Tàu khởi hành. Ai ai cũng la hét gầm trời mà mặt nó vẫn tỉnh queo, còn Khanh...mặt bắt đầu biến sắc (ôi trời! trông manly thế mà lại...-_-). Vừa xuống tàu Khanh đã chạy đến gốc cây nôn luôn cả cơm trưa (chó đâu ra chị bảo đây!!!) rồi ngồi bệt xuống bãi cỏ.
-Khanh không sao chứ?-nó
-Không...không sao, chúng ta chơi tiếp đi-Khanh
-Mặt cậu tái méc kìa, còn nói không sao. nó nói rồi chạy đi với vẻ mặt lo lắng.
Khanh ngồi đó nhìn theo khẽ mỉm cười. Ước gì nó cứ mãi lo lắng cho anh, quan tâm anh như vậy (mơ đi!). Cái ý chí nó phải thuộc về anh càng mãnh liệt.
Trong khi đó, nó mua nước xong vừa quay ra thì đụng phải một tên to cao, bặm trợn.
-A...bịch-chai nước từ trên tay nó rớt xuống
-Nè! Anh kia đi đứng kiểu gì thế hả? Mắt anh để trên chân mày à?-nó quát
-Á à...cô em đụng trúng anh mà còn dám to tiếng à?-hắn ta
-Anh phải xin lỗi tôi ngay-nó
-Anh bảo không thì sao?-hắn có vẻ thách thức
-Được-thế là nó bụp cho hắn ta một phát vào mồm phụt máu (kinh nhở? o.O)
-Con này gan ghê há! Tụi bây đâu đánh nó cho tao-nãy giờ nó không để ý đằng sau hắn ta là một đám con trai to tướng chẳng dễ chơi tí nào.
Thế là hai bên nhào vào đánh nhau. Nó tung chiêu thức khiến bọn đó hoa cả mắt. Nhưng thể lực của nó cũng có hạn, còn tên nữa, đánh mãi chẳng ngã chắc là đàn anh. Nó bắt đầu kiệt sức. Bỗng có một tên con trai nhào vô đánh tụi kia. Nó loạn choạn té xỉu chưa kịp nhìn thấy mặt anh ta.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
tối nay mình nhiều bài quá nên đăng một chap thôi nhé! Đi học cả ngày nhức người quá! Ngủ ngon nhé mọi người! ^_^