Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

chương 211: dường như gặp lại cố nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lạc Thần vừa dứt lời, chợt nghe một thanh âm khẩn cấp: “Các ngươi có sao không?”

Ngẩng đầu nhìn lại, Vũ Lâm Hanh ôm Trường Sinh, cùng Hoa Tích Nhan xuất hiện ở phía trước hai người chúng ta, ta vội vàng đứng lên, nói: “Không có việc gì.”

Vũ Lâm Hanh đem Trường Sinh buông xuống, hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, các ngươi như thế nào cùng vũ cơ dây dưa ở một chỗ?”

Ta thở dài nói: “Ta cũng không hiểu được, nàng còn đưa ngọn đèn hoa đăng cho ta, thật sự là làm cho ta không hiểu ra sao.”

Hoa Tích Nhan tiếp nhận hoa đăng nhìn vài lần, nói: “Hình dáng thật không tệ, vừa vặn hai ngọn, chờ một hồi Sư Sư ngươi đem về, treo ở cửa nhà.”

Vũ Lâm Hanh hừ nói: “Treo cái gì treo, tốt hơn là đem vất đi. Mới vừa rồi ta thấy, vũ cơ rõ ràng cố ý đem Sư Sư kéo xuống, may mà Sư Sư biết khinh công, nếu không sẽ bị kéo té xuống mà tàn phế.”

Hoa Tích Nhan chỉ là cười, ta lắc đầu nói: “Nàng ngược lại không phải muốn đối với ta làm chuyện xấu, ta mới té xuống, nàng còn dùng lụa trắng đem ta đỡ lấy.”

Vũ Lâm Hanh nói: “Ta thấy nàng tám phần mười thần trí có vấn đề, không sao nói rõ được.”

Lạc Thần không có lên tiếng, ánh mắt nhìn về hướng phía đài tế lễ bên kia, nhíu mày. Trường Sinh phe phẩy vạt áo Lạc Thần, cười nói: “Bạch tỷ tỷ, vũ sư cô cô múa thật đẹp, ngươi có đúng hay không còn muốn xem nữa?”

Cô cô?

Trường Sinh đứa nhỏ này, thế nào lại gọi loạn người khác như vậy. Còn nữa, vũ cơ cũng không phải trông như cao tuổi, từ thanh âm và tư thái của nàng mà đoán, đại khái có thể cùng chúng ta mấy người khoảng chừng có tuổi giống nhau, đối Trường Sinh mà nói, nhiều lắm thì là tỷ tỷ nàng.

Lạc Thần ngồi xổm xuống, nhìn Trường Sinh: “Vì sao lại gọi nàng là cô cô?”

Trường Sinh nói: “Nàng chính là cô cô.”

Vũ Lâm Hanh cả giận: “Nàng không phải người tốt, không nên gọi nàng là cô cô.”

Trường Sinh bĩu môi, trong mắt hàm chứa ủy khuất, lệ rơi xuống: “Vũ cơ cô cô múa hay như vậy, cô cô chính là cô cô. Cô cô là người tốt.”

Ta vừa nhìn, mềm lòng không được, ôm Trường Sinh nói: “Ngoan, đừng khóc, cô cô là người tốt, đúng là người tốt.”

Lạc Thần giúp Trường Sinh lau khô nước mắt: “Trường Sinh lát nữa muốn đi chơi chỗ nào, dẫn ngươi đi được chứ?”

Trường Sinh thút tha thút thít đáp: “Không chơi, Bạch tỷ tỷ ngươi mệt mỏi, chúng ta quay về đi ngủ thôi.”

Lạc Thần mỉm cười nói: “Ta không mệt.”

Trường Sinh vuốt tóc trêи trán Lạc Thần nói: “Gạt người, ngươi nhất định là rất mệt mỏi, ngươi ra thật nhiều mồ hôi.”

Vẻ mặt Lạc Thần hơi cứng lại, ta lấy tay tới sờ cái trán nàng, đúng là đầy tay mồ hôi lạnh, lập tức vội la lên: “Ngươi có đúng hay không phong hàn nặng thêm, phát sốt? Sớm biết được thế này đã không ra ngoài.”

Lạc Thần vẫn là vẻ mặt vô tội cười: “Phát sốt? Ta thế nào bản thân mình không biết sao.”

“Ngươi không biết được, ta thực sự là bị ngươi tức chết.” Nghĩ về những chuyện đêm nay, chuyện này chuyện kia, ta cơ hồ cũng muốn đau đầu.

Lôi kéo Lạc Thần, dắt Trường Sinh, tựa như bay mà trở về, Vũ Lâm Hanh và Hoa Tích Nhan đi theo sau chúng ta. Trở lại nơi ở, tết nguyên tiêu các hiệu thuốc đều không mở cửa, cũng không có cách nào đi lấy thuốc, trêи người Hoa Tích Nhan trêи người cũng không có thuốc trị phong hàn, may mà Hoa Tích Nhan nói không có nghiêm trọng, uống chút canh gừng nóng, cần phải giữ ấm, tránh gió.

Ta đi xuống phòng bếp nấu canh gừng, coi chừng Lạc Thần uống xong. Đợi cho nước nóng, đem Lạc Thần đẩy tới trước thùng nước tắm, không đợi nàng cự tuyệt, trực tiếp đem quần áo trêи người nàng cởi bỏ sạch sẽ, bắt tay vào giúp nàng tắm rửa.

Nàng trước dường như ngượng ngùng, thấy ta trừng nàng, trái lại nàng lại trở nên ngoan ngoãn, tùy ý theo hành động của ta từ trêи xuống dưới.

Lạc Thần ngồi ở trong nước nóng, hơi nước bắt đầu bốc lên, đem mặt trắng nõn của nàng nhuộm thành tầng hồng nhuận. Ngón tay của ta chạm vào da thịt trơn mềm của nàng, hơn nữa nước nóng thấm vào, gần như có cảm giác hòa tan.

Tắm tới tới lui lui như vậy, ta có chút căng thẳng, chỉ cảm thấy tâm cũng theo tay mềm mỏng, hòa tan ra.

Bên tai chỉ có tiếng nước, ai cũng không nói, qua một lúc, Lạc Thần bỗng nhiên nói: “Ngươi đỏ mặt.”

Ta ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nét mặt nàng mang theo vài phần ý cười, không khỏi cả giận nói: “Ngươi mới đỏ mặt, ngươi tự mình soi gương đi.”

Lạc Thần giơ lên tay ướt, ở trêи mặt lau một cái: “Ta đây là bị hơi nước xông.”

Ta nói: “Ta cũng bị hơi nước xông vậy! Ngươi cho là chỉ mỗi ngươi có hơi nước? Ta đây cũng có vậy!”

Lạc Thần gật đầu, nghiêm túc: “Kỳ thực ta mặt đỏ là bởi vì ta nhớ ngươi, ngươi cũng giống vậy sao?”

“. . .”

Nàng bắt đầu cười.

Ta lấy khăn mặt phủ lên vai nàng, chậm rãi xoa bóp: “Nói nhiều.”

“Người khác đều chê ta nói ít, chỉ có ngươi, lại cứ chê ta nói nhiều.”

“Ngươi không phải đang phong hàn sao, Tích Nhan nói ngươi cần nghỉ ngơi nhiều, không nên vất vả, ngươi nhiều lời như vậy.”

“Hảo, ta không nói nữa.” Nàng từ từ nhắm mắt, dừng một lát, lại từ từ nhắm hai mắt nói: “Ngươi ôn nhu ta, trêu đùa ta.”

Ta sắc mặt không khỏi đỏ lên: “Ta không có tinh thần giỡn ngươi. Ngươi mau. . . Câm miệng.”

Nàng quả nhiên ngừng nói.

Kế tiếp lại chỉ có tiếng nước, không còn tiếng nói. Nàng chỉ là từ từ nhắm hai mắt, hai vai đơn bạc thon gầy, tóc dài đen mượt ướt sũng rũ xuống, trêи mặt nhuộm tầng sắc đỏ như hoa anh đào, đầu hơi thấp, dường như ở trong hơi nước, yên tĩnh ngủ.

Nàng có lẽ thật rất mệt mỏi, tắm rửa như vậy, liền có thể ngủ.

Lúc trước nàng cùng ta nói chuyện, dự đoán cũng là ở vào loại này mệt mỏi, nhưng vẫn nhàn nhạt mỉm cười, cùng ta nói chuyện với nhau.

Nàng chỉ là muốn cùng ta nói chuyện nhiều một chút.

Ta không khỏi tự oán trách mình tính tình quá yếu đuối, bị nàng trêu chọc một phen như vậy, luôn luôn mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai. Ta nên cùng nàng trò chuyện nhiều hơn, nàng cũng sẽ vui vẻ.

Thân thể sát lại, nhìn chằm chằm vào môi nàng, hơi có chút trắng, thật giống như không có huyết sắc. Ta nghĩ ngày mai đi mua dược liệu về, nấu cho nàng chút canh để tẩm bổ thân thể mới tốt. Bất quá nàng hiện tại đang phát sốt, không biết được có thể hay không dùng được, trước tiên vẫn phải là đi hỏi Hoa Tích Nhan một câu.

Như vậy suy nghĩ hỗn loạn một hồi, ta đưa ngón trỏ ra, để ở tại trêи môi của nàng.

Rất mềm.

Mang theo độ ấm được hơi nóng xông lên.

Ngón tay nhẹ nhàng trêи môi nàng chậm rãi vuốt nhẹ, nhìn bộ mặt nàng ngủ thật ôn nhu, tâm cũng từng điểm, từng điểm thay đổi mà mềm mại theo.

Ta luôn nghĩ rằng ta yêu nàng, ta yêu nàng nói cho cùng thì đến mức nào, cũng không biết được. Chỉ là muốn hảo hảo chiều chuộng nàng, che chở nàng, không nỡ để nàng chịu nửa điểm thương tổn.

Ta nguyện ý vì nàng làm bất cứ chuyện gì. Có lúc suy nghĩ một chút, nếu vì nàng mà chết, cũng là cam tâm tình nguyện.

Dừng tay, ta nhắm mắt lại, ở trêи môi nàng hôn xuống.

Nàng không có chút phản ứng, ngủ thật là sâu.

Ta thở dài, đem nàng đở dậy, lau khô thân thể, mặc quần áo sạch sẽ, ôm nàng đặt vào trong chăn. Nàng ước chừng gầy hơn ta, thân thể so với ngày trước có phần nhẹ hơn.

Sau khi dọn dẹp xong, ta cởi quần áo, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, hôn nhẹ lên mái tóc dài của nàng. Không hiểu được chuyện gì xảy ra, đêm nguyên tiêu hôm nay, ta có chút hoảng hốt, nhớ tới Lạc Thần, ngược lại nhớ tới vũ cơ kia, căn bản vẫn là không để trong mắt.

Đêm đã khuya, ta mới cảm giác được mệt mỏi, chưa kịp nhắm mắt ngủ, lại nghe được tiếng Lạc Thần bên cạnh vô ý thức phát ra tiếng ho nhẹ.

Hoa Tích Nhan nói bệnh phong hàn, lại còn phát sốt, bình thường thỉnh thoảng sẽ ho nhẹ, cho nên ta lúc này mới yên lòng lại. Đem tay vuốt nhẹ ngực nàng, cả người nàng lại cuộn lại, ho khan càng phát ra nhiều hơn.

Ngày trước ta cũng đã từng lên cơn sốt, đặc biệt khó chịu, có lúc ho đến mấy ngày không dứt, nghiêm trọng hơn còn cho rằng ngay cả phổi cũng bị long ra, cái đau này ta tất nhiên là hiểu được. Nhìn thấy nàng ngủ say mà ho khan thành ra như vậy, lòng ta đau đến không chịu được, nhưng lại không có cách nào, cũng không thể thay nàng chịu đựng, chỉ đành phải cầm lấy tay nàng, căn bản ngay cả ngủ cũng không thể ngủ.

Ngón tay của nàng hơi run, tựa như rất lạnh, thế nhưng đầu ngón tay ngược lại lại nóng hổi.

Cả đêm ta cũng chỉ chợp mắt khoảng canh giờ, vừa ngủ vừa tỉnh, lăn qua lăn lại đến sáng sớm ngày thứ hai, ta cố gắng kiềm chế cảm giác mệt mỏi, chạy đến hiệu thuốc dựa theo đơn thuốc mà Hoa Tích Nhan đêm qua cho ta biết, mua thuốc trở về. Một mặt sắc thuốc, một mặt chuẩn bị mì sợi làm điểm tâm, mặt khác nấu cho Lạc Thần chút cháo loãng, đặt ở trêи lửa hâm nóng.

Điểm tâm làm xong, liền đi gọi Vũ Lâm Hanh, Trường Sinh và Hoa Tích Nhan thức dậy. Vũ Lâm Hanh đêm qua cùng Trường Sinh ngủ, đoán chừng là bị tiểu tổ tông lăn qua lăn lại, cả đêm cũng ngủ không ngon, ngáp liên tục. Ta và nàng nhìn nhau nhìn một lát, đều tự cười nhạo đối phương hai con mắt như mắt gấu trúc.

Dùng qua điểm tâm, Lạc Thần tự mình rời khỏi, ta bắt nàng ngủ nhiều một chút, có thể thấy tinh thần nàng so với hôm qua tốt hơn nhiều, cũng không đồng ý theo ý ta. Ta đành phải đút thuốc cho nàng, lại để cho nàng ăn thêm một chút cháo, nghỉ ngơi một lúc, nàng nói: “Tích Nhan cô nương có rảnh không, nàng có nói qua buổi sáng hôm nay muốn dẫn ta với ngươi đi gặp sư phụ nàng.”

Ta nói: “Ngươi tạm thời nghỉ ngơi, không vội. Ngày mai đi cũng được.”

Lạc Thần nói: “Đi sớm tốt hơn. Ngươi sớm đi chữa bệnh, ta cũng yên tâm.”

Ta suy nghĩ một chút, nói: “Hảo, vậy chúng ta xế chiều đi.”

Đợi đến buổi chiều, để Vũ Lâm Hanh ở lại nhà cùng với Trường Sinh, ta và Lạc Thần theo Hoa Tích Nhan đi gặp vị sư tôn nàng nói vị kia. Dọc theo đường đi ta không khỏi cảm thấy khẩn trương, theo Hoa Tích Nhan đi qua cái hẻm nhỏ, càng vào sâu càng hẻo lánh, càng đi tới càng vắng vẻ, loại khẩn trương này cùng với cảm giác bất an liền phát ra ngày càng nhiều hơn.

Trêи mặt đất tuyết mềm đọng lại, chỉ có mấy hàng vết chân, người ở thưa thớt. Trái phải hai bên đều là cây cỏ tiêu điều, đều bị tuyết đọng bao trùm, hiện lên một mảnh ngân quang.

Hoa Tích Nhan ở phía trước dẫn đường, cũng không nói gì, cảnh sắc trước mắt càng có cảm giác lạnh lẽo, dưới chân giẫm lên tuyết đọng, phát sinh tiếng vang đơn điệu. Ta không khỏi rùng mình một cái, đồng thời cảm giác được bốn phía dường như phóng ra một cỗ ánh nhìn, ánh mắt băng lãnh thăm dò.

Ta nhẹ giọng nhìn Lạc Thần nói: “Có người.”

Lạc Thần gật đầu, ghé tai nói: “Ân, còn là rất nhiều người, toàn là cao thủ.”

Ta nói: “Ta cảm thấy khó thoải mái, không biết bọn họ là tốt hay xấu, núp trong bóng tối lén nhìn chúng ta là có ý gì.”

Lạc Thần nói: “Đừng sợ, Tích Nhan cô nương đưa chúng ta tới, sẽ không có vấn đề. Chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến.”

Ta ậm ờ ừ một cái, lại đi một lúc, Hoa Tích Nhan dừng lại, quay đầu lại mỉm cười nói: “Sư Sư, Lạc cô nương, đến rồi.”

Trước mắt xuất hiện một tòa nhà, không cần nói tới vẻ xa hoa, nhưng cũng không phải là cái chỗ mộc mạc gì, chiếm diện tích thật lớn, tòa nhà mang một phong cách cổ xưa. Bốn phía xung quanh tường vây rất cao, bên phải là một mảnh rừng trúc, gió lạnh thổi qua, cành trúc vang lên tiếng xào xạt.

Trước cửa trồng vài cụm hồng mai, vừa đúng lúc đang nở. Hoa Tích Nhan nói: “Đi theo ta.”

Chúng ta theo tiến vào, trong sân ngăn nắp sạch sẽ, ở giữa có một đường đi bằng đá, tuyết đọng bị quét sang hai bên trái phải, rất yên tĩnh, phía cuối đường đá là một hành lang gấp khúc, ở giữa là phòng của chủ nhà, nửa cánh cửa gỗ khép hờ.

Hoa Tích Nhan ở hành lang gấp khúc tiền quỳ xuống, thấp giọng nói: “Sư phụ, đệ tử đã trở về.”

Một lúc lâu, cửa gỗ bị đẩy ra, từ bên trong đi ra một người.

Trong lòng lập tức treo lên.

Chỉ thấy người nọ là một cô gái trẻ tuổi, xét về tuổi cùng Lạc Thần không sai biệt lắm, ước chừng khoảng hơn hai mươi tuổi. Tóc dài đen nhánh giống như gấm vóc, tùy ý xõa ra, dài quá thắt lưng, khí trời lạnh vô cùng, nàng lại chỉ mặc một kiện áo đơn màu đen, ống tay áo màu đỏ sậm buộc chặt hai bên, cũng mỏng như vậy.

Bên trong cũng là áo đen, mặt của nàng xinh đẹp tuyệt trần tựa như dao cắt, toát lên vẻ đẹp bức người, nhưng không có cảm giác nhẹ nhàng. Trêи trán tóc che dày đặc, cùng ta giống nhau, hầu như che đi cái trán, hai tròng mắt đen như mực, bên trong nhìn không ra nửa điểm gợn sóng.

Bên ngoài khí chất cùng Lạc Thần tương đối giống nhau, đều là mỹ nhân băng lãnh. Nếu nói Lạc Thần như được băng tuyết xây nên, nàng kia chính là được tạo ra từ ánh sao lạnh lẽo trong đêm tối, khí chất đoan trang, toát lên vẻ cao quý hoàn toàn tự nhiên.

Ta nhìn nàng chăm chú, chỉ cảm thấy ánh mắt nàng nhìn thập phần quen mắt, bản thân cũng giống như đã từng quen biết.

Nàng cũng nhìn ta chằm chằm, nhìn hồi lâu, cũng không nói một chữ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio