: Nữ Binh Vương Của Long Tổ
Người phụ nữ sa sầm mặt, tốc độ vô cùng nhanh, liên tục b ắn ra mười mũi tên!
Tất cả mảnh ngói đều bị cô ta bắn vỡ một cách chính xác.
Cô ta còn dừng lại, nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ khiêu khích: “Thực lực của anh cũng chỉ có thế mà thôi!”
“Vậy ư?”
Diệp Bắc Minh lại nâng tay ném ra mười mảnh ngói, người phụ nữ liên tục bắn chín mũi tên!
Lúc cô ta định bắn mũi tên thứ mười, thì sờ thấy ống tên sau lưng…
Trống không!
“Nguy rồi…”
Khuôn mặt dưới khăn che biến sắc.
“Bốp!”
Không đợi người phụ nữ kịp phản ứng, mảnh ngói đã bay lên, đập trúng bả vai cô ta.
Đòn tấn công này của Diệp Bắc Minh chứa đựng mười phần sức mạnh!
Người phụ nữ bị đau vai, cả người không còn sức lực!
Cô ta như bị ô tô tông trúng, bay ngược ra xa, sắp rơi xuống từ tầng hai mươi.
‘Ngư Ấu Vy này sẽ phải bỏ mạng như thế sao?’
Trong mắt cô ta tràn đầy sự tuyệt vọng!
Lúc này, trước mắt cô ta xuất hiện một khuôn mặt, chính là Diệp Bắc Minh!
Ngư Ấu Vy vẫn rơi xuống, Diệp Bắc Minh cũng rơi xuống cùng cô ta!
Con ngươi của Ngư Ấu Vy co lại!
Đây là tầng hai mươi đấy!
Anh ta điên rồi sao?
Vào khoảnh khắc trong đầu cô ta xuất hiện suy nghĩ này, Diệp Bắc Minh chậm rãi cất lời: “Tôi có thể cứu cô, nhưng cô phải nói hết mọi chuyện cho tôi!”
“Nếu không, cô sẽ ngã lầu chết!”
“Tôi đồng ý với anh…”
Ngư Ấu Vy lập tức hoảng hốt.
Vào khoảnh khắc đối diện với sống chết, không một ai có thể giữ nổi bình tĩnh cả.
Cô ta còn trẻ, vẫn chưa muốn chết!
Vào lúc Ngư Ấu Vy đồng ý, Diệp Bắc Minh lập tức giơ hai tay, một tay ôm lấy eo cô ta, tay còn lại thì đặt lên mông.
“Ưm!”
Cảm giác rắn chắc của bàn tay Diệp Bắc Minh khiến Ngư Ấu Vy không nhịn được khẽ kêu lên.
“Ầm!”
Hai chân Diệp Bắc Minh đập mạnh xuống đất.
Từ mắt cá chân trở xuống lún sâu vào trong mặt đất.
Người Ngư Ấu Vy cũng rung mạnh một cái.
Cô ta vô thức giơ tay ôm lấy cổ Diệp Bắc Minh.
“Có thể buông ra rồi chứ?”, giọng nói lạnh lùng của Diệp Bắc Minh vang lên.
Ngư Ấu Vy giật mình, vội vàng đẩy Diệp Bắc Minh ra, nhảy xuống từ trên người anh, nhìn người đàn ông mà cô ta muốn ám sát này.
“Nhớ kỹ lời cô nói khi nãy! Tốt nhất cô nên trả lời tôi một cách thành thật, nếu không, tôi sẽ khiến cô đau đớn hơn cả việc ngã chết đấy”, Diệp Bắc Minh cảnh cáo.
Ngư Ấu Vy nhìn chàng trai trẻ xấp xỉ tuổi cô ta trước mặt!
Không ngờ anh lại có thực lực đáng sợ đến thế!
Hơn nữa, giọng nói của Diệp Bắc Minh còn giống như thần chết!
Ngư Ấu Vy biết, người đàn ông này không phải đang đùa, anh thật sự có thể làm được.
Nếu mảnh ngói khi nãy lệch đi một chút, đánh vào tim, đầu, cổ họng cô ta, cô ta đều sẽ chết chắc!
Bả vai đau đớn khiến cô ta nhận thức rõ tình cảnh hiện tại.
Cô ta gật đầu im lặng.
“Tháo khăn che mặt xuống”, Diệp Bắc Minh ra lệnh.
Ngư Ấu Vy hơi chần chừ, nhưng vẫn giơ tay tháo khăn che mặt xuống.
