Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

chương 289: vải trắng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Vải trắng

Ta thật sự không ngờ được biện pháp che mắt ổn thỏa của nàng là như vậy, cơ hồ là cứng lại tại chỗ.

Hai mắt bị vải trắng bịt kín, chỉ có thể loáng thoáng cảm nhận được một chút ánh sáng nhàn nhạt thẩm thấu qua lớp vải, một tia quang ảnh hình dáng mơ hồ, hầu như đều không thể nhìn thấy những thứ bên cạnh. Mặc dù cùng với việc trước mắt đen kịt một mảnh có chút khác nhau, nhưng là vẫn khó khăn khi nhìn đến.

Ta vô thức giơ lên tay, xoa lấy mảnh vải trắng, nhẹ nhàng vuốt phẳng.

Lúc trước, khi hai mắt của ta còn đỏ, liền dùng lụa trắng để che mắt, lụa trắng đơn bạc, có thể tránh cho việc hù đến người đi đường, lại có thể rõ ràng thấy rõ vạn vật xung quanh.

Hiện giờ, tấm vải này mặc dù mềm, nhưng chất vải lại thật sự se khít nhau, dày hơn lụa trắng nhiều. Hơn nữa Lạc Thần còn gấp đôi tấm vải lại thành hai tầng, che kín cặp mắt của ta, liền càng cảm thấy lờ mờ.

Đột nhiên không thể thấy rõ vật xung quanh, mới đầu ta có chút không quen, bất quá vừa nghĩ tới Lạc Thần đang ở đằng sau ta, trong lòng lại an tâm.

"Cảm thấy ổn sao?" Lạc Thần ở đằng sau thắt lại kết trên vải trắng, hỏi ta.

Nàng xuống tay rất nhẹ nhàng, sợ căng chặt cặp mắt của ta, sẽ không thoải mái.

"Còn tốt." Ta cảm giác được động tác của nàng, nghĩ đến lần che mắt này là bởi vì không thể nhìn thấy "Nữ quỷ", trong lòng càng cảm thấy vài phần kích động.

"Vậy thì tốt rồi."

Lạc Thần sau khi giúp ta thắt lại trắng vải, liền ngừng tay.

Ngón tay của ta ở trên vải trắng di chuyển, cảm nhận được mảnh vải này có chỗ tựa hồ còn thêu lên ám văn. Ám văn không thể so với minh văn, nhan sắc cùng vải dệt hòa làm một thể, chỉ ở thời điểm thay đổi ánh sáng, mới có thể nhìn thấy hoa văn phía trên, nếu là ám văn bên trên bạch y, thì lúc nhìn đến cũng chỉ là một mảnh trắng thuần.

Chỉ là, xúc cảm từ ám văn tại sao lại thấy quen thuộc như vậy?

Trong lòng khẽ động, vội hỏi: "Mảnh vải trắng này là lấy từ đâu đến?"

Lạc Thần nhàn nhạt nói: "Tất nhiên là từ trên bạch y của ta."

"Ý ta không phải như vậy." Ta mơ hồ đoán được cái gì, tim đập nhanh hơn một chút, giống như bị người bên ngoài khám phá ra bí mật nhỏ cất giấu đã lâu, nói: "Mảnh vải trắng này không phải xé từ trên bạch y hôm nay của ngươi, ngươi từ chỗ nào lấy được nó?”

Ta nhìn không thấy bộ dáng Lạc Thần, chỉ có thể nghe nàng ở phía sau ta chậm rãi nói: "Ở một cái hộp nhỏ trong phòng chúng ta, bên trên vẽ thanh trúc, bên trong có tổng cộng năm mảnh vải trắng. Bốn cái có chất liệu là lụa mỏng, còn một cái khác vải dệt dày hơn một chút, ta thấy hình như nó là mảnh vải ta đưa cho ngươi lúc còn ở trong mộ Sở Vương Phi đi?"

Ta: "......"

Hỏng bét.

Bị nàng phát hiện.

Lạc Thần nói khẽ: "Mảnh vải trắng của ta, ngươi giữ được thật lâu."

Ta khẽ cúi đầu, hai gò má như bị phỏng, không nghĩ tới những mảnh vải trắng mà ta cất giấu đã lâu, tối nay sẽ bị nàng tìm thấy.

Càng kỳ quái là một cái trong số đó có ám văn, lại bị nàng phát hiện hai lần.

Ta vuốt mảnh vải trắng đang che mắt, tư vị nảy lên trong lòng, nhất thời giật mình.

Nhớ đến ngày đó ở trong mộ Sở Vương Phi, trên người ta bị trúng tên, nàng liền từ trên vạt áo xé xuống một đoạn vải trắng rất dài, quấn tầm vài vòng, thay ta cẩn thận băng bó miệng vết thương.

Về sau đoàn người chúng ta ra khỏi mộ, ta bị thương rất nặng, ở trong Trường Phong Uyển ở Tôn Vương Phủ tĩnh dưỡng, mấy ngày ở trong đó đại đa số thời điểm đều là nằm trên giường, đưa tay lên liền có thể nhìn thấy vải trắng được nàng băng bó nơi bàn tay.

Khi đó luôn phải nằm một chỗ, cực kì nhàm chán, liền thỉnh thoảng nhìn một chút vải trắng kia để gϊếŧ thời gian. Cũng thật kỳ lạ, bài trí trong phòng ta không nhìn, giường màn bên cạnh ta cũng không nhìn, càng chỉ đi nhìn đoạn vải trắng kia của nàng.

Lúc ấy ta không biết nó có chỗ nào đẹp, nhưng vẫn cứ nhìn.

Lúc băng bó ở trong mộ, đoạn vải trắng kia bị thấm tơ máu, khi đến Tôn Vương Phủ thì đã sớm chuyển sang màu nâu. Ta còn có chút bận tâm, sợ đoạn vải trắng này sẽ không thể giặt sạch sẽ.

Trong lúc tĩnh dưỡng, thân thể vẫn một mực nằm trên giường cũng không tán gẫu, ngẫu nhiên ta cũng sẽ ngồi ở cửa phòng, ngó ra bên ngoài. Có lần nhìn thấy ở Tôn Vương Phủ có hai con diều một lớn một nhỏ bay trên trời, phần đuôi của hai con diều này được gắn bằng hai cái đuôi trắng thật dài, lúc còn nhỏ mẫu thân cũng đã mang ta đi làm diều, đã từng gắn đuôi lên giấy trắng, khi đó nhìn đến con diều kia, nhớ lại lúc còn nhỏ, bất chợt thổn thức.

Khi đó ta không biết hai con diều kia là do ai thả, thẳng đến ban đêm Lạc Thần tới đây gặp ta, đưa cho ta một cái diều nhỏ, chỉ kiệm lời nói là cho ta giải buồn, ta mới biết hai con diều kia là do nàng thả.

Lúc ấy trong lòng ta còn cười nàng, nhìn nàng muộn tao như vậy, nếu nói là để cho ta giải buồn, tại sao không để lại cho bản thân tự mình giải.

Chỉ là, phần đuôi của con diều nho nhỏ kia, cũng không phải làm bằng giấy trắng, mà là bạch lụa mỏng manh, vừa nhìn liền biết mảnh lụa trắng đó được cắt từ trên y phục xuống, ngoại bào của Lạc Thần cũng có khi được làm từ lụa mỏng.

Ta cảm thấy rất kỳ quái, vì sao nàng không lấy giấy trắng, lại muốn dùng lụa trắng mỏng, nàng nói đây là thói quen từ dĩ vãng, nàng từng cùng một tiểu cô nương thả diều, phần đuôi của nó được cắt xuống từ trên ngoại bào bằng lụa mỏng của nàng.

Ta hỏi vì sao lại đưa con diều nhỏ cho ta, nàng lại hỏi ta còn muốn con diều lớn sao?

Ngày hôm sau, nàng lại đem con diều lớn kia cũng tặng cho ta, hai con diều, bốn cái đuôi bằng lụa trắng.

Chờ sau khi thương thế tốt lên, ta liền đem những mảnh lụa kia gỡ xuống giặt sạch sẽ, cất giấu tốt.

Kỳ thật khi đó ta cũng không rõ, vì sao ta phải giữ những mảnh lụa trắng này của nàng. Thậm chí nhiều khi còn lấy ra vuốt phẳng, nhìn nó đến ngơ ngẩn. Mỗi lần nhìn thấy nó, trong lòng sẽ nhớ tới bộ dáng bạch y phiêu dật tựa như trích tiên của nàng, còn có lời nói của nàng lúc ở trong mộ Sở Vương Phi, ta còn tưởng rằng lúc ấy gặp ma chướng.

Tính tình nàng đạm bạc, đoạn thời gian kia kỳ thật cũng chưa từng nói với ta quá nhiều lời, bất quá so với người bên ngoài không nói tiếng nào, ngược lại chính xác xem như nói nhiều hơn.

Ta đem việc ta cất giữ những mảnh lụa trắng này thành một ý niệm biện hộ trong đầu, rằng đây là vì ta nhớ kỹ ân tình năm lần bảy lượt nàng cứu ta, trong lòng ta rất cảm kích nàng, liền cất giữ những mảnh lụa trắng của nàng để tùy thân mang theo.

Về sau khi đi Long Câu, gặp được Quỷ Thố Ti Tử, Lạc Thần bị thương, ta thay nàng băng bó, không chú ý đến liền đem mảnh vải trắng kia ra băng bó cho nàng. Tức khắc bị nàng phát hiện, còn có Vũ Lâm Hanh ở bên cười xem náo nhiệt, khi đó ta cực kì quẫn bách.

Sau đó, chúng ta từ Long Câu quay về Ưng Thành của Tôn Vương, cùng Tôn Vương xé rách da mặt, rốt cuộc ta không cách nào trở lại Tôn Vương Phủ, trong lòng rất sốt ruột.

Bởi vì lúc trước Lạc Thần tặng ta hai con diều một lớn một nhỏ còn ở Trường Phong Uyển trong Tôn Vương Phủ, diều không thể so với lụa trắng, không tiện mang theo, lúc trước ta chỉ đành để lại, lần này không thể quay về, ban đêm liền lặng lẽ lẻn vào Tôn Vương Phủ, muốn lén đem hai con diều kia lấy ra.

Không nghĩ tới Lạc Thần cũng đi theo, chỉ tiếc lúc ấy gặp phải một ít biến cố nhỏ, hai con diều bị ta trộm mang ra trên đường bị hao tổn. Vốn là giấy, chịu không nổi một phe lăn lộn qua lại, lúc ấy vừa tức vừa vội lại đau lòng, còn may, bốn mảnh lụa trắng kia chưa từng bị hao tổn, ta liền đem lụa trắng cùng vải trắng cất giữ lại.

Một mực vẫn giữ đến hôm nay.

Quanh đi quẩn lại, mấy mảnh vải trắng đơn giản này, lại đi theo ta trải qua một chặng đường dài.

Ký ức chuyện trước kia từng cái nảy lên trong đầu, bị mảnh vải trắng khi xưa che kín tầm mắt, những ngây ngô lúc trước cũng giống như ở trước mặt ta quanh quẩn.

Khi đó ta còn chẳng biết tại sao lại cất những mảnh lụa trắng kia, chẳng qua là trong lòng ngây thơ, vừa chua xót vừa ngọt ngào, rồi lại không biết tư vị này là gì.

Mà hôm nay, ta cùng nàng đã bái đường thành thân.

Chỉ tiếc ngày thành thân, màn đêm buông xuống, chưa kịp động phòng liền đã bị ngăn cách ở hai nơi xa xôi mấy tháng trời.

Nghĩ đến đây, ta lại hận.

"Đúng vậy, đã thật lâu." Trong lòng ta thầm hận, lại thở dài một tiếng.

Trong đầu ta nghĩ đến một đường cùng nàng đi tới hôm nay ... từng chút, từng chút tích tụ lại, còn có những mảnh lụa trắng này, trải qua thật nhiều vất vả, gian khổ.

Khi đó ta không biết yêu là gì, chẳng qua là, chỉ cần liếc nhìn nàng một chút, liền cảm thấy trong lòng vui vẻ, luôn ngóng trông ngày ngày đều có thể nhìn thấy nàng, lại không biết nguyên do.

Hôm nay hai ta đã thành thân, ta bị nàng che mắt, biết được nàng ở đằng sau ta, càng cảm thấy rung động không ngớt.

Ta hỏi nàng: "Chiếc hộp ta đựng những tấm vải kia bị ta cất ở trong phòng, nó cũng không nổi bật, ngươi làm sao biết ta đặt ở nơi nào? Cái này mà cũng có thể bị ngươi tìm được."

Lạc Thần đứng đắn trả lời: "Ta nghe người ta nói, cất giấu tiền riêng luôn có thể bị tìm được. Ngươi không cất giấu tiền riêng, nhưng ngươi ẩn dấu vải trắng làm của riêng, ta có thể tìm được cũng không phải là lạ."

Ta: "......"

"Không nghĩ tới ngươi còn có hứng thú đi thu thập vải trắng của ta, sau này ta sẽ cắt xuống nhiều một chút cho ngươi."

Ta biết nàng đang nói đùa, cười nói: "Nào có nhiều y phục cho ngươi cắt bỏ như vậy."

"Sau này đến tiệm y phục mua nhiều một chút."

Ta nổi lên tâm tư trêu chọc nàng, nói: "Ngươi có biết ở Hoàng Đô có một loại tằm, nhả ra tơ dệt cực kỳ rắn chắc, dùng kéo bình thường sẽ không thể cắt bỏ, đao kiếm cũng đâm không thủng, sau này ta trở về đó sẽ dùng loại vải này làm cho ngươi mấy thân bạch y mới, để xem sau này ngươi làm sao tùy tiện cắt bỏ y phục nữa?"

Nàng lại nói: "Nếu như kéo không thể nào cắt, vậy vải này làm thế nào để may thành y phục?"

Ta cười nói: "Thợ may có chút tay nghề ở Hoàng Đô đều có biện pháp đặc biệt."

"Rất tốt." Nàng một tay ôm lấy eo ta, ở trên đai lưng ta nhẹ vân vê một chút, nói: “Mặc y phục như vậy, sau này nếu như ngươi giải khai không được đai lưng của ta, gấp đến độ muốn dùng kéo để cắt bỏ, chỉ sợ là muốn thất bại."

Ta nghe nàng nhắc tới đai lưng, chỉ hận đến nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Ta mới sẽ không dùng kéo đi cắt."

Xưa nay nàng đều thắt cái loại gì kết, còn không chỉ có một loại, mà lại đa dạng chồng chất, thật sự là quấn tới vòng về, vô cùng phức tạp.

Nếu như nàng tự ngoan ngoãn cởi xuống thì tốt, nhưng ta thường xuyên có chút nhớ nhung ý niệm muốn giúp nàng thay y phục. Đem y phục của nàng từ bên ngoài đến bên trong, chậm rãi cởi ra, hẳn là cảnh đẹp ý vui, càng là từng bước kiều diễm, nhưng mỗi lần đều ở trên đai lưng của nàng bại trận.

Đáng hận.

Ta phải đi tìm một chút, xem thử lúc trước Côn Luân có còn lưu lại tạp thư tay nghề gì mà bên trong có nhắc tới cách giải kết hay không.

Lạc Thần ở phía sau lưng lại không nói nữa.

Ngũ giác của ta luôn tinh nhạy, hiện tại thị giác bị chế ngự, giống như là bù đắp, thính giác, xúc giác, khứu giác lại trở nên càng thêm nhạy cảm hơn so với lúc trước. Bước chân của Lạc Thần hầu như rất im ắng, nhưng ta vẫn có thể nghe ra nàng đang di chuyển về hướng tấm lụa trắng.

Ta không biết nàng muốn đi nơi nào, hai mắt bị che kín, chỉ cảm thấy trống vắng, liền cũng xoay người, đưa tay lên, cất bước đi về phía trước.

Ta đi rất gấp, bàn tay chạm vào lụa trắng, xúc cảm lạnh lẽo dâng lên, thêm với việc chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ, không thể khống chế tốt khoảng cách cùng lụa trắng, tấm lụa nhẹ nhàng bay về phía ta, bọc lấy thân thể ta.

Rất nhanh, tay của ta liền bị một bàn tay nâng lấy.

Cách tấm lụa trắng, giống như cách một mảnh mưa bụi mông lung.

"Chớ lo lắng." Chỉ nghe Lạc Thần nói: "Ta không đi đâu cả, chỉ là muốn đem chậu nước có cánh hoa đến bên cạnh bể tắm."

Lúc này ta mới nhẹ nhàng thở phào, ngập ngừng nói: "Ngươi chớ rời ta quá xa."

Nàng dán gần ta, ta bị che mắt cũng sẽ không cảm thấy khẩn trương, nhưng nếu nàng cách ta xa một chút, ta ở dưới trạng thái bị phong bế thị giác, không cảm nhận được sự hiện hữu của nàng, sẽ hoảng hốt.

"Vẫn sợ quỷ sao?" Thanh âm của nàng mềm đi chút ít.

Ta cười nói: "Hiện tại ta còn dám cùng nữ quỷ như ngươi nói chuyện, thế nào lại sợ quỷ được?"

"Thế thì tốt."

Lạc Thần nói, nắm lấy tay ta từng bước một đi trở về, chờ ta cảm giác được nhiệt khí càng lúc càng tới gần, liền hiểu được đã sắp đến bên cạnh bể tắm, lúc này nàng mới dừng lại, nói: "Ngươi ở đây chờ ta, ta đi lấy cánh hoa."

"Được." Ta đứng tại chỗ, chờ nàng trở lại.

Nàng đi qua hai lần, không bao lâu liền đem hai chậu cánh hoa đều mang đến bên cạnh bể.

Mọi việc đã chuẩn bị, chỉ còn thiếu tắm rửa, trong lòng ta nhảy lên thêm vài phần chờ mong.

"Thanh Y, tới nơi này." Lạc Thần lại nắm lấy tay ta, chậm rãi đi về phía trước, đi vài bước, mới để cho ta ngồi xổm xuống, đem tay ta bỏ vào trong chậu nước.

Ta cảm giác được trong tay có một mảng lớn cánh hoa, được nước thấm ướt, ngón tay ở bên trong khinh động, rất thoải mái dễ chịu.

"Những cánh hoa này thế nhưng là được ngươi hao hết tâm tư mua về." Lạc Thần ở bên cạnh nói: "Cánh hoa do chính tay ngươi thả vào, mới càng đúng ý ngươi."

Ta: "......"

"Ta hao hết tâm tư khi nào." Ta nói thầm một câu, hai tay vốc lên một ít cánh hoa, lại nề hà trước mắt mông lung, chỉ nhìn thấy một chút bạch khí, nói: "Cặp mắt của ta bị nữ quỷ che lại, chẳng thể phân biệt được rõ ràng, rơi vào bên cạnh bể tắm thì sao có thể tốt."

"Nữ quỷ giúp ngươi."

Nàng vươn tay tới đây, từ bên cạnh nâng lên cánh tay của ta, dẫn dắt ta, đem cánh hoa trong tay ta thả vào bể tắm.

_______

Cắm vào phiếu tên sách

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mười năm trước, ta bởi vì khi đó bị người thúc giục, bị ép bỏ bớt đi đại cương ở bên trong vốn là giai đoạn trước Nhiều chương các nàng tỏ tình lúc trước cảm tình đùa giỡn ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, bởi vì khi đó ta nếu như đã viết những thứ này, ta sẽ bị chửi, nói ta kéo dài, cho nên ta chỉ có thể chịu đau nhức bỏ bớt đi, nhưng là hôm nay ta không sợ, ta muốn đem trước kia tiếc nuối toàn bộ bổ sung, không có cảm tình đùa giỡn, nơi nào đến khắc cốt minh tâm trụ cột? Vốn các nàng chính là rất chậm nhiệt(nóng), vốn là cần rất nhiều cảm tình đùa giỡn ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, hôm nay xem cổ đại giai đoạn trước thật sự đột ngột, chính là lúc trước bị buộc bỏ bớt đi kết quả, về sau ta sẽ toàn bộ bổ sung, ta quyết định.

Ta tại đây chương một cho mọi người nói ra một điểm các nàng cổ đại giai đoạn trước tỏ tình lúc trước bỏ bớt đi không có ghi đôi câu vài lời, bởi vì về sau muốn ở phía trước dung hợp bổ viết lên, cho nên ta bây giờ đang ở tiến hành hô ứng, chứng kiến cái này chương xin không cần cảm thấy ồ như thế nào trước kia chưa có xem, như thế nào còn đã xảy ra những sự tình này, ngươi như thế nào không biết các loại, mà là bởi vì trước kia vốn là bỏ bớt đi, ta khi đó định rồi những chi tiết này đại cương, nhưng bởi vì khi đó bị thúc giục, cho nên không có thể viết ra, ngươi không biết bình thường, hơn nữa không biết nhiều hơn đi, hiện tại biết rõ về sau, đôi về sau ta bổ Thượng Cổ thay giai đoạn trước cái kia Nhiều chương sẽ có chỗ tốt, như vậy mới có thể trước sau liên tiếp : kết nối càng thêm chặt chẽ.

Mặt khác một chương này cũng cùng hiện đại rất nhiều địa phương làm hô ứng, kể cả hiện đại vải, còn có hiện đại Sư Sư gấp đến độ muốn đi cầm cái kéo cắt bỏ đai lưng, nơi đây nàng lại mạnh miệng nói mới sẽ không cắt bỏ, thật lớn một cái flag【.

Cho nên nói cổ đại cùng hiện đại cùng một chỗ xem, mới có thể cảm thụ thêm nữa..., mới có thể thấy hiểu

Cám ơn mọi người chấm điểm nhắn lại tưới tiêu ~ Chấm điểm nhắn lại càng nhiều càng tốt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio