Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

chương 139: đón năm mới (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đi theo đệ tử Mặc Ngân Cốc đến phòng làm việc xem thử, ta thoáng chốc liền sững sờ tại cửa. Chỉ thấy Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh, Hoa Tích Nhan, ba người ngồi vây quanh một bàn cái bàn gỗ khắc hoa phủ sơn đen, chính là đang nhỏ giọng nói gì đó. Khi vừa nhìn thấy ta bước vào, các nàng liền lập tức im lặng ngay, ánh mắt nhất thời đồng loạt hướng về phía ta.

Ta bởi vì đến muộn, thật có chút quẫn bách. Đặc biệt khi trông thấy Lạc Thần đang chăm chú nhìn đưa tay ngoắc ngoắc mình, ta lập tức càng ngượng ngùng hơn, xấu hổ cười cười, đơn giản hướng bọn họ chào một cái, sau đó đi đến ngồi bên cạnh bàn.

Sắc mặt Vũ Lâm Hanh trông vô cùng khó coi. Bình thường mỗi khi ta thấy nàng, cặp mắt hoa đào kia luôn hàm chứa ý cười, trong suốt như nước. Thế nhưng lúc này trong mắt nàng lại dồn nén mấy phần u ám, thậm chí có thể nói là ẩn chứa vài tia tức giận khinh thường. Nàng cúi đầu, ngón tay nhè nhẹ vân vê mép tách trà, thoạt nhìn qua có vẻ như không để tâm đến xung quanh, nhưng trêи thực tế toàn thân lại tản ra một loại khí tức nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.

Nhìn thấy bộ dáng Vũ Lâm Hanh như vậy, trong lòng ta lập tức cũng liền thông suốt. Lạc Thần nhất định là đã đem toàn bộ chuyện tối hôm qua báo lại cho Vũ Lâm Hanh biết, thế nên Vũ Lâm Hanh mới có thể giận thành như vậy. Rồi Hoa Tích Nhan ngồi kế bên tay trái của ta cũng chứng thực suy nghĩ của ta, nàng thấy ta đến trễ, quan tâm khẽ giọng tóm lượt chuyện ban nãy kể lại. Ta gật gật đầu, tỏ ý minh bạch.

Lúc này, Lạc Thần mở miệng nói:”Lâm Hanh, ngươi tính thế nào?”

Vũ Lâm Hanh trầm mặc một hồi, ngẩng đầu lên, khóe miệng kéo lên một tia cười lạnh:”Làm thế nào sao? Cho tìm hết từ trong ra ngoài. Trong cốc nhiều huynh đệ như vậy. Ba tên trộm kia nếu là còn ẩn trốn trong cốc, ta không tin sẽ không lôi được bọn chúng ra. Không phải chỉ là ba tên trộm vặt thôi sao, cũng không khuấy đảo ra sóng to gió lớn gì được. Ta thật muốn xem thử bọn chúng rốt cuộc là mượn mấy lá gan mà dám vào trong mộ thất của cha ta.”

Nói xong, nàng một mạch đứng lên, gọi một đệ tử đang đứng hầu ở cửa, phân phó:

” Đi gọi A Khước cùng Phong Tuấn ở từ đường về đây, nói ta có chuyện quan trọng cần tìm bọn họ thương lượng.”

Đệ tử kia khom người cúi đầu, dạ một tiếng, sau đó xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.

Lạc Thần bưng trà nóng lên nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói: “Nếu như ba người kia không phải ở trong Mặc Ngân Cốc mà trốn trêи núi thì sao ? Trong cốc đa nhân nhãn tạp, chỉ cần có chút vô ý sẽ xuất hiện bất trắc. Nếu đổi là ta, ta tuyệt sẽ không ẩn trốn trong cốc. Ngươi lúc trước không phải nói Bạch Mã tuyết sơn này có nhiều hang ngầm sao ? Trong hang ngầm rất ấm áp. Trêи núi này lại có nhiều chim chóc thú rừng quý hiếm, bọn họ công phu tốt như vậy, chuyện ăn uống căn bản không thành vấn đề. Bọn họ có lẽ ẩn mình tại những nơi như vậy cũng không biết chừng. Mà nếu như điều này là thật, ngươi lục soát cả núi không phải sẽ gặp khó khăn hay sao ??”

