Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

chương 1609

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 1609 Một lúc cướp được năm mươi ngàn viên đan dược thiên phẩm! “Nhà học Dịch thật là giàu có!” “Thật lợi hại!” Rất nhiều người không nhịn được khen ngợi. Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Một trăm ngàn viên đan dược thiên phẩm đã đấu giá xong, sau đây đấu giá đan dược thiên phẩm và đan dược thánh phẩm”. “Mời mọi người rời bước di chuyển đến phòng đấu giá của Vạn Bảo Lâu và thương hội nhà họ Ngô!” Ánh mắt mọi người lóe lên. Đan dược thiên phẩm và đan dược thánh phẩm, bọn họ vốn không thể nhúng tay được! Không thể nào đấu giá trước mặt hàng triệu người. Đấu giá riêng cũng là bình thường! Dịch Tư Dao mỉm cười: “Anh Diệp, trong tay của Tư Dao tạm thời chỉ có năm triệu khối nguyên!” “Đội tôi về nhà họ Dịch, sẽ cử người đưa đến một trăm năm mươi triệu còn lại cho anh”. Diệp Bắc Minh thản nhiên gật đầu: “Tôi cho cô thời gian ba ngày!” Rồi quay người định đi. “Ha ha”. Dịch Tư Dao khẽ cười một tiếng. Chậm rãi ngồi xuống. Mấy ông lão bên cạnh cau mày, không nhịn được nén thấp giọng. Nói nhỏ tiếng chỉ có Dịch Tư Dao có thể nghe thấy: “Cô chủ, cô hơi bốc đồng rồi!” “Cho dù là nhà họ Dịch chúng ta, trong vòng ba ngày cũng không gom được nhiều nguyên như vậy!” “Đúng thế cô chủ, trong vòng ba ngày không lấy ra được nhiều nguyên như vậy, chẳng phải sẽ đắc tội với sát thần sao?” Có mấy người lo lắng! Dịch Tư Dao ngạo mạn cười một tiếng: “Không có thì không có? Đắc tội với anh ta?” “Sợ cái gì!” Vẻ mặt một ông lão biến sắc: “Cô chủ, chẳng lẽ cô không muốn trả…” Dịch Tư Dao cười như không cười: “Tôi không nói là không trả!” “Nhà họ Dịch tôi vẫn cần thể diện!” “Nhưng tôi cũng không đồng ý nói trong vòng ba ngày trả cho anh ta phải không? Tôi chỉ cười ‘ha ha’!” “Tiếng cười ‘ha ha’ này có rất nhiều ý, tôi không thể một năm sau, mười năm sau…” “Thậm chí một trăm năm sau trả anh ta?” “Nếu anh ta muốn lấy nguyên, cho anh ta đến nhà họ Dịch lấy đi!” “Nếu anh ta đến nhà họ Dịch, chẳng lẽ anh còn được quyền quyết định chắc?” Ngạo mạn! Bướng bỉnh! Không nói lý! Mấy ông lão sợ đến tê dại da đầu: “Cô chủ, tuyệt đối không được!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio