: Tặng Cho Cô Món Quà
Một người đàn ông áo choàng đen trong đó chỉ vào Chu Nhược Giai nói: “Chúng tôi muốn cô gái này”.
Người phụ nữ trung niên thản nhiên nói: “Ồ, mấy người là ai, dám cướp người với tôi?”
Người đàn ông mặc áo choàng đen nhếch mép: “Chúng tôi đến từ điện Huyết Hồn, đã đủ chưa?”
“Điện Huyết Hồn? Lợi hại quá!”
Người phụ nữ trung niên khẽ gật đầu.
Bà ta giơ tay giáng một cái bạt tai qua!
Phụt!
Năm người đàn ông mặc áo đen của điện Huyết Hồn lập tức bay ra xa.
Phun ra một ngụm máu tươi!
Tô Ấu Ninh ngẩn người, trợn mắt há hốc miệng.
Cô ta kinh ngạc quay đầu nhìn sang người phụ nữ trung niên.
Lại thấy một cảnh chấn hãi.
Chỉ thấy người phụ nữ trung niên dẫn Chu Nhược Giai bước ra một bước, đã xuất hiện ở chỗ cách xa mấy chục mét.
Chỉ để lại tàn ảnh ở chỗ cũ.
Sau mấy bước, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt!
Tô Ấu Ninh ngẩn người.
Một lúc lâu sau mới thét gọi: “Nhược Giai!”
Một tiếng sau.
Diệp Bắc Minh hái đi tất cả dược liệu.
Đi ra khỏi miếu thần của Tenjinja.
Tút tút tút!
Tinh tinh tinh!
Tinh tinh tinh!
Một tràng âm thanh vang lên.
Tất cả đều là cuộc gọi nhỡ.
Các loại tin nhắn!
Diệp Bắc Minh mở máy, cúi đầu xem: “Toi rồi…”
Anh vừa nhìn, tổng cộng một trăm cuộc gọi nhỡ.
Mấy chục tin nhắn.
“Sư đệ, đệ đang ở đâu?”
“Tiểu sư đệ, đệ mau nghe máy đi, sư tỷ sắp lo muốn chết rồi!”
“Tiểu sư đệ, đệ có chuyện gì, có gặp nguy hiểm không?”
“Tiểu sư đệ, đệ còn không xuất hiện, chúng ta sẽ tấn công Đông Doanh đấy!”
“Tiểu sư đệ, chúng ta khai chiến đây…”
“Tiểu sư đệ, các đại quân Đông Doanh đã đầu hàng rồi, đệ đang ở đâu?”
Đọc một loạt ‘tin chiến thắng’.
Diệp Bắc Minh hoàn toàn thộn mặt.
Mình chỉ biến mất mấy ngày.
Mấy sư tỷ đã chiếm cả Đông Doanh rồi?
Tút tút tút!
Lúc này.
Điện thoại của Diệp Bắc Minh lại đổ chuông.
Thất sư tỷ Ngọc Diện La Sát Liễu Như Khanh gọi đến: “Tiểu sư đệ, đệ làm chúng ta lo muốn chết”.
“Đệ đang ở đâu? Chúng ta đến đón đệ ngay!”
Diệp Bắc Minh chỉ đánh nói ra vị trí của mình.
Tinh tinh tinh…
Điện thoại sắp hết pin.
Trực tiếp sập nguồn.
Mấy ngày không sạc pin, nghe một cuộc đã hết pin.
Chưa đến mười phút.
Ầm!
Một chiếc máy bay chin đấu bay đến, trực tiếp dừng trên không đỉnh đầu Diệp Bắc Minh.
Soạt! Soạt! Soạt!
Bốn bóng hình xinh đẹp lần lượt nhảy xuống.
Thập sư tỷ, cửu sư tỷ, bát sư tỷ, thất sư tỷ, đều mặc chiến giáp.
Ôm Diệp Bắc Minh vào lòng.
Kiểm tra một lượt.
Đã thành việc phải làm đầu tiên.
Chân tay, người, mắt, mũi, miệng đều không vấn đề.
Ngược lại, cơ thể còn rắn chắc hơn!
Cơ bắp nổi cuồn cuộn.
Chân tay chắc khỏe có lực.
Mấy sư tỷ thở nhẹ nhõm.
Vương Như Yên nói: “Tiểu sư đệ, đệ muốn dọa chết các tỷ hả?”
“Mấy ngày nay, đệ đã đi đâu?”
Diệp Bắc Minh giải thích một hồi.
Kể ra chuyện Từ Dần.
Mấy sư tỷ hơi bất ngờ.
Lục Tuyết Kỳ hơi không ngờ nói: “Không ngờ con cháu đời sau của Từ Phúc lại định cư ở Đông Doanh thật”.
Liễu Như Khanh hạ lệnh, cho người đến kiểm tra bên trong Tenjinja có còn bí mật khác không.
Rồi đưa Diệp Bắc Minh rời khỏi núi Phú Sĩ, trực tiếp về đến hoàng cung của Uy Hoàng.
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Các sư tỷ, các tỷ chiếm Đông Doanh thật rồi hả?”
Lục Tuyết Kỳ gật đầu: “Cũng không phải chiếm, chỉ là tất cả quân đội có sức chiến đấu đều bị các tỷ đánh bại thôi”.
“Muốn chiếm cứ Đông Doanh, không phải đánh bại quân đội là được”.
“Còn phải ổn định lòng người!”
“Còn cả những thị tộc lớn, nhóm hội, tập đoàn tài chính lớn hàng đầu, Uy Hoàng cũng không kiểm soát nổi bọn họ, tạm thời chúng ta vẫn chưa giải quyết được”.
“Tối nay có một buổi yến tiệc, chúng ta sẽ đàm phán với lãnh đạo cấp cao Đông Doanh”.
Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm gật đầu.
Thế còn tạm!
Liễu Như Khanh cau mày: “Chúng ta dựng một bù nhìn làm Uy Hoàng hay sao?”
Vương Như Yên hơi lo lắng: “Chúng ta làm như vậy, liệu lãnh đạo cấp cao của Long Quốc có ý kiến không?”
“Việc chúng ta can thiệp vào Đông Doanh, rất dễ bị lãnh đạo cấp cao khác của Long Quốc nắm thóp, đến lúc đó…”
Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng: “Có liên quan gì đến bọn họ?”
“Bọn họ dám không?”
Bá đạo hùng hổ!
Liễu Như Khanh cười không nói gì.
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng: “Mấy vị sư tỷ, đệ có kiến nghị”.
“Nếu để gia tộc của người nào đó điều khiển Uy Hoàng, chúng ta lại điều khiển gia tộc của người đó, thì có được không?”
“Ừm?”
Ánh mắt của mấy sư tỷ sáng lên.
Vương Như Yên khen ngợi nói: “Ý kiến hay, qua tay một người thì không liên quan đến chúng ta rồi”.
…
Lúc này.
Chiba Sadako ở xa tận Trung Hải.
Nghe điện Diệp Bắc Minh gọi đến.
“Chiba Sadako, cô về quốc đảo ngay lập tức, tôi tặng cô một món quà!”
Chiba Sadako nghe Diệp Bắc Minh nói xong.
“Cái gì?”
“Chủ nhân?”
“Thật không?”
“Tôi…”
“Anh chắc chắn chứ?”
Chiba Sadako kích động.
Toàn thân run lên!
Thế này là sao?
Có chuyện gì vậy?
Uy Hoàng chết rồi?
Đông Doanh bị tấn công?
Lãnh đạo cấp cao sắp bắt đầu đàm phán?
Sao cô ta không nghe được chút tin tức nào!
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Chiba Sadako không dám chậm trễ, bay về đảo quốc Đông Doanh với tốc độ nhanh nhất.
Không phải tin tức không truyền ra ngoài, mà là mấy vị sư tỷ của Diệp Bắc Minh đã phong tỏa tất cả tin tức.
Bên ngoài tạm thời không biết đảo quốc Đông Doanh đã bị tấn công.
…
Hai tiếng sau.
Thủ đô.
Cả gia tộc thượng lưu Đông Doanh loạn thành một nồi cháo.
Đại quân Long Quốc bất ngờ phát động tấn công, công phá tất cả bộ chiến đấu của Đông Doanh.
Lúc này.
Người dân bình thường còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ rằng chỉ là buổi diễn tập!
Nhưng đối với những giai tộc tầng lớp thượng lưu của Đông Doanh, đất nước diệt vong chỉ trong nháy mắt.
Toàn bộ các gia tộc lớn đều tập trung tại đây, bọn họ bị uy hiếp chưa từng có.
Toàn bộ thị tộc hàng đầu Đông Doanh đều tập trung đông đủ.
Các gia tộc hàng đầu như tộc Genji, tộc Furatto, tộc Fujiwara, tộc Toyotomi đều có mặt.
Các gia tộc lớn khác như gia tộc Tokugawa, gia tôc Chiba, gia tộc Ōe-san, gia tộc Yagyu, gia tộc Itō đều tập trung lại một sảnh!
Có đến mấy chục ngàn người..
: Thủ Đoạn Tàn Nhẫn
Đều là nhân vật đứng đầu!
Còn náo nhiệt hơn Tết.
“Người Long Quốc dám tấn công Đông Doanh? Quân đội của chúng ta bị đánh bại?!!”
“Uy hoàng cũng biến mất không thấy, không biết trốn đi đâu rồi!”
“Một Uy Hoàng bù nhìn thôi mà! Bây giờ việc cấp bách chúng ta cầm làm là bảo vệ lợi ích của gia tộc mình!”
“Sau này Long Quốc đến, chúng ta phải cố mà đám phán!”
“Để bọn chúng cút khỏi Đông Doanh, chúng ta bồi thường cho bọn chúng một khoản tiền!”
Các tầng lớp cấp cao của Đông Doanh lạnh giọng bàn luận.
Chiba Kana đại diện cho gia tộc Chiba ngồi trong đám người.
Đôi mắt già nua không ngừng lóe sáng.
Ông ta có một loại dự cảm xấu!
Luôn cảm giác lần đàm phán này sẽ không đơn giản như vậy.
“Người đàm phán của Long Quốc đã tới!”
Đột nhiên.
Có một người hô lên!
Soạt!
Ánh mắt tất cả mọi người tập trung nhìn về phía cửa lớn.
Chỉ thấy một cậu thanh niên Long Quốc chậm rãi bước đến.
Chiba Sadako đi theo phía sau!
Chiba Kana kinh ngạc: “Sadako!!”
“Cậu thanh niên này là…”
“Rít!”
Chiba Kana ngược lại hít một hơi khí lạnh, biểu cảm biến đổi.
“Chẳng lẽ là?”
Những tầng lớp cấp cao Đông Doanh cũng chú ý trạng thái của Chiba Kana.
Tất cả mọi người đều trầm tư.
Một lão giả Genji chân đi guốc mộc, mặc kimono màu đen đi ra.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Cậu là ai?”
“Tối nay chúng tôi muốn đàm phán với Long Quốc, Long Quốc có ý gì?”
“Làm sao chỉ có hai người đến?”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh: “Hai người là đủ”.
“Tôi giới thiệu một chút, cô ấy tên Chiba Sadako”.
“Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người đều phải nghe theo lệnh của cô ấy”.
Soạt!
Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Chiba Sadako.
Cô ta không biết làm sao!
Những người này đều là nhân vật lớn hàng đầu Đông Doanh, ngay cả việc phế lập Uy Hoàng cũng đều là một câu nói của bọn họ.
Ánh mắt của cấp trên giống như mãnh hổ!
Chiba Sadako theo bản năng cúi đầu xuống.
Không dám nhìn thẳng vào những người này!
“Ha ha ha ha!”
“Loại phụ nữ này?”
“Chúng tôi nghe lời cô ta?”
“Cười chết mất!!”
Đám cấp cao Đông Doanh đều bật cười thành tiếng.
Mặt đầy hài hước giễu cợt!
Diệp Bắc Minh nhướng mày, lạnh giọng quát: “Chiba Sadako, ngẩng đầu lên!”
“Chủ nhân…”
Chiba Sadako ngẩng đầu lên, trong mắt tất cả đều là sợ hãi.
Cô ta có chút sợ hãi!
Từ nhỏ sống ở Đông Doanh, những nhân vật lớn này cô ta nghe nhiều thành quen.
Loại uy nghiêm trời sinh này bao phủ trong lòng cô ta, xua mãi không đi.
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Cô sợ?”
“Nếu như cô sợ, bất đầu từ bây giờ, tôi lập tức đổi người”.
Cơ thể mềm mại của Chiba Sadako run lên, cô ta siết chặt quả đấm.
“Đây là cơ hội của cô ta!”
Cũng là cơ hội duy nhất!
Nếu như bây giờ lùi bước, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Còn có thể bị chủ nhân từ bỏ!
Lúc này.
Chiba Sadako đột nhiên dâng lên dũng khí vô tận, cô ta cắn răng: “Chủ nhân, tôi không sợ!”
Cô ta quét mắt nhìn các tộc trưởng đại tộc, nói: “Bắt đầu từ bây giờ, gia tộc Chiba chính là đệ nhất thị tộc của Đông Doanh”.
“Tất cả thị tộc các người phải nghe theo mệnh lệnh của thị tộc Chiba!:
Yên lặng!
giây.
giây.
giây.
“Ha ha ha ha!”
Tiếng cười rộ tràn đầy sung sướng.
Bùm!
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay.
Mấy người Đông Doanh cười sung sướng bị anh tát chết.
Lão giả Genji đi guốc mộc mặc kimono cũng ở trong đó.
“Ông Minamoto Honda!”
Đám người con ngươi co thắt.
Xung quanh tĩnh mịch!
Tiếng cười ngừng lại.
Diệp Bắc Minh cười hỏi: “Còn ai không phục?”
Mấy người Đông Doanh nổi giận đùng đùng, đi ra từ trong đám người: “Nhóc con, mày dám giết…”
Ầm!
Diệp Bắc Minh cũng không buồn nhìn họ một cái.
Tát bọn họ thành sương máu!
Sức mạnh ngàn cân người bình thường làm sao có thể chống đỡ được?
“Rít!”
Âm thanh hít khí lạnh.
Xoẹt xoẹt xoẹt…
Những người Đông Doanh này đều vội vã lùi về phía sau.
Sợ choáng váng!
Thủ đoạn kinh khủng này bọn họ chưa từng thấy qua.
Bọn họ vận dụng đủ các cách tranh đấu như kế sách, chỉ số thông minh, thủ đoạn, nội tình.
Diệp Bắc Minh trực tiếp giết người, hoàn toàn chấn nhiếp bọn họ!
Diệp Bắc Minh cười một tiếng.
“Hỏi lại lần cuối, còn không phục?”
“Không…”
“Không có…”
Người Đông Doanh có mặt ở đây đều cúi đầu.
Dọa sợ run!
“Genji phục…”
“Heishi phục…”
“Fujiwara cũng phục…”
“Toyotomi phục…”
“Gia tộc Tokugawa phục!”
“Gia tộc Oe phục!”
“Gia tộc Yagyu phục!”
“Gia đình Ito phục…”
Gia chủ của những gia tộc này đều bước ra.
Cúi đầu bày tỏ thần phục!
Ngay cả ông nội Chiba Kana của Chiba Sadako thấp giọng nói: “Gia tộc Chiba phục!”
Ông ta cúi đầu, rất sợ Diệp Bắc Minh chú ý đến mình.
Trước kia bọn họ từng uy hiếp Diệp Bắc Minh thông qua điện thoại.
Bảo Diệp Bắc Minh đến Đông Doanh giết mình!
Bây giờ Diệp Bắc Minh thật sự đã đến!
Chiba Kana sợ rồi.
Ông ta chỉ hy vọng Diệp Bắc Minh đã quên chuyện này.
Cơ thể mềm mại của Chiba Sadako run rẩy, từ góc độ của cô ta nhìn vào bóng lưng Diệp Bắc Minh.
Lúc này.
Cô ta giống như nhìn thấy một vị Thần!
Trong đôi mắt xinh đẹp đều là sùng bái.
Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: “Rất tốt”.
“Nhưng tôi không tin các người”.
Vèo!!!
Anh xua tay, không ngừng b ắn ra kim bạc.
Tộc trưởng của những gia tộc này hoảng sợ c ởi quần áo của mình.
Tìm kiếm một hồi trước ngực mình!
Vừa rồi kim bạc Diệp Bắc Minh b ắn ra, đâm vào ngực bọn họ, tiến vào trong cơ thể.
“Cậu làm cái gì vậy?”
Có người hoảng sợ hỏi.
Diệp Bắc Minh mỉm cười giải thích: “Cũng không có gì, chỉ là trồng Quỷ Môn Thập Tam Châm cho mấy người thôi”.
“Kim nay ngoài tôi ra không ai có thể giải”.
“Nếu như không nghe lời, cơ thể có thể sẽ bị nổ mất bất cứ lúc nào!”
“Giống như là...”
Diệp Bắc Minh giơ tay.
: Chủ Nhân, Để Tôi Phục Vụ Anh
Chỉ vào Chiba Kana: “Ông ta cũng vậy!”
Chiba Kana sợ run rẩy, nặn ra nụ cười: “Cậu Diệp, hiểu lầm! Đều là hiểu…”
Bùm!
Một câu còn chưa nói xong.
Cơ thể Chiba Kana nổ tung, máu thịt b ắn ra ngoài, dính vào người mấy tầng lớp cấp cao Đông Doanh gần đó.
Bọn họ sợ đến choáng váng!
Ma quỷ!
Cậu thanh niên Long Quốc này là ma quỷ!!!
“Nhìn thấy rồi chứ, giống như vậy”.
Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên cười.
Trong mắt đám người Đông Doanh, nụ cười của anh giống như ma quỷ!
Phốc!
“Chúng tôi thật sự phục rồi!”
Những tộc trưởng thị tộc lớn quỳ hết xuống.
Chiba Sadako chấn động.
Diệp Bắc Minh xoay người rời đi.
Không dừng lại một khắc.
...
Buổi tối.
Gia tộc Chiba.
Vừa mới có được Đảo Quốc, mấy sư tỷ rất bận.
Diệp Bắc Minh ngược lại thả lỏng.
Anh ngồi trong thư phòng rộng lớn trong gia tộc Shiba.
Vừa sạc điện thoại.
Tháp Càn Không Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, đừng để lần nào tôi cũng phải nhắc nhở cậu”.
“Cậu thăng cấp rồi, có thể tiến vào tầng thứ ba tháp Càn Khôn Trấn Ngục”.
“Suýt chút nữa quên mất!’
Diệp Bắc Minh vui mừng.
Hai tầng trước của tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã cho anh lợi ích cực lớn.
Bên trong tầng thứ ba tháp Càn Khôn Trấn Ngục có gì?
Vừa định tiến vào không gian trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Cốc cốc cốc!
Một tràng tiếng gõ cửa truyền tới.
“Chủ nhân”.
Diệp Bắc Minh từ bỏ tiến vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Vào đi”.
Chiba Sadako chậm rãi đi tới, thay bộ quần áo rộng thùng thình.
Chân không ra trận!
Ánh mắt cô ta quyến rũ như tơ, xịt nước hoa, da thịt trắng nõn giống như ngọc dương chỉ.
Bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng không thể nào cầm cự.
Cô ta quỳ rạp dưới chân Diệp Bắc Minh, ôm hai chân anh: “Chủ nhân, để tôi phục vụ anh”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần, cô ra ngoài đi”.
Chiba Sadako có chút thất vọng: “Chủ nhân, tôi đã sớm trở thành người phụ nữ của anh”.
“Bây giờ anh ăn tôi và về sau ăn tôi thì có gì khác biệt?”
“Bắt đầu từ bây giờ, toàn bộ Đông Doanh đều do anh định đoạt, Sadako có thể hầu hạ anh hùng lớn như anh, chính là vinh hạnh của Sadako”.
“Đi ra ngoài!”
Giọng Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Lần sau còn câu dẫn tôi như vậy, đừng trách tôi không nể mặt!”
Gần như vô tình!
Một người phụ nữ Đông Doanh khó khăn lắm mới lọt vào mắt anh.
Chu Nhược Dư, Hạ Nhược Tuyết, các sư tỷ.
Nào có ai không mạnh hơn Chiba Sadako
Cơ thể mềm mại của Chiba Sadako run rẩy.
Vội vàng dập đầu: “Vâng!”
Tim cô ta đập loạn, trong lòng khổ sở.
Người Đông Doanh ngưỡng mộ cái mạnh!
Phụ nữ Đông Doanh càng sùng bái cường giả!
Cô ta nằm mơ cũng muốn trở thành người phụ nữ của Diệp Bắc Minh.
Nhưng chủ nhân hình như không có ý gì với mình?
‘Chủ nhân, tôi nhất định sẽ phải trở thành người phụ nữ của anh! Dù chỉ là một lần, tôi chết cũng hài lòng’, Chiba Sadako trong lòng thầm nghĩ.
