Dò Hư Lăng (Huyền Lữ Thiên)

chương 15

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người đó khuôn mặt tái xanh, hiển nhiên bị dọa đến bị dọa đến hỏng rồi, Lạc Thần ngưng mi không nói, ta tiến lên hướng người đó nói: "Ngươi chớ vội, cụ thể thế nào, chậm rãi nói trước đã."

Người đó gật đầu nói: "Trước đố phần mộ tổ tiên nhà của ta không yên ổn, kinh hách người trong nhà, may mắn được Lạc chưởng quỹ tương trợ, nên mới chế trụ được sát khí của tổ mộ. Vốn dĩ nghĩ rằng sau này rốt cục có thể sống an ổn qua ngày rồi, ai ngờ hôm nay tôn nhi nhà ta đột nhiên chạy đến trước mặt ta nói, hắn, hắn, nhìn thấy tiểu cô -"

Sắc mặt hắn càng phát ra xấu xí: "Tiểu cô mà hắn nói chính là dưỡng nữ của ta, nàng đã không còn ở nhân thế rồi."

Trước kia ta từng nghe Lạc Thần nói, chân tướng đại để cũng rõ ràng bảy tám phần, hòa nhã nói: "Việc này bọn ta cũng biết, tôn nhi của ngươi nói nhìn thấy tiểu cô, có từng nói qua là nhìn thấy ở nơi nào không? Hắn chạy đến tổ mộ chời đùa sao?"

"Không phải, là ở…. ở hậu viện nhà ta." Chân hắn bắt đầu run rẩy, bàn tay không ngừng xoa vào nhau, gân xanh nổi lên: "Tôn nhi nhà ta nói, nàng……nàng đang bò trêи mặt đất ở hậu viện."

Người đó nói đến chỗ này vội vàng quay đầu lại nhìn vài lần, dường như thật sự sợ có cái gì từ phía sau phía sau bò tời bò lui.

"Bên ngoài gió lớn, ngươi vào trong đi, ở đây rất an toàn." Vội vàng vội vàng để hắn vào, trêи quầy tiền có trà, ta thuận tiện rót một chung cho hắn. Một hơi uống hết , người đó cũng không có bao nhiêu hòa hoãn, môi run rẩy rồi nói tiếp: "Tôn nhi nhà ta không hiểu chuyện, bước tới muốn cùng tiểu cô chơi đùa, còn nói hắn vóc người đã cao lớn như vậy, tiểu cô vẫn là dáng vẻ lúc trước, chính là trêи mặt có rất nhiều thứ bẩn….thứ bẩn. Ta vừa nghe thiếu chút nữa sợ đến không thở nổi, đến hậu viện xem, lại không thấy bóng dáng của nàng, chỉ thấy trêи mặt đất quả thật có vết tích có người bò qua. Vết tích kia còn kéo dài đến trong rừng, cũng không phải là phương hướng của tổ mộ, đối với nơi đó lúc trước Lạc chưởng quỹ giúp chúng ta sửa lại phần đã sụp, bên trong là cái dạng gì ta cũng không dám nhìn , lập tức chạy đến nơi này."

Lạc Thần yên lặng nghe xong, đề bút viết một mẫu giấy: "Ngươi theo trêи này mà mua sắm, ta sẽ đến sau."

Người đó tiếp nhận tờ giấy, tạ ơn xong liền cấp cấp rời đi.

"Có bánh chưng? Còn không phải là chờ bản cốc chủ xử lý sao, ta phải đi." Vũ Lâm Hanh đang cầm một đĩa điểm tâm, chậm rãi bước đi thong thả. Nhìn tư thế của nàng, có lẽ là ở góc tường nghe được rõ ràng.

"Ngươi còn đang cầm điểm tâm kìa, ta lo lắng ngươi sẽ bị nghẹn." Ta giục nàng đi chuẩn bị, Vũ Lâm Hanh rầm rì không muốn động, trái lại A Khước cách đó không xa lưu loát chuẩn bị thay nàng.

Aiz, hảo A Khước.

Nên chuẩn bị đều chuẩn bị xong, bốn người dẫn ngựa khởi hành, lúc trời sắp đổ mưa, trước mặt là một mảnh rừng rậm, gió lùa tán cây, rõ ràng là ngày xuân nhưng lá rụng lại đang cuồn cuộn trong mưa gió phô thiên cái địa mà đến.

Xa xa là từng cụm thôn xá, vì trời mưa sắc trời ảm đạm trong nhà sớm đã thắp đèn, trong mưa ngọn đèn mấy phần ʍôиɠ lung. Cánh rừng này lối vào nằm bên cạnh hậu viện nhà người ta, một mặt khác là tổ mộ, lối vào lầy lội, dấu chân hỗn tạp, vết tích bò trường như đã nói sớm bị xóa mất, chỉ là mới đi về phía trước vài bước con ngựa liền kinh hách.

Con ngựa dưới thân ầm ĩ hí vang, giẫm chân ở tại chỗ, đó là không muốn tiến thêm một bước về phía trước nữa. Súc vật từ trước đến nay cảm tính rất nhạy, ta biết những con ngựa này bị thứ gì đó ở đằng trước hù dọa, nên lập tức xuống ngựa đi bộ. Một đường tiến vào sâu trong cánh rừng. Chỉ thấy trước mặt có rất nhiều mộ phần, bên trêи cỏ dại mọc thành bụi, đã nhiều năm không người quan tâm, đổ nát không chịu nổi. Nói là tổ mộ, nhưng cũng là một nơi bỏ hoang, bằng không hộ nhân gia kia cũng sẽ không đưa dưỡng nữ qua loa táng nhập nơi này cho xong việc.

Trong đó có một phần mộ đã sụp đổ, mưa gió từ lỗ hổng thổi vào, bên cạnh chất một xấp vải dầu, mặt khác còn có xẻng đào đất, nhìn mức độ nhiễm bẩn hiển nhiên là được người ta mang đến không lâu, dưới vải dầu có gì đó cử động, xốc lên vừa nhìn, là hai con gà trống bị lạnh đến cuộn thành một đoàn. Những thứ này đều là Lạc Thần đã viết lên giấy bảo người kia đi mua, nhìn sang chung quanh, phụ cận lại không một bóng người..

"Người nhà kia đâu?" Vũ Lâm Hanh nhìn quanh: "Có phải bị bánh chưng bắt xuống mộ rồi không?"

"Trốn đi rồi." Lạc Thần nhìn về phía tây bắc.

Nơi này cây cối tươi tốt, chỉ có bên đó mới phát ra một chút ánh đèn, tỉ mỉ nhìn lại mới nhìn thấy mấy bóng người đang giương ô dáng vẻ lén lút, giống như một cây nấm trong mưa.

Vũ Lâm Hanh bỗng dưng lui về phía sau hai bước, quát to một tiếng: "Không tốt, ra rồi! Có một nữ nhân bò ra rồi! Mọi người mau chạy đi!"

Vừa vặn xa xa giáng xuống một đạo sấm sét, một tiếng này của Vũ Lâm Hanh so với tiếng sấm còn rợn người hơn, vài đạo nhân ảnh bên kia vừa nghe đồng thời thảm thiết gào lên, ngay cả ô cũng không cần hoảng loạn ngã nhào trêи mặt đất.

Cũng không biết một ngày ta phải vì Vũ Lâm Hanh không nghiêm chỉnh này mà đau đầu bao nhiêu lần, lập tức tiến lên ngăn cản: "Chớ hoảng sợ, chớ hoảng sợ, chỉ là nói đùa thôi."

"Thật sự, thực sự sao?" Một người trong đó chính là lão bá đã đến Mặc Nghiễn Trai tìm bọn ta, hắn run rẩy ngẩng đầu nhìn phần mộ vài lần, nhìn thấy quả thật bình an vô sự lúc này mới an tâm một chút. Hai nam hai nữ trẻ tuổi bên cạnh hắn, tổng cộng năm người mỗi người đều mặt như màu đất.

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Bằng hữu của ta bị thất tâm phong, hù dọa các ngươi."

Vũ Lâm Hanh vốn dĩ cười đến muốn té ngã, vừa nghe vậy nhất thời trợn mắt trừng nàng: "Ai bị thất tâm phong, !"

Lạc Thần đi đến trước phần mộ bị sụp: "Một người ở bên cạnh cầm đèn, hai người mở vải dầu, dựng liều lên, hai người khác đào hai hố nhỏ cách chỗ này ba thước lẻ sáu xích, dùng liều che lên, thời tiết không tốt, tận lực hạn chế bị ngấm nước mưa."

Lão bá phân phó nhi tử và con dâu nhà hắn chuẩn bị, A Khước cũng đi giúp đỡ, còn lại ba người bọn ta đến gần mộ phần, lỗ hổng chiếm khoảng chừng nửa nấm mồ, thoạt nhìn không nhỏ, mấy người cùng xuống phía dưới đều dư dả, chỉ là ở giữa cây gỗ ngang dọc rất nhiều gỗ vì bị gãy mà lộ ra mặt vỡ, mặt vỡ không đều nên rất sắc nhọn, một khi không cẩn thận sẽ bị cắt trúng, vì vậy thực tế chỉ đủ để một người miễn cưỡng đi qua. Lạc Thần thay ta che ô, ta cầm đèn đi xuống, phía dưới rất sâu, là một mộ phần trống rỗng.

Vốn dĩ loại mộ này quy cách đơn giản, dưới cùng đặt quan tài. Chỉ là lúc trước Lạc Thần đã cải tạo qua, nửa phần dưới gia cố rắn chắc, nửa trêи thì trống rỗng, chống đỡ bằng gỗ, giống như xây phòng ở, trêи trụ đỡ, dưới đất đá, nhưng hôm nay lại sụp đổ hết.

Loại cải tạo này đơn giản là vì trấn mộ, trêи trụ đỡ treo thiết khí tứ phương, dưới cùng lại không phải là thi thể, như vậy cũng đã đủ kiên cố. Nếu người nằm trong quan tài thật sự có chút năng lực cũng không đến mức chỉ trong thời gian ngắn đem bố trí trong ngoài đều phá hết mới đúng.

Mùi vị dưới mộ vốn là tanh hôi, hơn nữa lại thêm cuồng phong mưa to, nước mưa cọ rửa bùn đất, mùi tanh càng thêm nồng đậm, trong đó còn kèm theo vài phần hương khí vốn dĩ không thuộc về nơi này.

"Nhìn thấy cái gì rồi?" Vũ Lâm Hanh hỏi.

"Tạm thời không có gì." Ta vừa chiếu đèn vừa chậm rãi đi xuống quan sát: "Bất quá ta ngửi thấy mùi lưu huỳnh và tiêu thạch ." (KNO dùng làm thuốc pháo)

Lạc Thần trầm ngâm không nói.

Quang vựng từ một góc chuyển qua một góc khác, lầy lội trơn dính, bị nước chảy qua. Góc nhìn có hạn, tra xét không được ở nơi sâu, xem qua một lần cũng không có thu hoạch gì, chờ lúc dời đèn trở lại ta thấy một chỗ lầy lội bị mưa xối xuống, lộ ra vài mảnh vụn, tựa hồ vốn dĩ là một lu cát lớn.

Đi xuống để quan sát tỉ mỉ một chút, Lạc Thần ôm thắt lưng bế ta xuống, thắt lưng ta đều là mượn lực từ trêи cánh tay nàng, không bao lâu ta cảm thấy bủn rủn, vội vàng ra dấu, Lạc Thần kéo ta lên, ta xoa thắt lưng lắc đầu nói: "Không được, thấy không rõ gì cả, xem ra vẫn phải xuống phía dưới -"

"Xuống phía dưới?" Vũ Lâm Hanh có chút do dự: "Bây giờ đang mưa to, bên dưới đều là bùn ướt, một chút không cẩn thận lăn một vòng thì chính là tượng đất rồi, khuôn mặt đẹp này của ta xinh đẹp như vậy, phải làm sao đây? Chỉ là một nắm phế mộ, cũng không có kinh thiên bảo bối, không đến mức khiến bản cô nương phải mạo hiểm như vậy."

