Chương 347 “Cậu tự đặt một cái tên là được”. Diệp Bắc Minh trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Thanh kiếm này hình giống một con rồng, nhưng lại bị cắt đứt một đoạn”. “Chi bằng cứ gọi nó là kiếm Đoạn Long đi”. “Kiếm Đoạn Long? Không tệ, tên hay”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục tỏ vẻ đồng ý. Diệp Bắc Minh lại thử kiếm Đoạn Long, ban đầu có hơi khó thích nghi. Qua nửa ngày đã vô cùng thuận tay. Anh có thể chém liên tiếp ba kiếm trong một giây! Diệp Bắc Minh lại tò mò: “Đúng rồi, tháp Càn Khôn Trấn Ngục”. Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngọc truyền tới: “Sao hả? Cậu còn có câu hỏi gì?” “Tháp này qua nhiều đời chủ nhân, cao nhất có thể đạt đến tầng bao nhiêu?” “68 tầng”. “68 tầng? Cao vậy sao? Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tổng cộng có bao nhiêu tầng?” “Không ai biết, bởi vì chưa ai đạt đến tầng cao nhất”. “Được rồi”. Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu. Xem ra lai lịch tòa tháp này thật sự rất thần bí. “Đưa tôi quay về”. Giây tiếp theo. Diệp Bắc Minh lại một lần nữa xuất hiện bên trong phòng thí nghiệm của công ty dược phẩm Thiên Hương. Trong tay cầm kiếm Đoạn Long. Diệp Bắc Minh có hơi khó xử: “Đây là xã hội hiện đại, tôi cầm một thanh kiếm gãy chạy khắp nơi, không được hay cho lắm nhỉ?” “Thu hồi là được”. Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ mỉm cười. Kiếm Đoạn Long trong nháy mắt biến mất! Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Là sao vậy?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vốn có chức năng trữ vật, bất kỳ thứ gì của ký chủ cũng có thể chứa ở bên trong”. “Chỉ cần một ý niệm của cậu là được, không tin thì cậu thử đi”. “Vậy sao?”, đôi mắt Diệp Bắc Minh sáng lên. Trong lòng anh thầm niệm kiếm Đoạn Long! Hư ảnh trong tay lấp lóe, ngưng thành vật thật. Kiếm Đoạn Long xuất hiện. “Lợi hại thế sao?”, Diệp Bắc Minh rất kinh ngạc. Chức năng trữ vật không gian Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thật nghịch thiên. “Đừng kinh ngạc nữa, cậu không còn nhiều thời gian đâu”. “Cậu luyện đan, tăng cấp, luyện kiếm đã qua hai ngày rưỡi”.