Tách tách tách!
Chiba Sadako vừa rời khỏi thư phòng.
Điện thoại di động đầy % điện, tự động mở máy.
Mấy tin nhắn gửi đến,
Diệp Bắc Minh thuận tay cầm lên nhìn: “Diệp Bắc Minh, xảy ra chuyện lớn! Nhược Tuyết bị người của Đường Tuyết bắt đi!”
Đây là của Tôn Thiến gửi tới.
Diệp Bắc Minh trầm mặt!
Nhìn thấy một tin nhắn khác.
Đây là một số lạ.
“Diệp Bắc Minh, trong vòng sáu giờ, quay về phủ Diệp của mày một chuyến”.
“Nếu không, những người này đều phải chết!”
Tin nhắn từ hơn ba tiếng trước gửi đến.
Còn có một bộ ảnh.
Đám người Chu Thiên Hạo, Lý Hải Hà, Hầu Tử, Vạn Lăng Phong, Thẩm Hạc bị hành hạ không còn hình người.
Một góc ảnh còn có ba chữ ‘điện Huyết Hồn’.
Ầm!
Diệp Bắc Minh đập bàn.
Trong nháy mắt nổ tung, mạt gỗ tung tóe!
Trong mắt đều là sát ý lạnh băng: “Điện Huyết Hồn, chúng mày không cần phải tồn tại!!!”
Chỉ còn lại ba tiếng.
Diệp Bắc Minh biết, điện Huyết Hồn thật sự sẽ giết người.
Ánh mắt anh vô cùng lạnh lẽo, nhìn về phía Long Quốc: “Chiba Sadako, chuẩn bị máy bay cho tôi, về Giang Nam Long Quốc”.
“Nhanh, cần máy bay nhanh nhất”.
...
Giang Nam.
Phủ Diệp.
Mấy người Chu Thiên Hạo, Lý Hải Hả, Hầu Tử, Vạn Lăng Phong, Thẩm Hạc bị trói vào một góc.
Vạn Lăng Phong và Thẩm Hạc đều biết võ công, đề phòng bọn họ ra tay.
Gân tay gân chân đều bị phế.
Nằm trên đất giống như chó chết.
Ba bóng đen ngồi đó.
Trên xà nhà, nóc nhà, dưới mái hiên, trong hành lang, khắp nơi đều là người của điện Huyết Hồn.
Toàn bộ phủ Diệp được bao phủ một tầng khí tức chết chóc.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Hai tiếng sau.
Đột nhiên.
Bóng đen đầu tiên mở miệng: “Số , mày chắc chắn Diệp Bắc Minh này sẽ xuất hiện?”
“Đám người này đối với hắn gần như chẳng quá lợi ích gì đúng chứ?”
“Chỉ là đám kiến hôi, Diệp Bắc Minh này chắc hẳn sẽ từ bỏ bọn họ thôi”.
“Nếu không đã hơn năm giờ trôi qua rồi mà chưa có tin tức”.
Bóng đen thứ hai chính là huyết sứ số .
Mặt hắn lạnh lùng: “Số , yên tâm đi, tao đã điều tra cẩn thận về Diệp Bắc Minh”.
“Người này mặc dù sát phạt quả quyết, võ đạo nghịch thiên, nhưng là người nghĩa khí”.
“Chỉ cần bắt thuộc hạ, anh em, phụ nữ của hắn”.
“Hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn đưa tới cửa!”
Giọng bóng đen thứ ba truyền tới: “Diệp Bắc Minh? Không đủ gây sợ hãi”.
Giống u linh vậy, mang theo cảm giác linh hoạt kỳ ảo.
“Điều tao lo lắng nhất là người đứng sau lưng Diệp Bắc Minh, lão Phí chết trong tay hắn”.
“Đám người Huyết Ảnh cũng tổn thất, ngộ nhỡ ‘sát thần’ ra tay…”
Nghe thấy bóng đen thứ ba nói chuyện.
Huyết sứ số và số đều kinh ngạc nhìn sang.
Người này là huyết sứ số điện Huyết Hồn.
Hắn rất ít nói chuyện, thực lực sâu không lường được!
Số và số thân là huyết sứ trong hạng cũng chưa từng thấy hắn nói mấy lời.
Huyết sứ số thực lực đứng số trong toàn bộ điện Huyết Hồn ngoài điện chủ.
Vô cùng nghịch thiên!
Ba huyết sứ cùng ra tay, còn có thứ đó của Đường Môn, Diệp Bắc Minh tuyệt đối không còn khả năng sống sót!
Huyết sứ số nói: “Dù Diệp Bắc Minh là kẻ nào, chỉ cần là kẻ địch của điện Huyết Hồn chúng ta, chắc chắn phải chết!”
“Con mẹ nó!”
Đột nhiên, một tiếng mắng chửi truyền tới.
Soạt!!!
Ba huyết sứ ánh mắt lạnh băng cùng rơi vào người này.
: Tôi Giúp Anh Giết Hắn
Hầu Tử mặt đầu giễu cợt, cười lạnh nói: “Chỉ dựa vào thủ đoạn của đám người chúng mày, chắc chắn không phải đối thủ của anh Diệp!”
“Các người sợ anh Diệp, vì vậy mới lấy bọn tao ra uy hiếp?’
“Phì!”
Hầu Tử mặt đầy máu ứ đọng, bị đánh cho một trận.
Xương sườn cũng gãy mấy cái!
Anh ta phun ra một ngụm máu.
Thái độ dứt khoát.
“Mày cho rằng Vương Khinh Hậu ông đây biết sợ sao?”
“Chờ anh Diệp đến rồi, đó chính là ngày giỗ của chúng mày!!!”
Hầu Tử nghiêm nghị quát lên.
Vạn Lăng Phong kinh hãi: “Vương Khinh Hậu, cậu bớt nói mấy câu đi!”
“Bọn họ là người của điện Huyết Hồn, giết người không chớp mắt”.
Hầu Tử mặt không thành vấn đề, ngực ưỡn thẳng: “Ông đây không sợ!”
“Cái gì mà điện Huyết Hồn chó má, giết người không chớp mắt?”
“Ông đây biết sợ ư?”
“Chém đầu chẳng qua là một vết sẹo to bằng cái bát, trên đời có rất nhiều người không sợ chết”.
“Chúng mày có bản lĩnh thì giết tao đi!”
Hầu Tử rất can đảm.
Huyết sứ số tiến đến, giơ đao kề cổ Hầu Tử: “Mày thật sự không sợ chết?”
“Tới đi!”
Hầu Tử chủ động di chuyển cổ về phía đao.
Da bị cứa!
Máu tươi chảy ra!
Huyết sứ số theo bản năng thu hồi đao, cũng giật mình.
Nếu chậm một chút, e rằng cổ của Hầu Tử sẽ thật sự bị cắt đứt.
Nhóc con này đúng là không sợ chết!
Huyết sứ số có chút khiếp sợ, người bên cạnh Diệp Bắc Minh là người gì vậy?
Hầu Tử giận dữ nói: “Phế vật, giết tao đi, sợ rồi hả?”
“Tới đây, chém đầu ông, tao chẳng sợ cái gì cả!”
“Ông đây là người từng chết một lần, còn sợ đám người chó má điện Huyết Hồn chúng mày?”
Số vô cùng phẫn nộ.
Đao trong tay đâm xuống.
Xuyên thấu bắp đùi Hầu Tử!
Phập!
Máu tươi tuôn ra như suối.
Hầu Tử không kêu một tiếng, nhếch miệng cười: “Không ăn cơm à? Dùng sức đi!”
“Mày…”
Huyết sứ số theo bản năng lui về sau một bước, từ trong ánh mắt Hầu Tử hắn nhìn thấy vẻ coi thường cái chết.
Huyết sứ số cũng sững sờ.
Chân mày huyết sứ số cũng hơi động.
Cảm giác không sợ cái chết đó bọn họ chỉ nhìn thấy trong mắt điện chủ!
Nhưng Hầu Tử chỉ là một người bình thường, không biết một chút võ công!
Một người ngay cả chết còn chẳng sợ, cũng không có sợ hãi gì.
Đột nhiên.
Huyết sứ số nói: “Mày tên gì?”
Hầu Tử cười nói: “Đi không đổi tên, ngồi cũng không đổi họ”.
“Người xưng vương hầu bái làm đại tướng thừa tướng, trời sinh có bản lĩnh - Vương Khinh Hậu!”
Huyết sứ số khẽ gật đầu: “Vương Khinh Hậu? Tên không tệ”.
“Tao cho mày một cơ hội, bái tao làm thầy, tao sẽ truyền thụ cho mày tất cả tuyệt học”.
Hầu Tử khinh thường cái chết, cả đời hắn mới thấy một lần.
Là một hạt giống tốt, có thể đào tạo!
“Cái gì?”
“Số , mày…”
Huyết sứ số và số đều ngây người.
Hầu Tử phun ra ngụm máu tươi: “Tao nhổ vào, anh Diệp đến rồi, chúng mày phải chết”.
“Nhận tao làm đệ tử, chúng mày xứng sao?”
Ánh mắt huyết sứ số u ám.
Hắn đứng lên, sát ý khủng khiếp trong nháy mắt bao trùm Hầu Tử!
Hầu Tử có một loại cảm giác hít thở không thông, thân thể đều run rẩy.
Đây là một loại bản năng!
Cũng không phải anh ta sợ.
Huyết sứ số lạnh lẽo nói: “Mày nói lại lần nữa xem?”
Hầu Tử cắn răng: “Dù ông đây nói mười lần, mày cũng không xứng!!!”
Một giây kế tiếp.
Một trận cười sang sảng truyền đến.
“Ha ha ha ha!”
Một bóng người đẩy cửa phủ Diệp, chậm rãi đi đến, cười nói: “Hầu Tử, sao anh không đồng ý hắn chứ?”
“Nếu tôi là anh, tôi đồng ý ngay!”
“Có thêm sư phụ cũng tốt mà!”
Soạt!
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn qua.
Diệp Bắc Minh!!!
Chu Thiên Hạo đang nhắm mắt, lập tức mở ra: “Bắc Minh, cháu đến đây làm gì? Đi mau!”
Lý Hải Hà gân giọng hét lớn: “Diệp Bắc Minh, mau cứu tôi, tôi là thím cậu đấy”.
“Im miệng!”
Chu Thiên Hạo trách mắt: “Bắc Minh, đi! Vĩnh viễn đừng quay lại!”
Vạn Lăng Phong ngây người, ông ta không ngờ Diệp Bắc Minh thật sự sẽ đến.
Một mình đấu với điện Huyết Hồn?
Thẩm Hạc có chút bất ngờ.
Ông ta đã chuẩn bị liều chết.
Chỉ có Hầu Tử bật cười: “Anh Diệp, con mẹ nó anh đến muộn quá, tôi sắp bị giày vò chết rồi”.
“Tên khốn đâm một lỗ thủng trên chân tôi, anh xem, vẫn còn chảy máu này”.
Mặc dù bị thương.
Nhưng anh ta vẫn trò chuyện vui vẻ, vừa nói vừa cười với Diệp Bắc Minh.
Từ sau khi quay về Giang Nam, Hầu Tử giống như biến thành một người kháh.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Xin lỗi Hầu Tử, có một số việc nên chậm trễ chút”.
“Cũng may đến rồi không tính là muộn”.
“Chờ tôi giết mấy người này xông, tôi trị thương cho anh”.
“Là ai làm anh bị thương?”
Hầu Tử gật đầu: “Được”.
Anh ta chỉ tay vào huyết sứ số : “Chính là số kia”.
Cuộc đối thoại không coi ai ra gì của Huyết Hồn khiến đám người điện Huyết Hồn bối rối!
Cơn giận tích tụ trong lòng.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, tôi giúp anh giết hắn!”
Huyết sứ số lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, mày coi đây là đâu?”
Vừa dứt lời.
Vèo!
Diệp Bắc Minh như quỷ, trực tiếp ra tay.
Huyết sứ số còn chưa kịp phản ứng thì có một cảm giác hít thở không thông truyền tới.
“Mày!!!”
: Phật Nộ Đường Liên
Số kinh hãi.
Tay Diệp Bắc Minh túm cổ hắn!
Cấu thật chặt!
Nhanh!
Thật sự là quá nhanh!
Nghẹt thở!
Tuyệt vọng!
Chết!
Một tiếng giòn dã ‘răng rắc’, huyết sứ số xoay độ, trực tiếp bị bẻ gãy!
Soạt soạt soạt soạt!
Trong tích tắc huyết sứ số chết đi, mấy trăm người của điện Huyết Hồn từ bốn phương tám hướng lao ra.
Đều là tu vi Võ Linh trở lên!
Tinh nhuệ trong tinh nhuệ của điện Huyết Hồn!
Để giết Diệp Bắc Minh, điện Huyết Hồn xem như đã hạ hết vốn.
Diệp Bắc Minh buông tay.
Thi thể huyết sứ số ngã xuống, phát ra tiếng kêu.
Xoẹt xoẹt xoet!
Đám người điện Huyết Hồn theo bản năng lui về phía sau ba phút, bọn họ đến giết Diệp Bắc Minh.
Lúc này.
Lại bị thủ đoạn khiếp sợ của Diệp Bắc Minh hù dọa!
Đây chính là huyết sứ số đó!
Cứ vậy mà chết?
Ngay cả phản kháng cũng không có, đơn giản giống như bóp cht con kiến.
Khiến người ta cảm giác như đang nằm mơ vậy.
“Rít!”
Huyết sứ số hít hơi lạnh, bây giờ hắn hối hận rồi.
Diệp Bắc Minh này có vẻ… không chọc được rồi!!!
Huyết sứ số cũng ngơ ngác, khóe mắt co lại, lạnh giọng hạ lệnh: “Giết!”
Vèo!
Điện Huyết Hồn không hổ là tổ chức hàng đầu, dù bọn họ sợ Diệp Bắc Minh, nhưng dưới mệnh lệnh của huyết sứ số , bọn họ cũng liều chết xung phong.
Cái loại vũ khí rối rít tấn công tới.
Đao quang kiếm ảnh!
Một đường ánh sáng trắng bệch lóe qua mặt Diệp Bắc Minh.
“Kiếm Đoạn Long!”
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng, xua tay, làm ra động tác một kiếm chém!
Phốc!
Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong lòng bàn tay, chém ra một đường kiếm khí dễ như bỡn, trực tiếp cuồn cuộn.
Ba mươi mấy cao thủ điện Huyết Hồn trong nháy mắt bị chém vào hông, cắt thành hai khúc.
Xích!
Xoay người lại là một kiếm!
Ba mươi mấy Võ Linh xông lên chỉ cảm thấy một luồng kiếm khí kinh khủng tấn công tới, bọn họ giống như con diều giấy bị ném vào trong bão, cơ thể bị kiếm khí lập tức xé nát.
Máu đầy trời!
“Cái này…”
Chu Thiên Hạo ngơ ngác.
Vạn Lăng Phong không ngừng run rẩy: “Thực lực cảu chủ nhân lại trở nên mạnh mẽ!”
“Chủ nhân một ngày một cảnh giới sao?”
Ánh mắt Hầu Tử nóng như lửa: “Anh Diệp…”
Quá nghịch thiên!
Giống như thái thức ăn vậy.
“Rút lui!”
Diệp Bắc Minh mới chém ra hai kiếm, đám người điện Huyết Hồn liền cảm giác không đúng.
Mặc dù bọn họ không sợ chết, nhưng không ngu, cứ như thế xông lên, không khác gì chịu chết.
Diệp Bắc Minh lại chém ra một kiếm, những người này trong nháy mắt thất linh bát lạc.
Dù không chết, nhưng cũng hộc máu nằm trên đất, không sống nổi!
Lúc này.
Toàn bộ đại viện phủ Diệp.
Chỉ còn lại Diệp Bắc Minh và hai huyết sứ số và số đang đứng.
Huyết sứ số toàn thân run rẩy: “Số , còn do dự cái gì?”
“Đồng loạt ra tay, giết hắn!”, huyết sứ số đề nghị.
Huyết sứ số gật đầu: “Được!”
Hai người đồng thời ra tay, đánh về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh chỉ dùng một quyền, một luồng lực lượng lớn tấn công tới.
Ầm!
Hai vị huyết sứ đồng thời bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, nằm trên đất, xương ngực nổ tunG!
Một quyền này của Diệp Bắc Minh có sức mạnh trăm ngàn cân!
Số và số đều là Võ Hoàng đỉnh phong, căn bản không cản được.
Số mặt đầy chấn động: “Mày… mày rốt cuộc có cảnh giới gì?”
Số mặt xám như tro tàn, trán nổi gân xanh, sợ hãi sâu sắc!
Diệp Bắc Minh chậm rãi đi tới: “Người chết còn cần biết tao là cảnh giới gì sao?”
Anh chắp hai tay sau lưng!
Đi đến giống như một tên sát thần.
Số ngây người.
Diệp Bắc Minh chậm rãi đi tới, cách hai người càng ngày càng gần.
Số gầm lên một tiếng: “Mau dùng tuyệt thế ám khí của Đường Môn!”
Tiếng cơ quan cử động kêu ‘rắc rắc rắc rắc’ truyền tới.
Số giấu một đóa hoa sen dưới ống tay áo, đột nhiên ném về phía Diệp Bắc Minh.
Đóa hoa sen trên không trung lập tức nổ tung, từ bên trong phóng ra mấy trăm ngàn phi tiêu, đâm về phía Diệp Bắc Minh!
Huyết sứ số điên cuồng cười lớn: “Diệp Bắc Minh, nếm một chút mùi vị của Phật Nộ Đường Liên đi!”
Phật Nộ Đường Liên!
Tuyệt thế ám khí của Đường Môn!
Mấy trăm ngàn cây phi tiêu đồng thời bay về phía Diệp Bắc Minh.
Chằng chịt, không thể nào tránh né!
Diệp Bắc Minh đứng ở đó, không có một chút ý tứ muốn ngăn cản.
Keng keng keng…
Mấy trăm ngàn cây phi tiêu đều rơi vào người anh, trong nháy mắt đụng vào da thịt anh, phát ra âm thanh leng keng leng keng.
Tia lửa b ắn ra bốn phía!
Tất cả đều rơi trên mặt đất!
Im lặng!
Huyết sứ số và số bối rối, trợn tròn mắt, quả thực sắp điên rồi!
Đây chính là Phật Nộ Đường Liên, tuyệt thế ám khí của Đường Môn đấy!
Kim bạc trong này uy lực còn hơn cả đạn.
Mấy trăm ngàn phát đạn phát ra cùng lúc, chắc chắn sẽ bị kim thép xuyên thủng.
Cho dù là một Võ Tông cũng chưa chắc chống đỡ được.
Chỉ cầm bị đâm rách da, độc dược trên kim thép có thể làm đối thủ bị độc chết.
Nhưng Diệp Bắc Minh dường như không sao cả, Phật Nộ Đường Liên không hiệu quả với anh?
Diệp Bắc Minh cười: “Phật Nộ Đường Liên sao giống như chọc lét vậy?”
“Mày… mày là người hay quỷ?”
Ngón tay huyết sứ số chỉ vào Diệp Bắc Minh, không ngừng run rẩy.
Ngay cả Phật Nộ Đường Liên cũng không sợ, hắn hoàn toàn tuyệt vọng.
Con ngươi của huyết sứ số co thắt kịch liệt, dường như nhớ ra gì đó, kinh hãi kêu lên: “Mày... mày chính là sát thần!!!”
Số hít ngược hơi lạnh: “Cái gì? Hắn... chính là sát thần?”
Trong nháy mắt.
Hai người đã hiểu ra rất nhiều!
Sau lưng Diệp Bắc Minh vốn chẳng có cường giả tuyệt thế nào!
Phía chính phủ Long Quốc cũng không nhúng tay vào chuyện này!
Diệp Bắc Minh chính là sát thần!
Lão Phí chết trong tay Diệp Bắc Minh.
Huyết Ảnh, Huyết Ngưng, Huyết Thiên đều chết trong tay Diệp Bắc Minh!!!
Anh mới bao nhiêu tuổi chứ? Có tuổi thôi?
Dựa theo thông tin điện Huyết Hồn thu thập được, hình như mới tuôi?
Số và số nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy vẻ chấn động sâu sắc.
Diệp Bắc Minh nhàn nhã đi tới: “Danh xưng sát thần này cũng không tệ, tôi quyết định dùng nó”.
“Bây giờ, tiễn các người lên đường”.
Kiếm Đoạn Long chém ngang!
Chuẩn bị xóa bỏ hai huyết sứ!
“Dừng tay, cậu không thể git chết bọn họ!”
Bỗng nhiên, một tiếng quát như mệnh lệnh truyển tới.
Một đám người xông vào phủ Diệp.
Một Võ Tông!
Mười Võ Hoàng đỉnh phong!
Không chút kiêng kỵ!
Dễ như bỡn!
Càn quét tất cả!