Chương 1830 Kỷ Cuồng hoàn toàn nổi giận: “Đáng chết, tất cả những người có dính dáng đến Diệp Bắc Minh đều đáng chết!” “Để tao xem chúng mày có thể chạy được đến nơi nào?” Lão ta dùng một con mắt còn lại oán độc nhìn về phía Diệp phủ: “Giết, giết, giết!” “Tất cả đều giết cho tao!” “Hạ lệnh truy nã trên toàn bộ địa bàn Côn Luân, bất luận ai tìm được Diệp Bắc Minh, Kỷ Cuồng ta sẽ nâng đỡ người đó ngồi lên chức chủ nhân địa bàn Côn Luân!” … Diệp Bắc Minh đi ra khỏi ma thú rừng rậm. Suy tư một lát, anh đi về hướng Thiên Hạ Đệ Nhất các. Anh chuẩn bị đi tìm vật bố đã lưu lại trước, rồi trở về tìm mọi người. Đột nhiên. Anh phát hiện trong bóng tối có một đám người tu võ lén lén lút lút! “Người nào, ra đây!” Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn. Những người tu võ này lập tức xoay người chạy! Diệp Bắc Minh đuổi theo, ngăn đám người này lại: “Các người nhìn trộm tôi làm gì?” “Tham kiến Diệp chủ!” Đám người này bị dọa đến quỳ rạp xuống đất, vội vàng giải thích: “Diệp chủ, chúng tôi không hề nhìn trộm”. “Ngài là cường giả đứng đầu địa bàn Côn Luân, chúng ta nhìn thấy ngài liền bị sự uy nghiêm của ngài khuất phục!” Diệp Bắc Minh nhướng mày. Chỉ thấy ánh mắt mấy người kia né tránh. Anh cảm thấy không quá thích hợp: “Không đúng, mấy người có vấn đề!” “Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Một cỗ sát khí kinh người bao phủ bọn họ, mấy người tu võ này hoàn toàn không chống cự được, tất cả đều nằm rạp trên mặt đất, run run rẩy rẩy! Một người trong đó không chịu nổi áp lực: “Diệp chủ, tôi nói, tôi nói…” “Một ngày trước, có một người tự xưng là Huyết La Sát Kỷ Cuồng giết vào nhà họ Diệp”. “Chẳng những nhà họ Diệp chết mất rất nhiều người, ngay cả bản thân mấy vị sư tỷ của ngài cũng bị thương nặng”. “Kỷ Cuồng trực tiếp khống chế mấy thế lực lớn tại đất tổ, hạ lệnh truy nã, lùng bắt ngài khắp toàn bộ địa bàn Côn Luân!” Đôi mắt Diệp Bắc Minh bộc phát ra sát ý kinh người: “Cái gì? Mẹ kiếp!” “Các sư tỷ của ta đâu?” Người quỳ dưới đất trả lời: “Các cô ấy hình như trốn vào cấm địa long mạch, Kỷ Cuồng sốt ruột tập hợp các thế lực lớn tại địa bàn Côn Luân, muốn đánh nát kết giới cấm địa long mạch…” “Đáng chết!”