Ta nói: "Không phải có bánh chưng sao? Ngươi không phải nói nó đang chờ ngươi đến thu thập sao?"

Vũ Lâm Hanh xua tay: "Bánh chưng và dung mạo, cái nào quan trọng hơn?"

Ta đối với việc nàng thời thời khắc khắc nhắc đến "dung mạo xinh đẹp" đã bái phục rồi, ta nói: "Được rồi, vậy ngươi ở ngoài đợi, nếu có việc gì, chú ý tiếp ứng."

Vũ Lâm Hanh lại nói: "Không bằng đợi mưa tạnh hãy xuống, chúng ta xuống phía dưới, hiện nay nơi nơi đều là nước bùn, ô uế dung mạo xinh đẹp của ngươi cùng Ma Quỷ thì sao."

Ta vội vàng lui về phía sau, thuận thế vén tay áo: "Ta cùng Lạc Thần không có "dung mạo xinh đẹp" như ngươi."

Phịch một tiếng, hình như là cái gì đó sụp sụp xuống.

"Đi ra rồi." Lạc Thần đột nhiên nói.

"Cái gì đi ra rồi?" Vũ Lâm Hanh quay đầu lại.

Lạc Thần chăm chú nhìn lỗ hổng, cầm đèn cầm đèn nhìn lại chỉ thấy bùn đất sụp đổ, bên dưới lại thấp xuống vài thước, lộ ra một góc quan tài.

Nắp quan tài không biết đã đi nơi nào, cho dù là chôn ở dưới sâu, quan tài hãm trong bùn đất nhưng lại lộ ra nửa đầu giống như xác chết đang trôi trong nước. Quan tài đã mục nát không chịu nổi, có một số chỗ đã nát vụn rồi, cũng không biết bên trong có cái gì, sắc mặt Lạc Thần có chút biến hóa, nàng trầm giọng nói: "Đây là quan tài của dưỡng nữ kia, ta đã thay cái mới cho nàng rồi, trước khi trở về còn dặn dò họ thiêu hủy quan tài cũ của nàng đi."

Trong lòng ta mơ hồ cảm thấy tình thế càng lúc càng không ổn, hướng lão bá kia hô lên: "Lão nhân gia, cổ quan tài cũ trước kia không thiêu hủy sao?"

"Đốt, đốt, ta bảo con trai lớn xử lý rồi."

"Cha……" Con trai lớn ngừng tay, hình như có vẻ sợ hãi.

Lão bá rất nhanh đã hiểu ra gì đó, dương tay cho hắn một cái tát: "Ngươi là đồ vô dụng, ngươi không đốt."

"Ta, ta là chuẩn bị muốn đốt!" Con trai lớn lập tức biện giải: "Củi lửa ta đều đã chất xong, ta đi một chút rồi trở lại châm lửa thì đã không thấy nó đâu nữa, còn có đống củi cũng biến mất! Thực sự, thực sự, ta cho rằng việc này không có gì quan trọng, tiện nhân kia cũng đều bị phong ấn, không, không, ta là nói tiểu muội, tiểu muội đã bị phong ấn, quan tài này ta nghĩ cũng không có tác dụng gì, ta lại sợ ngươi mắng ta, liền nói….đã đốt!"

Lão bá tức giận đến đạp hắn một cước.

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích. Các ngươi tiếp tục đi, đợi thời cơ đến ta sẽ bảo A Khước giết gà trống."

Người nhà kia vẻ mặt hối hận, ta thấp giọng nói: "Thi thể không biết trộm quan tài."

Lạc Thần gật đầu: "Là người. Ngươi ngửi thấy mùi lưu huỳnh và tiêu thạch, là có người sau khi ta rời khỏi, ở đây phục hỏa." (gây nổ)

Ta nói: "Thì ra những mảnh vụn này là phục hỏa đàn." (chắc là cái lu nhỏ chứa thuốc nổ)

Phục hỏa là phương pháp luyện đan của đạo nhân, thế nhân vì cầu Trường Sinh liền luyện chế các loại đan dược, đan dược chứa nhiều lưu huỳnh và kim loại mạnh, đạo nhân cho rằng độc tính rất mạnh, trực tiếp ăn vào thì sẽ ruột đứt bụng lạn, nếu không thể Trường Sinh trái lại sẽ bị độc mà chết, tiêu giảm tiêu giảm độc tính liền sử dụng phương pháp phục hỏa, đem kim thạch dược nung trong lửa, vì có lẫn tiêu thạch cùng lưu huỳnh nên khi bị nóng sẽ sản sinh biến hóa, lúc phát sinh nổ vỡ, rất nhiều đạo nhân luyện đan đã bỏ mạng.

