Xa xa nhìn lại, phòng của Tạ Long ngược lại lộ ra ánh nến, mà phòng của Thanh Tùng Tử lại là một mảnh tối đen. Ta cùng Lạc Thần nhìn nhau, lập tức hướng đại đường () của khách sạn đi tới. (. Đại đường: gian nhà chính, lớn (ở giữa).)
Trong đại đường đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều phòng lộ ra ánh sáng, đều là khách ở trọ bị tiếng ngựa kêu bừng tỉnh đốt, nhưng bị không khí quỷ dị buổi tối dọa sợ mà chưa dám ra cửa.
Tiêu Tiển lúc này đang cùng Thành Vân, Tạ Long ngồi quanh một cái bàn nói chuyện với nhau, trước bàn bày chút rượu và thức ăn, Tiêu Tiển còn thỉnh thoảng vỗ bả vai Tạ Long cười to. Ta nhíu mày, đây là lúc nào mà Tiêu Tiển này còn có tâm tư uống rượu cười đùa, làm cho ta cũng có chút hoài nghi hắn có phải là có bản lãnh thật sự đến dò mộ.
“Sư Sư cô nương, Lạc cô nương, các ngươi tới thật tốt. Như bây giờ… cũng cứ như vậy, không quản cái gì tống tử… ngựa, dù sao hiện tại cũng ngủ không được, cùng đến… nâng chén trò chuyện vui vẻ như thế nào?” Tiêu Tiển gặp chúng ta lại đây, vẫy tay kêu, hắn say thật sự, ngay cả nói chuyện đều có chút lắp bắp.
Ta bị đăng đồ tử này tức giận không nhẹ, Lạc Thần nhưng thật ra chưa nói cái gì, thuận thế ngồi xuống, lấy bầu rượu rót một chén chính mình uống, Tiêu Tiển ở bên nhìn xem cười ha ha: “Còn là Lạc cô nương hào sảng, ta thích!”
Lạc Thần xem cũng không xem hắn, uống hết, lại lấy ra cái chén sạch sẽ rót đầy rượu đặt ở bên cạnh, cũng không nói gì. Ta ở bên nhìn xem có chút sững sờ, lập tức phản ứng kịp, ngồi vào bên cạnh nàng, cầm chén rượu đã rót sẵn bắt đầu uống. Vụng trộm nghiêng ánh mắt đánh giá nàng, nữ tử uống rượu này rủ lông mày, im lặng nhìn ánh nến mờ nhạt phía trước, giống như không có người bên ngoài ở đây.
Trong lòng ta bỗng dưng có chút xúc động, không khỏi nhớ tới chén ngọc dịch thấm vào ruột gan kia mấy ngày trước đây.
Tiêu Tiển, Thành Vân cùng Tạ Long đối diện lúc này đã qua tuần rượu () bắt đầu trò tửu lệnh (), (. Tuần rượu: tuần nghĩa là vòng; thường thì người ta ngồi uống rượu trêи bàn nên tuần rượu sẽ tính từ người uống đầu tiên đến người cuối cùng là vòng, hết vòng thì lại tiếp tục tuần tiếp theo.
. Tửu lệnh: Tửu lệnh là trò chơi trợ hứng khi uống rượu, sinh ra đầu tiên từ Tây Chu, sau đó hoàn thiện vào thời Tùy Đường. Uống rượu hành lệnh đặc biệt thịnh hành trong giới sĩ phu thời Đường, uống rượu ngâm thơ soạn văn là chuyện thường. Theo phong tục thời Đương, muốn chơi trò tửu lệnh cần phải có một tửu lệnh quan để ra đề mục.)
ta vừa uống rượu vừa ra vẻ thờ ơ quan sát Tạ Long uống tới mặt đỏ cổ thô ở cách đó không xa. Hắn là hán tử phương Bắc điển hình, dưới cằm xanh mét là một ít râu thưa thớt, ta nghĩ tới lời nói của Lạc Thần phía trước, không khỏi thầm nghĩ Tạ Long này bộ dáng thành thật, làm sao sẽ có cái gì kỳ quái?
Qua không được một hồi, Tạ Long bỗng nhiên gấp gáp đứng lên đi nhanh ra đại đường, Tiêu Tiển thấy thế, cười đến ghé vào trêи bàn, Thành Vân cũng đi theo cười. Ta có chút kỳ quái, ánh mắt liếc về phía hai gã nam tử vẻ mặt đỏ bừng kia, hỏi: “Tạ đại ca đi nơi nào?”