Một khuôn mặt trong sáng, không trang điểm xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.
Đặc biệt là đôi mắt trong veo kia!
Khiến người khác không thể ngờ ra một cô gái như thế lại là sát thủ!
“Cô tên gì?”
“Ngư Ấu Vy!”
“Cô là người của ai?”
“Cung thủ át chủ bài của Long Tổ!”, Ngư Ấu Vy trả lời một cách dứt khoát.
Nghe thấy thế, Diệp Bắc Minh thoáng sửng sốt, nhướng mày hỏi: “Long Tổ? Bộ đội đặc chủng của chính phủ Long Quốc?”
“Đúng thế”.
Ngư Ấu Vy gật đầu, cô ta nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh tiêu diệt nhà họ Triệu với thủ đoạn tàn nhẫn, còn tiến vào phủ vua Giang Nam, cấp trên đã biết chuyện này, cho rằng anh là nhân vật nguy hiểm sẽ làm hại đến xã hội, có người ra lệnh truy bắt anh về quy án, không quan tâm sống chết”.
Diệp Bắc Minh ngây người.
Anh đã biết trước việc tiêu diệt nhà họ Triệu, trả thù cho ba mẹ sẽ thu hút sự chú ý của chính phủ.
Lúc đầu anh có suy tính là, sau khi tiêu diệt nhà họ Triệu, trả thù cho ba mẹ xong, anh sẽ lập tức trở về núi Côn Luân tu luyện, không ra ngoài nữa.
Nhưng không ngờ thảm án của nhà họ Diệp năm đó lại liên quan đến nhiều người như thế.
Chẳng những có liên quan đến vua Giang Nam mà có lẽ còn liên quan với cả chiến thần Lăng Phong.
Bây giờ lại ảnh hưởng đến người của Long Tổ!
Quan chức cấp cao của Long Quốc cũng phải người muốn giết anh!
“Đợi đã, không đúng lắm!”, Diệp Bắc Minh nhướng mày, nhạy bén phát hiện điều không hợp lý: “Cô nói cô là người của Long Tổ, vậy năm người khi nãy là ai?”
“Nếu cô là người của chính phủ, vì sao lại việc đồng đội của mình?”
“Chẳng lẽ không phải là giết người diệt khẩu sao?”
Ngư Ấu Vy lắc đầu, lạnh lùng nói: “Năm người đó là sát thủ của tổ chức Thiên Sát, không liên quan đến Long Tổ! Hơn nữa bọn họ là tội phạm bị truy nã, tôi chỉ tiện tay giết bọn họ mà thôi.
Tôi cũng không ngờ anh lại mạnh đến thế, tôi định trở về gọi quân chi viện”.
“Cuối cùng lại bị anh đuổi kịp”.
Diệp Bắc Minh rất không hài lòng với lời giải thích này của Ngư Ấu Vy: “Tôi không tin”.
“Anh nhìn đây”.
Ngư Ấu Vy im lặng một lát thì lấy một giấy chứng nhận từ trong túi ra.
Diệp Bắc Minh mở ra xem, thật sự là giấy chứng nhận thân phận của binh vương Long Tổ.
Bên trên có số hiệu, còn có con dấu của quan chức cấp cao Long Quốc.
Họ tên: Ngư Ấu Vy
Tuổi tác: tuổi
Chiều cao: cm
Cân nặng: kg
Cấp bậc: Thiếu tá
Số hiệu: Long A
Diệp Bắc Minh kiểm tra tỉ mỉ, cũng không giống hàng giả.
Ngư Ấu Vy thật sự là người của Long Tổ?
Thế thì phiền phức rồi đây!
Anh còn tưởng với tốc độ của chính phủ thì phải một khoảng thời gian nữa, bọn họ mới tỏ thái độ.
Trước khi chính phủ tỏ thái độ, anh sẽ tự tay git chết tất cả kẻ thù giết gia đình mình! Nhưng không ngờ cả Long Tổ cũng tham gia vào.
“Long Tổ, đây là một bộ phận đặc biệt chuyên xử lý võ giả”.
“Nếu võ giả giết người, chắc chắn binh sĩ bình thường không thể làm gì, võ giả trên Tông Sư, ngay cả đạn cũng không sợ”.
“Cho nên mới cần Long Tổ ra mặt!”
“Những võ giả đe doạ đến sự an toàn của người bình thường sẽ bị Long Tổ thẳng tay tiêu diệt!”, Ngư Ấu Vy lo rằng Diệp Bắc Minh không biết đến Long Tổ, cho nên mới giải thích một câu.
Đồng thời cũng hy vọng Diệp Bắc Minh sẽ e dè hơn.
Cô ta là người của Long Tổ!
“Kẻ xấu” là Diệp Bắc Minh không dám làm hại đến cô ta!
“Ha ha, có nghĩa là ba người nhà họ Diệp tôi bị người của vua Giang Nam git chết là vì đáng đời! Còn tôi trở lại trả thù là đe doạ đến người bình thường đúng không?”, trong mắt Diệp Bắc Minh tràn đầy sự giận dữ..
: Có Biết Không?
Ngư Ấu Vy nhíu mày: “Anh có ý gì?”
“Nhà họ Triệu là tầng lớp trí thức, làm việc theo lẽ công bằng liêm chính, giờ anh diệt nhà họ Triệu, lý do là gì?”
“Nhà họ Triệu làm việc công bằng liêm chính? Ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh như nghe thấy câu chuyện cười thú vị nhất đời này vậy: “Năm năm trước, ba người nhà họ Diệp của tôi, có bố tôi, mẹ tôi và anh trai tôi, toàn bộ đều bị người của vua Giang Nam đột nhập sát hại”.
“Nhà họ Triệu dẫn theo võ giả đuổi giết tôi suốt ba tháng, tôi rơi vào cảnh đường cùng, không cách xoay sở. Cô lại nói nhà họ Triệu làm việc công bằng liêm chính?”
“Chẳng phải Long Tổ các người chuyên bảo vệ dân thường, giúp họ không bị võ giả làm hại sao?”
“Khi nhà họ Diệp gặp họa, Long Tổ các người ở đâu?”, nét mặt Diệp Bắc Minh trở nên châm chọc.
Trong lòng anh vẫn luôn tích tụ lửa giận hừng hực.
Bố mẹ và anh trai của anh chết như con kiến hôi vậy.
Không hề tạo ra một chút gợn sóng nào.
Bây giờ anh quay về báo thù lại bị coi là phần tử nguy hiểm.
Ngư Ấu Vy tỏ ra khiếp sợ: “Cái gì? Còn có chuyện như thế sao?”
“Ha ha ha, vua Giang Nam một tay che trời, chẳng lẽ cô định bảo là Long Tổ các người không hề hay biết?”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười.
Ngư Ấu Vy có chút chần chừ nhìn anh.
“Các nơi đều có quan tổng đốc cai quản, Giang Nam chắc là phạm vi lãnh thổ của chiến thần Lăng Phong quản lý. Long Tổ chúng tôi thật sự chưa hề nghe nói chuyện này”.
“Theo tôi về Long Tổ, báo cáo chuyện này cho sếp của tôi!”
“Chúng tôi sẽ không tha cho bất cứ kẻ xấu nào, cũng sẽ không vu oan cho người tốt!”
Vẻ mặt Ngư Ấu Vy nghiêm túc: “Nếu những gì anh nói đều là thật, vậy chiến thần Lăng Phong đã có hiềm nghi lừa trên gạt dưới!”
“Bởi vì, thảm án năm năm trước mà anh nhắc tới, Long Tổ hoàn toàn không nghe được chút phong thanh nào!”
“Nếu vua Giang Nam hoặc chiến thần Lăng Phong lấy thúng úp voi, biến chuyện này thành vụ án bình thường, Long Tổ không thể biết để xử lý”.
“Long Tổ không sợ chiến thần Lăng Phong, sẽ lấy lại công bằng cho anh“, Ngư Ấu Vy nói
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Ngư Ấu Vy nói có lý.
Nhung anh không tin!
Thấy Diệp Bắc Minh do dự, Ngư Ấu Vy còn nói thêm: “Diệp Bắc Minh, chẳng lẽ anh không muốn gột sạch oan khuất cho bố mẹ mình à?”
“Dù anh giết nhiều người hơn, dù anh báo thù được cho bố mẹ, người đời cũng đâu biết là anh đang báo thù!”
“Mọi người sẽ chỉ cho rằng anh là kẻ sát nhân!”
“Nếu lời anh nói là thật, tôi có thể giúp anh. Tôi lập tức về điều tra, hơn nữa sẽ báo cáo chuyện này lên trên”.
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Vì sao tôi phải tin tưởng cô?”
“Ngư Ấu Vy tôi ghét ác như kẻ thù, nếu chiến thần Lăng Phong và vua Giang Nam thật sự cấu kết nhau gây án, sát hại người thường thì dù có là chiến thần, chúng tôi cũng sẽ xử lý!”, Ngư Ấu Vy tỏ ra hiên ngang lẫm liệt.
Diệp Bắc Minh có chút sửng sốt.
Cô gái này có bị khờ không vậy?
Chỉ dựa vào thân phận nữ binh vương nhỏ bé của Long Tổ mà đòi làm dao động địa vị của chiến thần Lăng Phong?
Quá khờ khạo!
Đúng là quá ngây thơ!
Khờ khạo tới mức... có chút đáng yêu! Đây là binh vương của Long Tổ, sao lại suy nghĩ non nớt đơn giản đến vậy?
Diệp Bắc Minh thà tin tưởng rằng mấy ông lớn kia bao che lẫn nhau chứ không hề tin là Ngư Ấu Vy có thể đi điều tra chiến thần Lăng Phong vì bố mẹ của anh?
“Tôi xin thề!”
Ngư Ấu Vy đột nhiên giơ một tay lên.
“Ưm...”
Vừa giơ tay lên thì miệng vết thương trên vai bỗng truyền tới cơn đau nhói.
Diệp Bắc Minh đi tới, lấy ra ba kim bạc, đâm vào bả vai Ngư Ấu Vy.
Kim bạc đâm vào trong thịt, thoáng chốc đã biến mất.
Máu trên vai Ngư Ấu Vy ngừng chảy.
Cũng không còn đau nữa!
Cô ta có chút bất ngờ nhìn Diệp Bắc Minh: “Vì sao anh lại giúp tôi?”
“Không phải là giúp cô đâu!”, Diệp Bắc Minh lắc đầu. Trong mắt lập lòe ánh sáng, anh cũng muốn lấy lại công bằng cho bố mẹ và anh trai, tuyệt đối không thể để họ chết một cách không rõ ràng như vậy.
Dù bố mẹ và anh trai đã mất, anh cũng phải lấy lại công bằng, giải oan cho họ.
Diệp Bắc Minh cảm thấy mình chẳng những phải báo thù...
Anh còn phải đưa tất thảy chân tướng ra ánh sáng.
“Tôi chỉ đang giúp chính mình!”
“Giúp chính mình?”, Ngư Ấu Vy có chút khó hiểu.
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Ba cây kim bậc này cầm máu cho cô nhưng nó cũng chui vào trong máu của cô, lưu động theo mạch máu. Từ giờ, cô có thể rời đi, cô là người bên chính phủ, lại là nhân viên Long Tổ, nhất định có thể điều tra ra được nguyên nhân tử vong của bố mẹ tôi!”
“Việc truy tra hung thủ này, cô chắc chắn thành thạo hơn tôi. Chỉ cần cô có thể cho tôi đáp án trong một tuần thì tôi sẽ cứu cô. Nếu không nghe lời, ba cây kim bạc này sẽ theo máu, ở lại trong trái tim cô!”
“Mỗi một lần trái tim đập, cô sẽ bị kim đâm một lần, cuối cùng sẽ đau đớn đến chết!”
Diệp Bắc Minh như thể đang nói một việc vô nghĩa vậy: “Đừng hi vọng vào việc tìm bác sĩ giải phẫu, trừ tôi, trên đời này không còn ai cứu được cô đâu!”
Gương mắt Ngư Ấu Vy tái mét: “Anh... quá độc ác!”
“Ha ha, không độc ác thì sao làm trượng phu, làm sao tôi có thể đảm bảo cô không gạt mình?”, Diệp Bắc Minh cười lạnh.
Năm năm trước, trong lúc chạy trốn, anh từng bị một đôi vợ chồng nông dân thật thà chất phác lừa gạt.
Vốn dĩ anh có thể chạy thoát được sự đuổi giết của Triệu Nhị Thần.
Đáng tiếc, cuối cùng lại bị một cặp vợ chồng nông dân trông bề ngoài hiền lành bán đứng.
Lần này trở về, Diệp Bắc Minh sẽ không tiếp tục tin tưởng người lạ nữa.
“Được!”
Ngư Ấu Vy cắn răng: “Trong một tuần, tôi sẽ tra ra chân tướng cho anh!”
Sau khi nói xong, cô ta nhanh chóng rời khỏi đó, biến mất vào màn đêm.
Diệp Bắc Minh sờ mũi, nhìn theo bóng Ngư Ấu Vy rời đi, đột nhiên nở nụ cười: “Đúng là một cô gái thú vị! Mong là cô ta có thể mang về cho mình vài manh mối”.