Nơi này rất nhiều phục hỏa đàn, có lẽ cũng không phải vì luyện đan mà là có người cố ý phục hỏa ở đây để nổ sập phần mộ Lạc Thần vốn dĩ đã cải biến.

Nếu là như vậy, có lẽ đó cũng người đã đánh cổ quan tài cũ.

"Ta kể một câu chuyện ma cho các ngươi nghe." Vũ Lâm Hanh chăm chú nhìn quan tài kia, vẻ mặt âm tình bất định.

Lạc Thần buộc dây thừng ngang qua tấm bia đã gãy, trở lại chỗ cũ, ta cầm lấy dây thừng nắm chặt trêи tay, cười nói: "Ta biết, bánh chưng ở bên trong bò ra rồi, ta cũng nhìn thấy tay nàng rồi."

Trong quan tài tối như mực, một bàn tay đang chậm rãi lần tìm ra bên ngoài, trêи tay đều là bùn.

"Khuôn mặt vừa rồi của nàng, hai người các ngươi nhất định không nhìn thấy." Vũ Lâm Hanh khó có được nuốt nước bọt, làm như thật sự bị hù dọa: "Các ngươi biết nàng là ai không."

Lạc Thần nhìn nàng.

Ta thấy Vũ Lâm Hanh thần sắc cổ quái, trong lòng cũng lộp bộp một chút: "Sẽ không phải là người chúng ta từng gặp đi?"

Vũ Lâm Hanh chậm rãi đến gần, một tay khoát lên trêи vai Lạc Thần, một tay khoát lên trêи người ta, trêи tay ta chiếu lên khuôn mặt của nàng lại có một chút trắng xanh.

Nàng bỗng dưng quát to một tiếng: "Sư Sư, là ngươi a!"

Thần linh tại thượng, thiếu chút nữa ta đã đẩy nàng xuống mộ phần rồi.

Lạc Thần hất tay nàng xuống, phất ống tay áo, đạm nhạt nói: "Khuôn mặt vừa rồi của nàng, hai người các ngươi nhất định không nhìn thấy. Các ngươi có biết nàng là ai không?"

Vũ Lâm Hanh chớp mắt: "Thủ đoạn ta đã sử dụng, Ma Quỷ ngươi đừng dùng lại. Không hiệu quả đâu."

Lạc Thần cười nhạt một cái.

Nhận thấy nhận thấy thần sắc của Lạc Thần, quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy cổ thi thể trong quan tài hai tay đều chống lên, hơn nữa là một loại tư thái kỳ quái, nữu khúc vô cùng lợi hại, từ giữa hai tay lộ ra cái đầu của một nữ nhân.

Tuy nói nữ nhân kia xỏa tóc, hơn nữa khuôn mặt bẩn thỉu nhưng ta vẫn có thể nhận ra khuôn mặt của nàng.

"Khuôn mặt của nàng, là Trầm Tê Trì." Lạc Thần âm trầm nói.

"A Trì." Thần linh tại thượng, điều này sao có thể, ta quả thực không thể tin vào mắt mình.

Vũ Lâm Hanh còn đang hỉ hả không tin, có lệ nhìn lại, nhìn thấy khuôn mặt A Trì vùi trong bùn đất, nàng kêu thảm một tiếng, dưới chân không ngờ sụp lún, nàng lập tức lăn xuống phía dưới. Lạc Thần vội vàng kéo nàng, ta tay mắt lanh lẹ giữ lấy Lạc Thần, vài cây xà gỗ phía trêи đổ xuống, xà gỗ lại thô, Lạc Thần một cước giẫm lên đó, dường như đang di động trêи nước, rồi hai người một đường trượt xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio