: Sợ Làm Xằng Bậy Lại Sợ Không Làm Bậy
Giữa hai người cũng không phát sinh chuyện gì.
Diệp Bắc Minh vẫn tự tin về khả năng kiềm chế của mình!
“Được, vậy mỗi người ngủ một bên”, Diệp Bắc Minh đồng ý.
Chu Nhược Giai cảm kích chạy lên, cô ngủ ở trong.
Cô nằm nghiêng người, mặt đầy mong chờ nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh tắt đèn, nằm ở bên ngoài.
Anh có thể cảm giác được hô hấp của Chu Nhược Giai trở nên hơi gấp rút, cơ thể cũng nhích gần Diệp Bắc Minh vài phần.
Nhịp tim của cô đập thình thịch như hươu chạy!
Cô sợ Diệp Bắc Minh làm bậy!
Lại sợ Diệp Bắc Minh không làm bậy!
Trong lúc rối rắm, Diệp Bắc Minh lại đã ngủ rồi.
“Ây da, sao anh lại ngủ trước rồi!”.
Chu Nhược Giai chu môi, cô có hơi thất vọng, nhưng trái tim đang treo ngược lại lập tức rơi xuống.
Cô bò dậy, hôn nhẹ lên môi của Diệp Bắc Minh, sau đó hài lòng ôm lấy cánh tay của Diệp Bắc Minh, chìm vào giấc ngủ.
Cô bé này!
Diệp Bắc Minh đương nhiên chưa ngủ, anh lim môi, khóe miệng nở một cười.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Bắc Minh vừa dậy, rửa mặt xong, mới vừa mở cửa phòng ra.
Chu Nhược Giai đã lén lút chạy ra từ phòng của anh.
Đúng lúc, Chu Thiên Hạo đến.
“Bố!”
Chu Nhược Gia xấu hổ dậm chân, vội vàng chạy đi.
“Ha ha, Bắc Minh à..”.
Chu Thiên Hạo đứng đó, cười nhìn anh.
Diệp Bắc Minh lúng túng: “Chú Chu, không phải như chú nghĩ đâu!”
“Chú nghe cháu giải thích!”
Tuy thực lực võ đạo của anh cao cường, nhưng anh vẫn rất tôn trọng luân lý.
Chu Thiên Hạo dù sao cũng là người vai vế trên!
Chu Thiên Hạo mỉm cười sâu xa, vẻ mặt “chú đều hiểu”!
“Đều là người từng trải, không có gì to tát cả, chú và dì Lý của cháu khi chưa kết hôn cũng đã ngủ cùng nhau”.
Chu Thiên Hạo vỗ vỗ vai Diệp Bắc Minh.
Lời nói sâu xa.
“Nhưng người trẻ tuổi cần chú ý các biện pháp bảo vệ”.
“Đến lúc đó đừng để xí hổ là được!”
“Khụ khụ...!Chú Chu, chúng cháu thật sự không có”.
Diệp Bắc Minh rất xấu hổ, vội vàng nói sang chuyện khác: “Chú Chu, không phải hôm qua chú nói hôm nay người Đông Doanh muốn họp mặt thương hội sao, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đến đó đi”.
Chu Thiên Hạo nghiêm mặt, lặng lẽ gật đầu.
Thành phố Giang Nam, Quy Sơn.
Toàn bộ thành phố Giang Nam có địa thế bằng phẳng, Quy Sơn là ngọn núi duy nhất cao khoảng năm trăm mét.
Quy Sơn là nơi đất thiêng nhân tài đầy rẫy, bốn phương tám hướng đều là nhà cao tầng, trong cái ồn ào lại có sự yên tĩnh.
Điểm duy nhất làm cho người ta khó chịu đó là trên Quy Sơn toàn bộ đều là kiến trúc Đông Doanh.
Khi Diệp Bắc Minh học trung học, đã nghe nói Quy Sơn sắp khai phá, rất nhiều nhà đầu tư cạnh tranh đấu thầu.
Mấy trăm triệu cũng không lấy được!
Đến cuối cùng, Quy Sơn lại trở thành địa bàn của người Đông Doanh.
Hiện tại nơi này là tổng bộ của thương hội người Đông Doanh, mấy doanh nhân vào đây không ngớt.
Một vài gương mặt trong số đó, Diệp Bắc Minh rất quen thuộc, anh đã gặp qua tại đại thọ sáu mươi tuổi của vua Giang Nam!
Bọn họ đã không còn hoảng sợ như hai ngày trước, đối mặt sự nghênh đón của người Đông Doanh thì chỉ có nụ cười vô tận.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Diệp Bắc Minh trầm xuống:
“Trần Quần An, sao ông ta cũng ở đây?”
Người đàn ông này là bạn của bố Diệp Bắc Minh.
Ông ta làm ăn cùng với bố của anh, lúc mới đầu Trần Quần An rất thảm, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Thời điểm nghèo nhất, ngay cả cơm cũng không có để ăn, còn không bằng tên ăn mày!
Cậu bảy nhà họ Diệp không xem thường ông ta, ngược lại dẫn dắt ông ta cùng buôn bán, còn thường xuyên dẫn Trần Quần An đến nhà ăn cơm.
Lúc này, Trần Quần An mặc bộ âu phục đặt may quý giá.
Trên tay đeo chiếc đồng hồ Rolex!
Xe ông ta càng là một chiếc Rolls-Royce thiết kế cao cấp.
Bên cạnh là dàn vệ sĩ, thư ký xinh đẹp, vô cùng vẻ vang.
So với bộ dạng năm đó, hoàn toàn là như hai người khác nhau vậy!
Một người đàn ông mặc trang phục Đông Doanh đích thân nghênh đón ông ta bước vào cửa thương hội người Đông Doanh.
Chu Thiên Hạo lạnh lùng nói: “Chính là Trần Quần An, người quản lý nhà máy cũ của bố cháu thay người Đông Doanh”.
Diệp Bắc Minh trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận: “Quả niên là như thế sao?”
“Bố, Trần Quần An có lỗi với bố, con tiễn ông ta xuống gặp bố!”
Thương hội Đông Doanh, một công trình kiến trúc phong cách Đông Doanh.
Sàn nhà gỗ, tatami, sảnh, guốc gỗ.
Cứ ba bước là có một chỗ gác, năm bước một trạm canh gác, tất cả đều là võ sỹ Đông Doanh đeo kiếm katana.
Nếu là người không hiểu rõ tình hình vào nơi này, còn tưởng rằng đi vào đảo quốc Đông Doanh.
Rất khó tưởng tượng, nơi này lại là trung tâm thành phố Giang Nam, mảnh đất phồn hoa nhất.
Một đám phú hào tấp nập bước vào cửa lớn thương hội Đông Doanh, chào hỏi hai người đàn ông đảo quốc đứng ở cửa.
Trần Quần An bước xuống từ chiếc Rolls-Royce: “Ông Koizumi, ông Karasawa, xin chào”.
Ông ta còn học theo cách chào hỏi của người Đông Doanh, cúi người chín mươi độ.
Hai vị phó hội trưởng của thương hội Đông Doanh đứng ở đối diện, Koizumi Kotaro và Kazou Karasawa!
Koizumi Kotaro gật đầu, hài lòng nhìn lướt qua Trần Quần An: “Trần Tang, năm năm qua, ông làm việc không tồi, nếu không phải ông du thuyết, thương hội chúng ta sao có thể phát triển nhanh như vậy”.
“Trong buổi họp thường niên năm nay, ông nhất định là người có công đứng đầu!”
“Tôi sẽ giúp ông giành công trước mặt hội trưởng! Hôm nay họp xong, ông chính là người phát ngôn của chúng tôi tại Giang Nam”.
“Đợi các con ông trưởng thành, tôi sẽ trực tiếp sắp xếp cho bọn chúng đi học tại đại học Kyoto”.
Trần Quần An vô cùng kích động, vội vàng gật đầu: “Được, được, vậy thay tôi cảm ơn hội trưởng!”.
: Thương Hội Đông Doanh
Ông ta từ một gã ăn mày, có thể bò lên được như ngày hôm nay, toàn bộ đều là tự mình bước từng bước một, bò lên.
Trong quá trình đó có bao nhiêu gian khổ, chỉ có Trần Quần An tự mình biết!
Hôm nay, rốt cục cũng có thể ngóc đầu.
“Nhưng mà..”.
Trần Quần An lại nhướng mày, có hơi lo lắng.
“Nhưng mà cái gì?”, Koizumi Kotaro hỏi.
Trần Quần An thấp giọng nói: “Vua Giang Nam đã chết, hiện tại các thuộc hạ của ông ta đã thành năm bè bảy mảng”.
“Nhà họ Triệu diệt, hiện tại tập đoàn do nhà họ Triệu đứng đầu cũng hoảng loạn như ruồi nhặng không đầu”.
“Nếu lúc này, chúng ta rèn sắt khi còn nóng, thu nạp những người này”.
“Về sau, Giang Nam sẽ do thương hội Đông Doanh chúng ta định đoạt”.
Rất rõ ràng, Trần Quần An đã coi mình là người của thương hội Đông Doanh!
Đây là một con chó trung thành!
“Ông Trần, ông thật là trung thành và tận tâm, đúng là có lòng!”, Koizumi Kotaro hiểu ý cười, vỗ vỗ vai Trần Quần An.
Trần Quần An khom người: “Làm việc cho thương hội Đông Doanh là vinh hạnh của tôi”.
Lông mày ông ta lại nhíu lại: “Nhưng, Diệp Bắc Minh kia là một phiền phức!”
Kazou Karasawa cười lạnh một tiếng: “Một tên Diệp Bắc Minh, có thể gây rối gì?”
“Người Long Quốc các người không có năng lực, bị một tên hai mươi tuổi giết”.
“Cho rằng đảo quốc Đông Doanh chúng tôi cũng không có tài cán gì như các người à?”
“Hơn nữa, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, cậu ta không gây phiền toái, chúng ta không trêu chọc cậu ta, nếu như cậu ta gây phiền phức! Ha ha...”
Kazou Karasawa không ngăn được cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng: “Gia tộc Karasawa tôi là thế gia võ đạo của Đông Doanh, nếu hắn ta dám tới gây chuyện, giết!”
“Nói phải”.
Trần Quần An cười gật đầu.
“Trần Quần An…!”. Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền đến.
“Ai đang gọi tôi?”
Trần Quần An theo bản năng đáp lại một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía giọng nói kia truyền đến.
Chỉ thấy, một người trẻ tuổi đứng trên đường ở phía đối diện, mặc kệ dòng xe cộ qua lại, anh đi về phía cửa lớn thương hội Đông Doanh!
Diệp Bắc Minh!
Khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, trái tim Trần Quần An nhảy dựng lên!
Đồng tử nhanh chóng co rút lại!
Sắc mặt của mấy người Đông Doanh đứng ở cửa thương hội Đông Doanh cũng trầm xuống!
“Ông Koizumi, ông Karasawa, cậu ta chính là Diệp Bắc Minh!”, Trần Quần An vội vàng nói.
“Diệp - Bắc - Minh?”
Koizumi Kotaro và Kazou Karasawa nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, trong lòng có chút kinh ngạc.
Chính là người trẻ tuổi như này đã diệt cả nhà họ Triệu?
Vua Giang Nam cũng bởi vì hắn mà chết?
Cậu ta thoạt nhìn rõ ràng chỉ giống như một sinh viên đại học bình thường, vô hại!
Người như vậy có thể diệt nhà họ Triệu? Quả thật rất khó tin.
Diệp Bắc Minh đi qua dòng xe cộ, đến trước cửa thương hội Đông Doanh, không đếm xỉa đám người Đông Doanh, ánh mắt lạnh như băng nhìn Trần Quần An.
Trần Quần An, lão cáo già!
Năm năm qua đi, ông ta sớm đã không còn là gã ăn mày năm xưa!
Ông ta hiện tại là ông Trần lừng lẫy nổi tiếng của cả thành phố Giang Nam!
Tuy Diệp Bắc Minh đã diệt nhà họ Triệu, nhưng trong mắt Trần Quần An, anh vẫn chỉ là một đứa nhóc.
Hơn nữa, còn có người Đông Doanh ở đây, Trần Quần An không tin, Diệp Bắc Minh có thể làm gì ông ta!
Sau chấn động ngắn ngủi, Trần Quần An cười nói: “Là Bắc Minh à, tôi sớm đã nghe nói cậu trở về, vẫn luôn chưa gặp được cậu”.
“Năm năm rồi, thảm kịch năm đó của nhà họ Diệp, tôi vô cùng đau đớn!”
“Trở lại là tốt rồi, cậu bảy Diệp trên trời có linh thiêng, có thể được an ủi rồi”. Sau khi nói xong, Trần Quần An còn ngẩng đầu nhìn trời, trong ánh mắt giống như có nước mắt đang chuyển động.
Dối trá!
Giả tạo!
Vô sỉ!
Diệp Bắc Minh nhớ rõ, lúc trước Trần Quần An mở miệng là gọi bố của anh Diệp đại ca.
Hiện giờ, không còn gọi Diệp đại ca, gọi thẳng tên cậu bảy Diệp!
Diệp Bắc Minh cười đầy thâm ý: “Trần Quần An, nghe nói sau khi bố tôi chết, nhà máy ông ấy để lại hiện tại đã rơi vào tay ông?”
Trần Quần An sửng sốt, chợt cười nói: “Đúng vậy, Bắc Minh à, cậu không biết, năm đó sự việc rất phức tạp”.
“Ồ, phải không? Phức tạp đến mức nào?”, Diệp Bắc Minh cười mỉm nhìn Trần Quần An.
Trần Quần An nhìn nụ cười mang theo chút giễu cợt này của Diệp Bắc Minh, trong lòng ông ta dâng lên ngọn lửa giận!
Cái thằng nhãi con!
Mày có thái độ gì đây?
Ông đây bây giờ là ông Trần của Giang Nam! Buôn bán với người Đông Doanh!
Nếu không sợ thực lực võ đạo của Diệp Bắc Minh, ông ta đã sớm cho người động thủ, tiễn Diệp Bắc Minh đi gặp Diêm Vương!
Trần Quần An nặn ra một nụ cười: “Năm đó giá trị thị trường của nhà máy do bố cậu để lại cũng chỉ có hai ba chục triệu”.
“Sau này bố cậu chết đi, các công nhân trong nhà máy đề cử tôi làm quản đốc, những năm qua tôi làm kinh doanh với người Đông Doanh, phát triển nhà máy”.
“Bắc Minh nếu cậu muốn lấy lại nhà máy của bố cậu, tôi hoàn toàn đồng ý!”
“Chi phiếu!”
Trần Quần An vẫy tay một cái, thư ký xinh đẹp bên cạnh lập tức lấy ra một cái tờ chi phiếu.
Trần Quần An vô cùng lưu loát, viết con số ba chục triệu lên trên đó, sau đó ký tên, đưa về phía Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, ba chục triệu này, coi như là bồi thường cho cậu”.
“Cậu cầm số tiền này, làm kinh doanh nhỏ hoặc là mua căn nhà đều được”.
“Chú Trần, chú đối xử với tôi thật tốt”. Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng, tiến lên trước từng bước một.
Koizumi Kotaro và Kazou Karasawa thấy thế, lùi về phía sau một bước theo bản năng!
Bởi vì, trên người Diệp Bắc Minh mang theo một luồng huyết khí!
Loại huyết khí này, không nhìn được, không sờ được!
Lại làm cho người ta vô thức sợ hãi trong lòng!
Đây là nhân vật đáng sợ đã đánh chết Tông Sư võ đạo!
“Đừng sợ!”
Kazou Karasawa mở miệng.
Koizumi Kotaro gật gật đầu, nơi này là cửa lớn thương hội Đông Doanh, hắn ta không tin Diệp Bắc Minh dám làm gì!