Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

chương 103: thanh đồng cự môn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ta đương nhiên cũng vậy, vẫn luôn bồi ở bên cạnh ngươi.”

Khi ta nghe được những lời này của Lạc Thần, trong lòng lại là ngũ vị tạp trần(). Cảm thụ lắng đọng chồng chất không nói nên lời, thật giống như phiêu đãng trôi đi không gì neo giữ. Vẫn không biết rốt cuộc nên vui mừng, hay nên buồn lo.

Lạc Thần hơi buông lỏng vòng tay, cúi xuống nhìn vào mắt ta, nói:”Sắc mặt làm sao lại khó coi như vậy, chẳng lẽ ta đây vẫn ở cùng với Thanh Y ngươi, khiến ngươi cảm thấy không vui sao?” Nói xong, mi mỏng hơi hơi nhíu lại, liền ra vẻ muốn xoay người bỏ đi: “– vậy ta đây có thể đi.”

Ta vội vàng nắm chặt lấy tay áo của nàng, mặt đỏ lên, cấp bách nói:”Làm sao có chuyện đó ?! Ngươi…… Ngươi đừng có nói lung tung!.”

Nàng nhàn nhạt cười cười, chuyển đề tài nói: “Như vậy thì tốt, ra đây cũng lâu rồi. Chúng ta vẫn là nên trở về thôi.”

Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, khi cười rộ lên không khỏi cho người ta một loại cảm giác hư vô. Mà trong bụng ta lúc này chất chứa rất nhiều điều, lại không thể ở trước mặt nàng nói ra. Nghĩ đến nghĩ đi cuối cùng vẫn là từ bỏ, đành phải gật gật đầu.

Đợi cho đến khi cả hai trở lại gian mộ thất, chỉ thấy Đoan Yên vẫn như trước ngồi xếp bằng trêи chiếu. Còn Hoa Tích Nhan thì lại ngồi xổm bên cạnh, trêи tay hơi lóe sáng, chính là đang cầm ngân châm, cũng không biết là đang hoa hoa vẽ vẽ gì trêи mặt đất. Vũ Lâm Hanh thì đang ngồi dựa vào cỗ quan tài bằng đồng ở phía sau, khoanh tay, từ trêи cao nhìn xuống, xem Hoa Tích Nhan bận rộn.

Khi ý thức được ta cùng Lạc Thần tiến vào, cả ba người bọn họ đều ngẩng đầu lên nhìn chúng ta.

Đoan Yến thấy Lạc Thần, lập tức kêu to: “Lạc cô nương, người cuối cùng cũng đã trở lại! Vũ cô nương nàng ấy……” Hắn còn chưa nói xong, đã bị Vũ Lâm Hanh trừng mắt liếc cho một cái. Đoan Yến ngay lập tức liền ngoan ngoãn ngậm miệng. Bất quá, xem bộ dáng hắn ủy khuất như thế, phỏng chừng đã bị Vũ Lâm Hanh cho ăn không ít đau khổ.

Trong lòng ta âm thầm lắc đầu tỏ ý thông cảm : Yêu nữ xưa nay vẫn luôn ghét nhất là nam tử khinh bạc thích cợt nhả. Đoan Yến lúc này rơi vào tay Vũ Lâm Hanh, tiền đồ thật sự là đáng lo ngại.

Lạc Thần cũng không nói gì, chỉ tiến thẳng về phía trước. Ta liền vội theo bước phía sau. Khi đến gần thì thấy được Hoa Tích Nhan chính là đang dùng ngân châm phác thảo một bức họa trêи mặt đất, bên trong đường đi lối lại quanh co khúc chiết. Hiển nhiên chính là một tấm địa đồ.

Trong lòng ta không khỏi có chút ngoài dự tính, liền hỏi Hoa Tích Nhan:”Các người là đang làm gì?”

Hoa Tích Nhan cười đáp:”Vũ cô nương muốn Đoan Yến đem chi tiết lộ tuyến tham nhập cùng toàn bộ đạo động đã trải qua kể lại một lượt. Ta là đang giúp nàng ấy vẽ ra.”

Vũ Lâm Hanh thoáng nhìn Hoa Tích Nhan một cái, hơi hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ ra dấu tay đối với Lạc Thần, nói: “Bản đồ đại khái đã vẽ ra, ngươi cùng Sư Sư cũng lại nhìn xem.”

Lạc Thần gật gật đầu, kéo ta ngồi xuống, bảo: “Thanh Y, ngươi đến xem, ghi nhớ bản đồ này, phải nhớ kỹ càng một chút.”

Ta “Ân” một tiếng, lập tức đến tỉ mỉ nhìn xem bản đồ do Hoa Tích Nhan vẽ ra. Phát hiện ra nó thế nhưng chuẩn xác hơn rất nhiều so với tấm chúng ta đã tìm thấy trong hộp đen. Trung tâm bản đồ còn có một khu vực nhỏ hình vuông được Hoa Tích Nhan dùng ngân châm khoanh tròn đánh dấu, chính là chỗ mộ thất nơi chúng ta đang ở.

Ta lập tức minh bạch được ý tứ của Lạc Thần: Khi chúng ta đến đây là vào bằng đường thủy. Hiện nay nơi đó đã bị phong bế, muốn từ đó thoát ra ngoài là không có khả năng. Còn bọn Đoan Yến lại do một người bản xứ tên Phó Thanh Sơn dẫn đường, xuyên qua đường ngầm mà tiến vào đây. Nếu có thể ghi lại lộ tuyến hắn đã trải qua, chúng ta liền có thể dựa theo đó mà đi ra ngoài.

Nhưng là có một đoạn tình huống Đoan Yến bị hôn mê, được Hoa Tích Nhan đưa vào gian mộ thất này, thế nên đoạn đường đó ở trong óc hắn là trống rỗng. Cũng may, Hoa Tích Nhan đã tự tu chỉnh thêm bộ phận kia vào.

Ta vốn dĩ từ nhỏ trí nhớ không tồi, nhìn qua mấy lượt liền đã đem bản đồ toàn bộ ghi nhớ. Lúc ngẩng đầu lên, lại trông thấy Lạc Thần đang hỏi Vũ Lâm Hanh : “Ngươi đã nhớ hết rồi chứ ?”

Vũ Lâm Hanh mục quang trong mắt hơi ảm đạm. Nàng thở dài, thấp giọng trả lời: “Ta nhớ kỹ rồi, ngươi…… đừng quá lo lắng.”

Nàng thần sắc phức tạp, nhìn Lạc Thần. Còn Lạc Thần thế nhưng trêи mặt lại không mang theo một mảy may gợn sóng, hiển nhiên là đã khôi phục trở lại vẻ bình tĩnh vốn có của mình.

Lúc này Hoa Tích Nhan ở bên cạnh lại lên tiếng nói: “Lạc cô nương, phần phác đồ này của Đoan Yến cũng chỉ có thể dùng để đối chứng tham khảo thôi. Vốn dĩ người ở dưới lăng mộ rất dễ đánh mất cảm nhận về phương hướng, thế nên cũng không thể quá mức tin tưởng ỷ lại vào đây. Hơn nữa có rất nhiều chỗ rẽ Đoan Yến hắn cũng nhớ không rõ. Nếu là trêи đường trở về chỉ dựa vào phương hướng trong này mà đi, e là sẽ có thể phát sinh sai sót.”

Lạc Thần thế nhưng lại không quá câu nệ, nhàn nhạt nói:”Có một chút, chung quy dù sao cũng tốt hơn là không có.”

