Vô tâm và lo lắng
-Anh vào được chứ .
-Ừ , vào đi .
-Người đẹp này ! em ăn sáng chưa ? Bún ốc đậu hay xôi chè ? Người đẹp này ! em ăn sáng chưa ? Nếu chưa thì anh mời .Vừa ngủ dậy em có đói không ? Ăn bánh mì nhá ! Ngày mai lĩnh lương anh sẽ khao em bữa bánh cuốn không có hàn the .
Hoàng đại ca hát rap một bài nào đó , trên tay cầm lấy một cái dĩa có bánh mì và trứng ốp la .
Bật cười trước bài hát và hành động của anh ta , chẳng khác gì mà chú hề trong rạp xiếc .
-Tôi bị dị ứng với trứng .
Tôi nổi da gà khi thấy món trứng – món mà tôi ghét và căm hận nhất .
-Thế thì ăn bánh mì nhá ! Ngày mai lĩnh lương anh sẽ khao em một bữa bánh cuốn không có hàn the .
Anh ta lại ca cẩm cái bài rap vớ vẩn nào đó , nhưng mà cũng vui vui .
-Ừ , thì ăn bánh mì .
Tôi cười .
-Dừng lại !!!
Đang chuẩn bị ăn thì anh ta lại hét lên làm tôi giật mình
-Anh tính giết người không cần dao kéo à ?
-Không , chỉ là em chưa đánh răng và rửa mặt .
Đúng là giờ tôi mới ra rằng tôi vừa mới thức dậy , đang còn ngồi trên giường . Ôi ngượng quá đi mất thôi .
-Chờ tôi một chút , mà nhà vệ sinh ở đâu ?
-Đó , cứ đi tới là thấy . Anh có chuẩn bị sẵn rồi đó .
-Ừ .
Kể ra thì tôi cũng rất vui vì có người quan tâm mình , ít ra là anh ta không lạnh lùng và không độc đoán như Duy , cũng chẳng điên điên khùng khùng như Minh . Tóm lại chỉ từ “Duyệt”
—–Tại một nơi khác —-
-Anh tìm ra Ú chưa ?
Minh thở gấp hỏi Duy .
-Chưa . Không biết cô ta đi hướng nào nữa .
Duy cũng thở gấp .
-Em chịu thôi , tìm từ tối qua đến giờ mệt lắm rồi .
Minh ngồi bệt xuống đất .
-Ừ , mệt nhưng cũng phải tìm thôi chứ làm sao mà biết được . Nơi này rộng lớn bao la thế thì làm sao mà cô ấy có thể tìm đường về được .
Duy lại trầm ngâm .
-Em hơi lo lo , dạo này tình trạng bắt cóc nhiều lắm . Cô ta lại đi một mình trong trạng thái như thế thì nguy hiểm quá .
Minh nhìn lên trời và nói .
-Em lo cho cô ta sao ?
-Ừm , cũng không hiểu vì sao nữa . Tự dưng em sợ cô ta biến mất khỏi cuộc đời này quá .
Minh nói hết nỗi lòng của mình cho Duy biết , đối với Minh thì Duy luôn như một người anh trai ruột thịt , cậu rất quý Duy . Hơn nữa vì cùng trong một nhóm với nhau , nhà cũng đối diện nhau nên chuyện cậu quý Duy là chuyện bình thường .
-Thôi , đừng ngồi đây mà nói nhảm nữa. Giờ thì đi tìm cô ta thôi , còn mọi chuyện thì tính sau .
Duy cố lảng tránh đi những câu nói của Minh , thực ra anh cũng không hiểu được cảm giác của mình nữa .
-Vâng . Nhưng mà cần tiếp viện không hả anh ?
-Ừ , gọi vài thằng đến đây đi . Có gì cứ đưa ảnh cho tụi nó xem rồi bảo tìm cho ra .
-Vâng .
Ở tại cánh đồng , hai người con trai đang lo lắng cho cô nàng của chúng ta . Chính xác là vô cùng lo lắng , cả hai đều đang rất sợ điều gì xấu sẽ xảy ra với Ú .
Nhưng đâu có ai biết rằng Ú xinh đẹp dễ thương lại đang ngồi trên giường và ra sức dụ ngon dụ ngọt để Hoàng đại ca thả mình.
------
Không đi chung một đường .
-Thôi , tôi ở đây vậy là nhiều rồi . Anh cho tôi về đi , ở đây không tiện .
Tôi ngồi than thở với Hoàng đại ca .
-Ơ hay ! thế em cứ xem nhà anh cũng như nhà em là được chứ sao , có sao đâu nào .
Hoàng tỉnh bơ đáp .
-Vậy đã bao nhiêu cô gái nằm trên chiếc giường này rồi ?
Tôi bực mình trước câu nói của anh ta , tuy rằng hành động thì tốt nhưng mà ăn nói thế thì sớm gì bên cạnh cũng có ngày có chuyện . Cuộc sống tốt nhất là không nên bon chen và giành giật quá nhiều , chỉ cần sống bình yên là quá đủ . Tất cả những thứ gì thuộc về tôi thì sẽ mãi mãi là của tôi , dù có tìm kiếm hay trốn tránh thì cũng vẫn như thế thôi .
-Chưa có ai cả , đây là giường của anh mà .
-Thế sao tôi lại được nằm , được ngồi và ăn ở đây ? Anh chỉ mới quen tôi trong một lúc mà anh đã biểu hiện như thế thì làm sao mà tôi tin những lời anh nói được chứ .
Tôi tức giận nhìn anh ta chằm chằm .
-Em có tin vào tình yêu sét đánh không ?
Hoàng vừa nói vừa dí cái mặt đầy baby của mình vào mặt tôi .
-Không .
-Thế thì anh sẽ chứng minh cho em thấy thế nào là tình yêu sét đánh .
Hoàng cười và nhìn tôi một cách đầy mờ ám .
“Em ơi đừng tin nó lừa đấy , nó ở nhà quê có vợ rồi . í ì i . Yêu anh đi nhà anh có đàn gà rù , thịt thịt thịt , chết lại vặt . Yêu anh đi nhà anh có đàn gà rù chết lại vặt chết lại vặt . ”
Tiếng chuông điện thoại độc đáo của Hoàng vang lên . công nhận là chủ nhân sao thì chuông điện thoại nó cũng thế là không sai .
-Gì vậy chú em ?
-Thôi , anh đang còn bận .
Hoàng nói điện thoại
-Bận cái con khỉ , mau đưa tôi về .
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt căm thù .
-Gấp thế à ? ừ thì chờ anh nhá . phút nữa anh sẽ có mặt tại chỗ các chú .
Hoàng làm ra vẻ đăm chiêu .
-Anh đi đâu ?
Tôi chống hai tay vào hong và hỏi dù rằng tôi đang ngồi trên giường .
-Anh đi có việc , mà sao em lại hỏi anh như vợ hỏi chồng mỗi lần chồng đi chơi thế nhở ?
Hoàng cười gian xảo .
Nhưng mà nhìn cái mặt ấy tôi lại muốn ột cước lắm lắm luôn . Chỉ là vì tôi đang ở nhà hắn nên tôi không dám động thủ mà thôi . Chứ tôi thề lấy danh dự của mình , khi ra khỏi nhà hắn thì tôi sẽ cho hắn trận vì dám bặt nạt con gái nhà lành . Hừ bực mình quá .
-Thứ nhất , tôi không phải vợ của anh . Thứ hai , đưa tôi rời khỏi đây .
Tôi bực mình nói lớn .
-Ừ thì ok , em đi đây với anh rồi tí xong việc anh đưa em về nhà .
Hoàng có vẻ cũng xuôi xuôi rồi .
-Thế thì còn được .
Tôi giả vờ nói thế chứ thực ra tôi đang mừng chết đi được . Gì chứ thoát ra được khỏi ngôi nhà với chủ nhân điên điên thế này thì dù có đi tới chân trời cuối bể tôi cũng đi đấy chứ .
Ơ nhưng mà hình như hơi lạc chủ đề rồi thì phải ? đi tới chân trời cuối bể ư ? còn lâu . Có nằm mơ hay tưởng tượng thì tôi và anh ta cũng thể không đi chung một con đường.
------
Nhớ
Thế là sau phút chờ Hoàng đại ca tắm rửa , sửa lông mày , thay quần áo , báo cơm , bơm xe , nghe thời tiếc , liếc đồng hồ . Thì bây giờ tôi và lão đang ngồi trên chiếc xe để phóng đi cùng với lão .
Bây giờ tôi có một ước ao , một khát khao là mau mau về nhà . Mong là hôm qua mẹ tôi không gọi điện , nếu không thì chết mất .
Nhưng mà nhắc đến điện thoại thì bây giờ tôi mới sực nhớ ra :
-Điện thoại tôi đâu rồi ?
Tôi hỏi Hoàng .
-Anh đâu có biết đâu . Từ lúc gặp em thì anh đâu thấy cái điện thoại nào xuất hiện .
Hoàng nói một cách ngây thơ .
-Chết tôi rồi .
Tôi than thở .
-Sao thế ? có cái điện thoại thôi mà . Em thích anh mua ấy cái mà xài .
-Không cần , tôi chỉ cần cái điện thoại của tôi thôi .
-Vì sao thế ?
-Không cần hỏi .
Tôi tựa đầu vào thành xe và nhìn ra cửa sổ . Buồn quá đi mất , đó là chiếc điện thoại mà ba tôi đã giành dụm hết tháng lương để mua cho tôi lúc tôi sinh nhật năm tuổi . Chiếc điện thoại tuy không phải là quá đắt nhưng mà kỉ niệm thì lại quá nhiều .
Không biết ba tôi biết tôi làm mất chiếc điện thoại thì ba tôi có buồn không nữa . Đó là mồ hôi nước mắt của ông làm ra cơ mà . Mà nhắc tới gia đình , tôi nhớ mọi người quá . Ước gì cho thời gian quay trở lại , tôi nhất quyết sống chết cũng không đi . Để giờ phải ở nơi này , không quen ai cũng chẳng thân ai .
Ngay cả kiếm một người bạn để trò chuyện và tâm sự cũng không được nữa .
-Này , em làm sao vậy .
Hoàng có vẻ hoảng hốt .
Bởi vì tôi đang khóc , tôi cũng không hiểu sao nữa . Dạo này tôi hay khóc lắm , có lẽ là vì tôi nhớ tới bố mẹ , gia đình và bạn bè .
-Không sao , anh cứ chạy tiếp đi . Cứ để tôi yên như thế này .
Tôi nói trong nước mắt .
-Hay là em ra sau nằm đi một lúc . Rồi ngủ đi một giấc cho khỏe . Làm xong việc anh sẽ gọi em dậy rồi đưa em về .
-Ừ .
Rồi Hoàng dừng xe và đưa tôi ra sau nằm .
Tuy rằng ghế không dài nhưng cũng đủ ột con bé như tôi cảm thấy không khó chịu . Tôi lại khóc , khóc vì buồn , vì nhớ .
Tôi nhớ tất cả , ngay cả con milu tôi cũng nhớ .
Càng nhớ lại càng khóc nhiều hơn .
-Em có sao không vậy ? Hay là anh đưa em về nhà đã nhé .
-Ừm .
-Địa chỉ nhà em là bao nhiêu ?
- đường Trần Hưng Đạo . ( cho hỏi Hà nội có nhà nào ở đường này không ?? )
-Ok , em cứ nằm đi . Anh phóng xe liền .
Sau phút thì xe đã đến nhà . Tôi bước ra rồi chào Hoàng và mở chìa khóa đi vào nhà . Hoàng cũng không vào nhà nữa , có lẽ anh ta đang bận .
Mệt mỏi , khóa cửa , lên phòng rồi leo lên giường . Tôi ngủ đi không biết trời đất gì nữa .