Chương :
Diệp Bắc Minh ngượng ngùng ho khan hai tiếng, sờ mũi.
Ba cô gái này đang muốn ép người ta phạm tội hả?
“Cứu bọn họ tỉnh lại trước đã”, Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng.
Anh sẽ không làm ra những chuyện không khác gì con thú đó!
Diệp Bắc Minh chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ba cô gái trúng độc nên mới hôn mê!
Ngân châm ghim xuống, đâm vào huyệt đạo ba người.
“Ưm…”
Ba cô gái cùng tỉnh lại.
Cả đám mắt to trừng mắt nhỏ!
Sau đó!
“A…”, tiếng hét đầy sợ hãi khiến màng nhĩ Diệp Bắc Minh như sắp rách đến nơi.
Anh có thể đánh chết Tông Sư trong một đấm!
Nhưng đối mặt với ba người đẹp này thì lại không biết phải giải quyết thế nào!
Ba phút sau, ba cô gái mới yên tĩnh lại.
Hạ Nhược Tuyết trực tiếp nhào vào lòng Diệp Bắc Minh, sợ tới mức lập tức gào khóc: “Hu hu hu, tớ cứ tưởng là mình sẽ chết, sao cậu lại tới đây? Làm tớ sợ muốn chết, mấy người đó đòi giết tớ với Tôn Thiến, còn muốn dùng bọn tớ để uy hiếp cậu!”
Mắt Tôn Thiến đỏ bừng, ôm đùi.
Nước mắt rưng rưng!
Cô gái tính tình nóng nảy là thế mà cũng sợ không hề nhẹ!
Cô ta ngồi đối diện Diệp Bắc Minh, chỉ cần anh cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy chuột Mickey.
Ngư Ấu Vy vô cùng cảnh giác, cẩn thận quan sát bốn phía.
Phát hiện mọi người đang ngồi trong một chiếc xe hơi đang chạy.
Mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nhược Tuyết, các cậu không sao rồi”, Diệp Bắc Minh vỗ vai Hạ Nhược Tuyết, sau đó cô ấy mới nguôi ngoai.
Ngư Ấu Vy nhìn hai người ôm ôm ấp ấp, trong lòng thoáng có cảm giác lạ.
Ngư Ấu Vy không biết tại sao lại như thế!
Nói chung là cảm thấy hơi khó chịu.
Cô ta nhướng mày: “Diệp Bắc Minh, đến lúc nào rồi mà anh còn ở đó ôm ôm ấp ấp?”
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Đám người Đông Doanh đó bắt nhóm Nhược Tuyết, sao cô cũng có mặt ở đó vậy?”
Ngư Ấu Vy khá tức giận: “Thì tôi cũng vì cứu người đấy còn gì?”
“Kết quả… Cuối cùng…”
Cô ta không nói được.
Quá mất mặt!
Nữ binh vương Long Tổ!
Lại để thuyền lật trong mương.
Diệp Bắc Minh cười cười, không tiếp tục hỏi về chuyện này.
Ngư Ấu Vy lại đổi chủ đề, nhìn vào mắt Diệp Bắc Minh nói: “Chuyện anh bảo tôi đi điều tra, tôi đã nắm được rồi! Thân thế của anh không hề đơn giản, nhưng tốt nhất anh nên chuẩn bị tâm lý, bởi vì chuyện này sẽ là một cú sốc khá lớn với anh đấy!”
“Nói thế là sao?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Ngư Ấu Vy nói: “…”
Ngư Ấu Vy nói: “Chúng tôi điều tra được, anh rất có thể không phải là con của bố mẹ mình!”
“Là sao?”
Tim Diệp Bắc Minh chợt thắt chặt.
Anh không phải con của bố mẹ?
Ngư Ấu Vy nhìn Diệp Bắc Minh, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng: “Lần trước sau khi trở về, tôi đã đồng ý sẽ điều tra rõ chân tướng về cái chết của gia đình anh”.
“Nhưng tôi phát hiện ra một chuyện khá kỳ quái, tất cả mọi thứ về gia đình anh ở Giang Nam đều bị xóa sạch”.
“Dù có mượn sức của Long Tổ để tìm kiếm cũng chẳng thế lần ra manh mối gì!”
Long Tổ là gì cơ chứ?
Không khác gì mật thám của đại nội thời xưa, cẩm y vệ các thứ!
Cả Long Tổ cũng không thể điều tra được tin tức về nhà họ Diệp, chắc chắn trong đó có uẩn khúc gì!
“Thế nên, tôi một hơi điều tra hẳn mười mấy năm trước”.
“Mười mấy năm trước?”
Ngư Ấu Vy trả lời: “Đúng vậy”.
“Diệp Bắc Minh, liệu anh có còn nhớ không”.
“Mười mấy năm trước anh từng bị bệnh rất nặng?”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát mới nhớ lại: “Hình như là có chuyện đó, năm tôi khoảng năm, sáu tuổi”.
“Đúng vậy, khi đó anh mắc một căn bệnh lạ mà cả Giang Nam không cách nào trị khỏi”, Ngư Ấu Vy lấy ra một xấp báo, lật tới một trang bên trong: “Chuyện đó còn gây náo động khắp Giang Nam”.
“Khi đó có chuyên gia về y học đến Giang Nam xem xét tình hình, đúng lúc gặp phải chuyện đó!”
“Bệnh lạ của anh, cả chuyên gia kia cũng không thể trị khỏi”.
“Còn lên cả báo!”
Diệp Bắc Minh nhớ lại chuyện quá khứ.
“Trước khi tôi bệnh thì cơ thể khỏe lắm, khỏe hơn hẳn người bình thường”.
“Lúc đi nhà trẻ, tôi chạy bộ còn nhanh hơn cả một người trưởng thành!”
“Một bữa cơm ăn còn hơn hai ba người trưởng thành ăn”.
“Thỉnh thoảng, lúc tôi ở trong trường còn có thể nghe thấy lời mọi người đang nói với nhau ngoài ngã tư”.
Diệp Bắc Minh tiếp tục nói: “Tôi báo chuyện này cho thầy cô giáo, họ còn bảo tôi đang nói dối”.
“Sau lần bệnh nặng đó, khả năng này của tôi cũng hoàn toàn biến mất”.
Ngư Ấu Vy lại lấy trong túi tiền ra một tờ giấy: “Đây là kết quả kiểm tra máu của anh và bố mẹ mình, trong đó nói rõ, ba người không có quan hệ huyết thống!”
Hơi thở Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập!
Lấy lại xem!
“Cậu bảy Diệp, Lý Hương Liên và Diệp Bắc Minh trải qua xét nghiệm y học cho thấy: Không có quan hệ huyết thống!”
Một hàng chữ đọc mà rợn cả người!
“Sao lại như thế được?”, đồng tử Diệp Bắc Minh co rụt lại..
Chương :
Anh không thể nào chấp nhận được sự thật này!
Ngư Ấu Vy có chút đồng cảm nhìn Diệp Bắc Minh.
Năm năm trước, tan cửa nát nhà!
Năm năm sau quay về, khó khăn lắm mới có cơ hội báo thù cho bố mẹ!
Nhưng lại biết mình không phải cốt nhục bố mẹ sinh ra!
Đổi lại là bất kỳ một ai cũng rất khó chấp nhận được tất cả những thứ này.
Hạ Nhược Tuyết kéo tay Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, đừng buồn nữa, còn có tớ ở đây”.
“Dù cậu có thân thế gì, tớ cũng sẽ ở bên cậu!”
Hạ Nhược Tuyết đầy ẩn ý, đau lòng nhìn Diệp Bắc Minh.
Ngư Ấu Vy trong lòng có chút khó chịu: “Được rồi, tạm thời tôi mới tra ra được những thứ này! Chuyện đã hứa với anh vẫn chưa làm rõ ràng, nhưng anh yên tâm, Ngư Tiểu Vy tôi làm việc có đầu có cuối. Tiếp theo tôi đi thăm dò, bảo người của anh dừng xe! Tôi muốn xuống! Không có thời gian nhìn hai người tán tỉnh nhau”.
Cô ta nói một tràng xong.
Có chút mùi vị chua chát.
“Dừng xe”, Diệp Bắc Minh mở miệng.
Thẩm Hạc chân đạp phanh, dừng ở bên đường.
Ngư Ấu Vy mở cửa xe, chuẩn bị đi xuống.
“Chờ chút”, Diệp Bắc Minh nói.
Ngư Ấu Vy nhướng mày: “Sao thế? Anh còn có việc gì à?”
Diệp Bắc Minh nói: “Chuyện này vẫn phải cảm ơn cô! Còn về chuyện của bố mẹ tôi, cô không cần để ý”,
“Có thể tra được mấy thứ này đã đủ rồi”.
“Tôi sẽ dùng cách của mình đi thăm dò”.
“Tôi giúp cô lấy ra ba cây kim bạc trong cơ thể cô”.
Diệp Bắc Minh nói xong, chìa tay ra túm ngực Ngư Ấu Vy.
“A!”
Một cảm giác tê dại truyền tới.
Ngư Ấu Vy kêu lên một tiếng.
Còn chưa chờ cô ta phản ứng!
“Phụt phụt phụt!”
Ba cây kim bạc từ vị trí tim xuyên qua máu thịt.
Rơi vào trong tay Diệp Bắc Minh!
“Anh!!!”, Ngư Ấu Vy giận dữ nhìn Diệp Bắc Minh, mở cửa xe, chạy nhanh như làn khói.
Chạy một mạch ra hàng trăm mét, trốn vào trong ngõ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ngư Ấu Vy đã sớm đỏ bừng.
Có thể chảy ra nước!
Ngực của cô ta vẫn tê dại!
“Tên khốn này! Sao có thể sờ… chỗ này chứ!”
“Ngay cả nhắc cũng không thèm nhắc, quá đáng!”, Ngư Ấu Vy cắn răng nghiến lợi, bóng dáng giống như miêu nữ, ở trong ngõ một lúc rồi biến mất.
Diệp Bắc Minh dựa vào xe, tay nắm chặt tờ báo cáo.
Sau khi trầm ngâm mộc lúc, anh xuống xe: “Thẩm Hạc, ông đưa họ về phủ Diệp nghỉ ngơi đi!”
“Rõ!”
Thẩm Hạc lái xe chạy về phủ Diệp.
Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến cũng bị dọa sợ.
Cần nghỉ ngơi.
Diệp Bắc Minh thì cầm theo tờ báo cáo, đi về phía bệnh viện làm giám định người thân năm đó.
...
Cùng lúc đó, trụ sở chính hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam, Giang Bắc.
Ông Tống và các nguyên lão của hiệp hội võ đạo tập trung lại, sắc mặt u ám dọa người.
“Hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam của chúng ta thành lập mấy chục năm rồi, chưa bao giờ xảy ra loại chuyện này!”
“Vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã!”
“Đường đường là phó hội trưởng, vậy mà lại bị đánh chết ngay trước mặt bao nhiêu người!”
“Chuyện này nếu không bắt Diệp Bắc Minh kia trả giá, về sau còn ai coi Giang Bắc chúng ta ra gì nữa?”
“Ai còn coi hiệp hội võ đạo chúng ta ra gì nữa?”
Những nguyên lão này lòng đầy căm phẫn.
Ở đại sảnh này có mười mấy người nằm trong top tông sư trên bảng xếp hạng tông sư võ đạo Á Châu!
Đây là một nguồn lực lượng đáng sợ!
Lúc này, tất cả bọn họ đều trầm xuống.
“Diệp Bắc Minh nhất định phải chết!”
“Phải chết, để hắn trả giá thật lớn!”
Rất nhiều người lên tiếng.
Đột nhiên có người lên tiếng: “Vấn đề là trong mấy ông, ai có thể giết được Diệp Bắc Minh?”
Yên tĩnh!
Tất cả mọi người đều ngậm miệng, im lặng!
Mã Lập Quốc là phó hội trưởng, cũng không phải tông sư võ đạo bình thường!
Gần với cảnh giới Đại Tông Sư!
Hôm nay rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy, Diệp Bắc Minh một quyền đánh chết Mã Lập Quốc!
Bảo bọn họ đi khiêu chiến Diệp Bắc Minh?
Không có lá gan này!
Sau khi im lặng một khoảng thời gian dài.
Đột nhiên, bên ngoài cửa phòng họp truyền đến một giọng nói: “Hội trưởng đến!”
“Hội trưởng!”
“Hội trưởng quay lại rồi!”
Vô số người rối rít đứng dậy, cho dù là ông Tống cũng đứng lên, nhìn về phía cửa lớn phòng họp.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên chắp tay đi vào.
Một luồng áp lực cực lớn phả vào mặt.
Rất nhiều nguyên lão rối rít cúi đầu!
Không dám nhìn thẳng vào người này!
Hội trưởng hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam, Lâm Thương Hải!
Giọng nói Lâm Thương Hải nặng như núi, truyền vào tai mọi người: “Tôi vừa về nước, chuyện của phó hội trưởng Mã tôi đã biết rồi”.
“Tôi mới đi có mấy ngày, Diệp Bắc Minh nào vậy? Lá gan lớn vậy!”
“Nhà họ Triệu ở Giang Nam, vua Giang Nam, thương hội Đông Doanh, Quân Vô Hối, còn có Giang Bắc chúng ta có thể bị một thanh niên hai mươi ba tuổi quậy đến long trời lở đất?”
Ông Tống liếc mắt nhìn.
Một cậu thanh niên nhà họ Tống đi đến, cung kính đưa ra một bức ảnh: “Hội trưởng, đây chính là Diệp Bắc Minh!”
Ánh mắt của Lâm Thương Hải nhìn vào bức ảnh.
Đồng tử phóng đại kịch liệt!
Ông ta kinh hãi nói: “Sao lại là cậu ta?”