Ban nãy trông thấy bầu không khí kỳ quái khác thường giữa Lạc Thần với Vũ Lâm Hanh, lúc này lại thấy biểu tình Lạc Thần trở nên vô cùng lãnh đạm. Thật khiến ta phải suy đoán một hồi. Đến cuối cùng vẫn là không thể hiểu được trong lòng nàng đang nghĩ điều gì, cảm thấy có chút đau đầu. Tâm phiền ý loạn, ta đành phải lung tung dò mắt trêи bản đồ. Lúc này thế nhưng lại phát hiện ra một chỗ được Hoa Tích Nhan đánh dấu nhấn mạnh, bên cạnh có viết bốn chữ : “Cửa đồng cực lớn” — chính là khi nãy ta cũng không có chú ý tới.

Mắt ta liền bị hấp dẫn đến chỗ đó, hỏi : “Chỗ cửa đồng cực lớn này là như thế nào?”

Hoa Tích Nhan đáp:”Đây là chỗ ta lúc trước có nói qua cùng các người. Mặt trêи cửa đồng kia có khắc chữ ‘Đại Chu công chúa chi mộ’.”

Ta gật gật đầu, quả thật lúc trước có nghe nàng nhắc qua. Không nghĩ tới Đoan Yến lúc này cũng tiến lại đây, mắt hướng nhìn bản đồ, nói: “Nga, cánh cửa này thật ra cũng thật sâu xa khó hiểu. Khi bọn ta đến trước chỗ này, phát hiện ra phía dưới có một cái cơ quan, cư nhiên lại đã bị ai đó đi trước một bước phá hư. Bọn ta xoay tới xoay lui nửa ngày, bất luận thế nào cũng không tìm ra cách để vào. Đến cả tên Doãn Mặc Hàn kia cũng chẳng biết nên làm thế nào. Rồi lại nghe nữ nhân mặc áo choàng đen nói là cần phải có chìa khóa gì đấy; trước đi xem xét những chỗ khác. Thế nên chúng ta đành tạm rời khỏi cánh cửa kia. Sau đó lại gặp phải chút đồ bẩn trong mộ. Trong lúc hỗn loạn thì ta bị tách khỏi bọn họ, rớt lại phía sau. Khi đấy ta bị thương, sau một hồi thể lực chống đỡ hết nổi thì hôn mê bất tỉnh, đến lúc tỉnh dậy thì đã thấy các vị cô nương đây.”

Lúc ta nghe Đoan Yến nhắc đến hai chữ “chìa khóa”, liền giật mình một cái, lập tức xoay qua hỏi hắn: “Cơ quan …bị phá hủy? Có phải cơ quan đó tên gọi ‘Yến tử phiên thân -Chim én xoay người’ không ?”

Đoan Yến bỗng trở nên kinh ngạc:”Cô nương, người có khả năng tiên tri sao ? Đoan Yến thật bội phục a. Đúng vậy. Cơ quan kia chính là có tên ‘Yến tử phiên thân’.”

Ta nghe Đoan Yến trả lời xong, trong nội tâm chẳng biết vì sao bắt đầu trở nên khẩn trương. Cảm xúc hưng phấn cùng sợ hãi đan xen vào nhau, đến cả đầu ngón tay cư nhiên cũng không tự chủ trở nên run run. Ta hiện tại hiểu được: Ta rốt cuộc đã tìm ra, tìm thấy đích đến cuối cùng của chuyến đi này, đó chính là cánh cửa kia.

Cánh cửa cực lớn kia, chính là nơi Côn Luân cùng mẫu thân năm xưa lần đầu tiên phát hiện ra ta.

Ta cố gắng áp chế kϊƈɦ động trong lòng, lấy lại bình tĩnh, đè thấp giọng nói với Lạc Thần:” Năm đó lần đầu tiên Côn Luân tìm thấy ta trong lăng mộ này, ta chính là đang tựa ở bên ngoài cửa đồng đó. Khẳng định chắc chắn không sai, ta…ta phải đến nhìn xem thử.”

Lạc Thần lướt mắt nhìn ta một cái. Trong đáy mắt hơi lóe sáng, rất nhanh liền đứng dậy, nhìn Hoa Tích Nhan, nói:”Tích Nhan cô nương, ba ngươi chúng ta hiện nay gặp chút việc trọng yếu, cần phải tiến hành làm rõ. Liền phải đi ngay lúc này. Dọc đường đi đa tạ cô nương đã ra tay tương trợ. Đến đây xin tạ từ.”

Hoa Tích Nhan đem ngân châm thu hồi, cất vào thắt lưng, mỉm cười hỏi:”Việc trọng yếu?…Các người có phải là muốn đến xem cửa đồng kia không ? Nói ra cũng thật khéo. Ta đối với cánh cửa kia cũng rất hiếu kỳ, còn nghĩ muốn quay trở lại nhìn xem một cái. Không bằng chúng ta kết bạn đồng hành được không ?”

Lạc Thần không nghĩ đến Hoa Tích Nhan sẽ đưa ra đề nghị như vậy, không tránh khỏi có chút sửng sốt, nhưng cũng không tỏ thái độ đặc biệt gì. Còn Vũ Lâm hanh bên kia thế nhưng chân mày đã muốn nhíu lại thành một chữ ‘Xuyên -川’.

Hoa Tích Nhan vừa nói xong, Đoan Yến cũng lập tức nhảy dựng lên, cấp bách nói: “Từ từ đã, các vị cô nương, các vị có thể mang theo ta cùng đi được không ? Ta tay trói gà không chặt, thật sự là một người rất đáng thương. Nhìn xem tay chân ta mảnh khảnh như vậy. Nếu như các người đi rồi, đem ta bỏ lại. Rủi gặp phải đồ bẩn trong mộ, ta làm sao sống sót được đây?” Nói xong cặp mắt đen nhánh liền xoay qua, đáng thương mà nhìn Lạc Thần.

Ta cảm thấy có chút khó hiểu: “Ngươi không biết võ công hay sao?”

Đoan Yến vội không ngừng gật đầu, nói:”Ta một chút công phu cũng không có a. Đều là nhờ toán người kia bảo hộ chống đỡ. Lúc trước gặp phải một đám thú vật ăn thịt người, nếu không phải ta nhanh chân chạy trốn, thì giờ này có khi áng chừng đã muốn đi gặp Diêm Vương rồi.”

Trong lúc hắn nói chuyện, ta có đặc ý lướt qua nhìn tay hắn. Phát hiện ngón tay hắn thon dài trắng nõn, thậm chí so với bốn cô nương chúng ta còn muốn xinh đẹp hơn vài phần. Xem ra hắn đích thị chính là một công tử ca chỉ quen sống an nhàn sung sướиɠ, đoán chừng ngay đao kiếm cũng chưa từng cầm qua. Dọc đường đi đến đây chết nhiều người như vậy, hắn lại một thân không võ công có thể sống sót đến lúc này, quả nhiên là thập phần may mắn.

Lạc Thần dừng một hồi, đưa mắt nhìn mọi người, không nói tiếng nào. Trầm mặc của nàng chính là tỏ ý nàng đã ngầm ưng thuận.

Ta nói:” Như vậy năm người chúng ta đi cùng nhau. Nhiều người cũng có thể tiếp ứng dễ dàng hơn.” Ngừng một chút, quay sang hỏi Vũ Lâm Hanh: ” Yêu nữ, ngươi cảm thấy thế nào?”

Vũ Lâm Hanh cau mày, nhìn Hoa Tích Nhan, biểu tình một bộ ghét bỏ không vừa ý, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ta không có ý kiến.”

Ta lướt mắt trông thấy nét mặt có chút xấu hổ của Hoa Tích Nhan, thầm nghĩ : Kỳ thật ý kiến của yêu nữ ngươi mới chính là lớn nhất đó.

Bất quá kế hoạch năm người đồng vẫn là được quyết định. Sau đó tiến độ cũng thực gấp; chúng ta cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi, thu thập một lượt liền bắt đầu xuất phát hướng về phía cửa đồng lớn mà đi. Lúc ra khỏi cửa mộ thất, Vũ Lâm Hanh đem ngọn linh đăng bằng ngọc lưu ly nhặt lên, xem như bảo bối đeo theo bên mình, chỉ sợ người khác đoạt mất của nàng.

Tiến vào trong mộ đạo, Lạc Thần một mình đi trước nhất mở đường. Đoan Yến lại vui vẻ đi ở phía sau, thỉnh thoảng nói chuyện cùng nàng. Chẳng qua nàng chỉ đơn giản “Ân” vài tiếng tỏ ý trả lời, làm cho Đoan Yến rất là buồn bực.

Ta trong lòng mang rất nhiều nghi hoặc, chung quy cũng không thể biết rõ hết được. Nhất thời rớt lại phía sau đội, ngẩng đầu lên, từ tận sau cùng nhìn bóng dáng thuần trắng của Lạc Thần, chỉ cảm thấy nàng mờ ảo xa xăm, không thể nắm bắt.

Không nhịn được vươn tay đi sờ chỗ gần tim-Nơi đó khối ngọc bội hình cá chép đang lẳng lặng nằm; ngay lúc này lại phá lệ nóng bỏng.

Đang lúc ngẩn ngơ hoảng thần, chợt nghe tiếng Vũ Lâm Hanh ở phía trước thúc giục ta: “Sư Sư, ngây ngốc sững sờ ở phía sau làm cái gì ?! Nhanh lên một chút. Lưu tâm coi chừng không bị tống tử ăn đấy!”

“Đến…… Đến đây!” Ta vội vàng lên tiếng trả lời, thở dài, bước nhanh về phía trước.

Nhân bởi vì có Hoa Tích Nhan chỉ dẫn, lần đi nàycảu chúng ta là có mục tiêu xác định, không như lần trước mù mờ dò dẫm không phương thức trình tự. Bảy quẹo tám rẽ một hồi, trước mắt liền đã hiện ra lối đi phi thường rộng rãi, khí thế vô cùng: cơ hồ ước cừng có thể để hai cỗ xe bốn ngựa song song cùng chạy qua. Trêи lối đi, cứ cách một khoảng lại dựng một cái cổng vòm hình bán nguyệt. Hai bên cổng, mỗi bên đều có trụ rồng cao sừng sững.

Ta đếm đếm xem thử, loại cổng vòm này có tổng cộng tất cả sáu cái.

Đây là cái được gọi là “Lục đạo luân hồi-Sáu ngã luân hồi” () trong thuyết Âm Dương. Thông thường nếu thấy loại bố cục này xuất hiện thì có ý chỉ đây là đường mộ chính. Nói cách khác, nơi này cách điện thờ chứa quan tài của chủ lăng đã muốn rất gần.

Quả nhiên thời gian đi được chừng nửa nén nhan, đã thấy đường mộ trước mắt càng ngày lúc trở nên cao rộng. Phía trước đúc bảo đỉnh. Trêи bảo đỉnh khắc hoa văn đẹp đẽ hoa lệ, không thể nhìn ra ý nghĩa rõ ràng, phỏng chừng là một loại hoa văn trang trí.

Tiếp theo đó lại chợt nghe tiếng Đoan Yến kêu lên : “Đến rồi! Chính là nơi này !”

Tim ta theo tiếng hắn kêu thoáng chốc liền như bị treo lên cao. Ta bước đi gần như chạy, đến gần để nhìn. Chỉ thấy phía bên phải đường mộ chính có một cánh cửa thật lớn bằng đồng đang sừng sững đứng, khí thế to lớn ép người. Bên trêи quả đúng như Hoa Tích Nhan nói: có chi chít chữ triện được khắc âm vào, xem chừng chính là nói về những chuyện liên quan đến công chúa Đại Chu trước kia. Xung quanh chữ triện có khắc rất nhiều kì trân dị thú. Đại để có rồng, phượng, kỳ lân, các loại cổ thú mang điềm lành. Cả một tòa cự môn mang một loại uy nghiêm đẹp đẽ vô cùng hoa lệ.

Ta vừa nhìn đồ án bên trêи vừa cân nhắc suy nghĩ một lượt. Lại đột nhiên phát hiện ra một chỗ rất bất thường…Chính là thủ pháp khắc họa hoa văn chim thú trêи cửa thế nhưng lại theo phong cách Hán triều, nghiễm nhiên cùng với phương pháp khắc hoa văn trêи các miếng vàng lá là cùng một loại!

Chuyện này khiến cho ta hoàn toàn trở nên hồ đồ, thầm nghĩ đây rốt cuộc là như thế nào ? Chữ triện trêи lá vàng trước thời Chiến Quốc có cùng phong cách điêu khắc hoa văn Hán triều còn chưa tính; như thế nào đến nay cả cửa đồng lớn được tu kiến từ thời kỳ Đại Chu cũng cùng một loại ?

Ta không nhịn được nhẹ giọng nói với Lạc Thần:”Lạc Thần ngươi xem, hình rồng được khắc trêи cửa – trong mắt không có nhãn châu, mà phượng hoàng kia – cánh cũng không trọn vẹn. Không biết ngươi có cảm thấy dạng hoa văn này rất tương tự với loại trêи các là vàng không ?”

Lạc Thần mi mỏng khẽ nhíu, nghĩ nghĩ, có chút trù trừ nói:”Quả thật tương tự, hơn nữa nhìn qua lại có phần…lại có phần…”

Nàng có vẻ dường như muốn nói lại thôi. Trong lòng ta mơ hồ đoán được bảy tám phần, liền vội hỏi : “Ngươi…… Ngươi không phải là có ý muốn nói…thật sự rất giống do cùng một người khắc ra?”

Ánh mắt Lạc Thần sâu thẳm, nhìn ta, nhè nhẹ gật đầu.

Ta thấy được lại càng trở nên mê muội mơ hồ. Thủ pháp khắc trêи cửa đồng này cùng với trêи lá vàng thật sự là quá giống nhau. Xem qua một lượt căn bản có thể chính là do một tay khắc xuống. Lá vàng kia ta từng tỉ mỉ xem xét qua, hình dáng bên trêи thế nào ta đều nhớ rõ ràng từng chi tiết.

Mà từ xưa đến nay, các thợ thủ công khi điêu khắc đều mang theo phong cách riêng của chính mình. Cái gọi là ‘danh gia’ chính là như vậy: khi bọn họ điêu khắc, trong các tác phẩm đều chứa những đặc tính cá nhân rất mãnh liệt…Đạo lý khi khắc, viết chữ cũng trương tự như thế. Tỷ như ta bình thường viết chữ, cũng sẽ có nét chữ của riêng mình. Gặp trong câu có nét thẳng, thì ta cứ luôn nhất định sẽ trực tiếp kéo dài xuống dưới, căn bản sẽ không móc lên. Đây chính là thói quen của ta, Côn Luân chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra chữ ta viết.

Vũ Lâm Hanh nói: “Đây bất quá có thể chỉ là trùng hợp thôi. Trêи đời có rất nhiều vật phẩm mô phỏng, kỹ thật điêu khắc giống nhau cũng là hoàn toàn có khả năng xảy ra. Có lẽ người khắc lá vàng kia xem một số tư liệu, lại cảm thấy loại thủ pháp điêu khắc “rồng không nhãn châu, phượng cánh khiếm khuyết” trêи cửa đồng này rất là tiêu sái khí phách nên mới chọn dùng loại phương thức này, cứ như vậy y dạng mà khắc lên trêи lá vàng cũng không biết chừng.”

Ta vẫn còn rất hoài nghi, lại nói:”Yêu nữ, coi như giả thiết của ngươi thành lập, thế tại sao chữ triện của Chu triều lại mang phong cách điêu khắc của Hán triều ?”

Vũ Lâm Hanh bỗng chốc á khẩu không nói nên lời, vuốt vuốt tay: “Chuyện này ta làm sao biết được ?” Thế nhưng Lạc Thần lại nhàn nhạt nói: “Về việc này thì có thể giải thích được. Ta nghĩ có một khả năng: căn bản đó vốn không phải phong cách khắc hoa văn của Hán triều, mà chính là của Chu triều. Chúng ta thường nói: “Đời sau luôn luôn lấy đời trước làm thầy”. Có lẽ loại phương pháp điêu khắc này từ thời Chu triều đã có người sử dụng, chẳng qua đến thời Hán triều mới phát huy quang đại. Chúng ta đối với phong cách điêu khắc thời Hán quen thuộc hơn, nên sẽ có thể sinh ra nhận định sai lầm. Vì vậy việc phong cách giống nhau cũng không phải quá lạ.”

Ta nghe vậy, cảm thấy cách giải thích này của Lạc Thần thông suốt hơn nhiều. Đang muốn tỉ mỉ suy nghĩ thêm một lần nữa, lại đã thấy Hoa Tích Nhan quỳ gối bên dưới cánh cửa đồng kia, trong tay sử dụng lục, nhấc lên một tấm bản đồng mỏng. Phía bên dưới bản đồng có một cái cơ quan bằng đồng được đúc rất khéo, đã bị ai đó phá hủy. Ta nhìn kỹ, phát hiện ra bên trong có ẩn một lỗ nhỏ hình thù kỳ quái khác thường.

Mà bất quá, hình dáng lỗ nhỏ kia lại đối với ta vô cùng quen thuộc. Chính là vừa vặn ăn khớp với tạo hình cổ thú Bệ Ngạn trêи ngọc trâm của ta.

——-

Chú thích

() Ngũ vị tạp trần: vị (chua, cay, đắng, mặn, ngọt) pha trộn vào nhau. Ở đây ý chỉ tâm tình rối loạn, cảm xúc xen lẫn.

() Lục đạo luân hồi-Sáu ngã luân hồi: Trong thuyết Âm Dương, tùy theo nghiệp tạo khi còn sống, con người đến lúc chết đi sẽ được chuyển vào cõi tương ứng với nghiệp của mình. Lục đạo bao gồm:

Thiên đạo (Cõi Trời): Là nơi thanh thoát an vui, dành cho những người khi còn sống làm nhiều điều lành.

Atula đạo (Cõi Atula): là nơi của những có phép thuật, hình dáng có thể cổ quái hoặc xinh đẹp. Kiếp trước khi còn sống có tu tập nhưng vẫn mang nhiều sân si, phân biệt sang hèn.

Nhân đạo (Cõi Người hay còn gọi là cõi Ta Bà )

Súc sinh đạo (Cõi súc vật): sống chủ yếu theo bản năng, do khi còn sống chỉ biết chạy theo vật chất, ham muốn xác thịt, chuyên làm điều ác.

Ngạ Quỷ đạo (quỷ đói): là nơi chịu khổ do khi còn sống tham lam, gian manh xảo quyệt, hối lộ tham nhũng, giết người, cướp của, đoạt tình, đoạt tiền, vô lương tâm

Địa Ngục đạo (cõi âm): là nơi chịu sự trừng phạt, đọa đày, cực hình do khi còn sống là kẻ đại gian ác, vô lương tâm, chuyên tàn sát, khủng bố, gây tai họa đau thương đồng loại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio