Chương :
Vừa mới dứt lời, Diệp Bắc Minh đã ra tay, tốc độ nhanh đến mức không thể tin nổi.
Anh như một con dã thú vọt tới trước mặt cô gái da trắng, giơ một tay chụp đầu cô ta!
“Anh!”
Người phụ nữ da trắng thật sự sợ chết khiếp.
Cô ta không thể ngờ được rằng Diệp Bắc Minh lại có tốc độ đáng sợ đến thế!
Nhưng cô ta cũng là một võ giả cổ xưa!
Theo cấp bậc võ giả của Long Quốc, thì cô ta cũng là cấp bậc Tông Sư!
Chẳng lẽ thực lực Tông Sư của cô ta mà không thể đánh lại cả Diệp Bắc Minh ư?
Trong đầu vừa mới hiện lên suy nghĩ đó, người phụ nữ da trắng ra tay theo bản năng.
Nắm đấm trắng noãn tung ra một quyền!
Đánh thẳng vào bàn tay Diệp Bắc Minh!
Khoảnh khắc cánh tay hai người tiếp xúc, chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc” giòn tan vang lên!
Cánh tay của người phụ nữ da trắng đã bị bẻ gãy, xương cánh tay đâm xuyên qua máu thịt!
Trông rợn hết cả người!
“A… Anh dám đối xử với tôi như thế ư? Tôi phải giết anh! Không cần biết anh là ai, tôi cũng phải giết chết anh, dù anh muốn sống cũng không được!", người phụ nữ da trắng thốt lên câu nói vô cùng oán độc.
Trong cơn tức giận đến cực điểm, tiếng phổ thông của cô ta cũng tốt đến lạ!
Diệp Bắc Minh lạnh lùng trả lời: “Cô đã không còn cơ hội nữa, đi xuống gặp Nhược Giai và Nhược Tuyết bọn họ đi!”
Bốp!
Một đấm đánh ra, dừng lại trên ngực người phụ nữ da trắng!
Cô ta phun ra một ngụm máu tươi, ngực lõm xuống!
Bay lên và va vào cột đá, đầu vỡ nát mà chết!
“Romas! Không!”
Một người đàn ông da trắng dáng vẻ tuấn tú, mắt xanh tóc vàng đau lòng hét lên.
Như một con thú hoang nổi điên lao về phía Diệp Bắc Minh!
Mấy người da trắng có nam có nữ khác hét to: “Dawson, cẩn thận!”
“Thực lực của thằng nhóc này rất đáng sợ!”
“Trở về!”
Dawson mắt xanh tóc vàng đã bị cơn tức che mờ lý trí, tức giận hét:
“Nó giết Romas, tôi muốn nó phải chết!”
“Nó nhất định phải chôn cùng với Romas!”
“Thế hả?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh đầy vẻ tức giận: “Khi các người giết Nhược Giai và Nhược Tuyết thì cũng nên nghĩ đến việc sẽ chôn cùng với họ!”
“Dawson, đừng!”
“Ngăn lại mau lên!”
Mấy người đàn ông da trắng kêu to.
Đáng tiếc đã quá trễ rồi!
Diệp Bắc Minh đi từng bước ra, bước chân quỷ dị xuất hiện trước mặt Dawson!
Giơ tay tung ra một đấm!
Tiếng rồng ngâm vang lên!
“Hàng Long Quyền!”
Đồng tử Vạn Lăng Phong đứng phía sau co rụt lại.
“Rầm!”, người đàn ông da trắng tên Dawson gặp phải một đòn, như bị xe tải đụng trúng văng lên trời… Sau đó trực tiếp nổ tung!
Một người to như thế, lại bị một đấm của Diệp Bắc Minh đánh nổ tung như dưa hấu!
Mấy người da trắng còn lại sợ tới mức hồn bay phách tán!
“Hưm!”
Không ngừng hít khí lạnh.
Đó rốt cuộc là hạng người gì?
“Ma quỷ, hắn chính là ma quỷ!", có người hoảng sợ kêu lên, gần như bị dọa ngu người nên xoay lưng bỏ chạy.
“Còn định chạy nữa hả?”
Diệp Bắc Minh trong cơn giận dữ!
Anh đang vô cùng tức giận, không thể ngờ được rằng đám người này lại xông vào phủ Diệp!
“Chết đi!”, Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng, lập tức nhấc một tảng đá lên ném mạnh ra ngoài.
“Rầm!”
Cột sống của người đàn ông da trắng bị gãy, quỳ rạp xuống đất, lập tức chết bất đắc kỳ tử!
“Anh!”
Năm người da trắng còn lại cảm thấy mí mắt cứ giật giật!
Cả người sợ run, nổi da gà da vịt!
Cảm giác lạnh như bắng từ lòng bàn chân họ chạy thẳng lên đỉnh đầu!
“Oh my god! Rốt cuộc thanh niên này là ai?”
“Đáng sợ! Tôi muốn đi về, tôi không muốn bước vào Long Quốc này thêm một lần nào nữa!”
Lòng bọn họ đầy sợ hãi nghĩ!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh đầy tơ máu, từng bước đi tới!
Như thần chết!
“Thưa anh, anh đừng hiểu lầm, những lời Romas nói lúc nãy đều là giả, khi chúng tôi lẻn vào phủ thì nơi này chẳng có một người nào cả!”, một người đàn ông da trắng thốt lên.
Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Anh nghĩ rằng tôi có tin hay không?”
“Thưa anh, đó đều là sự thật!”
“Chúng tôi thật sự không hề giết người!”
“Chúng tôi đến nơi này cũng chỉ muốn lấy cái thẻ kia thôi!”
Mấy người đàn ông da trắng vội vàng nói, ánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh đầy vẻ kiêng dè.
Người đàn ông Long Quốc này thật sự quá đáng sợ!
Diệp Bắc Minh nhướng mày, lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Chu Nhược Giai.
“Tít tít tít…”
“Alo, anh Bắc Minh, sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho em thế?”
Diệp Bắc Minh nghe thấy giọng nói của Chu Nhược Giai mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Nhược Giai, em đang ở đâu?”
Chu Nhược Giai ngọt ngào cười: “Em hả, em và Nhược Tuyết cùng với Tôn Thiến bạn cô ấy ra ngoài mua thức ăn”.
“Lâu rồi mọi người không gặp, đều là bạn thời cấp ba cả”.
“Bọn em định mua thức ăn về để tối cùng nhau nấu cơm đấy”.
“Mẹ em cũng ra ngoài, có chú Thẩm Hạc nói muốn đi theo bảo vệ bọn em nên cũng đi cùng”.
Lửa giận trong lòng Diệp Bắc Minh lập tức biến mất hơn nửa!
Đúng là quan tâm quá sẽ khiến anh rối loạn!
Lúc nãy Romas nói ra những lời đó cũng chỉ muốn kích thích anh!.
Chương :
Không ngờ lại vì thế mà chôn vùi tính mạng mình.
“Được, thế thì lát nữa các em chờ trễ xíu rồi về”, Diệp Bắc Minh thở hắt ra một hơi.
“Ô, tại sao? Bọn em đã mua xong hết cả rồi”, Chu Nhược Giai khó hiểu hỏi.
Diệp Bắc Minh cười khẽ: “Anh muốn ăn cá quế gần quê ngày trước, bây giờ các em đi mua một con về được không?”
“Được, thế thì anh ở nhà ngoan ngoãn chờ bọn em nhé”, Chu Nhược Giai đồng ý, còn ngọt ngào nói một câu.
Diệp Bắc Minh luôn miệng đồng ý.
Cúp điện thoại.
“Gọi người tới giải quyết nơi này, mấy người còn sống đó thì dẫn đi, điều tra rõ lai lịch và mục đích thật của chúng”, Diệp Bắc Minh chỉ vào mấy người da trắng kia.
Vạn Lăng Phong cung kính trả lời: “Rõ, thưa chủ nhân!”
Một giây sau, Vạn Lăng Phong như mãnh thú nhảy vào trong bầy sói, mấy người da trắng kia căn bản không phải là đối thủ.
Mỗi chiêu một người, tất cả đều bị bắt!
Ông ta lại gọi thêm vệ sĩ bên ngoài cửa phủ Diệp vào: “Hai mươi phút, rửa sạch nơi này”.
“Mấy tên da trắng này thì mang đi thẩm vấn!”
“Nhớ kỹ, giữ người sống!”
“Rõ!”
Mười mấy vệ sĩ của Vạn Lăng Phong đi tới dẫn nhóm người cả nam cả nữ đó đi!
“Đứng lại! Chiến thần Lăng Phong đang ở bên trong, người không phận sự cấm vào!”, ngoài cửa vang lên tiếng gào lớn.
Giọng nói đầy khiếp sợ của Chu Thiên Hạo vang lên” “Chiến thần Lăng Phong… Sao lại như thế?”
“Bắc Minh đâu? Diệp Bắc Minh đâu?”
“Để ông ấy vào”, Diệp Bắc Minh mở miệng.
Vệ sĩ của Vạn Lăng Phong không để ý tới.
Hoàn toàn phớt lờ lời Diệp Bắc Minh nói như không hề nghe thấy!
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Vạn Lăng Phong thầm nghĩ tiêu rồi, mau chóng quát lớn một tiếng: “Không nghe thấy lời cậu Diệp nói hả?”
Vẻ mặt đám vệ sĩ kia đầy khiếp sợ!
Quay đầu nhìn sang.
Má nó! Chuyện gì thế này?
Chợt nghe thấy giọng nói của Vạn Lăng Phong tiếp tục vang lên: “Từ giờ trở đi, lời cậu Diệp nói chính là lời tôi nói!”
“Không, lời cậu Diệp nói còn quan trọng hơn cả lời tôi!”
“Dù cậu Diệp muốn các người giết tôi thì các người cũng phải ra tay không chút do dự hay khách sáo nào!”
“Có nghe hiểu không?”
“Rõ!”, vệ sĩ Vạn Lăng Phong bồi dưỡng suốt nhiều năm, lòng đầy khiếp sợ, trăm miệng một lời nói.
“Trời ạ, rốt cuộc là sao thế này? Chiến thần… Chiến thần bị làm sao vậy? Thanh niên đó là hung thủ giết chết con ông ấy cơ mà? Sao thái độ của ông ấy với tên đó lại như vậy?”
Đám vệ sĩ thầm nghĩ.
Chu Thiên Hạo đã được cho vào, nhìn thấy xác chết đầy đất, nhìn đâu cũng thấy máu tươi thì họ sợ tới mức da đầu run lên.
“Ông… Ông chính là chiến thần Lăng Phong hả?”, đồng tử Chu Thiên Hạo co rụt lại.
Vạn Lăng Phong khẽ gật đầu: “Là tôi!”
Chu Thiên Hạo kêu to: “Bắc Minh, mau đi thôi! Ông ta muốn giết cháu!”
Vạn Lăng Phong cười khổ một tiếng, ông ta nào dám?
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Chú Chu, Vạn Lăng Phong là người của mình”.
Chiến thần Lăng Phong?
Vạn Lăng Phong?
Người mình? Sao lại như thế!
Chu Thiên Hạo lập tức choáng váng, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.
Một chiến thần Lăng Phong như thế, là người đứng đầu hành tỉnh Đông Nam, lại là người nhà mình?
Bắc Minh mới giết chết con trai ông ta cơ mà?
Diệp Bắc Minh biết Chu Thiên Hạo đang bối rối điều gì, bèn nói: “Chú Chu, có một số việc sau này cháu sẽ giải thích”.
“Bây giờ, cháu có chuyện quan trọng hơn cần hỏi chú”.
Giọng Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề, trở nên vô cùng nặng nề.
Chu Thiên Hạo có cảm giác chẳng lành, nhưng vẫn gật đầu: “Cháu hỏi đi”.
“Chú Chu, chú với bố cháu là anh em kết nghĩa với nhau đúng chứ?”, Diệp Bắc Minh nói.
“Đúng vậy”.
Chu Thiên Hạo trả lời: “Sao đột nhiên cháu lại hỏi thế?”
“Vậy chắc chú cũng biết, cháu được bố nhặt về từ Long Đô vào hai mươi ba năm trước đúng không?”, Diệp Bắc Minh đột nhiên nói.
“Cháu… Cháu… Cháu…”
Mắt Chu Thiên Hạo trợn trừng, mặt đầy vẻ rung động.
Ông ấy lẩm bẩm chữ “cháu” cả buổi trời nhưng vẫn không thể nói tiếp được.
Diệp Bắc Minh thấy thế thì đã biết được đáp án: “Xem ra đó là sự thật”.
Sâu trong mắt anh là vẻ cô đơn!
Người bố người mẹ nuôi mình mười tám năm lại không phải là máu mủ ruột thịt.
Anh cả đã gọi mười tám năm cũng không chảy chung một dòng máu!
Chu Thiên Hạo im lặng một lát, mới chậm rãi nói: “Xem ra cháu đã biết rồi, không sai, cháu thật sự không phải là con ruột của anh Diệp”.
“Chú Chu biết được bao nhiêu?”
“Chú có thể nói thẳng cho cháu biết, bố cháu là người nhà họ Diệp ở Long Đô”, Chu Thiên Hạo cũng không giấu diếm gì.
Chuyện đã đến nước này, sớm muộn gì Diệp Bắc Minh cũng sẽ điều tra được!
“Diệp Minh Viễn hả?”, Diệp Bắc Minh nở nụ cười tự giễu.
Chu Thiên Hạo giật mình: “Chuyện này mà cháu cũng biết hả?”
Diệp Bắc Minh nhìn sang Vạn Lăng Phong: “Có chiến thần hành tỉnh Đông Nam ở đây, cháu không biết cũng khó nhỉ?”
Vạn Lăng Phong vội vàng mở miệng:
“Chủ nhân, cậu nói quá lời!”
Chỉ có Diệp Bắc Minh và Chu Thiên Hạo nên Vạn Lăng Phong không gọi là cậu Diệp.
“Chủ nhân?”
Chu Thiên Hạo trợn sắp lòi cả mắt ra ngoài!