Thành Vân mắt say lờ đờ, ʍôиɠ lung nói: “Từ sau… cơm chiều bắt đầu, lão Đại chúng ta cứ qua một lúc liền… bị… tiêu chảy, đến bây giờ còn không có ngừng đâu. Sách… Sách, này không phải lại chạy… đi đi ngoài!”
Ta nhất thời trong lòng hiểu rõ, nhìn xem Lạc Thần, nàng lúc này như cũ không có tỏ vẻ gì, rất nhàn nhã tự tại.
Hai người này ồn ào đến mơ hồ, còn có một ngồi như pho tượng, chọc cho ta vô duyên cớ sinh ra cảm giác không thú vị. Bưng chén rượu đi ra cửa lớn, ngoài phòng vẫn như cũ là sương mù dày đặc liên miên, trong đó vầng sáng đèn lồng nhuộm đẫm màu hồng u ám, thế giới trước mắt vô cùng vô tận, giống như đang ở Phong Đô Quỷ thành ().(. Phong Đô Quỷ thành: Phong Đô (chữ Hán giản thể:丰都县, tên cũ là “酆都”, năm đổi thành tên như hiện nay, Hán Việt: Phong Đô huyện) là một huyện thuộc thành phố trực thuộc trung ương Trùng Khánh, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Trong truyền thuyết Phong Đô là nơi Diêm vương quản lý, người sau khi chết nhất định tới nơi này báo danh, ở trong này tổng kết thiện ác kiếp trước, trở thành quỷ hồn trong âm phủ, hoặc dựa theo nhân duyên kiếp trước đầu thai luân hồi chuyển thế.)
Phía đông loáng thoáng có thể nhìn thấy núi cao liên miên, ở giữa đột ngột lõm xuống, theo sát mặt sau lại chợt xông ra một ngọn núi; bên tai tựa hồ loáng thoáng nghe đến trong bóng tối núi cao kia truyền đến vài tiếng dã thú rít gào, trong lòng ta suy nghĩ, đó có phải là quái thú ẩn nấp ở Tiếu Tử Lĩnh cùng Hoa Sơn?
Bỗng nhiên, sương mù dày đặc trước mắt làm như bị xé rách, tách ra; tiếp theo, một lão giả khô gầy bước chân nhanh nhẹn hướng ta đi tới. Ta chăm chú nhìn lại, lại là Thanh Tùng Tử. Muộn như vậy, hắn là từ đâu tới đây? Nếu Tạ Long là vì ở khi phát sinh hỗn loạn bị tiêu chảy chưa xuất hiện ở chuồng ngựa còn có thể hiểu được, như vậy Thanh Tùng Tử lại là chuyện gì xảy ra. Vì sao hắn chẳng những chưa từng xuất hiện ở chuồng ngựa, ngược lại còn từ phía ngoài trở về, phải hay không đúng như Lạc Thần nói, trong đó có gì kỳ quái.
“Tiền bối.” Ta dựa theo cấp bậc lễ nghĩa hướng Thanh Tùng Tử vái chào, Thanh Tùng Tử có chút giật mình, nói: “Muộn như vậy, Sư cô nương vì sao còn không ngủ?” Lập tức xem khách sạn đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng có tiếng ồn ào truyền đến, không khỏi càng thêm ngạc nhiên: “Phát sinh chuyện gì, như thế nào khách điếm trắng đêm không ngủ?”
Ta trả lời: “Tiền bối không biết sao?”
Thanh Tùng Tử vẫn là vẻ mặt mờ mịt, ta cúi đầu thoáng nhìn thấy hắn giày dính một chút bùn đất, màu tối đen.
“Bần đạo có chút việc riêng muốn làm, chậm trễ chút canh giờ, quả thật không biết.” Hắn nói được thành khẩn, trêи mặt già nua nếp nhăn tung hoành, ta lường trước như vậy cũng hỏi không ra cái gì, liền đem chuyện phát sinh buổi tối báo cho hắn biết, hắn nghe xong là kinh ngạc như trong dự đoán.
“Xem ra chuyến này hung hiểm phi thường, kỳ thật mấy ngày trước bần đạo cũng từng vì lần này đổ đấu bói qua một quẻ, cửu tử nhất sinh. Chỉ là có chút sự tình thân bất do kỷ, chúng ta nghề này, thật ra cùng ɭϊếʍ máu trêи lưỡi đao không kém lắm, Sư cô nương còn là sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai cũng tốt có tinh thần hành động.” Hắn lại nói tiếp: “Kỳ thật nghề này nữ tử không dính vào mới tốt, trong mộ nhiều vật bẩn, Sư cô nương cùng Lạc đại nhân cũng nên cẩn thận chút.”
Ta suy nghĩ qua lại, không nhận ra hắn nói lời này là ý tứ gì, lập tức bình tĩnh xem hắn, thấp giọng hỏi: “Đạo trưởng lại là vì cái gì lựa chọn đi con đường này?”
Thanh Tùng tử ngẩn người, ngay sau đó lớn tiếng cười, nói: “Vừa lúc loạn thế, người vì tài tử, điểu vì thực vong thôi.” Nói xong, hướng ta gật đầu, xoay người đi về khách sạn.
Người vì tài tử, điểu vì thực vong.
Ta nghe được trong lòng có chút mệt mỏi, nếu là ta cũng vì lý do rõ ràng đơn giản như vậy nên có bao nhiêu hảo, chỉ là Côn Luân đến bây giờ còn bị vây ở trêи tay Tôn Vương, ta làm việc phải chịu ước thúc, nếu là có một ngày không cẩn thận táng thân ở cổ mộ, không biết Côn Luân lại sẽ như thế nào?
Cũng không biết đứng bao lâu, mệt nhọc đánh tới, quay đầu lại trông thấy nến đỏ ở khách phòng cơ hồ đều bị dập tắt, mấy người uống rượu cũng tản đi, trong đại đường vắng lặng, giống như chuyện lúc tối chưa từng phát sinh; chỉ còn lại mấy tiểu nhị đang nằm sấp trêи quầy ngủ say, phỏng chừng là chờ Tiêu Tiển mấy vị đại gia kia uống rượu đến không kiên nhẫn, lại lo lắng việc đóng cửa, chống đỡ không được liền trước gục xuống.
Ta nhẹ tạy nhẹ chân đem cửa cài tốt, lên lầu, trở lại phòng nghỉ ngơi.
Ngoài cửa sổ như trước là một mảnh đỏ thẫm, nghiêng tai nghe phòng Lạc Thần cách vách cũng không phát ra tiếng vang gì, bên tai cực kỳ yên tĩnh, chỉ chốc lát sau mệt mỏi lại bao quanh, liền mơ hồ ngủ thϊế͙p͙ đi.
Phảng phất trở lại năm ấy tám tuổi, ta vội vàng đi Lăng Vân Các, ngay cả giày vớ cũng không có mặc, chân trần ở Ngự Hoa Viên trong hoàng cung chạy nhanh, trong cung hoa nở lộng lẫy, lại luôn làm cho người ta cảm giác áp lực.
Ta chạy đi gấp bị té ngã, đau đến lợi hại, ngồi trêи mặt đất khóc lớn. Nhóm cung nhân như thủy triều tụ tập lại, đứng ở chung quanh ta, miệng bọn họ không ngừng mấp máy, khe khẽ nói nhỏ, ta nhận ra đó là cười nhạo, chán ghét, cùng khinh thường.
“Biết không? Thanh Bình công chúa này vốn là là một yêu nghiệt, đem thân sinh mẫu thân nàng khắc chết không nói, mấy ngày trước đây cung nhân chăm sóc nàng còn mạc danh kỳ diệu chết đi. Nghe nói a, là bị dọa chết đâu.”
“Đúng vậy, đúng vậy, không nghĩ ra Hoàng Thượng vì sao còn không nhanh chóng đem nàng ném đi, đỡ phải đặt ở trong hoàng cung ô uế nơi này.”
“Nghe nói mẫu phi nàng nguyên là một nữ tử dân gian, Hoàng Thượng nhân ái dày rộng mới đem mẫu phi nàng tiếp về cung, không nghĩ ở không được bao lâu sẽ chết, thật là bạc mệnh. Nhìn xem, nàng nghĩ đến nàng thật sự là công chúa đâu, bất quá chỉ là một dã loại dân gian nửa đường vào cung.”
Chửi rủa bên tai càng ngày càng nhiều, đầu ta trướng đến lợi hại, từng gương mặt mơ hồ từ trước mắt ta xẹt qua, ta đi phân biệt từng cái, bóng dáng trước mắt lại giống như sóng gợn lan ra tản đi, gọi người rất phiền chán.
Ta loáng thoáng nghe được thanh âm Côn Luân: “Y Nhi, đi theo ta.”
“Y Nhi, đi theo ta…”
Trước mắt bỗng nhiên hiện ra bóng dáng Côn Luân, như trước là bộ dáng áo xanh tiêu sái kia. Ta giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng nắm lấy tay nàng, khóc lớn: “Côn Luân… Côn Luân…”
Cặp tay kia cầm lấy ta, là có cảm giác chân thật như vậy, ta mang theo lệ cười rộ lên, vẫn là Côn Luân đối với ta tốt, cho dù mọi người trêи đời vứt bỏ ta, ta còn có Côn Luân cùng ta.
Bất chợt, bên tai lại là một trận thanh âm trong trẻo lạnh lùng truyền đến: “Sư cô nương… Sư cô nương.”
Sư cô nương? Ta kinh ngạc, Côn Luân như thế nào bảo ta Sư cô nương? Mạnh mở mắt ra, ánh sáng trong nháy mắt mạnh xông vào, trước mắt rõ ràng là mặt nạ bạch ngọc vĩnh viễn lạnh như băng, mà tay của ta, đang gắt gao cầm lấy cổ tay nữ tử mang mặt nạ kia.
Lạc Thần lúc này đã mặc một thân áo trắng đứng ở bên cạnh giường ta, trong con ngươi sâu thẳm cũng không có gì khác thường, giống như hết thảy cũng không phát sinh qua, thanh âm bình tĩnh nói: “Nên đứng lên, mọi người ở mặt dưới chờ ngươi.”
Tiếp theo, bất động thanh sắc đem tay rút ra, đứng dậy liền xoay người muốn đi.
“Đợi chút! Ngươi… Ngươi nghe được cái gì?”
Ta rất là xấu hổ, đặc biệt là như thế này không chút che giấu bày ra ở trước mắt nàng, vội vàng lên tiếng gọi lại nàng. Ta đã lâu chưa từng làm ác mộng như vậy, gần nhất là làm sao thế này?
“Ta cái gì cũng không có nghe được.” Nàng lại chỉ là đơn giản ném một câu, lập tức nhẹ nhàng chi nha một tiếng đóng lại cửa phòng.
Thời điểm ta xuống lầu ánh mắt có chút sưng đỏ, Tiêu Tiển thấy ta, đứng dậy đưa qua một đĩa bánh bao, cười nói: “Đây là làm sao vậy, hảo hảo một mỹ nhân biến thành như vậy?”
Ta lười quan tâm hắn, tùy ý ăn chút điểm tâm.
Thành Vân cùng Tạ Long đã sớm đem ngựa dắt ra, chờ ở cửa, Thanh Tùng Tử cũng ngồi ở một bên, chính là không thấy bóng dáng Lạc Thần. Đợi ta nếm qua điểm tâm, mấy người liền tụ ở bên cạnh khách sạn chờ Lạc Thần, hiện tại chính là thời gian mở chợ đuổi họp, dòng người đã bắt đầu chậm rãi nhiều hơn; Tiêu Tiển dần dần chờ có chút không kiên nhẫn, đang khi muốn đi ra ngoài tìm, đã thấy một nữ tử toàn thân bạch khiết tách ra dòng người, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên này.
Lăng Thần gặp tất cả mọi người đều ở đây, đi đến bên cạnh chỗ yên lặng, thấp giọng nói: “Mới vừa rồi ta đi ngõ Hạnh Hoa gặp Tạ lão Tam, hắn nói cái động sập của Hoa Sơn ở phía Đông, muốn đi qua phải trải qua Tiếu Tử Lĩnh, ở giữa Tiếu Tử Lĩnh có một địa đạo () rất dài, (. Địa đạo: đường hầm xây dưới đất) nhưng là liên tiếp rơi mưa to, trong địa đạo nước dâng lên rất sâu, phỏng chừng mướn chiếc thuyền nhỏ mới có thể không có trở ngại.”