Chương 1901 Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Đây là Thôn Thiên Mãng, ma thú cấp mười một, sắp đột phá rồi, tương đương với cảnh giới Thánh Cảnh hậu kỳ đỉnh phong!” “Cậu nhóc, cẩn thận!” Gru! Thôn Thiên Mãng thét một tiếng, lại phát ra tiếng rồng gầm. Nó há cái miệng lớn như bồn máu, cuốn lên một trận cuồng phong. Kể cả đám người Chu Long Hổ, Chu Long Đằng, các lão Trịnh, thêm mấy chục cung nữ thái giám. Cùng nuốt gọn một mẻ. “A!” “Mau chạy đi!” Những người khác thấy vậy, bỏ chạy như phát điên. Cảm nhận được mùi máu người. Trong đôi mắt của Thôn Thiên Mãng lóe lên hào quang của cái chết, nhìn chằm chằm hai người Diệp Bắc Minh và Chu Lạc Ly. Vẻ mặt Chu Lạc Ly nghiêm trọng, bước lên chặn trước người Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, đừng sợ!” Diệp Bắc Minh đang định lên tiếng, có lẽ mình có thể đối phó được với con Thôn Thiên Mãng này! Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, cậu không thể để lộ con át chủ bài quá sớm!” “Còn có hai cao thủ kh ủng bố ẩn nấp trong tối, tạm thời không biết là địch hay bạn!” “Giữ gìn thực lực!” Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng. Cộng hưởng ý thức với tháp Càn Khôn Trấn Ngục! Quả nhiên. Ở trên không trung tòa cung điện cách đó mấy trăm mét. Có hai thanh niên một nam một nữ! Người đàn ông có khuôn mặt ngạo mạn, khóe miệng nhếch lên tia khinh thường! Cô gái khí chất bức người, đôi mắt đẹp nghiêm trọng nhìn về hướng tẩm cung! “Đường tỷ, chúng ta còn không ra tay sao? Đó là Thôn Thiên Mãng, cấp mười một đấy!” “Chốc nữa Lạc Ly bị thương, chúng ta không dễ ăn nói đâu!” Người đàn ông cau mày. Hắn tên là Chu Tể. Cô gái bên cạnh là đường tỷ của hắn, tên là Chu Đỗ Di. Hai người đều đến từ Chu tộc thượng cổ. Hôm nay đến đây để đón Chu Lạc Ly về Chu tộc. Không ngờ vừa hay gặp phải cảnh này. Chu Đỗ Di lắc đầu: “Đừng vội, thực lực của Lạc Ly không yếu, tạm thời sẽ không bị thương”. “Tỷ muốn xem xem Diệp Bắc Minh này, có bản lĩnh đối phó Thôn Thiên Mãng không!” Chu Tể cười: “Đường tỷ, tỷ cũng đánh giá cao tên nhóc này quá rồi”.