Bà cụ Hạ đã lớn tuổi nên lúc này đang nghỉ ngơi ở trong nhà.
Người đi tới xem xét tình hình chính là Nhị thiếu gia của nhà họ Hạ, Hạ Văn Bân.
Hạ Văn Bân, tên nghe rất là hào hoa phong nhã, nhưng con người thì không phải vậy.
Hắn đi vài bước đến gần sô pha, che trước mặt Bộ Thiển, đôi mắt đào hoa quyến rũ lúc này chỉ toàn tia trào phúng: "Giọng điệu của tam thiếu gia nhà họ Sở thật là cuồng vọng nha, dám công khai khi dễ khách mời tại yến hội nhà tôi."
"Mày là thằng cháu trai cuối cùng của nhà họ Hạ đó à?"
Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều bàng hoàng.
Mặc dù tổ tiên nhà họ Hạ trước kia rất hiển hách, nhưng lớp trẻ sau này lại xảy ra nhiều biến cố khiến cho gia sản của nhà họ Hạ giảm đi đôi chút.
Nhưng so sánh với những nhà khác trong vòng này, thì Hạ gia không hề kém cạnh.
Nhưng khi so sánh với nhà họ Sở ở Nam Thành, thì vẫn còn kém một bậc, đây là lý do khiến cho Sở Thân dám làm càng ở nơi này.
Sở Thân ôm đầu, nghe Hạ Văn Bân nói những lời khiêu khích, hắn ta tức giận đến mức chửi ầm lên, nhung trán thật sự rất đau.
Không chỉ đau, hắn ta còn cảm thấy đầu hơi choáng váng!
Dưới cơn choáng váng, thân thể Sở Thân thoáng chao đảo.
Bộ Thiển đưa tay lau nước mắt, ánh mắt của cô chạm vào Sở Thân, cô cố ý lợi dùng vị trí khuất của mình đưa tay chắn tầm mắt của mọi người, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Sở Thân.
Ánh mắt của cô rõ ràng hiện lên một câu: "Con trai bị cha đập đến ngu à?"
Sở Thân: "..."
Khuôn mặt của Sở Thân trong nháy mắt hiện lên tia dữ tợn.
Gã vung bàn tay lên, không che đầu nữa, thay vào đó gã đi tới đối diện Bộ Thiển.
Bàn tay còn chưa kịp hạ xuống.
Sở Thân đã bị người khác kéo mạnh cổ áo xách lên, sau đó cả người bị quăng xuống đất phịch một tiếng giống như người ta vứt rác.
Nền nhà cũng rất tốt khiến cho cái người bị quăng như túi rác độc hại kia đến bất tỉnh.
Hạ Văn Bân người vốn muốn ngăn Sở Thân lại cũng phải giật mình.
Đợi đến khi hắn thấy rõ người quăng Sở Thân xuống đất là ai thì ánh mắt ngẩn ngơ chuyển thành kinh ngạc: "Sở tổng, ngài đã tới."
Mấy người con trai của Sở Vạn Minh, có thể được kêu là Sở tổng thì chỉ có một người là Sở Yếm.
Còn những người khác thì chỉ được gọi là thiếu gia theo thứ tự vai vế.
Sở thiếu gia, Sở tổng, mặt dù chỉ khác một chữ nhưng sự chênh lệch giữa hai bên giống như mây xanh và bùn lầy.
Ánh mắt của Sở Yếm tựa hồ chỉ dừng lại ở trên người Bộ Thiển một giây, khuôn mặt đẹp trai vẫn lãnh đạm như cũ không xuất hiện một biểu cảm nào.
Trước mặt mọi người, anh nhàn nhạt nói: "Tôi đưa Sở Thân đi trước, Hạ thiếu gia, hôm nay đã mạo phạm rồi, tôi sẽ khiến Sở Thân phải tự mình đến xin lỗi vào một ngày khác."
Hạ Văn Bân hiếm khí nghe thấy Sở Yếm nói chuyện khách khí với mình như vậy, hắn cười cười, phối hợp nói: "Được, vậy ngài mau đưa Sở Tam thiếu gia đi đi."
"Chỉ là chờ sau khi Sở Tam thiếu gia tỉnh lại, tốt nhất là nên đi xin lỗi vị khách này của nhà tôi.
