Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

chương 277: 100 thanh niên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một luồng nội lực giải phóng ra, kéo Vạn Lăng Phong đứng dậy.

Vạn Lăng Phong chấn động trong lòng, thực lực của chủ nhân lại một lần nữa tăng lên?

Sao mà cảm giác còn kinh khủng hơn so với trước kia!

Sâu không lường được!

Giọng Diệp Bắc Minh truyền tới: “Lăng Phong”.

“Dạ”.

“Một chuyện quan trọng nhất, không tiếc bất cứ giá nào, điều tra trên toàn thế giới bối cảnh của bức ảnh này ở đâu!”

“Rõ!”

“Thứ hai, trước khi chết Trần Cửu Dương từng nói với tôi, người bảo ông ta đến giết tôi xuất thân từ Long Đô!”

“Long Đô?!!!”

Cơ thể Vạn Lăng Phong run rẩy.

Nơi đó nước quá sâu, có Diệp Bắc Minh làm chỗ dựa, Vạn Lăng Phong cũng sẽ không bị nhiễm.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy, Long Đô!”

“Dùng tất cả tài nguyên, tình báo trong tay ông, tra cho tôi trong khoảng thời gian gần đây ở Long Đô có ai điều tra tin tức của tôi không”.

“Rõ!”

Vạn Lăng Phong gật đầu.

Diệp Bắc Minh biết, dù Vạn Lăng Phong lợi hại đến đâu có có giới hạn.

Cuối cùng vẫn chỉ là một chiến thần ở hành tỉnh Đông Nam!

Bảo ông ta điều tra rõ ràng chuyện xảy ra ở Long Đô quả thật quá sức.

Không đạt được lợi ích cao nhất thì cũng được tương đối, chỉ cần để anh biết gần đây ai đang tìm kiếm tin tức của anh, vậy cũng có thể suy đoán ra một vài thứ.

“Thứ ba, tra cho tôi tung tích của điện Huyết Hồn!”

“Đặc biệt điện chủ Huyết Hồn của bọn họ, nếu như có thể chắc chắn tìm được vị trí của hắn là tốt nhất, nếu không chắc chắn, tìm ra tổng đàn của điện Huyết Hồn cũng được”.

Vạn Lăng Phong sợ hết hồn: “Chủ nhân, điện Huyệt Hồn là nhân vật khổng lồ”.

“Cậu thật sự muốn điều tra tung tích của điện Huyết Hồn sao?”

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Tôi chẳng những muốn điều tra tung tích của điện Huyết Hồn, tôi còn muốn để điện Huyết Hồn biến mất khỏi thế giới!”

Phủ Diệp, Giang Nam.

Sâu dưới lòng đất.

Nơi này là mật thất dưới lòng đất vua Giang Nam đào, vốn dĩ là nhà vàng cất người đẹp, nơi cất giữ châu báu của ông ta.

Lúc này.

Đã bị Diệp Bắc Minh sai người cho dời đi hết.

Cải tạo thành một sân huấn luyện dưới lòng đất.

Mười cột mười hàng, tổng cộng thanh niên.

Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, đứng phía trước đám người.

Vạn Lăng Phong đứng ở phía sau: “Chủ nhân, người này từ người hoàn toàn giống nhau về điều kiện tuyển chọn, lai lịch tuyệt đối trong sạch”.

Yên lặng!

An tĩnh!

Tĩnh mịch!

Ngay cả tiếng hô hấp cũng vô cùng nhỏ, hoàn toàn không nghe thấy.

Qua khoảng mười lăm phút, người này không có một chút dấu hiệu sốt ruột!

Rất có kiên nhẫn!

Diệp Bắc Minh lạnh lùng lên tiếng: “Trong người, có người là cô nhi, có người cửa nát nhà tan, có người bị cha mẹ vứt bỏ, có người vì miếng ăn”.

“Tóm lại, xuất thân mọi người đều không tốt, không một chút ràng buộc”.

“Mọi người có thể đi vào đây, tôi tin tưởng mọi người cũng biết, bản thân tiếp theo sẽ phải đối mặt với thứ gì!”

“Thứ tiếp theo chờ đợi mọi người có hai con đường”.

“Thứ nhất, kiếp này đi theo tôi, tôi đảm bảo mọi người vinh hoa phú quý cả đời”.

“Thứ hai, xoay người, rời đi, không còn cơ hội bước vào đây nữa”.

“Muốn đi có thể đi”.

Đám người im lặng, không ai xoay người rời đi.

Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: “Rất tốt”.

“Tôi sẽ dạy mọi người tập võ, bồi dưỡng mọi người trở thành cao thủ võ công hàng đầu!”

“Sau này, thành phố Giang Nam, hành tỉnh Giang Nam, Long Quốc, thậm chí toàn thế giới đều là võ đài của mọi người!”

Giọng nói trầm xuống: “Bài đầu tiên, thần phục vô điều kiện”.

“Dù tôi hạ lệnh bảo mấy người đi chết, mấy người cũng phải đi chết ngay lập tức”.

Vung tay!

Một đám tướng sĩ tiến lên.

Phát cho thanh niên mỗi người một thanh đao dài sáng loáng.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng hạ lệnh: “Bắt đầu từ bây giờ, chém đứt một cánh tay của mình!”

“Cái gì?”

Xung quanh xôn xao!

thanh niên ngơ ngác.

Vạn Lăng Phong cũng thất kinh: “Chủ nhân, cậu…”

Giây tiếp theo.

Phựt!

Có người trực tiếp ra tay.

Giơ tay chém rớt cánh tay của mình.

Sắc mặt trắng bệch, cắn chặt răng, không có kêu một tiếng.

Mồ hôi trán tuôn ra rào rào.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Cậu tên gì?”

Thanh niên này trả lời: “Tôi tên Lưu Minh”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Bắt đầu từ bây giờ, quên tên mình đi, tiểu đội của chúng ta tên là tiểu đội Sát Thần!”

“Cậu là số của tiểu đội Sát Thần”.

Cậu thanh niên gật đầu: “Được, bắt đầu từ bây giờ, tôi chính là số của tiểu đội Sát Thần”.

Phựt! Phựt! Phựt!

Những thanh niên khách nhìn thấy vậy, giống như được tăng thêm hưng phấn.

Giơ tay chém xuống.

Cánh tay rơi xuống đất!

“A…”

“Hu hu…”

Một vài tiếng kêu thảm thiết kèm theo tiếng khóc truyền tới.

Nhưng.

Vẫn không ai có ý muốn rời đi.

Bọn họ biết, đây là cơ hội cuối cùng của mình!

Mười phút sau.

thanh niên đều tự chém đứt cánh tay mình xuống.

Diệp Bắc Minh lúc này mới hài lòng gật đầu: “Rất tốt”.

“Mọi người đã học được thế nào là thần phục vô điều kiện!”

“Bắt đầu từ bây giờ, mọi người chỉ nghe theo lệnh của một mình tôi, cho dù là ông ta!!!”

Diệp Bắc Minh chỉ Vạn Lăng Phong.

“Tôi bảo các người giết ông ta, các người cũng phải xông lên vô điều kiện, git chết ông ta!”

Soạt!

Trong nháy mắt.

Một trăm cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vạn Lăng Phong.

Như sói đói vậy!

Vạn Lăng Phong nhìn cảnh tượng này, sau lưng ớn lạnh.

Một người tàn nhẫn với mình như vậy, liệu có thể tàn nhẫn hơn với người ngoài không?

Dường như ông ta đã nhìn thấy tiểu đội Sát Thần ở Long Quốc, thậm chí là cảnh tượng rung chuyển trời đất trên toàn thế giới!

Không nhịn được lui về phía sau mấy bước!

Đường đường là chiến thần hành tỉnh Đông Nam, vậy mà lại bị thanh niên do mình chọn hù dọa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio