Chương 1870 “Kiếm Đoạn Long!” Quát lên một tiếng. Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh. Liền sau đó. Từ sau lưng Diệp Bắc Minh bùng phát ra một luồng ma khí màu đen khủng bố! Trong ma khí màu đen đó lại thấp thoáng ẩn hiện một con chân long gầm thét! Lão Quỷ bị khí thế khủng bổ này làm kinh hãi ngẩn người! Nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Bắc Minh, đồng tử càng co mạnh lại: “Vãi, kiếm Long Đồ!” “Kiếm Long Đồ ở trong tay mày?” Lão Quỷ kích động cười dữ tợn: “Khà khà khà!” “Súc sinh, đã như vậy, tao càng không thể để mày sống!” Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh như băng: “Sao ông lại cho rằng ông có thể giết được tôi?” Ầm! Lão Quỷ còn chưa ra tay, Diệp Bắc Minh đã bước một bước xuất hiện trước ông ta. Giơ kiếm Đoạn Long trong tay, đập mạnh xuống! “Muốn chết hả!” Khuôn mặt già của lão Quỷ sầm xuống, mở rộng năm ngón tay tóm về phía kiếm Đoạn Long: “Súc sinh, tao còn chưa ra tay, mày đã dám…” “A!” Còn chưa nói hết một câu, lão Quỷ đã kêu thảm một tiếng. Một cánh tay bị nổ tung, máu tươi đầm đìa. Diệp Bắc Minh dồn lực lên đầu gối, đập một cái lên lồng ngực của lão Quỷ. “Rắc rắc” một tiếng giòn tan vang lên. Lão Quỷ cảm thấy lồng ngực cũng sắp nổ tung, lục phủ ngũ tạng đau rát. Lăn lộn mấy chục mét dưới đất rồi mới dừng lại, nhếch nhác bò dậy: “Súc sinh, tao đã coi thường mày rồi!” “Quả nhiên uy lực của Kiếm Long Đồ rất khủng bố, nếu không phải tao đang bị nội thương!” “Thì có đến lượt mày ngang ngược trên đầu tao không?” Diệp Bắc Minh nở nụ cười như chẳng việc gì: “Vậy sao?” Anh vác kiếm Đoạn Long, từng bước từng bước đi đến như tử thần! Lão Quỷ nheo mắt: “Súc sinh, mày phải biết rằng, ranh giới của cảnh giới, không phải mày có thể tùy tiện vượt qua!” “Trước mặt Thánh Cảnh, cảnh giới dưới Thánh Cảnh đều là con kiến!” Diệp Bắc Minh cong khóe miệng cười: “Thánh Cảnh? Cũng không phải tôi chưa từng giết”. Lão Quỷ kinh hãi trong lòng: ‘Tên nhóc này từng giết Thánh Cảnh?’ “Không thể nào!’ Tên nhóc này chắc chắn đang dọa mình! Lão Quỷ gầm thét một tiếng: “Súc sinh, đi chết đi!”