng thứ ba chết!
Còn năm Võ Vương đỉnh phong cũng chưa chạy đến một trăm mét.
Diệp Bắc Minh tiếp tục đuổi giết năm Võ Vương đỉnh phong.
...
Nhà họ Lý, Cảng Đảo.
Trong khuê phòng của Lý Gia Hinh.
Cô ta vừa uống xong một ly cafe, đột nhiên cảm thấy mê man, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
“Hô, hô, hô!”
Hô hấp Lý Gia Hinh trở nên vô cùng dồn dập.
Mặt đẹp đỏ ửng.
Toàn thân nóng bừng.
Không khống chế được cơ thể mình.
“Nguy rồi, bị người ta bỏ thuốc…”, Lý Gia Hinh phản ứng kịp.
Muốn đi gọi người hỗ trợ.
Vừa đứng dậy, cơ thể xụi lơ nằm trên đất.
Két!
Cửa phòng bị người ta đẩy ra.
Tiêu Dịch cười đểu đi vào: “Đây là đan dược tôi đặc biệt chuẩn bị cho cô, trên đời này không người phụ nữ nào có thể cản được”.
Tiêu Dịch từ trên cao nhìn xuống Lý Gia Hình.
Giống như nhìn con mồi.
“Chỉ cần cô cầu xin tôi, tôi liền giúp cô”.
Lý Gia Hinh bò ra cửa.