Chương 238 … “A… đau, đau chết tôi mất…” Chiba Sadako nắm lấy cánh tay gãy của mình, khuôn mặt xinh đẹp đau đến biến dạng. “Diệp Bắc Minh! Diệp Bắc Minh! Mối thù cụt tay này tôi sẽ không bỏ qua đâu!” “Tút tút tút!” Điện thoại của Chiba Sadako reo lên, cô ta ấn nút nghe, bên trong truyền đến giọng nói của bố. “Sadako, tình hình của con thế nào? Bố vừa nghe nói, cánh tay của con bị người ta chém?”, người đàn ông trong điện thoại có chút lo lắng. Chiba Sadako cố nén cơn đau, lộ ra nụ cười tái nhợt: “Bố, con không sao”. “Cánh tay có thể nối được, xin bố hãy yên tâm”. “Diệp Bắc Minh này chắc chắn phải chết!” “Diệp Bắc Minh? Lại là Diệp Bắc Minh?”, người đàn ông tức giận: “Kế hoạch của chúng ta ở Giang Nam thất bại, tất cả đều là vì cái tên Diệp Bắc Minh này!” “Masao Tokugawa chết rồi! Ảnh hưởng quá lớn!” Chiba Sadako lạnh giọng nói: “Bố, con muốn Diệp Bắc Minh chết!” “Sadako, con yên tâm, bố đã nhờ ninja Iga đến Long Quốc, ninja Iga mà đã ra tay, chúa Jesu đến cũng không cứu nổi Diệp Bắc Minh đâu!”, bố của Chiba Sadako nói. Chiba Sadako vui mừng: “Bố, bố mời được ninja Iga?” “Đương nhiên, kế hoạch của gia tộc Chiba chúng ta trên thực tế là kế hoạch của bệ hạ Thiên Hoàng! Diệp Bắc Minh trở thành hòn đá cản đường, ninja Iga tới Long Quốc, Diệp Bắc Minh chắc chắn phải chết!” Bố của Chiba Sadako lạnh lùng nói. “Ha ha ha, tốt quá! Diệp Bắc Minh đáng thương, ninja Iga ra tay, hắn không còn đường sống đâu!”, Chiba Sadako cười tàn nhẫn. Thậm chí cô ta còn có chút đồng cảm với Diệp Bắc Minh. … Vương Như Yên đích thân lái xe, dẫn Diệp Bắc Minh đi đến một nơi của Long Đô. Sau hàng loạt cuộc kiểm tra của bảo vệ. Cuối cùng, hai người đi đến một đại sảnh. Vừa ngồi xuống chưa được hai phút. Một cô gái đi tới. Người cao khoảng một mét sáu mươi tám. Cổ thiên nga, vai chữ thập. Mông cong nối liền với eo và đôi chân dài thẳng tắp khiến Vương Như Yên cũng phải ghen tỵ. Da thịt trắng nõn, cánh tay ngó sen thon dài! Khí chất giống như một nữ minh tinh siêu cấp tuyến một. “Hừ, sư tỷ lại càng đẹp lên rồi, ngày ngày lăn lộn cùng một đám đàn ông trong quân doanh, sao chị vẫn chăm sóc tốt được bản thân?”, Vương Như Yên có chút ghen tỵ. Cô gái cười nhìn sang: “Tiểu sư muội, em nói gì vậy?” Tư thế hiên ngang, nhưng lại mang theo vẻ thùy mị như nước. Bát sư tỷ, Lục Tuyết Kỳ!