Vũ Lâm Hanh ngồi trở lại bên cạnh bàn, nghe lời Lạc Thần nói xong, bất chấp nói: Lục soát núi thì lục soát núi, có cái gì không được chứ??”

Ta lắc lắc đầu, nói với Vũ Lâm Hanh:”Ngươi trước bình tĩnh lại một chút, đừng nóng giận. Ngươi cứ như vậy gióng trống khua chiêng tìm kiếm, ngược lại sẽ càng làm bọn hắn thận trọng cảnh giác hơn, nói không chừng sẽ trốn luôn không ra ngoài. Hiện tại mục đích của bọn hắn chẳng qua chính là mộ thất sau từ đường. Hôm qua ra tay thất bại; nếu vẫn còn giữ ý định, khẳng định sẽ lại đến. Theo ta việc khẩn cấp trước mắt chính là gia tăng số lượng nhân thủ ở phụ cận xung quanh từ đường, ngày đêm canh giữ mới ổn. Bọn hắn nếu thấy canh phòng cẩn mật như vậy sẽ không dám tùy tiện xông vào. Chúng ta cứ thường xuyên qua, không thể hành động được cuối cùng bọn hắn không thể hành động được, đành bất đắc dĩ mà rút lui rời núi, không tổn thương một binh một tốt, như vậy chính là cách tốt nhất. Còn nếu như bọn hắn tức giận, hung hãn mà trực tiếp tấn công, thì cũng là hợp với ý muốn của chúng ta, như vậy sẽ không tốn công đã có thể dẫn dụ bọn chúng tới.”

Vũ Lâm Hanh khi nãy vô cùng tức giận, một lòng muốn đem ba kẻ kia moi ra cho được; nếu không nháo loạn cho gà bay chó sủa thì nhất định là sẽ không từ bỏ ý định, nên mới có xúc động muốn nhanh chóng thúc đẩy mọi việc. Sau khi nghe ta và Lạc Thần ngăn cản cùng khuyên giải, nàng cuối cùng là bình tĩnh trở lại, sắc mặt cũng dịu xuống rất nhiều, lẩm bẩm nói:”…… Các ngươi nói cũng phải, bọn hắn đợt này mục đích chính là muốn vào mộ thất của cha ta. Ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ chính là tốt nhất. Nếu bọn hắn mở mắt ra, thấy bổn cô nương ta phái người chờ sẵn, không dám có tà tâm, biết khó mà lui, thế cũng được. Dù sao năm mới Tết đến, mưu cầu cát lợi, bổn cô nương sẽ phóng cho bọn hắn một con đường sống, không truy cứu nữa.”

Nói đến đây, nàng lại chợt cười lạnh một tiếng, chuyển giọng nói: “Còn nếu đến cùng bọn hắn vẫn là không nhìn ra được, thì ta đây cũng có thể năm mới cầu cát lợi……”

Ta xem nét cười âm úc trêи mặt nàng, môi đỏ răng trắng, trêи cổ không hiểu sao bất giác toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng thầm than thở: “Yêu nữ quả nhiên tàn nhẫn, về sau vẫn là ít trêu chọc nàng mới tốt……

Nhưng rồi Vũ Lâm Hanh sau một lúc nghĩ kỹ lại, đột nhiên nhíu mi nói: “Ban ngày thì rất tốt, nhưng vào ban đêm việc trông chừng từ đường vào ban đêm lại không phải chuyện dễ dàng.”

Ta nói:”Làm sao vậy?”

Hoa Tích Nhan kề sát lại ta, mỉm cười:”Sư Sư, ngươi nghĩ quá đơn giản. Ban đêm canh gác từ đường, nói nghe rất nhẹ, trêи thực tế lại rất khó làm được. Trực đêm canh gác trêи núi tuyết rất lạnh, người cũng không phải làm bằng sắt, làm thế nào vượt qua được? Cao nhất chỉ có thể chịu đến nửa đêm, rồi phải về phòng tạm nghỉ.”

Ta nghe vậy, mặt đỏ lên, lúng túng nói:”Quả thật như vậy, làm sao có thể xem nhẹ điểm này được. Xác thực, nhiệt độ ban đêm trêи núi tuyết này ta cũng đã trải qua, người bình thường khó chống đỡ lâu trong giá lạnh như vậy. Bởi vì chuyện từ đường bị phá hôm qua, hơn mười đệ tử Mặc Ngân Cốc bị phái đi canh gác, thủ một lần liền thủ đến giờ Tý nửa đêm, cũng thật khổ cho những thanh niên này.”

Thủ đến giờ tý còn như thế, canh giữ suốt đêm càng không cần nói tới, lại không thể chợp mắt nghỉ ngơi. Đây quả thật không phải là chuyện người có thể làm.

Trong lòng ta có chút lo lắng, rầu rĩ. Lúc này Lạc Thần vuốt vuốt cằm, nói: “Kỳ thật cũng không phải không có cách…Chúng ta chỉ cần tìm ai có khả năng chịu lạnh đến trấn thủ từ đường là được rồi.”

Vũ Lâm Hanh quét mắt về phía nàng, nói:”Ma quỷ, ngươi nói nghe thật dễ dàng a, ngươi làm sao có thể tìm ra người như vậy ? Trong cốc của ta cũng không người nào có tài cán như thế. Ai, ngươi chịu được lạnh, nếu không thì ngươi đi được không?”

Lạc Thần im lặng nhàn nhạt cười, nhè nhẹ lướt mắt về phía ta một cái, nói:”Trước mắt không phải là có một người sao? Người này ban đêm có thể chịu rét, trêи người lại mang theo tuyệt kỹ. Là một người mà cho dù đến cả trăm huynh đệ của Vũ Lâm Hanh cũng địch không lại, nói bắt liền có thể bắt. Nhưng là, có điều tính tình…hơi khó chìu, cần phải chiêu đãi thật tốt mới được, bằng không lão nhân gia ngài sẽ không muốn làm việc khổ sai cực nhọc như vậy.”

Vũ Lâm Hanh cùng Hoa Tích Nhan hiển là không hiểu được, mà ta nhìn ánh mắt Lạc Thần, trong mắt có ý cười, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, mắt sáng rỡ, nhịn không được vỗ tay, nói:”Nếu ngươi không nói, ta còn quên mất người tuyển chọn tuyệt hảo như vậy. Chịu được rét, chịu được khổ, cho dù băng tuyết ngập trời cũng có thể ngủ suốt một tháng ròng không có gì đáng ngại, từ cổ chí kim, ngoài người này ra thì còn ai.”

Vũ Lâm Hanh cùng Hoa Tích Nhan nhìn về phía ta, có chút không thể tin được, đồng thời kinh ngạc nói:”…… Bên cạnh chúng ta quả thật có nhân vật thần kỳ như vậy hay sao?”

Ta cười hì hì:”Có, có, ánh mắt của hai người các ngươi thật kém nha. Bất quá kia cũng không phải người, mà là một con sói trắng lớn.”

Vì vậy, trọng trách canh trộm này liền tự nhiên rơi xuống người của Ngạo Nguyệt.

Chính là lúc đầu mới phân phó, Ngạo Nguyệt có vẻ rất không vui. Mặc cho ta hướng chỉ về phía từ đường, khoa chân múa tay như thế nào, nó cũng chỉ ngẩng đầu nhìn về phía bậc thang đá uốn lượn xa xa, khẽ hừ mũi một tiếng, nhưng sắc mặt lại không cho ta lấy nửa phần vui vẻ dễ chịu.

Ta có hao tốn tâm tư dụ nó đến từ đường như thế nào, nó cũng chỉ một mực sấp người nắm tại chỗ dành riêng của mình trong sân nhà Vũ Lâm Hanh, híp híp cặp mắt đỏ tươi như máu của mình, không có mảy may có ý định nhúc nhích một chút..

Cũng bởi vì nó cùng Cửu Vĩ bất hòa, mấy đợt cùng phân tranh cao thấp với Cửu Vĩ. Tuy rằng Cửu Vĩ tốc độ mau lẹ nhưng là nếu so với thân hình mạnh mẽ và móng vuốt sắc bén của nó thì vẫn là kém hơn rất nhiều, chung quy sẽ rơi xuống hạ phong. Chính vì vậy, ta có khi tội nghiệp Cửu Vĩ chịu thiệt, cũng không có về phe của nó, mà ngược lại giúp đỡ Cửu Vĩ. Không nghĩ bề ngoài nó nhìn uy phong cao lớn lẫm lẫm như vậy, thế nhưng tâm nhãn lòng dạ lại chỉ nhỏ như một cây kim mà oán giận ta.

Tốt xấu gì ta cũng là chủ nhân của nó, rốt cuộc thật xấu hổ cho thân phận chủ nhân như ta đây, ngược lại phải giơ mặt tươi cười, thấy kém mà đi cầu cạnh nó. Chỉ vì dỗ dành đại lão gia khó tính này mà ta thậm chí còn đặc biệt hứa hẹn khẩu phần thịt cho nó mỗi ngày sẽ tăng lên gấp đôi.

Lấy lòng bằng mọi cách như thế, xem như thế nào đều cảm thấy mất mặt, đây là chuyện gì chứ.

Bất quá tuy rằng mất mặt, nhưng sau khi dụ dỗ bằng việc cung ứng thịt, nó cuối cùng ngoan ngoãn đồng ý.

Kể từ đó, tình hình ban ngày là Vũ Lâm Hanh phái hai mươi danh đệ tử canh giữ ở cửa từ đường, ban đêm thì có Ngạo Nguyệt một tấc cũng không rời nằm phục ở phụ cận từ đường. Cho dù chút biến động nhỏ đến như gió thổi cỏ lay, cũng không qua được cặp mắt sắt bén lợi hại của nó. Cứ như vậy, ngày cũng như đêm, canh gác phòng thủ kỹ càng, đến ngay cả một con thiêu thân cũng bay qua không lọt.

Ngày hai mươi tám tháng chạp, sóng êm gió lặng.

Đến hai mươi chín tháng chạp, vẫn sóng êm gió lặng như trước.

Cho tới ba mươi tháng chạp, ngày cuối cùng của năm. Bên phía từ đường vẫn không xảy ra chút rắc rối nào. Tuy rằng trong lòng ân ẩn có vài phần lo lắng kiêng dè, nhưng rõ ràng là phòng bị của mọi người đã dần lơi lỏng đi nhiều.

Ba mươi tháng chạp là ngày cuối cùng của năm, còn gọi là đêm giao thừa, trong dân gian vô cùng coi trọng, là ngày thân bằng quyến thuộc đoàn tụ với nhau. Trong cốc mọi người đang tất bật chuẩn bị Tết, chuyện trộm nháo từ đường cũng vì thế mà tạm thời để ra phía sau, không khí khẩn trương cảnh giác hoàn toàn bị không khí vui vẻ chuẩn bị tất niên thay thế.

Thời điểm sáng sớm, ta, Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh, Hoa Tích Nhan, Đoan Yến, A Khước sáu người tụ ở thư phòng viết câu đối, mỗi người viết ước chừng hai ba đôi, rồi sau đó phân cho đệ tử trong cốc cầm ra ngoài, đem đến dán trêи các cửa trong sân.

Trường Sinh trông thấy cũng đâm ra ngứa ngày, liền ầm ĩ đòi viết chữ. Ta cho nàng cầm lấy một cây bút nhỏ bằng lông sói. Nàng nắm bút lông, nhanh tay viết viết xoay xoay rất nhiều chữ trêи giấy đỏ thẫm, đều là đồng dạng một tuồng chữ như gà bới.

Vũ Lâm Hanh vui vẻ, nói:”Ôi, cặp đối này có thể dán làm môn thần() được đấy.” Nói xong, đối với một gã đệ tử bên cạnh cười phân phó:”Đem cặp câu đồi này dán ở đại môn, buổi tối quỷ cũng không dám tới cửa.”

Trường Sinh tưởng Vũ Lâm Hanh đang khích lệ nàng, cười đến ngọt ngào vui sướиɠ. Nàng rất thường cọ cọ trêи mặt, trêи tay dính mực nước, này vừa cọ xong, trêи mặt liền xuất hiện mấy vết ấn ký màu đen tựa như đồng tiền.

Ta vội không ngừng dùng khăn lụa giúp nàng lau khô mặt, nhưng mà càng lau càng không hết, kết quả gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng bị dây mực, lại còn khiến cho mọi người nhìn trêu chọc cười haha. Trong khoảng thời gian ngắn, mà cả thư phòng tràn đầy không khí hòa thuận, vui vẻ.

Tới giữa trưa, Phong Tuấn dẫn theo vài tên đệ tử săn được mấy con gà rừng bạch linh trở về, liền mang vào bếp chuẩn bị cơm tối. Cả buổi chiều, ta cùng Hoa Tích Nhan đều ở phòng bếp bận bịu công việc chuẩn bị tiệc đêm giao thừa.

Lạc Thần đang ở trong phòng đọc sách, nghe ta ở chuẩn bị tiệc tối, liền cũng đi vào phòng bếp hỗ trợ. Chính là vừa vào không bao lâu, trong lúc giúp ta chuẩn bị đồ ăn, đã sơ xẩy liền loảng xoảng một cái làm rơi hai cái đĩa cùng một cái chén.

Nhờ nàng đi gọt mấy cái cây củ cải, nàng liền đem cây củ cải làm tấm bia luyện kiếm. Cây củ cải mập mạp tội nghiệp rơi vào tay nàng, đảo mắt đã ốm như cây trúc, khiến cho ta nửa ngày không nhịn được cười.

Nàng là người thông cổ bác kim, võ nghệ cùng học thức đều là thế gian hiếm có, chỉ trừ một khuyết điểm , đó là xuống bếp, cũng không biết mấy năm trước nàng sống thế nào, có lẽ trước kia đều giải quyết chuyện cơm nước ở các quán rượu.

Ta không đành lòng nhìn nàng như vậy, liền đẩy nàng ra ngoài nhẹ giọng nói: “Nhìn ngươi ăn mặc một thân áo trắng, liều lĩnh tiến vào, dính khói dầu dơ bẩn làm sao được. Mau quay về đi.”

Nàng đứng trước mặt ta lộ ra biểu tình xấu hổ, bộ dạng nghe theo liếc ta một cái, trêи gương mặt trắng ngần lộ ra vài tia hồng hồng như hoa đào, cực kỳ khiến người ta muốn yêu mến, thấp giọng nói: “Trước giờ ta chưa từng xuống bếp, ngươi đừng trách ta không biết nấu cơm….kỳ thật, ta có thể học”.

Ta buồn cười: “Sau này sẽ học lại, ta dạy cho ngươi. Còn bây giờ đừng thêm phiền, bằng không tối không có cơm tất niên để ăn.”

Nàng không thèm đáp lại, chỉ rầu rĩ gật đầu, xoay người một cái, bóng dáng hòa trong tuyết trắng, nhanh nhẹn đi về.

Chính là Lạc Thần vừa mới đi không lâu, Vũ lâm Hanh lại lén lút chạy vào. Nàng trái ngược trông thanh thản nhàn hạ, tiến tới bên ta , huých huých, giảo hoạt cười nói: “Nghe nói ma quỷ vừa chạy đến đã phải xám xịt chạy trở về?”

Ta đang lựa cây quế hương liệu, thình lình bị nàng hỏi một câu như vậy, tiện thế nói: “Không chừng ngươi cũng muốn xám xịt trở về”.

Vũ Lâm Hanh giận dữ: “Ta….Ta đến giúp mà sao có thể so với nàng? Nàng tay chân cứng đơ, không biết chuẩn bị đồ ăn, nên lúng túng ngay đến chén đĩa cũng làm bể. Nàng một tay quỷ kiến sầu công phu đi nơi nào rồi? Tống tử có thể chém đứt cổ, mà chén đĩa lại tiếp không được? Rõ ràng là không có trù nghệ trời cho!”.

Nói xong, nàng rất có vài phần khí thế chỉa vào người ta nói: “Sư Sư, phòng bếp này có việc gì cần, ngươi nói với ta”.

Ta bĩu môi, điệu bộ nàng không giống như đến giúp, rõ ràng là tới phá hoại.

Hoa Tích Nhan nguyên bản là đang chuẩn bị sủi cảo cho đêm tất niên, nàng bỗng dừng lại, nhìn về phía Vũ Lâm Hanh khẽ cười nói: “Lạc cô nương mới vừa rồi làm vỡ hai cái đĩa cùng một cái bát, Vũ cô nương tính đập vỡ thêm mấy cái?”

——-

() Môn thần : Tranh thần hộ pháp dán trêи cánh cửa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio