Đây là ngoại truyện kể về mối tình thời thơ ấu của Zen và Dian..Trước đây họ đã từng gặp nhau...và số phận lại lần nữa cho họ được tái ngộ..
-----------------------------------------------------------------------
NGOẠI TRUYỆN .
Chuyện kể về một buổi sáng đẹp trời..
Một cô bé với mái tóc cụt lủn bước trên con đường đầy nắng sớm..
Cô dắt chiếc xe đạp bị tuột xích..
Trên người toàn là những vết đen do luyn xích xe đạp..
Cô bước tới ngôi nhà..nơi đang vang vọng tiếng trẻ con..
- Zen..sao bây giờ em mới tới? Người lại còn đầy luyn thế kia?
Cô bé khóc lóc
- Xe em bị tuột xích..khổ lắm cô ơi!!
- À..thế à!! Thôi đi thay áo đi rồi vào học..
- Vầng..- cô bé ngoan ngoãn bước vào phòng vệ sinh..
~ Một lát ~
- Này, trò mới à? – một bạn học ngồi cạnh đó cất lời
- Trò gì?
- Cái trò xích xe í..
Cô bé đáng thương ấy khi nãy còn khóc lóc bây giờ lại nở một nụ cười ranh mãnh
- Chứ chả lẽ lại thật!! Tao mà không dựng chuyện còn lâu mới thoát..Một tuần đi muộn đến lần..không giả bộ còn lâu bà cô già ấy mới tha..
- Này..mày tuổi hay tuổi mà lanh thế?
- Chuyện!!
Cùng lúc đó một viên phấn được đáp thẳng xuống bàn cô bé..
Cô bé mặt tái xanh..
~ Hôm sau ~
Cô bé bị buộc phải đi học thêm vì kì kiểm tra trước đã dưới trung bình khiến cô bị ‘’ sạc ‘’ cả đêm
Ngồi vào cái bàn học trống trải..
Cô bé mắt nhắm mắt tịt rồi gục xuống bàn..
‘’ Cộp ‘’ đầu cô bé đã chạm bàn..
Cố ngước lên..thì một viên phấn bay vù xuống đó..
Cô bé bừng tỉnh..
- Ngủ đã chưa? – giáo viên quát tháo
- ......
Mặt xanh lè..cô bé nhìn xuống vở..
Hình như có gì đó ở dưới mặt bàn khiến cô để ý..
Là một dòng chữ:
‘’ Chào! Bạn là ai? ‘’
Cô bé cảm thấy thú vị..liền cầm bút xóa viết đáp trả lại dòng chữ còn mới đó:
‘’ Là đại ca của chốn giang hồ hiểm ác ‘’
Cô bé viết xong miệng không ngừng cười..đắc ý....
~ Hôm sau ~
Cô bé hớn hở bước vào lớp học thêm..
Hình như còn ca nữa chuẩn bị tan thì phải.
Cô ngước mắt vào cái bàn nơi cô ngồi..
Là cậu bé với cái đít chai trên mắt..
Dòng chữ đó hình như chưa được hồi đáp..
Cô chán nản.
Đúng lúc, ca đó tan..cô bé bước vào..
Ngạc nhiên, dòng chữ đó đã được hồi đáp..lúc nãy cô không nhìn thấy chính là do quyển vở của cậu đít chai kia che mất.
Dòng bút xóa mới khô..chẳng lẽ là cậu bé đó.
Cô chăm chú nhìn dòng chữ
‘’ Thế mình có biết bạn không?’’
Cô lấy bút xóa đáp lại
‘’ Bạn là cậu bé đeo kính ngồi đây học ca đúng không?’’
Vừa viết cô vừa đặt nghi vấn cho người viết dòng này là ai?
Rồi những ngày kế tiếp..hàng loạt các tin nhắn được viết bằng bút xóa..ẩn hiện trên bàn..
Cô bé quyết định sẽ tìm ra ai là người viết dòng chữ đó..
Hôm ấy cô bé rình ca thứ nhất và chờ đợi..
Tiết học nhanh chóng trôi qua..
Khi tất cả các học sinh ra về..có một cậu bé ngồi đó..
Cô không thể nhìn rõ mặt cậu ta..
Cậu cầm bút xóa, miệng tủm tỉm trả lời lại tin nhắn của cô..
A! Là cậu con bé đeo kính..ở cạnh nhà cô..
~ Sáng hôm sau ~
- Bà ơi!! Nhà bên kia mới dọn qua..con đem một ít bánh sang đấy nhé..
- Ừ..đi nhanh rồi về nhé!
- Vầng..
Cô bé cầm đĩa bánh gõ cửa..
Một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp bước ra..
- Cô ơi nhà cháu mới làm ít bánh..cô có muốn dùng thử không?
- A..cảm ơn cháu..cháu vào nhà đi!!
Người phụ nữ mở cửa..
Cô bước vào ngó nghiêng khắp nhà..
- Cháu là Zen đúng không?
- Sao cô biết cháu?
- Cô nghe mọi người ở đây kể về cháu..Cháu là cô bé nghịch ngợm, hiếu động chuyên quậy phá khắp nơi..
Nó đỏ mặt..
- Này, thế có muốn làm con dâu cô không? – người phụ nữ hỏi
Mặt nó càng đỏ hơn..
- ....
- Thôi cô đùa đấy..à cháu mang hộ cô cốc sữa này lên cho con trai cô được không? Cô còn dở tí việc..
- Dạ được..
Nó bê cốc sữa lên phòng..
Đó là một căn phòng nhỏ..có một cửa sổ khá lớn có thể nhìn được mọi nơi..
Cạnh đó có một chiếc giường..và..cả cậu con trai cô bé mong chờ được nhìn cận mặt..
Lúc này cậu bé..đã tháo kính ra..đẹp quá..gương mặt tràn đầy vẻ trẻ con..được những tia nắng chiếu sáng lại càng tỏa sáng..Bên cạnh cậu là tờ giấy có ghi dòng chữ: ‘’ Lâm A Phong’’
Cô cầm tờ giấy và sững sờ..
Tên cậu bé là ‘’ Lăng Thiên Vũ ‘’ Lớp A..
Cô đặt li sữa xuống rồi nhìn cận mặt cậu bé..
Gương mặt đó đã thu hút cô bé từ đó..tim cô cứ đập từng nhịp không ngừng..
Bỗng nhiên..cậu bé thức giấc...