Cô gái nhỏ vô duyên vô cớ trải qua một chuyện như thế này chắc chắn sẽ thấy kinh sợ."
Hắn nói xong thì tránh qua một bên để Sở Yếm nhìn rõ cô gái nhỏ bị dọa sợ ở đằng sau mình.
Cô gái nhỏ vừa rồi còn đỏ mắt không biết phải làm sao, ánh mắt xinh đẹp đỏ hoe đột nhiên chuyển sang nhìn chằm chằm vào Sở Yếm.
Hạ Văn Bân tìm kiếm trong đầu một hồi cũng không nhớ nỗi cô gái nhỏ này rốt cuộc là ai.
Hắn đành không gọi thẳng tên, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đây chính là Sở tổng của tập đoàn Minh Tâm.
Cái người vừa rồi khi dễ cô chính là hắn..."
"Tôi biết."
Bộ Thiển cố gắng kìm nén nước mắt, khiến cho bản thân mình thoạt nhìn trông kiên cường đôi chút: "Người khi dễ tôi vừa rồi chính là một bào thai bị hư, không phải anh ấy."
Hạ Văn Bân: "..."
Quần chúng vây xem: "..."
Tuy Sở Thân là một người không kém một bào thai bị hư là mấy nhưng Sở Yếm cũng không phải là một người thiện lành gì!
Có thể quăng em trai ruột mình xuống sàn nhà mà không chớp mắt cái nào, và sau khi em trai bất tỉnh nhân sự thì vẫn còn tâm tình nói chuyện phiếm với người khác, hoàn toàn không nghĩ đến em trai mình có ngỏm củ tỏi chưa.
Loại tố chất tâm lý này, không phải người bình thường nào cũng có.
Sở Yếm làm như không nghe thấy lời nói của Bộ Thiển, một ánh mắt cũng không nhìn cô.
Anh không nói một lời mà xoay người, phân phó cho người đi cùng đưa Sở Thân đi.
Người đi theo anh dùng thân thủ thô bạo kéo Sở Thân đi, cảnh tượng giống như đang kéo một con chó chết.
Mắt thấy Sở Yếm phải rời đi, Bộ Thiển chống ghế sô pha mạnh mẽ đứng dậy.
Cô không gọi Sở Yếm lại mà đi từng bước một theo sau Sở Yếm.
Nơi này có rất nhiều người, ánh mắt hồi nãy của Sở Yếm không thân thiện một chút nào.
Cô không nghĩ sẽ giải quyết chuyện tình cảm giữa cô và Sở Yếm ở chỗ này.
"Cô gái nhỏ, cô là con gái nhà ai?"
Hạ Văn Bân thấy Bộ Thiển đứng dậy đi ra ngoài, hắn vừa nhấc một bước bằng cô gái nhỏ đi vài bước.
Những người đang vây xem đều là những người có thân phận, thấy đương sự đã rời đi hết, bọn họ cũng không ở lại hóng nữa.
Hạ Văn Bân đi bên cạnh Bộ Thiển, muốn đưa tay đỡ cô một cái nhưng lại bị né tránh.
Thấy xung quanh không còn người đứng hóng chuyện nũa, Bộ Thiển vừa cắn răng đuổi theo bước chân của Sở Yếm vừa nói: "Tôi là người của Sở Yếm."
Hạ Văn Bân: "..."
Hạ Văn Bân nhíu mày suy nghĩ vài giây, không tán đồng nói: "Cô có phải vì hắn mới vừa ngăn cản Sở Thân hồi nãy mà nhất kiến chung tình không?"
Chỉ đơn thuần nhìn gương mặt kia của Sở Thân, thì rất dễ dàng lừa được mấy cô gái nhỏ chưa có kinh nghiệm trải sự đời.
Nhưng Hạ thiếu gia không chịu tin: "Không phải vừa rồi tôi cũng chắn ở trước mặt cô sao? Sao cô lại không nhất kiến chung tình với tôi, theo đuổi không rời?"
Cô gái nhỏ đang bị thương ở chân còn đang muốn đuổi theo người khác, tia nghị lực này khiến trong lòng Hạ thiếu gia bị mất cân bằng.
Bộ Thiển vừa mới diễn xong cảnh nhu nhược yếu đuối, lúc này không muốn bị OOC().
Cô chỉ đơn giản không phản ứng với Hạ Văn Bân, chỉ cố gắng đi theo sau lưng Sở Yếm.
() OOC: out of character: là một người hành xử khác bình thường.
Sau một lúc lâu.
Ngoài cửa lớn, người được Sở Yếm mang theo nhét Sở Thân vào trong xe, bọn họ dựa vào thân xe chờ ông chủ của bọn họ đi ra.
"Ủa? Sao hôm nay ông chủ lại đi chậm đến vậy?" Một tên vệ sĩ có chút khó hiểu: "Chúng ta vừa rồi còn kéo một người đi còn nhanh hơn so với ông chủ?"
Tài xế Thái Phóng cũng giống vậy đang chờ ở bên ngoài, đang muốn trả lời vệ sĩ mấy câu.
Hắn muốn biết rốt cuộc có một cô gái nhỏ tên là Bộ Thiển ở trong yến hội hay không.
Với lại người tên Bộ Thiển này có liên quan đến ông chủ hay không?
Đáng tiếc Thái Phóng còn chưa kịp hỏi thì Sở Yếm đã đi ra.
Vệ sĩ vội mở cửa xe ra, để ông chủ lên xe.
Vệ sĩ ban nãy còn cảm thấy khó hiểu khi ông chủ lại đi chậm, không kìm được nhìn ra đằng sau.
Hắn thấy có một cô gái nhỏ đang đi về phía bên này, bên cạnh còn có Hạ thiếu gia.
Hắn không nhìn nữa, leo lên xe với ông chủ.
Lúc chiếc xe chuẩn bị chạy đi, vệ sĩ nhìn sắc mặt của ông chủ, do dự mãi mới dám báo cáo: "Ông chủ, cô gái nhỏ đi theo phía sau vừa rồi, cô ấy đi về phía bên này, không biết có phải đang tìm ngài hay không?"
Thân là vệ sĩ của Sở Yếm, hắn có thói quen là dù chuyện nhỏ hay chuyện lớn đều sẽ nói cho cấp trên của hắn là Sở Yếm biết.
Thái Phóng thính tai, sau khi nghe thấy lời đó thì lập tức thả chậm chân ga.
Nhưng Sở Yếm vẫn không có phản ứng gì.
Trong lúc nhất thời Thái Phóng không biết mình có nên để xe chạy đi hay không, một tay của hắn đặt trên vô lăng, tay còn lại thì đặt trên chìa khóa.
Vài giây ngắn ngủi trôi qua, Thái Phóng đã lo lắng đến mức sống lưng lạnh toát.
Bên trong xe yên tĩnh đến lạ.
Ngoài xe, Bộ Thiển bị thương ở chân đã nhìn thấy xe của Sở Yếm.
Có một chiếc xe chuẩn bị chạy đi trước cửa, khó có thể không nhìn thấy.
"Hạ thiếu gia, anh không cần phải đi theo tôi."
Nhịp thở lúc Bộ Thiển nói chuyện có chút không ổn định, sau khi cô xuất viện đều ở bên ngoài, đi trung tâm thương mại, đi mua quần áo, rồi đến yến hội, sau đó là đập Sở Thân.
Tất cả chuyện trên đều cần đến thể lực.
Cho tới bây giờ, Bộ Thiển còn chưa ăn bữa nào, hiển nhiên là không thể chịu được nữa.
Không biết có phải là ảo giác hay không, cảm giác mắt cá chân của cô càng ngày càng đau, có xu hướng lan ra khắp cơ thể.
Đặc biệt là ở đầu, chỗ cô mới vừa gỡ băng gạc đang ầm ĩ đau.
Hạ Văn Bân nhìn thấy tình trạng của cô không được tốt lắm, cho nên mới đi theo nãy giờ.
Bây giờ liên tục bị người ta đuổi đi, hắn không còn kiên nhẫn nữa.
"Được rồi, tôi không đi theo cô nữa."
Hạ Văn Bân dừng lại, nâng cầm nhìn về phía xe của Sở Yếm: "Cô không phải đã nói mình là người của Sở Yếm sao? Xe của hắn đang ở phía trước."
"Nếu như cô có thể lên xe của hắn mà không bị ném xuống thì sau này tôi sẽ mặc cô sai khiến."
Hạ Văn Bân sớm đã không thấy thoải mái khi nhìn thấy dáng vẻ Bộ Thiển hất hủi sự tử tế của hắn hết lần này đến lần khác.
Với lại hắn không có bị mù, kể từ sau khi Sở Yếm lại đây, từ đầu đến cuối đều chưa nhìn cô gái nhỏ này lần nào.
Cô gái nhỏ lớn lên trông khá xinh đẹp nhưng vẫn không đủ để lọt vào tấm mắt của Sở Yếm.
Bộ Thiển cảm thấy đầu mình vùa đau vừa choáng váng, lúc này đây khi nghe mấy lời nói đó của Hạ Văn Bân, cô có chút muốn trút giận lên người hắn.
Nhưng hành vi này không được lịch sự, cô không thể làm được.
Dưới cái nhìn chăm chú của Hạ Văn Bân, Bộ Thiển nhất quyết đi xuống mấy bậc thang cuối cùng.
Đi đến cửa xe.
Bộ Thiển gõ cửa sổ bên trái ở hàng ghế sau, ngón tay cuộn lại chạm vào mặt kính, cô không biết mặt kính bị lạnh hay tay cô quá nóng, cô bị mặt kính làm cho lạnh run.
"Ông chủ."
Thái Phóng căng da đầu hỏi: "Có muốn mở cửa không?"
Hắn vừa nói xong, tay không cẩn thận đụng vào một phím tắt.
Tất cả cửa sổ của xe đồng loạt hạ xuống, bao gồm cái ở bên cạnh Sở Yếm.
Thái Phóng bị giật mình trong nháy mắt, lo lắng giải thích: "Thực xin lỗi ông chủ.
Tôi ấn nhầm, tôi không cẩn thận trượt tay ấn nhầm."
Một tên vệ sĩ ngồi ở phía sau nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại.
Trượt tay trước mặt ông chủ, không cứu được, chôn thôi.
Tuy Thái Phóng cảm thấy tò mò về cô gái nhỏ nhưng không có can đảm để làm điều này.
Hắn khóc không ra nước mắt nhìn vào tấm kính, không biết có nên đóng lại hay không.
Bộ Thiển thấy cửa sổ được hạ xuống, cô không chút nghĩ ngợi thò đầu vào.
Cửa sổ được hạ xuống một nửa, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ đỏ bừng ló vào.
Bởi vì khoảng cách quá gần, giọng nói ngọt ngào của cô gái nhỏ truyền vào tai một cách rõ ràng.
"Sở Yếm, mở cửa cho em với."
Đôi mắt của Bộ Thiển ướt dầm dề, cô nhìn gương mặt của Sở Yếm gần trong gang tấc, cảm thấy các góc cạnh trên mặt Sở Yếm vẫn giống như trong trí nhớ của cô.
Sở Yếm bất động thanh sắc.
Nhưng anh không nói gì với tài xế, Thái Phóng run rẩy nắm chặt tay lái, không dám nhấn chân ga.
Không khí quỷ dị một cách kỳ lạ.
Cách đó không xa, Hạ Văn Bân dựa vào cửa, đôi mắt đào hoa khẽ nhếch lên, hắn giễu cợt: "Không diễn nữa."
Sở Yếm là người nào?
Những cô minh tinh xinh đẹp không sợ chết kia, cũng như mấy cô nàng tiểu thư thiên kim bị mê hoặc trước gương mặt của anh, không ai là chưa từng thử nhào vào.
Nhưng kết quả đều không có ngoại lệ, tất cả đều kết thúc trong thất bại.
Nghĩ đến đây, Hạ Văn Bân lập tức thấy mất hứng.
Hắn lười để xem thêm một màn thất bại, vì vậy hắn đứng dậy chuẩn bị quay trở về.
Nhưng chỉ một giây trước khi hắn định quay đầu đi.
Cửa xe của Sở Yếm mở ra.
Cô gái nhỏ thò đầu qua cửa kính xe vừa rồi chỉ vỏn vẹn trong ba câu đã có thể mở được cửa xe của Sở Yếm.
"Sở Yếm, đầu của em đau."
"Sở Yếm, chân của em đau quá."
"Sở Yếm, em, em thấy mình sắp ngất xỉu rồi.".