Kế hoạch bí ẩn
-Thì chỉ là điều kiện thôi mà , hai người cứ yên tâm đi . Nhìn mặt tôi hiền lành thế này thì làm sao mà hành nghề đạo tặc được .
Tôi vừa nói vừa cười . Một nụ cười thân thiện hiền lành , có thể ví rằng như thiên sứ .
Nhưng mà tôi biết rằng , câu nói và nụ cười của tôi chỉ làm họ thêm sợ hãi và suy nghĩ mà thôi . Tôi vốn giỏi trong mấy trò hù dọa người khác mà .
-Thế điều kiện của cậu là gì ? Nói điều kiện đi .
Duy hỏi , dù rằng là mặt cậu ta không hiện lên nỗi sợ hãi nhưng qua giọng nói thì tôi cũng có thể cảm nhận được nỗi sợ trong người cậu ta .
-Điều kiện à ? tôi chưa nghĩ ra .
Tôi nói xong thì huýt sáo tỏ như vẻ rất chi là vô tư .
Đấy , cái kế hoạch của tôi đã thành công rồi , cụ thể là họ đang sợ hãi đấy thôi .
Thật là sung sướng . Thích quá . Vui quá . Cám giác cứ như đang ở trên thiên đường vậy .
-Đưa số điện thoại của hai người đây . Tôi sẽ lưu lại , khi cần và nghĩ ra được điều kiện thì tôi sẽ gọi để thông báo .
Tôi sẽ làm cho cái kế hoạch này tơr nên bí ẩn , hà hà càng bí ẩn càng tốt mà . Vui thật . Tôi sẽ làm ấy người này phải tò mò , và khi chúng ta tò mò thì trí tưởng tượng sẽ luôn luôn được khai triển ra một cách vô cùng phong phú .
Mà mấy người này thì trí tò mò và tưởng tượng rất cao . Chính vì vậy có lẽ tối nay sẽ không ai ngủ ngon – ngoạ
-À cái đó thì khỏi . Tôi lưu số tôi và Duy vào máy của cậu rồi .
Minh hí hửng cười .Ánh mắt thì sáng lên như vớ được vàng . Có vẻ như cậu ta rất vui .
Cậu ta cũng nhanh thật .
-Thế em lưu số anh vào chưa ?
Hoàng hỏi Minh .
-Số anh thì lưu vào làm gì ?
Minh nói mà chả thèm nhìn Hoàng .
-Thế thì để anh tự lưu .
Hoàng nói xong thì tự giựt lấy điện thoại trên tay tôi vì tôi đang lấy điện thoại ra để kiểm tra mà .
Nhưng chưa kịp kiểm tra thì đã bị chụp rồi .
-Để em lưu nữa .
Việt cũng giành lấy điện thoại rồi lưu lại .
Giờ thì điện thoại tôi đều có số của người này , và số điện thoại tôi cũng nằm trong danh sách của họ nữa .
Cũng chẳng hiểu vì sao mà mấy người này lại khoái biết số điện thoại tôi như vậy nữa . Có khi nào là muốn hẹn hò không ???
Chắc là không có chuyện đó đâu . Tôi suy nghĩ nhiều quá rồi .
Tóm lại là sẽ có âm mưu .
------
Khóa cửa .
Họ vào nhà tôi bằng cách nào nhỉ ? Không lẽ họ có chìa khóa vào nhà tôi ư? hay là bẻ khóa nhỉ ?
Có lẽ trường hợp bẻ khóa là xảy ra nhiều nhất . Dạo này lưu manh giả dạng nhiều lắm . Thật là đáng sợ . Báo đài , ti vi . internet đăng tin nhiều lắm – tin tức tràn ngập .
-Mấy người,vào nhà tôi bằng cách nào vậy ?
Tôi vừa hỏi vừa chỉ vào cái ổ khóa .
-Thì trèo tường vào chứ còn sao nữa , hỏi hơi bị thừa đấy.
Thì ra là họ trèo tường vào . Tôi gật gù vì đã hiểu được vấn đề này , vậy là họ đâu có bẻ khóa hay là gì đâu nhỉ . Thế mà nãy giờ tôi cứ suy nghĩ mãi ệt .
Ơ nhưng mà họ trèo tường vào nhà tôi đấy .
Chỉ có trộm mới trẻo vào nhà thôi chứ .
Á không không hẳn là trèo tường vào nhà người khác thì đểu là trộm .
Tôi ngày xưa cũng toàn trèo vào nhà mấy đứa bạn đấy thôi .
Trèo tường vào thì không có gì là nghiêm trọng lắm , mà điều quan trọng là họ vào nhà tôi kìa , tôi nhớ là trước khi đi ngủ tôi đã khóa cửa cẩn thận rồi cơ mà . Sao lại có chuyện họ vào nhà tôi được nhỉ ?
Vậy chả nhẽ họ là trộm thật ư ? chỉ có trộm mới có thể làm chìa khóa rồi vào nhà tôi mà thôi .
Phải thăm dò thôi , ít nhất thì cũng biết để lần sau phòng tránh . Chứ mà như mấy anh chàng này thì đồ nhà tôi chả mất gì đâu . Bởi vì sao , nhà họ giàu hơn nhà tôi rất nhiều mà .
-Tôi nhớ là tôi đã khóa của rồi cơ mà ? Mấy cậu trèo tường thì chỉ vào được ở vườn thôi chứ làm sao mà vào nhà tôi được ?
Tôi đặt ra câu hỏi nghi vấn với mấy người này .
-Cậu thử nhìn lại chiếc chìa khóa nhà của cậu đang ở chỗ nào hay là ở trên cửa ra vào .
Duy lườm tôi rồi nói .
Tôi nhìn ra cửa , chìa khóa và ổ khóa đang tay trong tay nắm tay nhau . Vậy là trong lúc mệt nên tôi chỉ mới bỏ chìa khóa vào , còn chuyện khóa cửa thì chưa kịp xảy ra .
Chính vì vậy nên họ mới có thể vào nhà tôi một cách dễ dàng mà không tốn một chùt công sức nào .
Trời ơi là trời , sao tôi lại ngu thế này . Ú ơi là Ú , mày đúng là con điên ngu nhất thế gian mà . Tự hại chính mình , đúng là không có ai ngu bằng . Đúng là tự nhiên lại đi trưng bày tính xấu của mình ọi người biết . Số phận tôi sao mà nó thảm thương đến như vậy cơ chứ .
-Chắc tại lúc đi về mệt quá nên tôi quên khóa cửa ý mà .
Tôi ngượng ngùng giải thích .
-Có ngày trộm nó vào nhà kề dao vào cổ à xem . Rồi đến khi đó mới hiểu thế nào là sai .
Duy lại lườm tôi .
Đúng là cái đồ vô duyên , tôi có bị trộm hay là ai giết thì cũng đâu liên quan đến cậu ta đâu mà cậu ta lại lườm tôi như căm thù thế cơ chứ . Thà bảo rằng tôi là em út , bạn bè thân , người yêu , vợ thì lo lắng như vậy còn nghe được và có lý chứ đằng này tôi và cậu ta đâu có gì đâu mà lại hành động như vậy cơ chứ .
Chắc là cậu ta làm thế để cho tôi biết rằng là cậu ta quan tâm tôi , vì thế mong rằng điều kiện mà tôi giao cho cậu ta sẽ dễ dàng đó mà .
Nhìn cái mặt thấy ghét . Còn lâu tôi mới giao điều kiện dễ dàng cho cậu . Hừ ….
-Kẻ trộm vào thì kệ tôi , không liên quan đến cậu . Khỏi cần quan tâm .
-----
Tôi là tiên .
Tôi bực mình , hếch mặt lên trời nhìn tường nhà , không thèm nhìn Duy .
-Ừ thì kệ cô . Ra mở cổng cho tôi về .
Duy bực mình nói lớn rồi hầm hầm đi ra khỏi cửa với khuôn mặt tức giận .
Nhưng mà cậu ta lấy quyền gì mà tức giận cơ chứ . Đúng là đồ vô duyên hết chỗ nói . Đáng ghét đáng ghét quá .
Mà thôi , việc của tôi bây giờ là tống cổ mấy thằng cha đáng ghét này ra khỏi nhà tôi cho thoáng mát , phải trả lại không gian đầm ấm và yên bình cho ngôi nhà này . Chứ làm phiền thế này là quá quá nhiều rồi .
-Đi nhé Ú .
Mọi người vẫy tay ra cửa kính chào tôi .
-Mọi người đi nhé .
Tôi cũng lịch sự chào lại cho phải phép vì tôi vốn là người lịch sự mà .
Thế là cuối cùng những người đó cũng đã cuốn gói ra khỏi nhà tôi . Sướng quá , phởn quá .
Khách đi khỏi nhà mà tôi lại thấy vui như thế này thì kể ra cũng hơi kì , nhưng mà thôi , tôi không muốn quan tâm . Tôi có bất lịch sự hay là gì thì cũng kệ . Tóm lại là : Một cảm giác thật là Yomost .
Bây giờ thì việc làm đầu tiên của tôi là phải đóng cửa cẩn thận .Rồi sau đó sẽ là vào nấu ăn thôi , nhịn đói từ sáng đến giờ rồi . Bụng tôi như có bom dội vào rồi .
Cuộc sống như thế này thật là thích , tự do tự tại , không bị ai quản thúc cũng không bị ai làm phiền . Thật là không có gì tuyệt vời hơn . Mà chắc tôi sắp thành tiên rồi đấy ha ha ha . “Ăn ngủ được là tiên ” Mà tôi thì suốt ngày ăn ngủ , bảo sao không thành tiên cho được .
Tôi là tiên , tiên là tôi . Tôi là cô tiên xinh đẹp , đáng yêu , dễ thương , tốt bụng nhất thế gian hà hà . Ôi tôi lại tự sướng nữa rồi .
++++Tại một nơi khác ++++++++
Tại nhà Duy .
-Cô ấy nấu nướng cũng được đấy chứ , rất có vị . Lần này kiếm được cô vợ ngoan hiền đảm đang rồi hà hà .
Hoàng gác hai chân lên bàn rồi nói , nói xong lại cười .
-Vợ á ? Ngoan hiền á ? Anh có đang nằm mơ giữa ban ngày không vậy ? Anh nghĩ em và anh Duy sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy à ?
Minh ngồi một bên Hoàng liền đưa tay minh lên sờ trán Hoàng . Giọng nói thì lại chẳng hề dễ nghe chút nào .
-Ồ anh quên mất chuyện này nhỉ ?
Hoàng cười tươi như hoa mới nở .
-Tốt nhất là hai người nên từ bỏ đi .
Duy cười , vừa cười vừa nhìn ra ngoài cửa sổ .
-Đừng có mà mơ .
Hoàng và Minh cùng đứng dậy rồi cốc cho Duy một cái rõ là đau .
++++++++++
Phù phù , cuối cùng thì cũng đã ăn no rồi . Sau khi xơi hết gói mì tôm , cái xúc xích , hộp sữa , quả cam và gói bánh thì bây giờ người tôi đang tràn đầy sức sống . Thật là thoải mái khi được ăn no và ăn ngon .
Giờ thì rửa chén bát thôi . Chứ tình hình này là ăn xong thì phải làm , nếu không tôi sẽ lên kg mất . Tuy rằng tôi muốn ăn nhưng tôi chưa hề nói và sẽ không bao giờ nói rằng là tôi muốn béo . Tôi thích như thế này , thân hình chuẩn . người xấu nhưng kết cấu nó hài hòa .
Híc híc , bây giờ thì đau khổ mới tới với tôi sao ? Ngay giây phút này tôi mới thấy cái quyết định ấy người này ăn trưa là một quyết định hoàn toàn sai lầm .
Chén bát , đũa muỗng và nồi thật là nhiều quá đi .Mà từ nhỏ thì tôi vốn đã không có thiện cảm với mấy việc rửa chén bát , vậy mà giờ thì nhiều quá .
Chết mất thôi …