Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

chương 185: bạch y

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bị một tầng tuyết trắng đè lên, thế giới của ta trong phút chốc rơi vào một mảnh đen tối.

Bình thường nhìn thấy hoa tuyết nhẹ bay, trong suốt long lanh rơi xuống lòng bàn tay, rất nhanh liền hóa thành giọt nước, tinh khiết và đẹp đẽ. Thế nhưng khối tuyết nhiều như vậy trong nháy mắt giống như nước lũ, tuôn ra gào thét, toàn bộ đè ở trêи người ta, trọng lượng này khó mà đỡ nổi.

U ám. Lạnh cứng. Lòng buồn bực.

Thân thể như là bị người tầng tầng lớp lớp đặt vào trong một đại mộ, sau đó đổ xuống khối cát đá, lấp đầy toàn bộ phần mộ. Lần đầu tiên trong đời nếm được mùi vị nhập mộ, mặc dù chôn ta không phải là đất, mà là tuyết trắng.

Ta hiểu được khi bị khối tuyết vùi lấp, qua không được bao lâu, ta cả người sẽ lạnh như băng cứng ngắc mà chết tại đây, bên dưới lớp tuyết trắng này. Nghĩ thế trong lòng hoảng hốt, chỉ biết cắn chặt răng, miễn cưỡng đưa tay ra gạt bỏ tuyết trêи người.

Tuyết thật mềm mại, ngón tay cắm vào rất nhanh đã trở nên vỡ ra. Ta giơ tay nhanh chóng đem tuyết bỏ ra, dày đặc những hạt tuyết nhỏ căn bản phủ đầy đầu đầy mặt, xoang mũi cũng bị lấp đầy bởi bông tuyết, bị khí ấm áp thở ra tức thì hóa nước, chậm rãi từ gương mặt chảy xuống.

Tuyết bên cạnh thân thể bị ta lấy tay đào mỏng, thế nhưng ta không có cách nào đứng thẳng được thắt lưng, chỉ có thể ngửa mặt nằm ngang. Tuyết đọng quá dầy phủ trêи thân thể gây trở ngại cho việc loại bỏ, mặc dù lấy tay loại bỏ tuyết bên người nhưng cũng không hơn được là bao.

Cũng không biết trải qua bao lâu, tay của ta lại không cách nào giơ lên, ta không cảm giác được lạnh, thậm chí ngay cả thân thể của chính mình đều không cảm giác được.

Thế nhưng bên tai có thể nghe được một loại thanh âm huyên náo tự phía trêи xa xa truyền đến, giống như có thật nhiều người đang hướng bên ta mà đi tới. Âm thanh này dần dần trở nên càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng to, ta nghe tiếng hò hét : “Cốc chủ!” “Phong đại nhân!” “Sư cô nương!” “Lạc cô nương!”

Gọi tên chúng ta liên tiếp là giọng của nam nhân.

Người của Mặc Ngân Cốc.

Nghe được tiếng của bọn họ ta lại không cảm giác nửa điểm vui sướиɠ, mà lại càng tuyệt vọng hơn.

Mặc dù nhìn không thấy, ta cũng có thể tưởng tượng đến tình cảnh bên ngoài. Tuyết lở khiến cho toàn bộ vết tích trêи mặt đất đều bị tuyết trắng bao trùm, chúng ta bị chôn thật sâu ở dưới tuyết trắng, một tia vết tích cũng không có, mặc dù có nhiều người muốn cứu viện, cũng căn bản không tìm được vị trí chính xác chỗ của chúng ta.

Kasa……kasa……kasa……kasa……

Lúc này trêи đỉnh đầu vang lên âm thanh của cào tuyết.

Loại âm thanh này vô cùng vội vàng, có thể tưởng tượng là đang ở phía bên trêи người ta mà cào tuyết, lực đạo cực lớn, hơn nữa vừa cào tuyết đọng vừa kèm theo một loại tiếng thờ dốc. Ta quả thực không thể tin được, lại có người nhanh như vậy liền tìm đúng vị trí của ta, kĩ thuật tìm kiếm của người nọ thực sự quá mức tinh chuẩn, tinh chuẩn đến đáng sợ, đúng ngay phía trêи vị trí của ta mà bắt đầu đào tuyết.

Rất nhanh, trêи người chỉ còn ràng buộc một lớp mỏng , giống như tuyết đè trêи người đều bị người nọ đem quét sạch. Ta từ từ nhắm hai mắt, có thể cảm giác được một vật lông lá quét vào trêи mặt của ta, đặc biệt lạnh lẽo nhẵn nhụi, tiếp theo, một trận ẩm ướt nóng hổi mà lại mềm mại hướng mặt ta mà đến, nhẹ nhàng mà ɭϊếʍ lên gò má của ta.

Việc này như là….. Đầu lưỡi?

Ta thử mở hai mắt ra, mắt vừa mở liền khép lại, như vạy qua lại hồi lâu, ánh sáng chói mắt chiếu vào trong con mắt của ta. Ta chờ một lúc để thích ứng, miễn cưỡng giơ lên mí mắt, liền thấy một con sói màu bạc to lớn lấn đến trước mặt của ta, đôi mắt đỏ tươi ướt át.

Ngạo Nguyệt… Trách không được, cũng chỉ có khứu giác kinh ngạc của nó mới có khả năng chuẩn như vậy chính xác mà tìm được vị trí mà ta bị vùi lấp.

Ta cổ họng nói không ra lời, rất nhanh thì có một hắc y nhân đệ tử Mặc Ngân Cốc thở hồng hộc chạy đến bên cạnh ta, một mặt giúp ta xoa bóp cánh tay, một mặt hướng ta thấp giọng nói cái gì đó, ngữ điệu mềm nhẹ, đầu ta mê man, lời hắn nói ta nửa chữ cũng không nghe vào.

Vũ Lâm Hanh lúc trước được ta dìu đi, khi tuyết lở, nàng sẽ theo ở bên cạnh ta, rất nhanh. Ngạo Nguyệt móng vuốt màu bạc vung xuống, ở bên cạnh ta đem Vũ Lâm Hanh cũng đào lên. Nhưng là khi đào lên Vũ Lâm Hanh sắc mặt cứng đờ, hai mắt nhắm nghiền, nếu như không phải nơi ngực nàng đang ở yếu ớt đập phập phồng, ta hầu như cho là nàng đã không cứu được.

A Khước dẫn mấy người đệ tử Mặc Ngân Cốc quỳ gối bên người Vũ Lâm Hanh, dùng áo choàng lông đem nàng bao lấy, cận thận thay nàng xoa bóp thân thể cho ấm lại.

Xung quanh đều là một màu tuyết trắng chói mắt, trêи mặt tuyết, thân ảnh nam tử áo đen tới tới lui lui, dưới sự hướng dẫn của Ngạo Nguyệt, một mặt la lên, một mặt bắt tay vào đào tuyết cứu người. Rất nhanh, Hoa Tích Nhan, Thất thúc, Đoan Yến đều bị đào lên, rồi đến ta và Vũ Lâm Hanh, Hoa Tích Nhan mất đi ý thức, bất quá Thất thúc và Đoan Yến tình huống coi là tốt, thần trí thanh tỉnh, nằm ở trêи mặt áo choàng lông chống lạnh, tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn không thể nói chuyện, tốt xấu mắt vẫn có thể mở ra.

Vũ Lâm Hanh, Hoa Tích Nhan, Thất thúc, Đoan Yến, thậm chí ngay cả Thất thúc trêи lưng cột Phong Tuấn bị đốt làm hài cốt đều ở đây, phía Cửu Vĩ cũng tự mình đào tuyết mà ra, rồi nhảy lên đến bên cạnh ta.

Mà ta kinh ngạc nhìn trêи mặt đất nhìn mọi người bị đào lên, có chút choáng váng.

Ta không thể nói chuyện, đưa mắt chuyển tới trêи người Ngạo Nguyệt, gắt gao nhìn chằm chằm nó.

Ngạo Nguyệt để hai chân trước buông xuống trêи mặt đất, như chó ngồi chồm hổm nhìn, mắt màu đỏ nhìn ta, dường như là bất lực, phát sinh cúi đầu nức nở.

Ta lần thứ hai chuyển hướng nhìn về phía A Khước, A Khước sắc mặt tái nhợt nhìn ta lắc đầu: “Sư cô nương, không có phát hiện hình bóng Lạc cô nương, Ngạo Nguyệt ngửi không được khí tức của nàng…”

Đầu óc của ta trong khoảng thời gian ngắn, trở nên chết lặng.

Cái gì gọi là… Ngửi không được khí tức của nàng?

A Khước nhẹ giọng nói tiếp:” Nguyên nhân tìm được Sư cô nương các người trước đó, còn có khí tức, mặc dù cách một tầng tuyết dầy như vậy, Ngạo Nguyệt cũng có thể tìm ra vị trí của các người. Thế nhưng….Huynh đệ ta kêu hồi lâu, cũng theo Ngạo Nguyệt ở trêи mặt tuyết tìm kiếm qua lại, cũng không thấy…..Chưa từng phát hiện Lạc cô nương….”Nói đến đoạn sau, thanh âm của hắn kẽ run, cẩn thận nhìn ta.

Thi thể thối rữa sẽ có mùi lạ, dã thú có khả năng ở trêи mặt đất phát hiện ra mùi lạ này.

Người còn sống có khí tức, thân thể sẽ tỏa ra mùi vị của người sống, dã thú cũng có thể tìm ra.

Chỉ có một loại không thể. Đó chính là không có khí tức, cả người băng lãnh, người vừa mới chết.

Người như thế, bọn họ chết đi không lâu sau, không có khí tức của người sống, cũng còn chưa kịp có mùi vị người chết, Ngạo Nguyệt ngửi không được tung tích của bọn họ.

“Đi……Tìm”.Ta nhìn chằm chằm Ngạo Nguyệt, khó khăn phun ra hai chữ, thanh âm khô khốc, so với nạo vét đáy nồi còn khó nghe hơn gấp trăm lần.

“Đi tìm cho ta!” Lần này ta là hướng Ngạo Nguyệt quát lên, tiếng này cơ hồ xé cổ họng phát ra, ta cảm thấy trong miệng đồng thời thoát ra một máu mùi.

Ngạo Nguyệt tức khắc bắn người đến, nó tại chỗ xoay một vòng, cúi đầu xuống đất nhìn ta, ngạo khí ngày xưa hoàn toàn không có, rõ ràng không biết nên làm gì cho phải. Nó dựa vào trực giác của dã thú mà hành động, nếu như nó không ngửi được mùi vị, không có bất luận đầu mối gì, nó sẽ trở nên mù mịt, chẳng biết nên đi nơi nào.

Ép buộc nó, cũng không làm nên chuyện gì, bởi vì nó căn bản tìm không được mục tiêu.

Ta ho khan một cái, khó khăn đứng dậy, lúc trước đệ tử Mặc Ngân Cốc giúp ta lưu thông khí huyết liền đỡ lấy thân thể ta.

Giương mắt nhìn lên, màu trắng bạc đồng nhất chuyển động xung quang, trời màu trắng, đất cũng màu trắng.

Duy chỉ có nhìn không thấy áo trắng của nàng.

Trong lòng ta có một càm giác chán ghét vô cùng, hướng đến một chỗ trêи mặt đất, bắt đầu đầy ra tuyết đọng phía trêи mà đào dần xuống. Hai tay cứng nhắc, ta chỉ biết ta phải tìm ra nàng, đào sâu ba thước cũng phải tìm ra.

Ngạo Nguyệt và Cửu Vĩ xông lại, vung móng vuốt, bắt đầu bắt chước ta, ở trêи mặt tuyết đào tuyết. A Khước để lại mấy đệ tử Mặc Ngân Cốc chăm sóc Vũ Lâm Hanh bọn họ, lập tức dẫn một đám thủ hạ, cũng bắt đầu gia nhập đào tuyết.

Ta không biết được vị trí chính xác của nàng, nàng không có để lại một tia đầu mối nào cho ta, đến khứu giác nhạy bén như Ngạo Nguyệt đều tìm không được tung tích của nàng, chỉ có thể là mù quáng mà đào ở trêи mặt đất, mà đào thế này biết đào đến năm nào tháng nào? Mặc dù là có đào được, qua thời gian lâu như vậy, có thể xác định vững chắc không thể sống. Kỳ thực những người khác cũng đều biết điểm ấy, chỉ là không nói ra mà thôi, vẫn ở chỗ cũ hai bên trái phải giúp ta.

Ta bất quá là ở lừa mình dối người. Khi ta ý thức được điểm ấy thì đã không thể nhúc nhích, trực tiếp ngửa mặt ngồi phịch ở trêи mặt đất. Trêи bầu trời ánh sáng chói mắt chiếu xuống, ta mở mắt ra, trực tiếp cùng ánh sáng chói chang ấy đối diện, ánh sáng như là lưỡi dao sắc bén trực tiếp cắt về phía con mắt của ta.

Nước mắt chảy ra.

Giọt nước mắt ngưng ở trêи lông mi, ánh sáng rực rỡ gần như phân tán ra. Giữa ánh sáng đó, ta thấy trêи bầu trời một điểm nhỏ hắc sắc hướng bên này bay tới, càng ngày càng gần, bay thẳng đến chỗ chúng ta đáp xuống, nhìn vật kia càng ngày càng gần, ta mới nhìn rõ đó là một con đại bàng đen cực kỳ to lớn, ngạc nhiên nhìn cánh chim hắc sắc mở rộng ở chân trời, sát mặt đất đi xuống, mang theo một trận lại một trận bụi tuyết bay lên.

Ta đã thấy loại đại bàng này, Lạc Thần đã từng nói cho ta biết, đây là đại bàng của Quỷ Trĩ.

Trêи móng của con đại bàng lộ ra một người, nó đem người nọ nhẹ nhàng buông xuống, lập tức mở ra đôi cánh dài hướng tới chân trời mà rời đi.

Bụi tuyết chậm rãi tán đi bay khắp bầu trời, cả người hai vai khẽ run rẩy, tay phải đặt trêи cổ kiếm chậm rãi từ trêи mặt đất đứng thẳng người lên.

Ta xoay người kiểm tra, nhìn người nọ cúi đầu, tự mình run rẩy trong tuyết đứng lên, tóc đen trải dài nhẹ nhàng bay.

Sắc trời, tuyết trắng.

Ta cái gì đều nhìn không thấy, chỉ nhìn nàng.

==========

chỉ còn một quyển cuối cùng

và quyển này dài gấp đôi những quyển còn lại

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio