Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

chương 232: 232: đánh bom gia tộc senbon

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Bắc Minh xua tay, ném cho ông ta mười mấy viên đan Ngưng Khí: “Ông cầm mấy thứ này đi, đề thăng thực lực của bản thân”.

Hiệu lực thuốc phả vào mặt!

Khiến tinh thần Lâm Thương Hải chấn động!

“Mẹ nó!!!”

“Đan dược!”

“Con mẹ nó đều là đan dược cực phẩm!”

Lâm Thương Hải không nhịn được chửi tục, suýt chút nữa nhảy cẫng lên khỏi mặt đất.

Diệp Bắc Minh không vui nói: “Chú ý mặt mũi một chút”.

“Hắc hắc, dạ dạ dạ!”

“Đa tạ Thiếu chủ!”

Lâm Thương Hải cười sung sướng.

Điên cuồng nhận lấy đan Ngưng Khí, hoàn toàn khâm phục sát đất Diệp Bắc Minh!

Đi theo thiếu chủ quả nhiên là đúng đắn!

Đầu lưỡi đứt có thể mọc lại được!

Bắp đùi hỏng cũng có thể hồi phục!

Sau này ông ta vẫn tung hoành được rồi, có Diệp Bắc Minh làm chỗ dựa, có gì phải sợ nữa?

Vù!

Bỗng nhiên.

Một tràng tiếng động cơ kịch liệt phá vỡ bầu trời gia tộc Senbon.

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!

Chưa đến mười giây, bên tai truyền đến liên tiếp tiếng nổ kịch liệt.

Đợt khí khủng khiếp cuốn tới, giống như sóng xung kính, đánh vỡ toàn bộ cửa sổ trong phòng Diệp Bắc Minh

Nóc nhà lập tức bật lên, lộ ra bầu trời!

Ngẩng đầu lên nhìn, mấy chục chiếc máy bay chin đấu phá vỡ bầu trời đêm!

Con ngươi Lâm Thương Hải co rút: “Tập kích trên không…”

“Aiz”.

Diệp Bắc Minh thở dài: “Quả nhiên là vậy, người Đông Doanh không thể tin được”.

“Biết sớm đã giết hết rồi mới phải”.

Một giây tiếp theo.

Mắt anh như tia chớp, nhìn về phía Long Quốc: “Sư huynh, em muốn cho anh mặt mũi lắm”.

“Nhưng hình như Uy Hoàng không cho em cơ hội rồi”.

Đoàng!

Pháo lửa rơi xuống, toàn bộ gia tộc Senbon trong nháy mắt hóa thành một biển lửa.

Lục Tuyết Kỳ dẫn người xông đến: “Sư đệ!”

“Em không sao chứ?”

Senbon Zakura đi theo phía sau, đôi mắt đỏ bừng, toàn bộ là tia máu.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Em không sao”.

Senbon Zakura gầm lên: “Sao lại như vậy?”

“Đây là không quân của Uy Hoàng, tại sao bọn họ lại oanh tạc gia tộc Senbon chúng tôi?”

Ánh mắt trầm xuống, nhìn vào Diệp Bắc Minh và Lục Tuyết Kỳ.

“Là các người, chắc chắn là các người!”

“Lục Tuyết Kỳ, từ khi các người bắt đầu đến gia tộc Senbon, chúng tôi liền bị đánh bom!”

“Chuyện này nhất định có liên quan đến các người, thế hệ gia tộc Senbon chúng tôi trung thành với Uy Hoàng, tuyệt đối không thể bị đánh bom như vậy!”

Trong mắt Senbon Zakura đều là lửa giận.

Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Nếu các người trung thành với Uy Hoàng, tại sao Uy Hoàng lại trực tiếp đánh bom vào gia tộc Senbon?”

“Cho dù Uy Hoàng muốn nhằm vào tôi, chờ sau khi tôi rời khỏi gia tộc Senbon rồi đánh bom cũng không muộn”.

“Tại sao cứ phải đánh bom vào lúc này?”

Anh cười lạnh: “Cũng có nghĩa là, gia tộc Senbon đối với Uy Hoàng mà nói, dù diệt cũng không đáng nhắc tới”.

“Trung thành?”

“Senbon Zakura, tôi nhắc nhở cô, đối với Uy Hoàng, các người cũng chỉ là con kiến hôi”.

“Chỉ là con chó!”

“Dù có trung thành đi chăng nữa cũng có thể bị xóa bỏ bất cứ lúc nào”.

Senbon Zakura trợn tròn đôi mắt đẹp: “Anh!!!”

Cô ta rất thông minh.

Biết Diệp Bắc Minh nói không sai.

Nhưng trong lòng vẫn không thể nào chấp nhận.

Vẫn ôm một tia may mắn.

Gia tộc Senbon truyền thừa mấy trăm năm, vậy mà trong một đêm bị hủy hoại.

Lòng cô ta rỉ máu!

Senbon Zakura lắc đầu: “Không đâu, không đâu!”

“Tôi phải đi tìm Uy Hoàng, nói rõ với ông ta!!!”

Nói xong cô ta xông ra ngoài.

Lục Tuyết Kỳ nói: “Đây là không quân của đảo quốc Đông Doanh, lượt đánh bom thứ nhất đã kết thúc”.

“E rằng không bao lâu nữa bọn họ sẽ mở lượt đánh bom thứ hai”.

“Sư đệ, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã rồi nói”.

Diệp Bắc Minh đồng ý: “Được!”

Lúc này Lục Tuyết Kỳ mới chú ý đến Lâm Thương Hải bên cạnh.

Cô ấy kinh ngạc: “Chân của ông?”

Lâm Thương Hải khẽ mỉm cười: “Nhờ chủ nhân ra tay, tôi đã hồi phục rồi”.

Lục Tuyết Kỳ nhìn Diệp Bắc Minh: “Sư đệ, xem ra y thuật của các sư phụ em đều học được hết”.

Diệp Bắc Minh nói: “Sư tỷ, vẫn phải nhanh chóng rời khỏi đây”.

Họ đi ra bên ngoài gia tộc Sendon.

Vừa xông ra ngoài, chỉ thấy một vùng lửa đỏ.

Cuối ánh lửa, một lượng lớn quân đội Uy Hoàng ở đó.

Xe tăng, xe bọc thép, còn có rất nhiều võ giả, võ sĩ, ninja.

Hơn một trăm người của gia tộc Sendon từ trong biển lửa lao ra.

Dẫn đầu là một người Đông Doanh trung niên, ông ta lớn tiếng hô lên: “Ngừng bắn, ngừng bắn cho tôi!”

“Tôi là Senbon Keisha, là gia thần của Uy Hoàng!”

“Mọi người mau ngừng bắn!”

“Bố!”

Senbon Zakura rất kích động, muốn xông ra.

Diệp Bắc Minh kéo cô ta lại: “Chờ chút!”

Senbon Zakura quay đầu phẫn nộ quát: “Anh muốn làm gì?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Xem trước đã rồi nói”.

Lúc này.

Phía quân đội Đông Doanh đối diện có một sĩ quan đi ra.

Hắn khoác thanh samurai, nở nụ cười.

Senbon Keisha giống như túm được rơm rạ cứu mạng: “Ono-kun, là tôi!

Ono-kun mỉm cười: “Hóa ra là Senbon-kun”.

Senbon Keisha vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, tôi là Senbon Keisha”.

“Ono-kun, xảy ra chuyện gì thế?”

“Đại quân của Uy Hoàng sao lại đến đánh bom gia tộc Senbon chúng tôi?”

“Mau bảo bọn họ dừng tay, các người nhất định có hiểu lầm”.

“Gia tộc Senbon chúng tôi đời đời kiếp kiếp trung thành với Uy Hoàng, tuyệt đối không hai lòng!”

Mặt ông ta gấp gáp.

Mồ hôi trán chảy ròng ròng.

Hiểu lầm!

Nhất định là hiểu lầm!

Ono-kun cười đi đến.

Đến bên cạnh Senbon Keisha, hắn mỉm cười nói: “Đương nhiên tôi biết, nhưng Uy Hoàng bệ hạ đã nói, một con ruồi cũng không thể bay ra khỏi gia tộc Senbon”..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio